watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 01:08,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 2852

Sao Không Chờ Đợi Nhau


» Đăng lúc: 11/03/15 19:10:23
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Chỉ còn nụ hôn đầy nước mắt thay cho lời nói tình yêu.
– Hù!
Bàn tay phát mạnh lên vai Lưu Khải, làm anh giật mình. Tường Vi cười khúc khích:
– Tường Vi làm Khải giật mình hả?
Lưu Khải sầm mặt:
– Tường Vi mà còn đùa kiểu đó, có ngày đau tim mà chết luôn quá.
Tường Vi tinh nghịch đặt tay lên ngực Lưu Khải:
– Khải chẳng đang đau tim là gì! Đau lắm hả? Người ta có cặp có đôi, ai thèm Khải.
Bị chạm vào nỗi đau, Khải cáu kỉnh hất tay Tường Vi ra:
– Đau tim hay không là chuyện của Khải, ai mượn Tường Vi chõ mỏ vào vậy?
Hai tiếng “chõ mỏ”, Tường Vi tự ái đến nóng mặt. Cô bặm môi:
– Khải đúng là ngu, thương người ta trong lúc biết người ta không thương mình, Khải đâu có tệ hơn Tử Khiêm. Còn … Tường Vi đâu có tệ hơn Đan Châu đâu nào. Khải thử ngắm Tường Vi coi!
Khải châm biếm:
– Trời đang tối mà bảo ngắm! Cũng chẳng cần, Tường Vi chỉ hơn con chim cú mèo một chút thôi.
– Khải!
Tường Vi giận dữ đá mạnh vào chân Khải. Không đề phòng, Khải bị sụm giò té quỵ xuống cát, không đau nhưng làm anh tức giận:
– Con gái con đứa gì mà con gái dịu dàng, lúc nào cũng cứ như là con trâu rừng!
– Khải dám nói Tường Vi như vậy đó hả? Vi giống con trâu rừng, còn Khải giống cái gì?
– Giống cái gì cũng được, miễn không giống con trâu rừng là được.
– Khải đáng ghét lắm!
Tường Vi giận dỗi hốt một nắm cát dưới chân, ném bừa vào Khải. Khải ôm mặt thét lên:
– Vi! …. Trời đất! Không thấy đường gì hết nè.
Tường Vi toan quay đầu chạy, song nhìn thấy Khải bưng mặt, cô không dám chạy, mà đứng lại, sau đó quỳ sụp xuống bên Khải, nắm hai tay Khải kéo ra:
– Khải có sao không?
– Sao là sao?
Bất thình lình, Khải vùng lên đè nghiến Tường Vi xuống:
– Con gái gì mà dữ quá vậy? Nếu bây giờ tôi lấy cát ném vào mặt Vi, Vi có chịu không?
– Chịu. Trả đũa đi!
Lưu Khải buông mạnh Tường Vi ra:
– Nói như vậy cũng nói! Tui đâu có hèn hạ trả thù, nhất là trả thù con gái.
Tường Vi phì cười. Tuy nhiên, cô vẫn nằm yên trên cát chứ không ngồi dậy:
– Bởi vậy, người ta thương Khải ở chỗ đó đó.
Lưu Khải cau mày:
– Bà nói cái gì?
– Tường Vi nói … Tường Vi thích Khải, yêu Khải.
Cô táo bạo kéo Khải té ngã trên người mình, rồi vòng tay ôm cổ Lưu Khải, gắn môi mình vào môi Khải.
Lưu Khải ú ớ cố vùng ra:
– Điên rồi hả?
– Khải đã bao giờ hôn Đan Châu chưa?
– Hỏi bậy bạ.
– Vậy thì chưa thể nói là Khải yêu Đan Châu.
Khải hậm hực:
– Yêu là phải hôn như vậy sao? Tầm ruồng! Bà học ở đâu cái kiểu yêu đó?
– Trên phim ảnh, sách báo.
– Hứ! Đó là tình yêu dơ bẩn.
– Vậy phải nói yêu bằng tâm hồn là chép mấy bài thơ yêu lãng mạn là đủ.
– Ừ.
– Chẳng ai ngốc như Khải.
Tường Vi đứng lên, cô phủi cát trên người:
– Tui về nhà trọ đó!
