- Xin lỗi…ngay từ lúc đầu tao không nên ép mày phải tiếp tục theo đuổi Duy nữa!- nó thật sự cảm thấy có lỗi với Hân rất nhiều. – Không! Lúc đó cũng là do tao tự chọn nên tao không trách ai được hết! Tao sẽ quên Duy! – Uhm…mày…nghĩ kĩ chưa? Nếu mày đã quyết định như thế thì tao sẽ ủng hộ mày!- nó nói thế nhưng trong lòng lại không muốn thế chút nào. Nó thật sự rất muốn Duy và Hân có thể thành một cặp, nhưng Hân đã quyết định như vậy thì nó là bạn phải ủng hộ Hân chứ. Nó nghĩ liệu Hân làm như thế là bỏ cuộc có quá sớm không? Nhưng nếu tiếp tục cũng sẽ không có kết quả gì…bởi vì Hân nói đúng. Duy vẫn còn tình cảm với My chỉ là Duy chưa biết phải đối mặt thế nào thôi. Dù sao thì nó vẫn luôn đứng về phía Hân. Nó về nhà với tâm trạng không mấy vui. Nó lên phòng tìm Duy nhưng không thấy Duy đâu cả. Nó gọi điện thoại nhưng tiếng nhạc nghe rất gần. Nó đi tới chỗ bàn học thì ra điện thoại Duy không mang theo. Nó nhìn thấy có cuốn sổ nhỏ nhỏ không biết là gì, chắc là nhật ký hay gì gì đó. Nó cầm quyển sổ lên nhìn sơ lại đặt nó vào chỗ cũ rồi đi về phòng. Đi được vài bước không biết nghĩ sao nó lại quay lại cầm quyển sổ lên một lần nữa, nó phân vân không biết có nên lật ra xem không. Coi trộm đồ riêng của người khác là không đúng nhưng nó muốn biết thật sự Duy đang nghĩ gì! Nhưng có bao giờ thấy Duy viết nhật ký đâu…đắn đo mãi cuối cùng nó quyết định…về phòng… nhưng cảm giác bất an vẫn luôn đeo bám lấy nó. Nó lấy điện thoại ra gọi ngay cho Long. Long sau khi nghe nó nói thì ba chân bốn cẳng chạy ngay tới nhà nó. – Tìm thấy thằng Duy chưa?- Long thấy nó cứ đứng ngồi không yên cũng sốt ruột theo nó. – Nó đi đâu mà không đem điện thoại đi làm sao tôi biết đường mà tìm! – Nhưng tìm nó làm gì? Có việc gì quan trọng hả? Chắc nó đi xíu rồi về thôi mà! – Không! Tôi có cảm giác bất an lắm! Tôi sợ…nó lại đi vào quán nào đó uống rượu nữa thì khổ!!! – Cô quá lo lắng đó thôi! Tôi thấy nó rất bình thường mà! Có gì mà phải lo! – Nhưng… – Thôi lên ngủ sớm đi! Chắc lát nó về thôi mà! – Không! Tôi phải đợi!- nó cứ đi qua đi lại mà không biết chóng mặt là gì. – Pul… thật sự lo lắng đến thế sao???- Long nhìn nó lúc này lòng thoáng buồn. – Còn phải hỏi???- nó gắt lên. “Lần đầu tiên tôi thấy em lo lắng cho một ai đó đến như thế…vị trí của tôi trong lòng em là gì chứ? Chẳng lẽ không bằng một thằng anh họ của em sao? Rõ ràng em xem trọng Duy hơn tôi mà! Tôi chẳng là gì cả…”- Long nhìn nó lo lắng như thế tự nhiên lại thấy buồn. – Tôi đi đây!- Long nói rồi đứng lên đi thẳng một nước. – Này! Đi đâu đấy?