“Nếu có lòng tự trọng, cô ta sẽ từ bỏ.”
“Tôi nghĩ, thứ xa xỉ đó cô ta không có đâu.”
“Hì, vậy thì cậu vẫn cứ làm bạn gái tôi dài dài đi.” Thiên Vũ kéo bàn tay mềm mại của cô đặt lên ngực của mình.
“Bỏ tay ra được rồi đấy, cậu vào lớp trước đi, tôi sẽ vào sau.”
Biết hắn cố tình trêu nên Vũ Thiên cũng không để ý, giật tay ra.
Chương 8: Tai nạn liên tiếp
“Không có ai tên Trịnh Ngọc Linh ở lớp 12A sao?” Thiên Vũ khó hiểu.
“Không có.” Mạc Thiếu Phong cất điện thoại vào túi, nói.
“Sao tự nhiên lại muốn tìm hiểu về con gái vậy?” Lâm Hạo cười cười.
“Chỉ là…”
“Tránh ra!!!!”
Chưa nói hết câu, Thiên Vũ đã thấy một vật thể đang bay từ trên cầu thang xuống. À, là con người…
Bịch!!! Vũ Thiên ngã từ trên cầu thang xuống, được ai đó làm đệm thịt cho mình.
“Là cậu?”
“Là cậu?”
Lúc cảm thấy an toàn, cô mới ngẩng đầu lên, nhận ra mình đang nằm gọn trong ngực của “hắn”.
“Cậu định làm người nhện đó hả?” Nét mặt của Thiên Vũ như là đang chịu đau nhưng vẫn cố nói đùa một câu.
Cô trừng mắt. Chẳng phải tại ngươi sao? Hết tiết 2, cô đang định xuống canteen thì bị ai đó đẩy ngã xuống cầu thang. Vốn nghĩ kẻ học võ như cô có thể tiếp đất dễ dàng nhưng lại thấy hắn dưới chân cầu thang, kết quả là không có đất để hạ cánh.
Ngẩng đầu lên nhìn, kẻ đẩy cô ngã đã biến mất.
Thiên Vũ thấy cô không trả lời liền dùng tay xoay mặt cô nhìn về phía mình “Này, cậu định ngồi trên người tôi bao lâu nữa hả?”
“Á…” Vũ Thiên giật mình nhận ra tư thế của mình và hắn đang vô cùng mờ ám liền đứng bật dậy.
“Không cảm ơn tôi sao?” Hắn cũng đứng dậy phủi phủi quần áo.
“Cậu nghĩ rằng tôi tự nhiên mà ngã cầu thang à?” Ở trường, ngoài fan của hắn ra thì cô chẳng gây thù oán với ai cả.
“Là cô ta làm?” Ý cười trên mặt hắn biến mất.
Vũ Thiên không nhìn rõ mặt nhưng cô có thể chắc chắn mái tóc nhuộm đỏ đó là của Lan Hoa.
“Xin lỗi…” Thiên Vũ có cảm giác áy náy.
“Tay cậu chảy máu kìa.” Cô kéo cánh tay hắn và nhìn vết thương nhỏ đang chảy máu. Cọ vào đâu vậy?
“Không sao.”
“Đến phòng y tế đi.”
“Rửa đi là được mà.”
“Sẽ nhiễm trùng.”
Lâm Hạo liếc liếc hai người đang nói chuyện mà quên đi sự tồn tại của hắn và Thiếu Phong. Tiếp theo kéo Thiếu Phong lên tầng.
“Hay là cậu đưa tôi đến phòng y tế?” Thiên Vũ cúi người đối mặt với cô, đề nghị.
“Được.”
Hắn bất ngờ vì cô đồng ý, tủm tỉm đi theo sau cô đến phòng y tế.
“Không có ai trong này cả.”
“Vào đi, tôi sẽ băng cho cậu.”
Thiên Vũ ngồi xuống, chăm chú nhìn cô đang cẩn thận sát trùng, bôi thuốc cho mình.
