“Woa, ước gì mình là Vũ Thiên!” Ánh mắt Tạ Trang – lớp phó, đầy hâm mộ nhìn cô.
“Ước được xấu như cô ấy sao?”
Chẳng biết ai nói khiến cho cả lớp cười rộ lên. Diệp Tinh phẫn uất nói:”Thật quá đáng.” Đúng là mắt chó nhìn người thấp!
“Im hết đi.” Huân Trì lạnh lùng lên tiếng làm cả lớp im bặt. Tốt xấu gì cậu ta cũng được mọi người biết đến như phó thủ lĩnh của trường. Trong lớp ai cũng nghi vấn tại sao Huân Trì lại đứng ra bảo vệ Vũ Thiên, nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng nữa.
Nữ sinh hôm nay quả thật khác mọi ngày. Có người lớn gan quay mặt về phía sau nhìn Thiên Vũ, có người cố gắng làm gì đó để được chú ý. Mấy nữ sinh ngồi gần hơn thì cứ liên tục hỏi cậu ta đủ điều. Thiên Vũ lúc đầu cũng đáp lại một chút, nhưng về sau lấy lý do nghe giảng để thoái thác việc nói tiếp.
Giờ ra chơi còn khiến Vũ Thiên kinh khủng hơn. Nữ sinh bâu quanh cậu ta rất nhiều, khiến khuôn mặt cậu ta bị che khỏi tầm mắt của cô bởi mấy cái mông nữ sinh, lại còn bị xô đẩy bật ra khỏi ghế.
Vậy nên giờ ra chơi nào cô cũng cùng Diệp Tinh ra ngoài.
Tiết cuối, cô nhận được một mẩu giấy từ Thiên Vũ : Cuối giờ đợi tôi phía sau trường, có chuyện quan trọng muốn nói.
Vũ Thiên nghĩ cô và cậu ta đâu có gì để nói chứ? Nhưng nhìn chữ “quan trọng”, cô gật nhẹ một cái đủ để cậu ta thấy.
Chương 3: Bạn gái
“Làm bạn gái tôi nhé?”
Vũ Thiên trừng mắt. Vừa rồi “họ” kéo đến rủ cô cùng đi ăn “liên hoan” mừng chiến thắng. Nhưng nhớ đến lời hứa với cậu ta nên cô đành nói bừa một lý do và lùi đến hôm sau. Họ có hơi tiếc vì đang rất bừng bừng khí thế nhưng cũng đành tạm biệt cô ra về.
“Cậu nói cái gì?”
Thiên Vũ vừa thở vừa nói. Khó khăn lắm cậu mới cắt đuôi được đám nữ sinh kia rồi chạy lòng vòng đến đây. Có lẽ cậu đã để cô chờ đến hơn 5 phút.
“Làm bạn gái tôi nhé!”
“Đây là cái quan trọng cậu muốn nói à?”
“Ừ.”
“Tôi không thích bị người khác lôi ra làm trò đùa.”
“Tôi không đùa.”
“Lý do. Cho tôi một lý do. Chắc hẳn đó không phải do cậu thích tôi?”
“Lý do thì cậu cũng biết, là cô gái sáng nay.”
Vũ Thiên nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu muốn tôi đóng giả bạn gái cậu?”
“Haha, đúng thế.” Thiên Vũ cười cười.
“Xin lỗi, cậu tìm người khác đi.” Vũ Thiên định quay đầu bỏ đi nhưng chợt nghe cậu ta nói.
“Nhưng không phải cậu thì không được.”
Vũ Thiên quay đầu lai: “Tại sao?”
“Vì cậu không thích tôi?”
“Sao cậu biết tôi không thích cậu?”
“Vậy cậu thích tôi sao?” Thiên Vũ nhướn mày hỏi.
“Không.” Đáp lại ngay lập tức.
“Những cô gái thích tôi thì không thể, cậu nhìn những cô gái sáng nay thì biết.”
“Rất phiền phức.” Nhớ lại cảnh hồi sáng, Vũ Thiên không khỏi nhíu mày.