…- nó nhìn dáng Long khuất dần mà cũng chỉ biết lắc đầu, đang bực mình mà gặp toàn chuyện gì đâu! – Duy ơi là Duy! Mau về đây coi! Nó biết là Duy sẽ không dại dột gì mà nhảy sông tự tử đâu nhưng sao vẫn chưa thấy Duy về, nó sốt ruột ngồi yên không được. Còn Long thì tự dưng lại đùng đùng bỏ đi! Hình như Long đang giận, nó cảm giác được như thế nhưng tại sao lại giận, không có lý do gì để Long giận nó cả hay là Long biết Duy đang ở đâu nên đến đó, thế nhưng cũng phải nói người khác một tiếng chứ! Long luôn vậy…giận nhưng không bao giờ nói. Long đi được một lúc rồi mà không thấy nó đuổi theo, chẳng lẽ Long không có chút giá trị nào trong lòng nó sao? Dù là một chút cũng không??? Buồn bã Long mò đến NEOZIN uống bia cho đời thêm tươi (không biết có tươi thêm không nữa!) Duy sau một hồi mất tích cũng đã trở về. – Làm gì mà lượn tới lượn lui vậy Pul???- Duy vừa bước vào đã thấy nó “tập làm người mẫu” nên thắc mắc. – Trời ơi! Mày đi đâu nãy giờ vậy???- nó thấy Duy thì nhào tới ngay. – Đói bụng nên đi ăn chút thôi! – Sao không nói ai tiếng nào mà bỏ đi thế?- nó nạt Duy – Tao nghĩ đi một xíu thôi thì đâu có sao!- Duy ngơ ngác không hiểu sao nó lại giận đến thế. – Điện thoại sao không đem!? – Thì đi vội quá nên quên! – YAAAA! Bực mình quá!- nó ngồi phịch xuống ghế, tiếng động phát ra từ cái ghế cũng đủ cho thấy là nó đang rất không vui. – Sao vậy???- Duy nhìn cái ghế gỗ mà hơi hoảng với âm thanh và tần suất phát ra tiếng động ấy. Chap 47:
- Tại mày hết đó còn hỏi nữa!!! – Sao tự nhiên tại tao?- Duy không hiểu nãy giờ nó đang làm cái gì nữa, tại sao lại tức giận đến thế. – Thì tại…mày làm tao tưởng… mày đi uống bia như lần trước nữa nên mới sốt ruột nãy giờ nè! – Mà uống thì có sao đâu!!!- Duy nhìn nó cười toe toét. – Không sao hả? uống say rồi không biết đường về…về rồi thì nói sao với dì hả?- nó liếc xéo Duy, đang bực mình mà gặp Duy như thế nữa không điên lên sao được. – Thì… – Đừng có nói bắt tao biện hộ dùm cho nhá! Không có lần nữa đâu! Mấy lần trước là quá đủ rồi! – Thì cùng lắm bị mắng một trận thôi!- Duy nhe ră
răng cười thật tươi. – Mày nói vậy mà nghe được àh? Dì mà mắng là tao cũng bị mắng lây đó biết không? Tao mà bị lôi đầu về bên đó thì biết tay nhá!!!!- mặt nó hầm hầm, trái ngược hẵn với Duy. – Ừh biết rồi! Mà tao đã đi đâu sao mày nói nhiều thế! – Không biết!… Ủa vậy rồi còn Long…Long đi tìm mày mà!- nó chợt nhớ tới Long lại thấy lo. – Có thấy nó đâu! – Để tao gọi điện thoại xem sao đã!- nó lấy điện thoại ra gọi ngay cho Long. Tút…tút… – Alô…hức… – Anh đang ở đâu vậy? – Tôi àh?…hơ hơ… Cô còn quan tâm tôi sao?- Long lè nhè với lon bia trên tay. – Anh nói gì lạ thế? Anh đang ở đâu mà ồn ào vậy?- nó cảm thấy khó chịu khi bị Long phớt lờ như thế. – Cô hỏi… làm gì? – Này thái độ gì thế? – SAO NÀO????- Long quát lên. – Mặc kệ anh! Đồ điên!- nó bực bội tắt máy cái rụp. – Sao vậy Pul? Nó đang ở đâu vậy?- Duy thấy thái độ nó như thế nên cũng hơi lo lắng cho Long. – Không biết!- nó gắt lên. – Nó nói gì mà nhìn mày khó chịu thế? – Hỏi mà nói gì đâu không àh! Mà nghe giọng lè nhè…không biết đang ở đâu mà thấy ồn ào lắm!!! – Không lẽ nó đi uống bia! – Ai biết được! Mặc kệ! Tao đi ngủ trước đây!- Nó mệt mỏi đi lên phòng mà vẫn cứ tức tức trong lòng. Long ngồi một mình lèm bèm trong quán rượu cho tới khi say mèm mới chịu về, nhưng Long lại không về nhà mình mà mò tới trước cửa nhà nó la hét om sòm. Duy nghe có tiếng chuông cửa chạy ra thì thấy Long ngồi gục ngay cổng. – Long mày làm gì mà uống say vậy?- Duy đỡ Long đứng lên rồi đưa vào nhà. – Hơ..hơ…mày về rồi àh?- Long lè nhè nhìn Duy. – Ừh! Về rồi! Mà sao lại đi uống một mình vậy?- Duy đỡ Long vào trong rồi đóng cửa lại. – Buồn thì uống chứ sao! Không được àh? – Được…được mà!- Duy thấy Long đã say nên không hơi đâu mà tranh chấp làm gì! – Thả ra tao tự đi được!!!- Long đẩy Duy ra loạng choạng đi lên lầu. – Heizzzzzzz!!!- Duy nhìn Long mà chỉ biết lắc đầu.- Này này! Mày đi đâu đấy! Phòng đó của con Pul mà!- Duy thấy Long đi vào phòng nó nên chạy tới. – Vậy phòng tao ở đâu? – Bên đây!- Duy đỡ Long đi qua phòng đối diện rồi đẩy Long lên giường rồi đi ra ngoài. – Giờ này còn ai đến vậy?- nó nghe tiếng ồn nên mở cửa đi ra. – Thằng Long…nó uống say rồi làm nhảm nãy giờ! – Đâu rồi? – Ngủ rồi! – Ừh!… Thôi tao đi ngủ đây!- nó mệt mỏi đi vào phòng. – Uhm…ngủ ngon!- Duy lặng lẽ về phòng. Nằm mãi nhưng không ngủ được Duy ngồi bật dậy lấy vài quyển truyện ra đọc…nhưng tâm trạng cũng chẳng tốt hơn chút nào. Duy tìm đâu đó 1 quyển sổ và cứ thế viết ra những suy nghĩ trong đầu mình…có lẽ như thế sẽ thoải mái hơn! Hôm nay tôi có gặp lại một người… mà tôi đã từng rất yêu. Cô ấy thay đổi nhiều quá…nhưng cho dù có thay đổi đến mức nào…nhưng khi đứng trước mặt tôi thì tôi vẫn có thể nhận ra được cô ấy. Không biết những ngày tháng rời xa tôi cô ấy có từng nhớ đến tôi hay không… tôi không biết lý do vì sao ngày ấy My lại tuyệt tình với tôi như thế… [………"> [Chap 48:
[………">…nhưng dù sao thì cũng đã qua rồi. Tôi không muốn nhắc lại nữa. Tôi đã từng nghĩ rằng tôi đã quên được My…nhưng bỗng nhiên có một ngày Hân nói với tôi rằng Hân thích tôi…lúc đó tôi thấy mình không đáng để được nhận tình cảm của Hân và Hân sẽ chẳng hạnh phúc khi ở bên cạnh tôi, không có ai lại muốn ở bên một người mà lúc nào người đó cũng luôn nghĩ về một người khác chứ…vì thế…tôi đã từ chối Hân. Lúc đó tôi cũng chỉ xem Hân là một người bạn…và ngày hôm đó tôi lại nhớ đến My…còn bây giờ tôi không biết phải làm sao khi hằng ngày phải đối mặt với My…liệu tôi có thể hoàn toàn đẩy My ra khỏi trái tim tôi hay không? Nhưng những ngày qua tôi lại bắt đầu có cảm giác với Hân…không chỉ đơn thuần tôi xem Hân là một người bạn nữa…nhưng ngay lúc này đây tôi lại không thể phân biệt được tình cảm tôi dành cho cả hai My và Hân là gì nữa. Tôi từng cho rằng những người vì yêu mà lại tự xác thì thất là ngu ngốc và không biết suy nghĩ…nhưng bây giờ trong đầu tôi lại có cái ý nghĩ ấy. Nếu tôi không tồn tại thì tôi sẽ không phải suy nghĩ…nếu tôi không có mặt trên thế gian này thì sẽ không ai phải đau khổ vì tôi, đặc biệt là Hân…nếu tôi chết đi trái đất vẫn tiếp tục quay, cây cối vẫn phát triển, mọi hoạt động đều bình thường… nhưng khi tôi không còn liệu có ai nhớ đến tôi chăng? Pul nó từng bảo tôi hãy đi ngủ…ngủ sẽ không phải