watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 00:56,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 3736

Tình Thù


» Đăng lúc: 12/03/15 07:30:54
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Đứa trẻ có nụ cười trong trẻo


Lúc nào nhìn thấy ông nó cũng giơ đôi tay nhỏ xíu về phía ông, vẫy gọi: Ba Ba


Đứa bé mà mỗi lần sờ tay lên mặt ông đều cười khanh khách


Đứa bé từng làm ông nghĩ ” Mình sẽ vì con mà chấp nhận tất cả… Bình Phong”


Lại là Hàn Lãnh Phong không ai chú ý…


Là một cái bóng…


Làm con gái ông phải khổ sở cả đời


Quả báo chăng?


- Anh không kiện Lãnh Phong…


-Em hiểu mà.


- Em không trách anh chứ?


- Vì Hà Doanh và vì cả chúng ta nữa. Em luôn có cảm giác, trời đã bắt ta trả nợ cho Vũ Lâm. Chỉ khắc nghiệt là sự trả vay đó lại nhằm vào con gái của chúng ta.


- Vũ Lâm cũng rất đau khổ.


- Tội nghiệp chị ấy…


Một Phan Vũ Lâm kiêu hãnh đã không còn nữa. Còn lại chỉ là một người mẹ đang đau khổ vì con. Như bà vậy. Kiều Anh thông cảm cho nỗi đau đó của Vũ Lâm. Sinh con trời sinh tính, có ai ngờ cậu bé hiền lành đó lại có lúc trở thành một cơn quỷ bị dục vọng cuốn đi…


Phần II: Có được ra đời?


Thời gian lặng lẽ trôi  qua…


- Lãnh Phong!


Đối diện với một con Quỷ, nhất là con Quỷ đó đã làm hại người thân của mình, người ta sẽ vô cùng căm hận…


Nhưng nếu mình đã có cảm giác có lỗi với con quỷ đó thì sao?


Ba…Ba


- Ba….Ba


- Ba…Ba


Đứa bé ấy vừa tròn 2 tuổi


Vô tư đưa đôi bàn tay nhỏ xíu về người đàn ông đứng rất gần.


Ông cũng muốn ôm lấy nó vào lòng.


Nhưng ôm là không bao giờ dứt ra được nữa.


Không ích kỷ không gọi là Người.


Ai cũng có nhu cầu hạnh phúc mà.


Ông đã dứt bỏ một đứa bé


Vì ông có quyền như thế


Nhưng bây giờ trước nó


Cảm giác như mới hôm qua


Tội lỗi…


Nghẹn ngào…


Dù bây giờ ông đang là người bị hại


- Quỳ xuống đi!


Đứa trẻ ấy đang quỳ xuống dưới chân ông.


- Vỹ Tường…


- Không cần phải làm vậy đâu. Cháu đứng dậy đi!


Cậu ta đứng dậy


Như một cái máy.


Mặc Vũ Lâm mắt nhòa lệ:


- Em đưa nó qua đây là để tạ lỗi thêm lần nữa. Biết là những gì gây ra là không thể bù đắp nhưng vẫn xin anh và Kiều Anh tha thứ. Nếu làm được gì để chuộc lỗi, tôi cũng sẵn sàng.


Như một buổi vấn tội.


Thủ phạm tạ lỗi bằng vẻ mặt lạnh như băng


Không cảm xúc.


- Doanh Doanh và cậu không tiếp xúc nhiều. Tôi chỉ muốn biết vì sao cậu lại làm hại con tôi?


Đôi mắt ấy khẽ chớp


Rồi như một cỗ máy, cậu ta cất giọng:


- Cháu không biết. Chắc lúc đó cháu say!


- Say là có thể làm mọi thứ sao? Doanh Doanh chúng tôi không muốn gặp lại cậu thêm nữa. Còn việc truy cứu thì gia đình tôi không có ý đó. Tuần sau tôi sẽ đưa Doanh Doanh sang Canada.Rồi con bé sẽ quên. Còn cậu…Chỉ mong cậu sẽ không bao giờ vì say mà làm nên một chuyện tương tự thêm thế nữa.