“Còn những cô gái không thích tôi đều có người họ thích.” Nên họ sẽ không đồng ý.
“Cậu có thể thỏa thuận với fan của cậu, họ sẽ làm được.”
“Nhưng ánh mắt họ nhìn tôi rất sởn gai ốc!” Thiên Vũ nhe răng “Với lại… người phối hợp diễn với tôi sáng nay là cậu.”
“Này, đó là cậu chỉ nghĩ cho chính mình. Còn tôi thì sao? Làm bạn gái cậu đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của rất nhiều cô gái… Lại còn được nổi tiếng.” Ngừng một lát lại nói “Mà tôi thì không thích nổi tiếng.”
“Tôi sẽ bảo vệ cậu.” Ánh mắt Thiên Vũ nhìn cô bỗng trở nên dịu dàng như nước.
“Không cần.”
Bỏ lại một câu, Vũ Thiên cắm đầu bỏ chạy. Dây dưa với cậu ta chỉ chuốc họa cho chính mình.
Không cần? Thiên Vũ nghệt mặt nhìn Vũ Thiên chạy mất. Trời ạ! Mỹ nam kế của hắn không có hiệu quả sao? Lần đầu hắn dùng mà lại thất bại, thật là một đả kích quá lớn!
Bất giác Thiên Vũ nở nụ cười thích thú. Tính cách cô ta cũng thật quá lạ lùng, khiến người khác tò mò, muốn tìm hiểu.
“Chạy sao? Vậy thì tôi sẽ đuổi.”
Chương 4: Không buông tha
Vũ Thiên ngồi cùng vài người họ trên sân thượng. Đây có thể coi như là địa bàn hoạt động.
“Này đại tỷ, nghe tin hot nhất của trường ta chưa?” Minh Huy vừa đến đã nháo. Cậu ta là cây thông tin của cả hội, cha cậu lại còn là hiệu trưởng, cho nên mỗi lần thấy Minh Huy thì thông tin trên trời dưới đất gì của trường cũng moi ra được.
“Ba mỹ nam mới chuyển vào trường phải không?” Vũ Thiên tuy không mấy quan tâm, nhưng mấy nữ sinh trong lớp quả thật rất ồn, muốn không nghe cũng khó.
“Đúng, hơn nữa chỉ trong một ngày đã có ngay một hội fan vô cùng đông đảo của 3 anh chàng này trên diễn đàn trường ta. Mà cái cậu no.1 kia chuyển đến học cùng lớp đại tỷ ấy.”
“Đoàn Thiên Vũ? Cậu ta là no.1? No.1 cái gì?” Vũ Thiên hỏi.
“Đẹp trai đó! Hơn nữa cậu ta là thiếu gia của tập đoàn Phong Vân hoạt động trên nhiều lĩnh vực, học lực xuất sắc từ nhỏ, thể thao môn nào cũng đứng đầu, tính tình lịch sự hòa nhã, hơn nữa…. cậu ta trước giờ chưa có bạn gái.”
Lịch sự hòa nhã… Vũ Thiên nghĩ nghĩ.
“Còn no.2 no.3 thì sao?” Hoàng Kỳ háo hức nhìn Minh Huy, cô vốn có sở thích với trai đẹp….
“Ba người họ là bạn thân đó, cùng chuyển vào trường trong 1 ngày.Có điều 2 người kia học lớp 12C. No.2 Lâm Hạo, thiếu gia tập đoàn đá quý Black Star tính tình phong lưu đào hoa, chưa từng từ chối cô gái nào, không có hứng thú với việc học, bên tai trái cậu ta là viên kim cương đen luôn thu hút ánh nhìn của mọi người. Còn no.3 Mạc Thiếu Phong là thiếu gia tập đoàn khách sạn Đông Âu lớn nhất cả nước, tính tình khá trầm lặng, khó nắm bắt.”
Xem ra Vũ Thiên đã đụng phải một kẻ không tầm thường.
