Thế cậu ấy đang ở đâu? Chúng tôi vào thăm đk chứ?- Tr.Vũ thở phào nhẹ nhõm hỏi ông bác sĩ
– Được thôi, nhưng hãy đợi 1 tiếng nữa đã. Các y tá sẽ lo truyền nước rồi các cô cậu hãy vào.- Nói rồi ông bác sĩ bước đy.
– Tôi ra ngoài 1 chút, các cậu vào chăm sóc H.khang đy!- L.Linh nói rồi bỏ đy.
Tại tập đoàn Nguyễn Hoàng ( thật ra là cái vỏ bề ngoài thui, còn tập đoàn này chính là tập hợp của mafia trên thế giới)
– Chào tiểu thư!- Những người mặc đồ đen đứng thành hàng dài kính cẩn cúi chào L.Linh.
– Thư kí Freen!
– Vâng chào tiểu thư! Cô mới đến ạ?
– Ba tôi có ở trên đó hôk?- Cô hôk wan tâm đến lời chào kủa anh thư kí
– Dạ có!
– Cảm ơn!
Nói rồi cô vào thang máy để lên tầng cao nhất- nơi bố cô đang làm việc.
Cốc! Cốc! Cốc
– Mời vào- giọng ba cô vang lên
– Ba đang làm việc ak?
– Sao con lại đến đây? Có chuyện jk ak?- Ba cô ngạc nhiên khi thấy cô đến công ty, cô chẳng bao giờ bước đến đây.
– Có phải dòng họ Trần đã vay nợ tập đoàn chúng ta để làm ăn mới có ngày hôm nay đúng hôk?
– Đúng vậy, mà có jk hôk con gái?
– Con muốn ba phải lấy lại số nợ đó ngay lập tức, phải làm cho nhà họ Trần phá sản
– Con ak! Làm như vậy có quá đáng lắm hôk?- Mặc dù là mafia nhưng ba cô rất thương ng`. Ông chỉ loại bỏ những kẻ dám đối đầu vs ông thôi.
– Nếu ba hôk làm thì koi như hôk có đứa con gái này đy- Cô nói rồi way mặt bỏ đy
Tiếc cho ông Văn bị cô nắm phải điểm yếu là rất thương con nên…
– Thôi đk rồi!- Ba cô rút đt ra điện cho ngân hàng bảo đòi lại toàn bộ số tiền mà nhà họ Trần đã mượn. ngay lập tức, cảnh sát đã tịch thu nhà cửa, tài sản của dòng họ Trần. Từ 1 tập đoàn giàu nhất nhì Châu Á mà họ đã trở thành những kẻ ăn mày ( nói có hơi quá hôk nhỉ?).
Tại 1 nơi nào đó
– Alô!
– P.Nghi con về nhà nhanh lên, gia đình chúng ta đã phá sản rồi.
P.nghi nge nói thế vội chạy về nhà nhưng trước mặt nhỏ mói thứ đều bị niêm phong, đồ đạc cũg vậy, chỉ còn lại mấy bộ quần áo và vật dụng cần thiết.
" Chát!"
– Ba! Sao ba đánh con?- P.Nghi ôm mặt, rưng rưng nước mắt
– Mày… mày đã làm jk đắc tội vs tập đoàn Nguyễn Hoàng hả?
– Con… con có làm jk họ đấu Không lẽ con bé đó là con gái của chủ tịch tập đoàn Nguyễn Hoàng.
– Mày nói cái gì? Mày đụng đến tiểu thư của tập đoàn Nguyễn Hoàng ak? Mày điên rồi, P.Nghi ơi! Dòng họ Trần đã bị phá sản dưới tay mày đấy. Thật là nghiệp chướng mà!- Ông nói rồi lên tăng xông và xỉu.