suy ghĩ gì hết… đúng là vậy…tôi muốn ngủ quá…ngủ một giấc không bao giờ tỉnh… vậy thì… tôi sẽ ngủ và tất nhiên là tôi không thể chết sớm như thế này được! Tôi sẽ không làm điều ngu ngốc đó. Bởi vì tôi luôn là chính tôi! ………… Sáng hôm sau tỉnh dậy Long ôm đầu suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ tối qua đã làm gì mà sáng nay lại ở nhà nó. Long đi vào phòng vệ sinh rồi ra ngoài phòng khách thì đã thấy hai anh em nó đang ngồi ăn sáng. – Dậy rồi hả?- Duy nhìn Long buồn cười không chịu nổi. – Uhm…đau đầu quá!!! – Ai kêu tối qua uống cho cố vô rồi giờ la làng!!!- nó nhìn Long với ánh mắt của một người đang “giận”. – La làng hồi nào đầu! Tôi nói nhỏ nhẹ thế mà bảo là la làng àh?- Long đã tỉnh hẳn ra nên mới có sức mà cãi nhau với nó. – Thì tôi thích nói thế đấy! – Thôi ăn sáng đi!!!- Duy nhìn cả hai mà lắc đầu. Sau khi ăn xong Long lên lầu thay bộ đồng phục của Duy rồi cả ba cùng nhau lết bộ đến trường. Duy thì vẫn tươi tỉnh như không có gì, tâm trạng đã tốt hơn rất nhìu, nó thì có hơi tức tức trong lòng còn Long tối qua uống nhiều quá nên giờ uể oải trông thấy rõ. Vừa đến lớp thì Duy và Long được chào đón nồng nhiệt bởi hai học sinh mới của lớp. – Anh tới rồi hả?- My dịu dàng nhìn Duy. – Ừh… – Đi ăn sáng với em nhé!!! – Sr…Tôi ăn rồi!- Duy lạnh lùng phớt lờ My mà đi vào lớp. – Vậy thì để khi khác vậy!- My buồn bã theo sau. Vy thì đang kế hoạch dụ dỗ Long. – Long…mình cùng đi ăn gì nhé!- Vy chạy tới khoác tay Long. – Thanks! nhưng tôi ăn rồi!- Long gỡ tay Vy ra. – Uhm…vậy đi dạo quanh trường với Vy đi! – Tôi không rãnh! Đi một mình đi! – Thôi! Đi một mình buồn lắm!- Vy nũng nịu nhìn Long. – Vậy thì rủ chị cô mà đi cùng! – Thôi mà! Long đi cùng Vy đi! – Tôi đã bảo là không rãnh mà không nghe hả?- Long bực mình quát lên. – hức…hức…không đi thì thôi làm gì mà lớn tiếng vậy!- Vy nước mắt cá sấu nhìn Long ra vẻ tội nghiệp. – Đừng có giở trò đó ra với tôi! – Sao lại lớn tiếng với con gái thế?- My thấy tình hình không ổn nên nói vài lời. – Con gái không phải là người àh???- Long nhìn My với ánh mắt tức giận. – Cậu… ghét tôi lắm hả? Có cần phải lớn tiếng vậy không?- My có vẻ buồn khi thấy thái độ đó của Long. – Long nó đang bực nên nổi cáu vậy thôi! Đừng để ý!- Duy thấy My buồn buồn cũng không đành lòng. – Uhm…thôi không sao đâu! Vy không sao đâu mà!- Vy thấy mọi người cãi nhau nên ra vẻ thiện ý. …………………… Cứ như thế ba tuần trôi qua! Duy thì không còn lạnh lùng với My như trước nữa, còn Vy thì vẫn bám theo Long, lúc đầu Long cũng rất khó chịu nhưng bây giờ đã quen dần. Nó và Long thì…vẫn cứ thế. Ngày mai lớp nó và lớp Duy cùng tổ chức đi biển, vì số lượng học sinh của hai lớp quá ít nên quyết định đi chung. Đó chỉ là một phần phụ thôi…lý do chính để hai lớp đi chung là do thầy Quân chủ nhiệm lớp nó và cô Hồng chủ nhiệm lớp Duy hình như đang…quen nhau! Sáng sớm mọi người đều đã có mặt đông đủ chỉ có hai anh em nó là không thấy mặt mũi đâu. Chap 49:
...