– Vậy Tử Khiêm có nể nang chị không? Ảnh đi suốt đêm không về, em nghĩ xem anh Khiêm đi đâu?
– Nếu như ảnh có đi tìm chị Đan Châu, chị cũng không nên bạo động cách này. Chị có thể nói để ba mẹ khuyên can anh Khiêm mà.
Tường Vi mím môi rít lên:
– Vô ích! Ảnh không nghe ba mẹ đâu! Ảnh đi suốt đêm không về, chị không biết là ảnh trực bệnh viện, đến nhà Đan Châu ôm ấp nó hay là chết ở một xó xỉnh nào đó.
Bà Nam khó chịu:
– Con ăn nói như vậy đó sao. Làm vợ cũng nên dịu dàng một chút. Con như vậy hèn nào Tử Khiêm sợ con, cứ đi suốt. Con muốn được chồng yêu thương, phải nhẫn nhục dịu dàng. Có ai nỡ tệ bạc với người dịu dàng với mình.
Tường Vi khóc nấc lên:
– Nếu mẹ ở vào trường hợp của con, mẹ sẽ cư xử như thế nào đây? Ở bên cạnh con, ảnh cứ vắt tay lên trán và nằm như một khúc gỗ. Con cự nự, ảnh bỏ đi. Con khổ quá, mẹ có thông cảm với con, một người vợ bị chồng lạnh nhạt hay không?
Bà Nam thương hại tiến vào kéo Tường Vi ngồi xuống giường, nhỏ nhẹ khuyên:
– Nó còn nhó Đan Châu, con phải biết cách chinh phục và xây dựng tình thương ở chồng mình chớ. Hay là con hãy sinh cho Tử Khiêm đứa con, nó sẽ không bỏ con đi nữa.
Tường Vi cay đắng:
– Đâu phải con không muốn sinh đứa con để giữ chân anh Khiêm, nhưng mà anh ấy không cần con. Nếu như con không chịu nổi, con sẽ giết chết Đan Châu rồi con đi tù.
– Chớ có nói gỡ, để từ từ rồi ba mẹ khuyên Tử Khiêm. Nó có ăn học và biết suy nghĩ, nó phải cư xử đàng hoàng với con. Phần con chớ quá dữ dằn, mỗi chút là quăng ném ầm ầm, con phải biết tôn trọng ba mẹ là người lớn trong nhà này một chút. Thôi, bây giờ con ngủ đi. Sáng bảo người làm dọn dẹp cho sạch sẽ chớ để Tử Khiêm thấy con đập phá đồ đạc.
Bà Nam đứng dậy đi ra. Tường Vi đứng nhìn vào những đóng đổ nát do cô đập phá, đôi hàm răng nghiến lại giận dữ và hờn ghen ngút ngàn. Bây giờ Tử Khiêm đang ở đâu? Anh đang ôm ấp mặn nồng với Đan Châu, hạnh phúc bên đứa con trai, còn cô nước mắt giọt vắn giọt dài, cả đêm không chợp mắt. Khốn nạn, tao sẽ không để yên cho mày đâu, Đan Châu!
Vùng dậy, Tường Vi mặc thêm áo vào, cô mở cửa lao ra ngoài. Đường phố hãy còn tối, ngọn đèn đường còn cháy sáng một màu vàng ối. Tường Vi đón một chiếc xe, cô bảo đến nhà Đan Châu.
Khu phố còn chìm trong tĩnh lặng, một ngày mới chưa kịp thức dậy. Tường Vi hung hăng đá mạnh chân vào cánh cửa hàng rào, cô lắc rầm rầm cửa cổng, mồm hét toáng lên:
– Đan Châu, mở cửa mau lên! Còn Tử Khiêm nữa, anh ra đây, tôi biết anh đang ở trong đó. Đồ gian phu *** phụ, đồ mèo mã gà đồng! Mở cửa, mở cửa, đồ khốn kiếp …
Tiếng quát to lanh lảnh vang lên lúc chưa sáu giờ sáng, gần như đánh thức cả khu phố yên tĩnh, chưa ai kịp nhận thức chuyện gì xảy ra. Trời vào tháng mười một, mặt trời mọc muộn. Đan Châu giật mình bởi tiếng quát tháo ầm ĩ, cả khu phố dường như cũng thức giấc.
Tử Lăng sợ hãi ôm quàng qua người Đan Châu:
– Mẹ ơi! Có ai gọi mẹ với gọi ba!
– Con nằm đây không được mở cửa đi xuống nhà, rõ chưa. Mẹ xuống gặp cô Tường Vi.
Đan Châu khoát thêm áo ngoài bước xuống lầu. Chị vú đang lo lắng:
– Cô Đan Châu, có mở cửa không?
– Chị để cho tôi.
Đan Châu mở cửa trong, Tường Vi đứng bên ngoài hàng rào, cười gằn:
– Tử Khiêm đâu, không dám ra gặp tôi à?
Đan Châu lạnh lùng:
– Cậu lầm rồi, Tử Khiêm không có ở đây.
Tường Vi quát:
– Ma nó tin mày! Đêm qua Tử Khiêm không về nhà, không ở với mày thì ở với ai? Tại sao mày không mở cửa rào, nhất định là Tử Khiêm ở trong đó. Đồ dơ bẩn, đồ giật chồng của người khác, mười tám tuổi đã biết trai gái có con.
Quả thật, những lời lẽ không thể nào nghe được. Đan Châu gọi điện thoại cho Tử Khiêm nhưng điện thoại anh khóa máy. Không hiểu tại sao đêm qua anh không về nhà, hay là có tai nạn xảy ra. Lần đầu tiên Đan Châu thấy lo lắng cho Tử Khiêm. Có thể đêm qua anh đã đi uống rượu và … Có bao nhiêu điều bất trắc xảy ra, tại sao Tường Vi không nghĩ như thế.
Bước ra mở cửa cổng, Đan Châu lạnh nhạt:
– Cậu không tin vào nhà tìm đi.
Tường Vi châm biếm:
– Mày chậm mở cửa là ý gì vậy, hay là Tử Khiêm đang trốn trong tủ hay trong toa lét?
– Cậu nghĩ về chồng mình tệ như vậy? Nếu như vậy, cậu là người tự đánh mất hạnh phúc của cậu.
Tường Vi có thèm nghe Đan Châu nói đâu, cô hùng hổ lao vào nhà đi thẳng lên lầu, mồm cứ hét toáng lên:
– Tử Khiêm! Anh ra đây! Làm con rùa rúc đầu trốn, anh không thấy nhục à?
Sục sạo tứ tung không tìm thấy Tử Khiêm, Tường Vi tức lắm. Cô túm Đan Châu:
– Mày giấu ảnh đâu rồi hả?
Đan Châu gạt mạnh Tường Vi ra:
– Uổng công cho cậu có cha có mẹ dạy dỗ, còn học hành tới nơi tới chốn nhưng tư cách của cậu như phường thất học vậy.
– Mày câm miệng lại!
Tường Vi vung tay toang đánh vào mặt Đan Châu, Đan Châu lùi ra sau:
– Đủ rồi Tường Vi! Tôi có thể điện thoại nhờ công an can thiệp, cậu vô cớ đến quậy nhà tôi.
– Mày cứ gọi đi, tao sợ mày à?
– Tôi biết cậu có thế lực, không sợ công an. Nhưng nếu như Tử Khiêm chứng kiến được hành động nãy giờ của cậu, cậu nghĩ ảnh sẽ chung sống và yêu thương cậu được ư?
Một câu nói đủ để Tường Vi dập tắt những hành động điên cuồng của cô từ sáng đến giờ. Cô đứng sững người ra, rồi đùng đùng quay ngoắt người đi ra cửa:
– Mày giỏi lắm! Nhưng tao cảnh cáo mày, tao còn bắt gặp mày có bất kỳ mối quan hệ nào với Tử Khiêm, tao sẽ không để yên cho mày đâu.
Vẹt đám người hiếu kỳ bu đông ngoài cửa, Tường Vi hậm hực bỏ đi. Đan Châu đóng cánh cửa lại, cô giống như một người kiệt sức, không còn đủ sức đứng dậy nổi. Đan Châu gục đầu xuống đôi bàn tay khóc nức nở:
– Có chuyện gì vậy Đan Châu?Thái Sơn cùng với Đông Ngân đi vào. Thái Sơn lo lắng:
– Được điện thoại của chị vú, anh và Đông Ngân vội tới. Tường Vi đâu?
Đan Châu chùi nước mắt:
– Về rồi anh ạ. Không biết Tử Khiêm đi đâu suốt đêm qua không về nhà nữa.
Đông Ngân tức giận:
– Rồi Tường Vi tưởng là Tử Khiêm ngủ lại đây. Mày mở cửa cho nó vào nhà chi vậy? Nếu là tao, tao đã tát tay nó rồi. Người ta bu đông nhục nhã thật. Thái Sơn! Anh nên đi tìm Tử Khiêm, cảnh cáo Tử Khiêm nên biết dạy vợ với.
Đan Châu thở dài:
– Thôi đi, có lẽ Tử Khiêm cũng khổ tâm lắm.
– Thôi gì mà thôi, mày để cho Tường Vi ăn hiếp mày hoài vậy sao?
Thái Sơn trầm ngâm:
– Được rồi, để anh đi tìm Tử Khiêm.
Cho đến chín giờ sáng, Thái Sơn mới tìm thấy Tử Khiêm ở bệnh viện. Anh lôi Tử Khiêm ra ngoài.
– Mày đang làm việc, không tiện nói chuyện, tao vắn tắt thôi. Đêm qua mày đi chết ở đâu, để cho Tường Vi mới sáu giờ sáng đã quậy ầm ầm vậy hả?
Tử Khiêm sửng sốt:
– Cô ta quá quắc như vậy à? Được rồi, tan ca tao sẽ về nhà. Mày nói với Đan Châu cứ yên tâm, tao không để sự việc xảy ra lần thứ hai đâu.
– Ờ, mày liệu đi!
Thái Sơn đi rồi, Tử Khiêm không còn tâm trí đâu làm việc nữa. Anh gọi bác sĩ Hà giúp mình xong đi về nhà.
Bà Nam vội vàng đón Tử Khiêm:
– Đêm qua con đi đâu vậy hả, sao không về nhà?
– Con thuê phòng khách sạn và ở đó. Tường Vi có lúc nào để cho con yên ổn đâu. Cô ta ở nhà quậy ầm ầm phải không mẹ?
– Mẹ đã khuyên hết sức, nó có nghe đâu. Con cũng nên lựa lời khuyên nó.
Tử Khiêm đi lên lầu. Vừa mở cửa phòng, một quang cảnh đổ nát làm cho Tử Khiêm mím môi lại. Quá quắc thật! May là Tường Vi đang ở nhà chồng chớ không phải nhà cô ta, mà cô ta quậy đến như vậy. Trong phòng hình như không còn thứ gì nguyên vẹn, cho đến khung hình cưới treo trên tường cũng bị Tường Vi giật xuống đập cho tan tành.
Tử Khiêm bước qua đống đổ nát, anh nhìn vợ lạnh lùng:
– Chúng ta ly hôn đi, sống như thế này khó khăn và ngộp thở lắm.
Tường Vi ngước lên, cô chợt thấy sợ đôi mắt của Tử Khiêm, anh nhìn cô lạnh lùng vô cảm. Cô mím môi giận dữ:
– Tôi không ly hôn, tôi không có lỗi gì để anh ruồng bỏ tôi cả. Sống, tôi làm vợ anh. Chết tôi cũng là vợ anh.
– Cô quá đáng lắm! Ở trong nhà này ai cho cô cái quyền đập phá đồ đạt hả?
– Tôi …
– Còn nữa, nếu cô còn đến nhà Đan Châu quậy thì đừng có trách tôi.
Đang nhún mình xuống, câu nói tiếp theo của Tử Khiêm khiến cơn ghen của Tường Vi bùng lên, cô rít lên:
– Tôi sẽ đốt nhà nó, xem anh làm gì tôi. Khi anh đã phụ bạc ruồng rẫy tôi, tôi sẽ làm tất cả để rửa hận.
Quá giận, Tử Khiêm bước tới:
Bốp … bốp … Hai tát tay không chút khoang nhượng vào mặt Tường Vi, Tử Khiêm gằng giọng:
– Tôi và Đan Châu không còn gì với nhau, cô ấy đã có bạn trai mới, sao cô không chịu tin lời của tôi vậy? Phải, tôi đau khổ vì Đan Châu có bạn trai nên tôi muốn sống một mình, cô hãy chịu ly hôn đi. Ly hôn, chúng ta còn nghĩ đẹp về nhau hơn là căm thù nhau.