“Nhìn nữa mặt tôi sẽ thủng mất.” Dán nốt chiếc băng cá nhân lên cánh tay hắn. Xong.
“Con gái bình thường bị nhìn như vậy sẽ đỏ mặt và luống cuống tay chân.” Thiên Vũ nói.
“Cậu tự tin về mị lực của mình như vậy sao?”
Không trả lời, lúc sau hắn nói: “Bỏ kính ra cho tôi xem khuôn mặt cậu được không?”
“Không…”
Chưa nói hết, kính của Vũ Thiên đã bị kéo ra, nằm gọn trong tay hắn.
“Cậu làm cái gì vậy!”
Có cần phải thần bí vậy không? Hắn vừa tháo kính ra cô đã lấy tay che mắt lại.
Chẳng nhìn thấy gì cả.
Giật lấy chiếc kính đeo lại, Vũ Thiên mặc kệ hắn và đi lên lớp.
Vừa bước vào lớp, Vũ Thiên đã thấy Diệp Tinh và Huân Trì cặm cụi làm gì đó ở bàn học của cô.
“Cậu làm cái gì….” Trên bàn học Vũ Thiên hiện tại có la liệt một đống rác, Diệp Tinh và Huân Trì đang cố dọn dẹp chúng.
“Vũ Thiên…” Khuôn mặt Diệp Tinh chứa đầy phẫn nộ, vừa thấy Vũ Thiên mới dịu lại một chút.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Vũ Thiên ngừng một chút… Hừ, lại là cô ta!
“Cậu đã đắc tội gì với hoa khôi mà phải để cô ta đến tận nơi mà phá vậy?” Một bạn nữ tò mò hỏi.
“Hoa khôi?”
“À, cậu mới chuyển vào nên không biết. Lan Hoa lớp 12C là hoa khôi năm trước.”
“Cô ta đến đây với 2 người khác, đổ rác lên đầy bàn cậu rồi bỏ đi.”
“Bốc mùi quá, Lan Hoa cô ta đúng là đáng ghét, cậy có cha là cổ đông lớn của trường mà chẳng coi ai ra gì.”
Đúng lúc đó Thiên Vũ bước vào, đủ nghe 2 chữ Lan Hoa và thấy chiếc bàn bẩn. Sắc mặt tối sầm.
Hắn đi tới bê chiếc bàn và nói: “Vũ Thiên, chúng ta cùng xuống nhà kho lấy chiếc bàn mới.”
Nhìn vẻ mặt hắn như không cho cô cơ hội từ chối, Vũ Thiên lẳng lặng gật đầu ra hiệu với Diệp Tinh rồi cùng hắn đi ra ngoài.
Mọi người trong lớp nhìn 2 người vừa rời đi, hầu hết đều đã nghĩ ra lý do vì sao Lan Hoa làm vậy…
“Này, cậu không giận tôi đấy chứ.” Hắn lên tiếng sau một hồi im lặng.
“Cậu nghĩ bây giờ tôi mới giận sao.”
“……”
“Nếu thấy áy náy thì buông tha cho tôi đi, tìm cô gái nào đó có thể hi sinh vì cậu ấy.”
“Tôi biết, nhưng họ chỉ thích khuôn mặt và gia tài nhà tôi thôi. Hi sinh chắc chẳng ai dám.”
Bỗng nhiên cô thấy thật đồng cảm với hắn, chẳng phải cô 2 năm trước cũng như vậy sao?
“Vậy sao cậu không lạnh lùng cách xa bọn họ đi, còn suốt ngày giả bộ hòa đồng.”
“Nghe nói lũ con gái thích con trai lạnh lùng hơn cả con trai hòa đồng.” Hắn nói nhỏ.
“……” Cậu ta cũng suy nghĩ sâu sắc thật đấy.
“À, có nột vấn đề quan trọng tôi muốn nói.”