Mọi việc được giải quyết


Vũ Lâm chắc cũng đã đau khổ rất nhiều.


Vỹ Tường cũng không biết mình đã tiễn khách thế nào?


Bước chân nặng nề


Ông bước lên những bậc cầu thang


Đột nhiên!


-Không!


Một tiếng hét.


Của Hà Doanh!


Ông phóng thật nhanh


Cánh cửa bật mở


Cô con gái nhỏ của ông đang thu lu trong một góc phòng.


Đầu lắc liên hồi


Tay ôm chặt lấy bụng


Vợ ông đang khóc.


Sét nổ ngang tai


- Vỹ Tường ơi…Doanh Doanh…có mang rồi!


Phần II ( tiếp) : Có được ra đời?


Một đứa bé của tội lỗi


Nó ra đời lúc không ai cần nó.


Đến từ một đêm điên cuồng


Khi mẹ nó hoảng sợ tột cùng


Đau đớn nữa


- Em thu xếp rồi đưa Doanh Doanh đến bệnh viện đi. Càng sớm càng tố!


Miệng bà Kiều Anh nghẹn đắng.


Nhưng bà biết đó là quyết định cần phải đó.


-Em biết rồi.


Hà Doanh còn một tương lai phía trước. Đứa bé sẽ ám ảnh cả cuộc đời con bé. Huống hồ gì nó tới từ một cuộc cưỡng bức, mỗi lần nhớ lại sẽ là một sự ám ảnh tột cùng cho Hà Doanh. Xin lỗi con, đứa bé chưa thành hình… Ngoại phải dứt bỏ con đi, vì mẹ con, và cả vì con nữa….


- Đi đâu vậy mẹ?


Hà Doanh lơ ngơ hỏi, rồi chính cô cũng ngơ ngẩn nhận ra câu trả lời. Mọi động tác của BS diễn ra trong mơ hồ. Hà Doanh như một cái máy, làm theo tất cả những yêu cầu. Tới khi vị BS lớn tuổi trầm ngâm, nhẹ nhàng:


-Cô bé bị suy nhược, sức khỏe không đảm bảo cho phẫu thuật kiểu này. Gia đình nên đưa cô ấy về, chăm sóc tẩm bổ để cơ thể khỏe hơn mới có thể tiến hành phẫu thuật được.


Đứa bé chưa bị lấy khỏi người Hà Doanh.


Cô trải qua những ngày tiếp tục nhốt mình trong phòng. Tịnh dưỡng


Không khí tĩnh lặng,xung quanh không một tiếng động.


Hà Doanh nghe được tiếng thở của mình.


Chiếc bụng vẫn còn rất nhỏ. Chưa đầy 2 tháng. Đứa trẻ có lẽ vẫn là một khối thịt trong người cô, tri giác chưa có, chưa hiểu gì về việc sắp diễn ra. Một đứa bé trong bụng mình. Hà Doanh từng rất thích thú vuốt ve cái bụng tròn lẳn của chị Thạch, từng mua rất nhiều đồ chơi cho cháu, từng nựng nịu những đứa bé dễ thương.Nhưng tuyệt đối chưa bao giờ cô nghĩ trong bụng mình lại có một sinh mạng.Một đứa bé đang ngủ. Và nó sẽ không bao giờ có thể chào đời.


Hà Doanh nhớ đến một bài báo cô từng đọc.