– Ừ.
– Ông không về?
– Không!
– Vậy tôi về nhà trọ với ai đây? Đan Châu với Tử Khiêm biến mất, Đông Ngân với Thái Sơn cũng vậy. Về đó sợ ma lắm.
Khải mỉa mai:
– Tường Vi mà cũng sợ ma nữa sao?
– Sao không! Đi về với Tường Vi đi Khải!
Lưu Khải miễn cưỡng đứng lên đi cùng với Tường Vi. Cô nàng như sợ ma cứ ôm chặt cánh tay Lưu Khải.
Khải buồn rười rượi, tê tái cả tâm hồn. Giờ này Đan Châu và Tử Khiêm bên nhau, họ rủ rỉ lời từ biệt cuối cùng để ngày mai Tử Khiêm đi xa, năm năm nữa mới trở về. Cuộc chia tay nào cũng đầy nỗi buồn và nước mắt.
– Khải này! Khải muốn Đan Châu và Tử Khiêm bỏ nhau không?
Lưu Khải lắc đầu:
– Thôi đi, ác lắm! Tử Khiêm đi, Đan Châu đã buồn lắm rồi.
Tường Vi bĩu môi:
– Khải đáng ghét thật, làm quân tử tàu. Người ta nói quân tử là ngu, tiểu nhân mới là khôn.
– Vậy người khôn nhường cho Tường Vi đó.
– Khải nói Tử Khiêm có chung thủy với Đan Châu không?
– Không biết!
– Còn lâu! Tử Khiêm sẽ bỏ Đan Châu. Cha mẹ Tử Khiêm muốn tách Đan Châu với Tử Khiêm nên cho Tử Khiêm đi du học.
– Nếu Tử Khiêm yêu Đan Châu thật lòng, họ sẽ đợi nhau.
Tường Vi nghệch mặt ra nhìn Lưu Khải. Cô không hiểu nổi sao Khải hiền lành và quân tử đến thế. Còn cô, nếu thích ai, cô sẽ đeo theo cho bằng được.
Tường Vi chỉ thấy thích thú Lưu Khải, người anh “cù lần” quá khiến cô thấy thất vọng. Tình yêu là gì? Tường Vi muốn khám phá vào thế giới kỳ diệu ấy.
Ngồi dưới tàn cây trứng cá, Đan Châu say mê đọc thư Tử Khiêm. Cô đọc có đến cả chục lần và gần như muốn thuộc làu mà vẫn cứ thích mở thư của Tử Khiêm ra đọc. Tử Khiêm đã sang đến Matxcơva và vào khóa học được một tuần. Còn Đan Châu, cô đã thi trượt vào đại học. Buổi chiều thi môn văn là môn sở trường của cô, thế mà cô không sao ngồi nổi, đầu cứ ong ong choáng váng và bây giờ là nỗi buồn. Dượng của cô đang xem việc cô trượt vào đại học để mắng nhiếc cô.
– Cũng cùng học, sao người ta đậu mà con trượt? Suốt ngày chỉ biết yêu thôi.
Tốt nhất mày ở nhà, chờ tao xem đám nào đó, tao gả chồng cho mày.
Mắt Đan Châu đỏ hoe, cô nhìn mẹ cầu cứu:
– Mẹ! Đâu phải con muốn rớt. Con thiếu có hai điểm thôi. Nếu như hôm đó con không bệnh, con sẽ làm bài được.
Bây giờ thì từ Thái Sơn, Đông Ngân, Tường Vi và cả Lưu Khải nữa, ai cũng chộn rộn cho năm học mới, chỉ có Đan Châu buồn hiu ngồi đây, lấy việc đọc thư Tử Khiêm làm niềm vui.
Chiếc xe của Lưu Khải thật êm chạy vào sân nhà Đan Châu, cô giật mình giấu vội phong thư của Tử Khiêm vào túi áo, nhưng cũng không giấu được đôi mắt nhạy bén của Lưu Khải.
– Thư của Tử Khiêm phải không?
Đan Châu cười gượng:
– Ừ. Khải đến thăm Đan Châu?
– Rớt đại học rồi định ở nhà làm gì đây Châu?
– Chắc là đi học một nghề, rồi đi làm. Châu định đi học may rồi xin vào công ty may nào đó.