“Gì?” Sao mặt cậu ta nghiêm túc vậy.
“Nhà kho ở đâu thế?”
“……”
oOo
Khi họ vào đến lớp thì cũng đã qua non nửa tiết học.
Nữ sinh trong lớp lại nổi lên nghi vấn giữa quan hệ của 2 bạn học mới này. Còn nam sinh thì suy nghĩ sâu xa hơn, tại sao Diệp Tinh và Huân Trì – 2 kẻ rất có tiếng ở trong trường lại giúp đỡ Vũ Thiên cơ chứ?
Ra chơi tiết 3, Vũ Thiên đứng dậy định đi thì bị hắn kéo tay lại.
“Đi đâu?”
“Cậu biết làm gì?”
“Tôi lo Lan Hoa lại gây phiền phức cho cậu.”
“Sẽ không sao đâu.”
“Tôi đi cùng cậu.”
Thiên Vũ đang định đứng lên thì cô cúi người thì thầm vào tai: “Tôi đi wc, cậu thật sự muốn đi theo sao?”
Làn hơi thở ấm áp của cô lượn lờ quanh vành tai Thiên Vũ làm cả người hắn hóa đá, lúc sau thì cả khuôn mặt đều có những mảng hồng hồng rất khả nghi.
Mình sao thế này??? Chỉ có vậy thôi mà cũng đỏ mặt. – Nội tâm Thiên Vũ gào thét.
Hắn mải suy nghĩ mà không để ý đến ánh mắt kì dị của mọi người.
………
Khi Vũ Thiên đang đi trên hành lang thì có một bạn nữ nói rằng cô chủ nhiệm cần gặp. Vũ Thiên không nghi ngờ liền đi theo.
Nhưng lúc cô không để ý, bỗng có bàn tay ai đó đẩy cô ngã vào một căn phòng.
Cạch.
Cửa đã bị khóa ngoài.
S.h.i.t!!!
Chương 9: Tức giận
“Vũ Thiên đâu?” Thiên Vũ túm chặt lấy cánh tay Lan Hoa, gằn giọng hỏi.
Vừa rồi đợi đến khi có chuông vào lớp hắn vẫn không thấy Vũ Thiên trở lại, hắn bỗng có linh cảm không tốt. Nghĩ Vũ Thiên khá thân với Diệp Tinh nên hắn hỏi Diệp Tinh. Nhưng Diệp Tinh cũng nói không biết. Kẻ duy nhất hắn nghĩ ra hiện tại chỉ có thể là Lan Hoa.
“A.. đau.” Bàn tay hắn như muốn bóp nát cánh tay Lan Hoa.
“Nói!”
“Làm sao tôi biết được!”
“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.” Bàn tay hắn siết mạnh hơn.
Cô ta nãy giờ không chịu hé miệng, nhưng hiện tại đau đến bật khóc, nức nở nói: “Huhu… Ở… ở nhà kho.”
Thiên Vũ hất tay Lan Hoa chạy ra ngoài.
Cứ tưởng là xong, Lan Hoa lại bị một bàn tay khác túm cổ áo.
Mộc Thanh cười cười: “Mày nói nhốt ai trong nhà kho cơ?”
Mộc Thanh cũng biết chuyện cô ta đổ rác lên bàn đại tỷ, giờ điều duy nhất Mộc Thanh muốn làm bây giờ là dạy cho cô ta một bài học.
“Liên quan gì đến cô chứ, thả tay ra.”
“Được thôi.” Mộc Thanh không chỉ thả tay mà còn đẩy cô ta ngã mạnh xuống đất.
Giây tiếp theo Mộc Thanh ngồi lên người Lan Hoa.
“Hôm nay tao phải cho mày biết, dám động tay động chân với Vũ Thiên là sai lầm lớn nhất của mày.”
Bốp, một cái tát giáng lên mặt Lan Hoa.
“Cứu, cứu….”