Người ta lấy những hài nhi không mong muốn ra khỏi bụng mẹ bằng nhiều cách. Dùng thuốc trục thai, thậm chí là cắt nó thành từng mảnh để dễ mang ra ngoài. Vừa mới tượng hình bỗng dưng bị vứt ra khỏi cái nơi ấm áp trong bụng mẹ, đứa bé chắc là sợ lắm. Còn bị người ta cắt thành những mảnh thi thể bé nhỏ, lôi tuột ra ngoài. Bé có đau không? Có hoảng sợ không? Đau thế kia mà…Bé có oán hận mẹ không? Mẹ đã không cho đôi mắt con được nhìn trời như mẹ từng nhìn không biết chán.


Ngày đó khi xem tờ báo đó mẹ đã rất phẫn nộ.


Mẹ căm ghét những người làm cha mẹ không có trách nhiệm, nỡ để người ta giết chết con mình. Mẹ rươm rướm thương cho những đứa trẻ như con, là những linh hồn không có được một giây làm người. Nhưng đó là khi nó không phải là chuyện của mẹ. Giây phút biết mình có con đấy, mẹ đã muốn đấm thật mạnh vào bụng mình, cho con mau mau rời khỏi. Mẹ sợ hãi khi sờ vào cái khối u u đang căng lên trong bụng. Mẹ có con rồi. Và mẹ không biết phải làm sao?


Con của mẹ!


Con đang mấp máy phải không?


Hà Doanh sờ vào bụng. Đôi bàn tay run run…Dưới lớp da bụng, hơi thở vẫn đều đều lên xuống. Nhưng có một cái gì khác đang hiện diện. Con như đang khẽ chạm vào người mẹ, rụt rè gọi ” Mẹ ơi!”


Con ơi!


Mẹ xin lỗi


Nhưng mẹ không thể nhìn con ra đời. Mẹ sợ nhiều thứ lắm. Mẹ không thể chấp nhận con. Mà quan trọng nhất là càng nghĩ mẹ càng mơ hồ không biết mình phải làm gì. Tha thứ và an nghỉ ở thiên đường, bởi nơi này vốn không thuộc về con…Con nhé!


Xin lỗi con!


Chương III: Xin lỗi!


Hà Doanh đã quay lại bệnh viện


Chiếc giường inox lạnh giá đang chờ cô


Những thứ dụng cụ sẽ chọc vào bụng cô, tách rời một sinh mạng bé nhỏ khỏi nơi nó không thể thuộc về.


- Mẹ đi làm thủ tục. Con đợi mẹ nhé Doanh Doanh.


- Em để anh đi cho. Ở lại đây với con đi!


Hà Doanh ngồi lại bên cạnh mẹ.


Tóc mẹ  đã bạc đi nhiều.


Ánh nhìn vẫn mênh mang tình thương với cô.


Tha thiết.


- Mẹ ơi, khi mẹ sinh con ra đấy…Có đau không mẹ?


Bà Kiều Anh thoáng giật mình.


Sau đó là nụ cười hiền hậu:


- Đau chứ con. Nhưng khi mẹ nhìn thấy con, mẹ cảm thấy rất hạnh phúc Doanh Doanh à.


-Mẹ…


Hạnh phúc.


Đêm qua Hà Doanh đã thấy một giấc mơ


Trong giấc mơ ấy mơ hồ một tiếng gọi:


-Mẹ ơi!


Cô bật khóc ngay trong giấc mơ ấy.


Một đôi mắt trong veo ẩn hiện


Ngập tràn đau đớn


- Cứu con mẹ ơi! Đau lắm…Đau lắm mẹ ơi!


Cô sắp kết thúc một sinh mạng


Con của cô…


Từ máu thịt cô mà thành.


Nó không muốn chết


Nhưng nó phải chết


Vì tương lai của cô…


- Mẹ ơi…Khi Lâm Lâm hết bệnh, mẹ mua kẹo bông gòn cho Lâm Lâm ăn nhé


Một chiếc xe lăn vừa lướt qua Hà Doanh


Một người mẹ đẩy đứa con khoảng 4,5 tuổi


Mắt bà mẹ nhòe lệ


Nhưng môi vẫn mỉm cười


- Mẹ hứa!