Khải nhăn mặt:
– Khải nghe nói đi may cực lắm. Sáng bảy giờ ba mươi vào ca, trưa nghỉ có bốn mươi lăm phút, ngày nào cũng tăng ca đến chín mười giờ đêm, thậm chí còn đi làm cả ngày chủ nhật. Hay là ôn thi đi, sang năm thi tiếp!
Đan Châu lắc đầu:
– Thôi! Nhà của Châu đâu có khá giả mà ở không cả năm trời. Dượng đang khó chịu vì chuyện cả nhóm ai cũng đậu, chỉ có một mình Châu thi rớt.
– Tai Châu bệnh, chứ Châu học đâu có tệ.
– Số phận con rệp, thôi thì đi làm công nhân vậy.
Đan Châu cười gượng đùa:
– Khải là oách nhất, đậu vào kinh tế.
– Có gì oách đâu! Không có Châu đi học cùng cũng thấy buồn. Tử Khiêm biết chuyện Châu trượt đại học chưa?
– Chưa đâu, mà nói làm gì, Tử Khiêm có giúp gì được đâu, chỉ thêm buồn.
Đan Châu ngồi xích qua trên ghế xích đu cho Lưu Khải ngồi với mình.
Khải bồi hồi:
– Xem vẻ Đan Châu không khỏe?
– Ừ. Hồi này cứ ớn ớn trong người, bệnh hoài.
– Sao không đi bác sĩ cho mau hết bệnh.
– Thôi đi, Khải không biết là Châu chúa sợ chích thuốc và uống thuốc.
– Có bệnh phải uống thuốc chớ.
Khải thân mật đưa tay sờ lên trán Đan Châu:
– Châu còn sốt nè! Đừng để bệnh hoài không tốt đâu. Hay sẵn có xe, Khải đưa Châu đi khám bác sĩ.
– Thôi, Châu nói không sao mà.
Vừa lúc dượng của Đan Châu về tới, nên Khải đứng lên:
– Hôm nào Khải sẽ ghé lại.
– Ờ, Khải về đi!
Khải buồn buồn leo lên xe nổ máy chạy đi. Buồn thay, mình yêu người ta, kiếm cớ ghé thăm mà người ta thì chỉ hướng trái tim về một người khác.
Người ta khổ vì thương không phải cách.
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người …
Đan Châu bước vào nhà, dượng Nguyên quay lại khó chịu:
– Lúc nào cũng có bạn đến nhà, hèn nào mà không thi trượt đại học sao được.
Từ nay cấm cửa bạn với bè, rõ chưa?
Đan Châu cúi đầu:
– Dạ.
Dì Hai đi ra:
– Nó thi trượt, anh cũng phải để cho nó có bạn bè cho khuây khỏa chứ.
– Bạn bè cái gì, rồi yêu đương vớ vẩn! Tôi quyết định gả chồng cho nó.
Đan Châu sửng sốt:
– Dượng! Con mới mười tám mà lấy chồng gì dượng?
– Mười tám lấy chồng được rồi. Bọn con gái xóm trên lấy chồng Đài Loan, chồng Hàn Quốc rần rần, cha mẹ người ta xây nhà lầu, mua xe Spacy chạy ì xèo, còn mày suốt ngày chỉ lo mơ mộng, quen với mấy cái đứa vớ vẩn.
Đan Châu nghẹn ngào:
– Là bạn của con chứ có ai vớ vẩn đâu.
Dượng Nguyên trừng mắt:
– Tao nói còn cãi nữa hả. Tao đập cho một cái lọi giò bây giờ!
Dì Hai vội đẩy vai Đan Châu vào trong:
– Còn ở đó trả lời với dượng mày nữa, vào trong coi nấu cơm đi!
Dì xởi lởi đỡ cái áo dượng Nguyên vừa đưa cho:
– Ông định kiếm chồng Đài Loan cho con Châu hả?
– Ừ. Thấy người ta không, phát mê luôn. Mà nào con cái của họ có đẹp đẽ gì đâu, không bằng một nửa con Châu. Sáng nay tôi vừa nói chuyện với bà Hằng, bả nói con Châu mà đi thi là tụi Đài Loan chấm và chọn nó ngay. Tiền cưới dằn liền ngay lúc đó. Bà có tới một trăm triệu lận. Bà tích góp cả đời bà cũng chưa có được số tiền đó đâu.