Mở cửa, Tử Khiêm đi luôn ra ngoài, anh nghe tiếng đổ vỡ ầm ầm trong phòng. Tử Khiêm thở dài ngao ngán. Anh đã sai khi tự đi rước phiền toái vào mình.
Tử Khiêm! Tôi không bao giờ chịu ly hôn đâu. Muốn bỏ tôi hả, đừng có hòng!
Tường Vi mở tung cửa, cô đứng trên đầu cầu thang hét toáng lên, lúc này Tường Vi giống như một người điên.
– Chị Châu có khách!
Cô bán hàng thấp giọng đủ cho Đan Châu
nghe:
– Mẹ của anh Tử Khiêm và có cả vợ anh Khiêm nữa, chị có tiếp không?
Đan Châu nhíu mày, song cô đứng lên:
– Tôi sẽ ra mời họ vào.
Đan Châu mở cửa đi ra ngoài, cô cúi chào bà Nam và cả Tường Vi:
– Thưa bác! Tường Vi!
Tường Vi quay đi kênh kiệu. Đan Châu nhẫn nhịn lễ phép:
– Dạ, bác tìm cháu.
– Chúng ta có thể nói chuyện chứ?
– Dạ. Mời bác và Tường Vi vào trong.
Bà Nam nhìn khắp cửa hàng, buổi sáng tấp nập và nhiều khách ra vào. Mới có mấy năm từ một số vốn nhỏ nhoi của bà, vậy mà Đan Châu đã làm nên một cửa hàng khang trang như thế này, kể ra thì cũng tài giỏi thật. Cái nhìn của bà Nam có vẻ dịu xuống hơn.
Chờ hai người khách vào phòng và ngồi xuống, Đan Châu tự tay rót nước:
– Mời bác dùng. Chắc là bác có việc muốn dạy.
Bà Nam cười nhẹ:
– Dạy cô thì tôi không dám rồi, yêu cầu cô thôi. Cô biết Tử Khiêm rất yêu Tử Lăng chứ?
Đan Châu cúi đầu:
– Dạ.
– Cô hãy giao đứt Tử Lăng cho tôi và đi lấy chồng đi.
Một đề nghị quả không chấp nhận được, vậy mà bà ta vẫn nói ra được. Đan Châu sửng sốt nhìn bà.
– Cô hãy chấp nhận đi, tôi sẽ cho tiền cô mua đứt căn nhà này. Tôi làm như vậy để cô không có cớ liên hệ với Tử Khiêm từ con trai của cô nữa. Tôi cũng nghe nói cô cũng có bạn trai mới, nếu cần tiền làm đám cưới tôi sẽ cho.
Đôi môi Đan Châu khẽ mím lại rồi cười, cái cười đau đớn:
– Bác giờ bác cũng dùng đồng tiền để đi đến một thương lượng. Bác mong muốn như thế hay sao?
– Cô không cần nói nhiều bằng lòng hay không nói đi?
Tường Vi hằn hộc chen vào. Đan Châu lắc đầu:
– Tôi không bao giờ chấp nhận. Tại sao tôi chịu bị đặt để, khi tôi mang thai Tử Lăng, nó bị từ chối ra đời. Con là con của tôi, tôi rất mang ơn bác đã giúp vốn cho tôi nuôi con, nhưng nếu có một người nào đó trao đổi điều kiện để anh Tử Khiêm không còn là con của bác, bác có bằng lòng không?
Tường Vi nóng nảy bật dậy, cô trở nên thô lỗ:
– Có nghĩa là mày không chịu chấm dứt quan hệ với Tử Khiêm?
Đan Châu lạnh lùng:
– Tôi chưa bao giờ có mối quan hệ nào với Tử Khiêm ngoài việc Tử Khiêm thăm và rước con. Đối với tôi, Tử Khiêm không còn quan trọng bởi vì chuyện tình cảm không đáng để tôi quan tâm nữa. Nếu như Tường Vi là người vợ tốt, làm sao Tử Khiêm có thể ruồng bỏ cậu được....