P.Nghi thấy cảnh đó thì chạy vụt đy. Nhỏ chạy ra bờ sông
– Mình đã gây ra quá nhìu tội lỗi. Giá như mình nhận ra ngay từ đầu Tr.Vũ và M.Quân hôk yêu mình. Giá như mình hôk gây sự vs L.Linh. Giá như mình hôk dùng dao đâm H.Khang. Một đứa như mình hôk nên sống trên cõi đời này. Tôi xin lỗi tất cả mọi người, có lẽ lời xin lỗi của tôi quá muộn nhưng cái chết kủa tôi sẽ làm nguôi phần nào sự túc giận kủa mọi người.
Nói rồi cô từ từ bước xuốn lòng sông, chô đến khi chìm hẳn. Có 1 kẻ đã chứng kiến hết toàn bộ sự việc. Hắn vội lao ra cứu và sự giúp đỡ của hắn rất kịp lúc. Vì hôk biết bơi nên P.nghi đã ngất đy, tên này bắt buộc phải hô hấp nhân tạo cho cô (!?).
Khụ… khụ…- P.Nghi ho lên vài tiếng cho nước sặc ra ngoài
– Cô tỉnh rồi ak?
– Anh là T.Kiệt pải hôk? Các người mún làm jk tôi đây? Hãy để tôi chét đy có phải hơn hôk?- nhỏ nói trong nước mắt
– Nếu cô thành thật xin lỗi, tôi tin rằg mọi người sẽ bỏ qua tất cả cho cô. Đi thôi!- Nói rồi T.Kiệt kéo tay P.Nghi đy
Tại bệnh viện, ba của L.Linh sau khi nghe tin H.Khang bị đâm cũng vội vàng chạy đến.
– Tại sao cậu lại đỡ cho tôi?- L.Linh ngồi bên giường bệnh hỏi, giọng có vẻ lo lắng.
– Tại vì….- H.Khang ấp úng.
– Vì năm xưa chính ba mẹ con đã cho ng` hại L.Linh đúng không, nên con muốn trả nợ xưa?- Ba L.Linh ngồi trên chiếc ghế sofa nhìn H.Khang nói.
– Dạ vâng, giờ biết đk sự thật rồi thì mọi ng` làm jì con cũng đk- H.Khang cuối mặt xuống.
– Chuyện đó L.Linh giải quyết đy con! Ba về công ty đây!- Ông nói rồi bước đy- Nghỉ cho lại sức đy, H.Khang, rồi muốn sao cũng đk- Ngoái đầu lại nhìn H.Khang bằng ánh mắt đầy cảm thông.
Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng.
– Tôi xin lỗi!- H.Khang lên tiếng phá vỡ không gian nặng trịch.
Im lặng
– Không phải lỗi của cậu, mọi chuyện là ba mẹ cậu gây ra, dù jì họ cũng đã chết, nên tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện- L.Linh bất ngờ lên tiếng.
– Tôi… tôi…
– Tôi đã bảo không sao, nếu cậu muốn bù đắp thì hãy nghỉ cho khỏe đy- L.Linh bỗng mỉm cười nhìn H.Khang
– Gì chứ cái đó thì quá dễ!- H.Khang cũng mỉm cười lại.
Cốc… cốc…
– Vào đy!- L.Linh lên tiếng
Cạch- cách cửa mở ra.
– Cậu xem tớ dẫn ai đến này!- T.Kiệt tươi cười nói vs 2 ng` bạn.
– Ai?- cả 2 cùng đồng thanh.
– Vào đy P.Nghi!- T.Kiệt kéo tay cô vào
– Sao cô ta lại ở đây?- L.Linh bỗng đổi giọng, mắt cô nhìn thẳng vào P.Nghi đầy sự khinh bỉ.
– Tôi xin lỗi, ngàn lần xin lỗi mọi ng`!- P.Nghi cúi mặt, 2 tay đan vào nhau.
– Chỉ cần 1 lời xin lỗi là xong ak? Cô làm jì tôi cũng hôk sao nhưng xem cô làm jì vs H.Khang này.
– Tôi…- P.Nghi khóc, 2 hàng nước mắt chảy dài trên má.
– Thôi mà L.Linh, dù jì mọi chuyện cũng đã qua rồi mà, nhắc lại làm jì- H.Khang lay nhẹ tay cô.