Hai cô gái vẫn đi cùng Lan Hoa định kéo Mộc Thanh dậy, nhưng chưa kịp làm gì đã thấy Mộc Thanh đứng lên cho mỗi người họ một đạp ngã ra sau.
Số người xem ngoài cửa phòng càng lúc càng đông.
Bên trong thì có 3 kẻ vẫn đang liều mạng với 1 người.
“Dừng lại đi.” Thiếu Phong kéo tay Mộc Thanh.
“Buông ra.”
“Đánh nặng quá cô sẽ bị đuổi học.”
Nghe vậy Mộc Thanh mới chịu dừng lại.
Ba đứa kia thì nằm rúm ró dưới đất.
“Đánh cô ta không nghĩ tới hậu quả sao?” Thiếu Phong nói.
“Ai sợ ai chứ!”
Lan Hoa khóc lóc gọi điện thoại: “Bác Trương, cho tài xế đến trường đón tôi ngay.” Sau đó chỉ vào mặt Mộc Thanh: “Đừng vội đắc ý, ngày mai chắc chắn mày sẽ bị đuổi học!”
“Haha, nhìn cái mặt xấu xí của cô chẳng khác gì con lợn, tức cười quá đi!” Quả thật là mặt của Lan Hoa chỗ sưng phồng chỗ méo mó, trông rất dị dạng.
Lan Hoa không nói thêm, rời khỏi phòng học.
“Mặt cậu bẩn này.” Thiếu Phong dùng tay lau vệt đen trên khuôn mặt Mộc Thanh.
Cô gái này tính tình rất trẻ con, yêu ghét rõ ràng. Cô luôn đối xử thật lòng vui vẻ với mọi người chứ không kênh kiệu coi thường người khác như Lan Hoa. Cho nên vừa rồi chẳng ai muốn giúp Lan Hoa cả.
Thấy hắn lau mặt cho mình, Mộc Thanh có chút không tự nhiên đẩy tay hắn ra.
Cảm giác mềm mại trên bàn tay biến mất, Thiếu Phong thấy có chút hụt hẫng.
“Các em mau giải tán hết cho tôi, học sinh nào về lại lớp đó, nhanh.”
Đoàn người bắt đầu tản ra.
Có mấy người trong số họ định đi tìm đại tỷ, nhưng bị giáo viên giữ lại để tra hỏi chuyện vừa rồi nên không ai được ra ngoài.
oOo
“Vũ Thiên!”
Nhà kho nằm khá xa nơi học nên cô có kêu cũng không ai nghe thấy. Cửa nhà kho cũng chỉ có khóa ngoài chứ không có khóa trong.
Bên trong tối om, hắn gọi mà không nghe tiếng cô trả lời.
Vừa mò mẫm được công tắc đèn, hắn đã bị ai đó ôm chặt.
“Cậu sao thế?”
Khuôn mặt Vũ Thiên trắng bệch, chảy rất nhiều mồ hôi lạnh. Cánh tay cô run rẩy ôm ngang thắt lưng hắn.
Nhận thấy sự bất thường, Thiên Vũ bế cô lên và chạy đến phòng y tế.
……
Phòng y tế.
“Bạn em không sao, chỉ là do sợ hãi quá độ thôi. Gọi người nhà đến đón bạn về đi. Bọn trẻ dạo này đùa dai thật đấy.” Giáo viên trong phòng y tế nói.
Sợ hãi quá độ sao? Đâu đến mức đấy chứ?
“Tôi không sao.” Lúc bấy giờ Vũ Thiên mới tỉnh táo lại một chút, kéo tay hắn nói.
“Thấy đỡ rồi hả? Em có thể lên lớp học tiếp hoặc xin nghỉ. Cô có việc ra đây một chút.” Cô giáo bước ra ngoài.
Thiên Vũ dùng chiếc khăn mềm lau đi mồ hôi lạnh trên khuôn mặt cô, thấy chiếc kính khá vướng liền tháo nó ra.
...