“Mà Vũ Thiên thấy tên Thiên Vũ đó thế nào?” Diệp Tinh hỏi Vũ Thiên, vì Vũ Thiên ngồi cạnh hắn.
“Thế nào là thế nào?”
“Sức hút của cậu ta đó! Gì chứ chỉ cần cậu ra tay là muốn có mấy tên Thiên Vũ cũng được.”
“….” Thật ra thì Vũ Thiên không cần ra tay. Nhớ lại một chút, có lẽ cậu ta cũng đẹp đi, chẳng qua Vũ Thiên nhìn thấy chính mình trong gương quá nhiều nên đối với cái gì đẹp cũng không rõ lắm.
“Tên hai người cũng giống nhau, chỉ đổi ngược lại…”
“A, tí nữa thì quên!” Minh Huy bỗng đổi đề tài “Bọn trường Thanh Long đã thông báo với “cấp trên” của chúng – trường Đông Hạ về việc hôm qua, hình như hôm nay chúng sẽ đến thăm dò thực lực của chúng ta.”
“Sao cậu biết?” Diệp Tinh không nghi ngờ nhưng vẫn tò mò hỏi lại.
“Cậu nghĩ tôi là ai chứ?” Minh Huy kiêu ngạo hếch mặt song song với trần nhà.
“Bọn chúng sẽ đến sau giờ học như hôm qua?”
“Ừm….”
“Lại phải đánh nhau à?” Vũ Thiên ngáp.
“Lại được đánh nhau à!” Diệp Tinh hớn hở. “Lần này chúng ta cùng nhau đánh.”
Reeeeengggg!!!! Minh Huy chưa kịp phổ biến thêm về thực lực đối thủ thì nghe tiếng chuông vào lớp.
“Mọi người, ra chơi tiết sau nói tiếp.”
Giải tán.
oOo”Thiên, tớ mua nước cam cho bạn này.”
Vũ Thiên ngẩng đầu lên đã thấy lon nước cam và sau nó là một nụ cười xán lạn.
Rắc… Chiếc bút chì trong tay Vũ Thiên gãy làm đôi. Cậu ta… cậu ta đang tính toán cài gì vậy….
Hot boy no.1 mua nước cam cho 4 mắt? Tin giật gân!!!
Thiên? Cậu ta cố ý! Liếc mắt xung quanh lớp, Vũ Thiên thấy tất cả mọi người đều đang nhìn cô…
Chết tiệt!
“Bạn không cần sao?” Thiên Vũ mở to ánh mắt vô tội nhìn cô. Nhấn mạnh chữ “cần”? Vũ Thiên thầm kêu khổ. Đây là cái tình huống gì cơ chứ???
Cô hiện tại nhìn lon nước cam như nhìn một quả bom, nhận hay không nhận, nó đều sẽ phát nổ.
“Cảm ơn, nhưng tớ không kh…” Chữ khát còn chưa kịp nói ra, tiếng “ồ” đã vang dội tứ phía.
Thiên Vũ nở nụ cười hút hồn, đặt lon nước cam vào tay cô rồi ngồi xuống ghế như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tiết học vẫn diễn ra bình thường, nhưng bầu không khí lại vô cùng quái dị.
…..
Ra chơi.
“Thiên, chúng mình đi thăm xung quanh trường nhé?”
Lại là nụ cười vô hại của hắn.
Thấy ánh mắt run rẩy kì quái của Diệp Tinh, Vũ Thiên mới nhớ ra còn phải lên sân thượng. Và hình như Diệp Tinh dang nhịn cười.
“Bạn không muốn đi cùng mình sao?”
“Tôi…” Lạnh quá. Vũ Thiên có cảm giác trăm ánh mắt rét lạnh bắn tóe loe vào người mình.
Đang không biết xử lý thế nào thì Vũ Thiên bị hắn nắm lấy tay và kéo đi.
“Mình đi thôi.”
Tôi có nói đồng ý à????
Vũ Thiên cố kéo tay lại nhưng không được. Bàn tay hắn nắm rất chặt.
Cô bị lôi ra khỏi cửa, lôi qua hành lang, lôi xuống cầu thang, lôi ra sân trường, đi dạo. Tất nhiên phía sau họ có rất nhiều người.
Chương 5: Cố ý
“Thả ra, buông…. chết tiệt!”
Vũ Thiên bị hắn kéo làm cổ tay mỏi nhừ, lại không thể rút ra. Ở đây có rất nhiều ánh mắt, nên không thể manh động mà đánh hắn. Nghĩ nghĩ, cô dùng bàn tay còn lại kéo áo khiến hắn dừng lại.”Tôi nói buông ra.” Giọng nói lạnh lẽo.Cuối cùng thì hắn cũng dừng lại và quay đầu.”Sao?” Hắn hỏi một câu. Nhìn xuống tay của 2 người rồi chợt thả tay.
“Ồ, quên mất.”
Quên? Quên cái đầu nhà ngươi!
“Cậu cố tình!” Cô đè thấp giọng nói.
“Ừ.” Hắn cười cười, vén sợi tóc lạc trên khuôn mặt của Vũ Thiên ra đằng sau tai.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh.
“….” Thật là khóc không ra nước mắt!
“Làm bạn gái tớ nhé?” Thiên Vũ cười thật sự vui vẻ, mang theo chút ranh mãnh. Để xem lần này cô chạy đi đâu.
Lịch sự hòa nhã cái khỉ gì???? Tên này vốn dĩ là một ác ma! Nguy hiểm, quá nguy hiểm!
Giọng nói hắn không lớn cũng không nhỏ, đủ để mọi người xung quanh cùng nghe.Vũ Thiên thấy lạnh sống lưng…
Tại sao? Tại sao cơ chứ? Cuộc sống 2 năm nay rất ổn mà? Cô muốn sống bình thường hết cái năm học cấp 3 này cũng không được sao???Trả lời thế nào bây giờ…
“Cô ta cũng ở đây.” Hắn nhỏ giọng. “Coi như chúng ta có tình yêu sét đánh đi.”
Lan Hoa sao? “….” Tôi mong sét đánh chết cậu luôn đi.
“Nếu cậu không đồng ý, rắc rối sẽ nhiều hơn đấy. Đồng ý, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
“Xin lỗi, tôi từ chối.” Vũ Thiên lấy hết dũng khí ra nói.
Cúi gằm mặt quay đầu bước đi.Bỗng cô quay dầu lại nói nhỏ với hắn: “Cậu không thể bảo vệ tôi ở nhà vệ sinh nữ.”
Khóe môi hắn giật giật, bất ngờ vì câu nói gây sốc.
“Này, cậu làm cái trò quái gì thế?”Mím môi nhịn cười, Thiên Vũ quay đầu lại thấy Lâm Hạo đang vỗ vai mình.”Thiên Vũ, đấy là gu của cậu à?” Lâm Hạo thể hiện khuôn mặt kinh ngạc khó hiểu.
“Có chút hứng thú mới thôi mà. Tới canteen thôi.” Thiên Vũ chuyển đề tài, ra hiệu cho Lâm Hạo đi theo, hả hê liếc thấy khuôn mặt vặn vẹo bực tức của Lan Hoa.
Bố mẹ hắn bắt hắn chuyển trường thì hắn chuyển trường, ai ngờ họ có ý đồ nhét Thiên Vũ hắn vào lớp 12C của Lan Hoa để “bồi dưỡng tình cảm”, khi nghe Lan Hoa nói thế, hắn cố ý tự chuyển mình sang lớp B học. Tiếc là quên không kéo theo 2 đứa bạn bên lớp C sang. Lâm Hạo cũng nhìn Thiên Vũ hờn dỗi vì Lâm Hạo và Thiếu Phong đã cố tình chuyển trường cùng hắn, vậy mà đến phút cuối hắn lại chuyển sang lớp khác!”Nếu cậu muốn thì chuyển sang lớp B đi, có chết tôi cũng không sang lớp C.” Thiên Vũ nói.
...