Nước mắt từ lúc nào lặng lẽ rơi trên má Hà Doanh.


Cô bất giác buột miệng:


-Mẹ ơi, con không phá thai đâu. Con không giết con của con đâu mẹ. Không đâu mẹ ơi!


Trời sáng rõ


Trước mắt Hà Doanh là một màn đêm u ám


Cô không biết mình đã làm gì.


Để giờ đây lặng lẽ một mình trên con đường tấp nập


Bản năng của một người mẹ


Lương tâm của một con người trỗi dậy


Cô không biết


Hà Doanh chỉ biết lúc đó cô đã bật dậy, đã hét lên và bỏ chạy khỏi bệnh viện. Nước mắt tràn ngập trên mặt, đầu óc trống rỗng. Để rồi giờ đây cô lang thang trên đường như một cái xác không hồn.


Giữ lại đứa bé.


Hủy hoại tương lai


Cô có tình cảm gì với nó chưa? Mấy tháng trước đây thôi, Doanh Doanh là một cô bé hồn nhiên vô lo vô nghĩ. Cô sợ, ngượng đến đỏ mặt khi Văn Bảo lồng vào tay mình chiếc nhẫn đính hôn. Mọi chuyện đối với Hà Doanh tự nhiên và dễ dàng quá, đến khi bất trắc ập xuống, cô cứ lơ ngơ không biết làm gì. Như bây giờ vậy…Quyết định không phá thai, giữ lại đứa con có lẽ cũng là một hành động bộc phát nhất thời của suy nghĩ không thể giết người. Cảm giác tội lỗi của một cô tiểu thư chỉ quen sống trong lồng kính.


Không phá thai, cô sẽ đối diện với mọi chuyện thế nào?


Sinh nó ra chăng? Sinh nó ra rồi, làm sao để nuôi lớn nó? Hà Doanh chỉ là SV một trường nghệ thuật, một cô tiểu thư chưa từng bươn chải cuộc sống, từ nhỏ đến lớn hết cha mẹ, anh hai rồi Văn Bảo cùng nhau bảo bọc. Bây giờ sinh con, cô có thể tự kiếm tiền nuôi nó hay những người thân lại phải mó tay vào?


Không biết nữa.


Hà Doanh ngồi xuống một trạm chờ xe buýt trên đường. Mọi chuyện nhảy múa trong đầu cô, chẳng có việc nào rõ rệt cả. Nó làm đầu Hà Doanh đau nhức vô cùng. Mọi vật trước mắt thì mờ mờ ảo ảo…Sức lực yếu ớt, chân tay rã rời. Hà Doanh khép mắt lại, để tự mình chìm vào một cơn mê sâu. Chỉ có thế mới tạm quên đi thực tại….


Chương III ( tiếp theo)


Cơn mơ chập chờn.


Rồi cũng đến khi tỉnh lại


Hà Doanh mở mắt.


Một nơi không hề biết.


Trắng xóa


Có tiếng reo:


-Em tỉnh rồi à?


Một cô gái trong trang phục y tá, mỉm cười dịu dàng với cô:


- Em đang ở đâu vậy chị?


-Bệnh viện đấy em.


Bệnh viện


Hà Doanh bất giác sờ tay lên bụng


Hoảng hốt.


Con cô!


- Em yên tâm. BS đã khám cho em rồi. Chỉ là suy nhược một chút thôi. Có lẽ do lần đầu mang thai…Truyền dịch xong, em có thể về.


-Con em …không sao hả chị?


-Không sao đâu em.


- Cám ơn chị…


- Em nghỉ đi nhé. Chị ra ngoài.

...
Tags: tinh thutinh thu
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Chàng hoàng tử trong giấc mơ
» Thử Yêu Côn Đồ
» Số Phận Của Nhóc
» Em Cứ Chạy Đi!! Chạy Mệt Thì Quay Về Với Anh
1234...181920»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON