Vũ Thiên liên tiếp đỡ được đòn tấn công của hẵn, đồng thời phản công nhưng chỉ sượt qua, vì phản ứng của hắn khá nhanh nhạy.
Dần dần Vũ Thiên cũng dùng taekwondo đấu với hắn xem ai hơn ai. Sắc mặt Âu Thần chợt biểu lộ chút bất an.
Học sinh hai trường mải miết đánh nhau cũng bắt đầu chậm lại để quan sát trận đấu giữa hai thủ lĩnh.
Âu Thần tập trung đấu trở lại, từng chiêu từng chiêu đánh ra như nóng vội chiến thắng ngay tức khắc. Vì hắn trước nay không tìm được đối thủ bằng tuổi ngang tầm nên xao nhãng tập luyện rất nhiều.
“Nóng vội quá sẽ thua.” Vũ Thiên cười trước sự bất an của hắn, vẫn không ngừng tung ra những cú đá cao ngang đầu.
Thấy hắn có thể ngang ngửa mình, Vũ Thiên chợt nhớ ra, đây đâu phải sân thi đấu, không có luật cũng không có trọng tài, nhưng nãy giờ cô vẫn tuân thủ mấy cái luật đó nên mới chưa hạ gục được hắn.
Bất ngờ tung ra một cú đấm, Âu Thần loạng choạng ôm mặt ngã ra phía sau.
Chảy máu mũi.
Người xung quanh càng hét lớn “Đại tỷ! Đại tỷ!”
Hắn chưa kịp đứng vững đã thấy Vũ Thiên bay lên, làm một cú song phi không hướng tới ngực hắn mà hướng tới mặt của hắn.
Không kịp tránh sau cú choáng, Âu Thần lãnh trọn toàn bộ cú đá, nặng nề ngã xuống.
Sau cú bay người song phi thì Vũ Thiên cũng ngã xuống đúng tư thế rồi bật luôn dậy.
Thắng bại giữa hai vị thủ lĩnh đã rõ, nhìn lại học sinh Ares, coi bộ cũng rất chật vật.
Toàn bộ học sinh Orient hò hét vang dội, một số thì nhìn Ares cười nhạo. Lâu nay bị bắt nạt, cuối cùng cúng được bình yên.
Âu Thần khuôn mặt hơi biến dạng, quệt miệng, khó khăn đứng lên yêu cầu rút lui. Trước khi đi không quên liếc Vũ Thiên một ánh mắt đầy ẩn ý.
Thiên Vũ im lặng nhìn nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Vũ Thiên, quay đầu ra về.
oOo
“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!” Mọi người nét mặt ai cũng vui vẻ, tuy bộ dạng có hơi chật vật một chút.
“Wa, cái công tập luyện trong mấy ngày qua cũng thật có ích.” “Shishishi, đại tỷ là số một!”
Vũ Thiên không biết sau này mình còn phải tháo kính rồi đánh nhau không, nhưng so với cảm giác không bị trói buộc trong chuẩn mực “bình thường” mà mình tự đặt ra thì thế này tốt hơn nhiều.
Tất cả đang muốn đến một quán ăn nào đó làm một bữa. Nhưng Mộc Thanh thì lại vừa bị Thiếu Phong chặn giữa đường kéo đi. Mọi người chỉ tủm tỉm cười, không ai ngăn cản.
Thiếu một người thì đâu còn vui nữa! Mọi người cũng thấy hơi mệt, lùi việc ăn mừng lại hôm sau.
Về phần Vũ Thiên, cô xuống bến xe bus rồi tiếp tục đi bộ về nhà, không ngở được tới những việc sắp xảy ra kế tiếp…
Chương 19: Được bảo vệ
Xe bus tất nhiên sẽ không vào sâu trong khu biệt thự nên Vũ Thiên phải tự đi bộ. Cô cũng nghĩ đây chỉ là một cách rèn luyện sức khỏe.
Khu biệt thự S khá thưa thớt, cách vài chục mét mới có một ngôi nhà, thỉnh thoảng mới nhìn thấy vài ngôi nhà nằm cạnh nhau. Những khu đất trống đầy cỏ vẫn đang đợi được bán vì giá đất ở đây không hề thấp.
Đoạn đường Vũ Thiên đi khá vắng vẻ, lâu lâu mới có một chiếc xe sang trọng nào đấy đi ngang qua.
Tiếng động cơ xe motor chợt vang phía sau lưng Vũ Thiên, sau đó càng ngày càng gần, rồi cuối cùng cô thấy một đám học sinh vẫn đang mặc đồng phục đủ các loại trường, cưỡi xe motor dừng trước mặt mình.
“Hi, thủ lĩnh xinh đẹp, còn nhớ anh chứ?” Tên đi đầu lên tiếng.
“Không.” Nhìn hắn khá quen, chắc là thủ lĩnh trường nào đó từng bị hạ gục.
“Lạnh lùng vậy sao? Anh đây rất muốn biết cô em còn giữ được bộ mặt ấy đến bao giờ.”
Lũ này là tập hợp những kẻ thua nhục nhã dưới chân Vũ Thiên, trong khi trước đánh nhau, chúng còn giễu cợt cô. Kết quả là, mỗi một thông tin nhỏ của trận đánh đều được đưa lên forum các trường, khiến Vũ Thiên càng được nổi tiếng và ái mộ, còn chúng thì đi đâu cũng bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ thay vì ánh mắt kính sợ trước đây.
Bọn chúng tuy chết mê chết mệt khí chất nữ vương của cô, nhưng lòng tự cao của một thằng đàn ông khiến chúng không chịu nổi. Hôm nay chúng không đến tay không, mà cầm theo gậy để nắm chắc phần thắng. Chúng muốn trả thù riêng.
“Theo tôi đến tận đây sao?” 10 tên không là vấn đề, 20 tên vẫn là chuyện nhỏ, nhưng đông thế này thì… Vũ Thiên nhìn cảnh bất lợi trước mặt, thầm than không ổn.
“Đi theo cô em chỉ có một người, bọn anh cũng vừa mới đến thôi. Sao, cô em có gì muốn nói không?”
Vũ Thiên mặt không đổi sắc thầm nghĩ, sư phụ đã dạy cô rằng, đánh không lại thì bỏ chạy. Nhưng làm sao chạy khỏi được mấy tên lái motor?
“À… chúng ta có thể thương lượng một chút không?”
“Ồ, có thể chứ.”
“Dễ dàng vậy sao?” Vũ Thiên nhướn mày.
“Chỉ cần cô em quỳ xuống lạy bọn anh để bọn anh chụp vài bức ảnh là được.” Hắn cười khả ố.
“Vậy sao? Chỉ sợ nhận cái lạy của tao rồi bọn mày sẽ hết đường gặp lại bố mẹ.”
Nói xong Vũ Thiên nhặt cục đá dưới chân ném chuẩn xác vào chính giữa mặt tên kia. Đầu hắn chảy máu…
“Hahaha…” Chẳng biết có thoát được không, nhưng Vũ Thiên vẫn thấy rất sung sướng vì cục đá của mình.
Ý, tính cách của cô lại lộ ra tính trẻ con rồi.
Vũ Thiên ngừng cười tránh những chiếc gậy đang vung tới tấp về phía mình. Giật tạm lấy một cái, Vũ Thiên tập trung đánh. Chúng đông thật…
Đánh thì khó trúng, lại còn vừa đánh vừa đỡ… cô thật sự đã thấm mệt, cầm gậy cũng thấy khó khăn. Một tay rút chiếc kìm điện trong túi, Vũ Thiên bất chấp bị đánh để tiếp cận từng người một và dí điện.
“Nó có kìm điện, đừng để nó đến gần!” Một tên hét lên.
“Haha, bị phát hiện rồi.”
Mắt thấy mấy chiếc gậy vẫn không ngừng đánh đến, Vũ Thiên chỉ còn cách đưa tay lên đỡ, hoặc cố gắng giật lấy để không phải chịu đòn nữa…
Cánh tay đau nhức, khi sắp thấy không chịu nổi nữa thì cô không cảm thấy còn bị đánh vào người.
Hé mắt, Vũ Thiên thấy bóng lưng của một cậu con trai. Quay lưng về phía cô để che chắn, nhưng cô vẫn thấy hắn đánh ngã từng người từng người một, mạnh mẽ như một ngọn lửa.
Thấy mắt hơi mờ, Vũ Thiên gắng ngồi dậy dụi dụi mắt. Nhưng tên kia đều nằm la liệt dưới đất, tay cực lực ôm lấy chân.
Cô ngẩn người. Chân là điểm trụ của mỗi người, đó có thể coi là điểm yếu. Đánh vào chân sẽ khiến chúng không thể đứng dậy tiếp tục chiến đấu nữa. Vậy mà cô không nghĩ ra sớm…
“Cút hết đi.”
Giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm kia khiến tâm bọn chúng run rẩy. Nhưng chân đến đi còn không nổi, sao mà lên được xe?
Thiên Vũ nghiến răng không nói gì, quay lại bế cô lên, nghĩ nghĩ một lúc rồi quyết định hướng về phía nhà cô mà bước tới.
“Là cậu…” Nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của hắn, bỗng nhiên cô cảm thấy rất an toàn.
“Ừ, là tôi.” Hắn nhìn cô cười dịu dàng như gió xuân. Cứ nghĩ mạnh mẽ như cô sẽ không cần hắn bảo vệ, nhưng thà hắn không có cơ hội bảo vệ cô còn hơn để cô chịu đựng những việc này.
“Sao cậu lại ở đây…” Vũ Thiên cúi đầu.
“Cậu không muốn thấy tôi sao?”
“Không phải, nhưng…”
Nhớ lại, lúc hắn vừa đến bida club liền nghe đứa nào đó thảo luận kế hoạch trả thù của mấy tên chết tiệt này, chúng cược nhau xem thủ lĩnh Orient sẽ thảm bại hay mấy tên kia thảm bại. Không nói thêm nhiều, Thiên Vũ đã vội vã tới đây. Địa chỉ nhà cô, hắn sớm đã biết…
“Tôi vì cậu mà đến, không cảm ơn sao?” Hắn định nói xin lỗi vì đã đến muộn, nhưng sợ không khí nặng nề nên đã đổi lại.
“Cảm ơn… tôi có thể đi được.” Vũ Thiên càng cúi thấp đầu hơn nữa.
“Nhưng tôi thích bế cậu. Không thấy rất lãng mạn sao?” Nhìn cô lúc này, hắn lại nhớ đến hôm sinh nhật cô. Vẻ ngoài lạnh lùng ấy đã biến mất.
“….” Đối với câu nói đùa của hắn, cô lúng túng chẳng biết nên nói gì.
“Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Không cần, chúng đánh chưa hại đến xương…”
Nhìn cánh cổng lớn uy nghi của nhà mình, Vũ Thiên ngạc nhiên: “Sao cậu biết nhà tôi?”
“Vì tôi thích cậu.” Hắn đáp lại không cần suy nghĩ.
“….” Câu trả lời này…
“Cô chủ. Cổng sẽ được mở ngay lập tức.”
Tiếng nói từ loa phát ra, cánh cổng tự động hé mở, Thiên Vũ thì vẫn cứ bế cô bước vào.
“Này… thả tôi xuống.” Giãy dụa.
“Tôi biết chân cậu đau. Yên nào.” Hắn bá đạo ra lệnh. Dù cô có ghét hắn, hắn cũng quyết không buông tay.
Vậy là họ cứ tiến vào cửa trong ánh mắt kì dị của mọi người.
“Tiểu thư, cô bị sao thế này?” Quản gia nhìn những vết thương trên tay cô lo lắng hỏi.
Vũ Thiên được hắn đặt lên ghế.
“Cháu không sao. Ông bà đâu rồi bác?”
“Họ tới viện nghiên cứu từ trưa, đến giờ vẫn chưa về. Tiểu thư, đây là…”
“À, cậu ấy là bạn học cùng lớp.” Cô nhìn hắn, ngập ngừng nói “Ừm… cảm ơn vì cậu đã giúp, bây giờ cũng đã muộn rồi…”
“Cậu đang đuổi tôi đấy hả?” Thiên Vũ có chút giận dỗi nói.
“Vậy…” Dường như cô cũng có chút muốn hắn ở lại.
“Tôi giúp cậu bôi thuốc.” Không đợi cô đồng ý, hắn đoạt lấy thuốc sát trùng và thuốc bôi từ tay cô giúp việc, ngồi xuống ghế.
“Đưa tay cậu đây.”
“Không… cần.”
Thiên Vũ nhận rõ sự khác biệt giữa từ không cần của lần này với những lần khác. Hắn kéo tay cô.
“Cậu có thể làm thế này với tôi, sao tôi lại không thể.” Ý hắn là lần trước cô bôi thuốc cho hắn.
Vũ Thiên im lặng nhìn hắn đang dịu dàng bôi thuốc cho mình, có cảm giác nhìn không thấu. Hắn thật sự thích cô, quan tâm tới cô sao?
“Lần sau cậu đừng có manh động như vậy.”
“Tôi cũng đâu muốn đánh nhau với chúng chứ…”
Thiên Vũ thương tiếc nhìn cánh tay sưng đỏ của cô, thầm lên kế hoạch dạy dỗ mấy tên kia một trận.
“Còn chân cậu…”
“Cái này… tôi sẽ tự làm.” Cô nói ngay.
“Tôi cũng đâu có ý định làm chứ.” Thiên Vũ cười ranh mãnh.
“….”
“Cậu không báo đáp tôi cái gì sao?” Hắn chợt ngồi xuống trước mặt cô, nhìn cô chăm chú.
Nói gì thì nói, hôm nay cũng là hắn cứu cô, lại còn cố tình ở lại chăm sóc vô để tăng thêm chút ơn.
“Chẳng phải lần trước tôi cũng giải vây cho cậu sao…” Vũ Thiên lúng túng nói, tuy cô biết lần đó hắn không cần cứu.
“Không có cậu cứu, tôi vẫn không sao. Nhưng hôm nay nếu không có tôi thì…” Hắn mập mờ.
“Cậu muốn gì?”
“Đây.” Hắn nghiêng mặt, chỉ chỉ vào má mình “Cho tôi quà.”
“Quà… quà gì…”
“Cậu không hiểu sao?”
Vũ Thiên quay mặt đi.
“Vậy thì tôi sẽ tự lấy.”
Hắn nhướn lên, hôn ‘chụt’ một cái rõ kêu vào má cô, cảm nhận được mặt cô đang nóng bừng. Cô đỏ mặt sao? Đáng yêu quá!!!
“Cậu!”
“Hì, tôi về đây.”
Hắn nhanh chóng chuồn mất, để lại Vũ Thiên ngượng chín mặt với cô giúp việc đứng gần đó.
Chắc chắn là sau này ông bà cũng sẽ biết chuyện!
...