– Uhm, đúng đó L.Linh, ai cũng 1 lần phạm lỗi mà, tha thứ đy! Chúng ta sẽ làm lại từ đầu!- T.Kiệt mỉm cười nhìn L.Linh rồi lại quay sang nhìn P.Nghi.
Một nụ cười được đáp lại, cả không gian như bừng sáng. Những giọt nước mắt vui vẻ, ân hận đang lăn nhẹ trên má P.Nghi. Hoàng hôn dần buông, cả không gian nhuộm màu đỏ rực. Những làn bụi hồng hồng, đỏ đỏ xuyên qua khe cửa khẽ nhảy múa chào mừng cho bông hoa tình bạn đang chớm nở.
Về phần M.Quân, cậu như một ng` vô hồn lê bước trên đường mà hôk biết đy về đâu
-< "Cô thik tên ngốc này ak?. Có cho tôi kũg hôk thèm đâu. Cô đem anh ta đy đy và đừng bao giờ làm phiền tôi nữa". Tại sao lời nói đó cứ như dao đâm vào tim mình vậy? Đau lắm, rất đau!>. Bỗng M.Quân vô tình đâm sầm vào 1 đấm ng`.
– Mày đui ak?- tên đầu đàn nắm cổ áo của M.Quân kéo lên. Có lẽ cậu đã hết sức để chống cự rồi.
– …..
– Thằng kia! Sao mày không trả lời?- tên đó lấy tay đấm vào ng` M.Quân làm cậu ngã khuỵu xuống đường.
– Đánh đy, hãy đánh vào trái tim không biết đau, không có cảm xúc này đy!- M.Quân hét lên.
– Thằng này ngon, tụi bây xông vô!- tên đầu đàn kêu đàn em xông đến.
– < Đánh đy! Đánh cho trái tim này chết luôn đy, hãy làm cho nó đừng tồn tại nữa>
– Mấy thằng kia! Dừng tay!- tiếng Tr.Vũ hét từ đằng xa.
Bọn đó thấy Tr.Vũ chạy đến dẫn theo 1 đám đàn em thỳ vội bỏ chạy.
– Bắt hết tụi nó lại, sót đứa nào thì liệu hồn đấy.- Tr.Vũ nói cho bọn đàn em rồi quay sang M.Quân.
– Cậu điên ak?- Tr.Vũ lay lay ng` M.Quân
– Tớ điên đấy!- M.Quân đáp bằng giọng vô hồn
Cốp- Tr.Vũ lấy đầu cậu đập vào đầu M.Quân
– Tỉnh chưa hả thằng điên này?
– ◘_◘…
• Tại bệnh viện.
– Tối rùi! Đy ăn chút jì đy, đói wa' ak`- Giọng L.Linh cất lên.
– Oki!- M.Anh nháy mắt vs cô.
– Đy hôk, T.Kiệt, P.Nghi?- L.Linh quay sang họ
– Sao cũng đk!- P.Nghi đáp- Nhưng đy ăn bò bít tết ở nhà hàng Pháp là ngon nhất ấy.
– Uhm, dzậy đy thui!- L.Linh nói rồi kéo mọi ng` đy.
– Suỵt! Nhỏ nhỏ thui cho H.Khang ngủ- M.Anh đưa tay lên miệng làm dấu hiệu im lặng.
– Ui jìơ, làm jì quan tâm gê thế- T.Kiệt trêu cô
– Đâu có!- M.Anh làm mặt dzận rùi bỏ ra ngoài.
– Dzận woai`. Có đy hôk?- T.Kiệt lại trêu cô- Hay mún ở lại chăm sóc ai kia.- T.Kiệt mỉm cười rất ư là gian xảo.
– Ai nói ở lại. Đy chứ- M. Anh chu miệng lên cãi lại.
– Stop! 2 ng` dừng lại ngay lập tức. Tui vs P.Nghi đang đói mún chết nè.- L.Linh hét lên
– Xin cô giữ im lặng jùm, bệnh nhân cần nghỉ ngơi ạ!- 1 cô y tá đy ra nói.
– Vâng, xin lỗi ạ!
– Hí hí!- cả bọn cùng cười
Tại nhà hàng Crystal cả bọn cùng kêu tràng lang đại hải, làm cho mấy ng` phục vụ choáng ngợp, phải kê thêm 1 cái bàn mới đủ để thức ăn.
– Cho 1 chai rượu vang nhé!- L.Linh nói vs ng` phục vụ
– Vâng ạ!- ng` phục vụ quay đy đk 1 lúc thỳ đem đén 1 chai rượu vang loại xịn.
– Của cô đây ạ!
– Cảm ơn!
– Cậu uống rượu ak?- P.Nghi ngạc nhiên
– Uhm! Uống cho dzui thui.
– Uhm!
Sau 1 hồi ăn uống, cả bọn kéo nhau ra về.
– Cậu chưa về ak, L.Linh?- M.Anh hỏi
– Uhm! Tớ ngồi 1 lát rồi về ngay, các cậu đy trước đy!
Sau khi 3 ng` đy khuất
– Phục vụ cho 1 chai Wasser.
– Đây ạ!
Cô nhận chai rượu tù tay ng` phục vụ rồi nốc nó 1 cách vô tội vạ. Cô muốn uống cho thật say để quên đy thứ tình cảm đang tồn tại và lớn dần trong ng`. Cô khóc. Những giọt nước mắt mặn chát rơi vào ly rượu cô đang uống. Cô mệt mỏi lắm. Cuối tuần này phải kết hôn vs 1 kẻ không quen biết nữa.
Đã 11h p.m
– Thưa cô! Đã đến jìơ chúng tôi đóng cửa nhà hàng.- 1 nhân viên lay cô dậy.
– Ơ… uhm, tôi biết rồi!- cô đứng dậy tính tiền rồi về nhà.
Trời bất chợt đổ mưa.
L.Linh đy trên con đường đó và M.Quân cũng vậy nhưng họ đy trái ngược dòng ng` vs nhau.
Liệu cuộc tìnhcủa họ có trái ngược như vậy không?
Không ai có thể biết trước được.
Tại sao mình lại thik hắn chứ? Mình ghét, mình ghét tất cả những jì thuộc về hắn!>- L.Linh gào thét trong đầu.
Cô với tay mở vòi sen. Từng dòng nước ấm áp, trong lành chảy nhẹ trên khuôn mặt cô.
– Cô chủ, đồ ăn khuya của cô chủ đây ạ!- cô júp việc kêu từ ngoài cửa.
– Tôi biết rồi, để ngoài cửa ấy!- cô nói vọng ra.
– Vâng!
L.Linh rút chiếc khăn tắm treo trên giá quấn quanh người rồi ra tủ lấy đồ mặc. Cô bước ra cửa lấy khay thức ăn để lên bàn rồi bật cái laptop lên để thư giãn ( game ý mà).
– Đy săn zombie thôi, xã stress tý!- L.Linh đăng nhập vào njk cf kủa mình ( pà này gớm, cũng chơi cf ak?)- Onl yahoo nữa. Nhắc mới nhớ, từ ngày mình chuyển vào cái trường này chẳng có thời gian onl.
Đăng nhập.
– Sao nhìu tin offline thế này?- cô nói rồi cũng bỏ mặc đó chẳng thèm đọc và bắt đầu lao vào săn zombie. Đang đoạn cao hứng thỳ…
Buzz
My_lucky_star ( L.Linh): Ai đấy? Muốn chết ak? Có biết tao đang cf hôk?
Lil' Kinight: Không cần biết. Chiều mai có rảnh không?
My_lucky_star: Thằng này hay nhỡ?
Lil' Kinight: Tôi hỏi chiều mai rảnh không?
My_luck_star: Rảnh. Á! Chết rồi.
Lil' Kinghit: Ai chết?
My_lucky_star: Tao. Trời ơi! Bị biến thành zombie rùi, tại mày á. Đồ chết tiệt
Lil' Kinight: Ốh, so só rì! . Mai hẹn 4h tại