Dì Hai thở dài:
– Tôi sợ con bé không chịu.
Dượng Nguyên trợn mắt:
– Bà là mẹ hay con Châu là mẹ vậy? Ai nuôi nó khôn lớn, phải biết trả công ơn sinh thành dưỡng dục chứ. Tôi tuy không phải là cha của nó nhưng mà tôi đã nuôi nó lúc nó mới lên năm. Không nghe lời tôi, tôi đập chết luôn chớ ở đó mà cãi.
Đan Châu cắn mạnh môi. Sao cô muốn khóc quá thể. Mẹ sẽ không giúp gì được cho cô đâu. Xưa nay, bà quen bị dượng bắt nạt. Cô đã là của Tử Khiêm, làm sao có thể là của ai được nữa. Lòng Đan Châu rối rắm bời bời … Cơn sốt lại gây gây, Đan Châu rùng mình. Có lẽ cô nên nghe lời khuyên của Lưu Khải đi khám bác sĩ, ai lại để nuôi bệnh.
Không có dượng Nguyên ở nhà, Đan Châu vội vàng lấy áo khoác mặc vào rồi vội đi nhanh ra ngoài. Đến thành phố vừa sáng lên cho Đan Châu nhớ đến Tử Khiêm. Anh đi có hơn một tháng rồi còn gì nữa. Nhớ anh quá Khiêm ạ. Em nhớ buổi chiều cuối cùng mình bên nhau và phút thật lòng sống cho tình yêu.
Tất cả đã trở thành kỉ niệm, một kỉ niệm không dễ dàng để quên.
Xuống xe, Đan Châu bước vào phòng mạch tư.
– Chị cho em khám bệnh.
Cô y tá vui vẻ:
– Em bệnh gì? À! Tên gì để chị ghi vào cho bác sĩ khám.
– Dạ em tên Đan Châu. Em sốt cả chục ngày nay, uống thuốc hoài không hết, cứ ớn ớn lạnh hoài.
Cô y tá ghi vào phiếu khám bệnh rồi bảo Đan Châu:
– Em ngồi ghế chờ đến phiên mình nhé.
Đan Châu ngồi nhìn vào trong. Buồn cười thật, cô sợ máu, sợ kim tiêm, sợ thuốc, trong khi đó Tử Khiêm của cô lại theo ngành Y, sau này ra trường làm bác sĩ. Đan Châu lại bâng khuâng nhớ Tử Khiêm …
– Đan Châu! Đến phiên em rồi đó.
Cô y tá gọi Đan Châu. Đan Châu đứng lên đi vào trong, cô chọn vị bác sĩ nữ để khám bệnh.
Vị bác sĩ hỏi bệnh và bảo Đan Châu nằm lên giường khám.
– Em tắt kinh bao lâu rồi?
Đan Châu ngơ ngác:
– Sao ạ?
– Tôi hỏi em thấy đường kinh lần cuối cùng bao lâu rồi?
– Dạ, có gần hai tháng chưa có lại.
– Em có thấy buồn nôn và chán ăn không?
– Dạ có.
– Em đã có mang gần ba tháng mà không biết hay sao? Em còn đi học phải không?
Đan Châu bàng hoàng đến lặng cả người. Cô có mang? Đứa con của Tử Khiêm. Ôi! Thật kinh khủng! Còn hơn cả động đất sập nàh. Làm sao đây? Mẹ và dượng Nguyên sẽ giết cô chết mất nếu như biết cô đã hư hỏng. Bỏ đi đứa bé này ư? Đan Châu rùng mình, cô không dám suy nghĩ gì



nữa.
– Ái!
Suýt một chút nữa, Đông Ngân hét lên nếu như Đan Châu không bịp miệng cô kịp....

Tags: sao khong cho doi nhausao khong cho doi nhau
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tình Yêu Của Hotboy
» Vợ Ơi, Chồng Bị Ế Full
» Tin nhắn lúc nửa đêm
» Chinh phục hot boy
» Hợp đồng lọ lem và 2 chàng hoàng tử
» Nhất định anh phải là của em
1234...212223»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON