- Tại cô thì có! Còn đỗ lỗi cho tôi nữa! Này! Đợi tôi với!- Long cũng chạy theo nó không thôi bị Duy túm cổ lại thì toi. Do lúc nãy nó và Long cứ tranh nhau xem nên vô tình đẩy cánh cửa vào trong. Sau khi tiếng động phát ra làm cả hai giật mình trở lại tư thế ban đầu nhưng mặt thì cứ đỏ ửng lên. – Thôi Duy đem sách xuống cho Pul đã!- Duy ngượng quá nên chuồng trước. -ừhm…- mặt Hân bây giờ chẳng khác nào quả gấc chín sắp rụng. Duy xuống lầu thấy nó với Long đang xem ti vi. Thật ra Duy biết từ nãy đến giờ đều là trò của nó với Long bày ra ngay cả việc đi lấy quyển truyện này cũng nằm trong kế hoạch của nó. – Truyện nè!- Duy đặt cuốn truyện lên bàn rồi đi thẳng lên lầu. – Haha…thành công rồi!- nó nhìn Long cười sung sướng. – May mà không bị nó phát hiện! – Lúc nãy anh có thấy mặt hai đứa nó đều đỏ ửng lên không? – Ừ…có! Cái lúc mà Hân té rồi thằng Duy đỡ chứ gì! Haha… Cứ y như là sắp xếp sẵn ấy!!!( thì sắp xếp sẵn chứ đâu )- Long ôm bụng cười lăn cười bò. – Ừ, ừ…đúng rồi! Lúc đó nhìn buồn cười không chịu nổi! haha!!!- nó cũng không nín nổi cười theo Long. Nó với Long cứ ngồi cười như điên ở phòng khách. Duy cũng đâu có vừa. Sau khi lên lầu Duy gõ cửa phòng Hân rồi bàn kế hoạch trả thù. Cả hai đã giăng sẵn cái bẫy chỉ đợi nó lên nữa là coi như cá đã cắn câu. Duy và Hân cười mãn nguyện với cái kế hoạch tinh quái của mình. Phải cho bọn nó biết thế nào là lễ độ, dám chơi xỏ Duy àh! Nghe tiếng bước chân từ xa Duy nháy mắt với Hân ra hiệu chuẩn bị kéo dây. “bịch…rầm…ááá” Nó tiếp đất với một tư thế rất là “đẹp” mà nói thẳng ra thì nó đang nằm úp mặt dưới sàn nhà như thể là có nam châm hút nó với mặt sàn vậy. Tại ham hố giành đi trước nên người nằm dưới sàn là nó chứ không phải Long. – Có sao không?- thấy nó té kiểu đó Long cũng mắc cười nhưng lại sợ nó giận nên chạy lại đỡ nó. – ĐỨA ĐIÊN NÀO CHƠI ÁC MÀ GIĂNG DÂY GIỮA ĐƯỜNG VẬY KHÔNG BIẾT???????- nó bực mình **** ầm lên. – Tại cô đi mà không chịu nhìn thì có…còn **** ai nữa! – Anh thì biết gì mà nói! Rõ ràng có sợi dây chắn ngang chân tôi mà! – Chân chảy máu rồi kìa!- Long nhìn thấy chân nó rỉ máu thì hoảng hốt. – Có sao đâu…sát trùng xíu là xong chứ gì!- nó dùng sức đứng lên mà không cần Long đỡ. – Để tôi giúp cô!- Long dìu nó vào phòng. – Thuốc để ở đâu???- Long đẩy nhẹ nó ngồi xuống giường rồi nhìn quanh nhưng không biết thuốc sát trùng nằm đâu cả. – Ở trên kia kìa!- nó chỉ lên cái tủ nho nhỏ ngay góc tường. – uhm…- Long chạy tới chỗ hộp thuốc y tế rồi sát trùng cho nó. “RẦM” Bước tiếp theo của kế hoạch. Thấy nó và Long đã ngồi yên trong phòng thì cánh cửa tự nhiên đóng lại. Duy đưa Hân sang phòng trống bên cạnh ngủ rồi cũng về phòng. Long thấy cửa đóng vội chạy ra xem sao nhưng đẩy mãi mà cửa vẫn không mở được. – Cửa bị khóa trái rồi!- Long nhìn nó vẻ mặt nghiêm trọng. – Sao lại khóa???- nó suy nghĩ một lúc thì chợt nhận ra được điều gì đó.- Thôi chết rồi! Mình mắc bẫy của Rin rồi! – Mắc bẫy??? – Ừh…lúc nãy cũng chính tụi nó giăng dây làm tôi té chứ không ai khác! – Vậy nó biết lúc sáng mình chơi nó à? – Có lẽ vậy… – Rồi bây giờ sao đây? – Thì đợi sáng mai kêu tụi nó qua mở cửa chứ sao? Giờ có kêu nó cũng chẳng mở đâu!- nó ngán ngẫm nằm dài lên giường. – Cô ngủ hả??? – Ừh…không ngủ thì làm gì?- nó kéo chăn lên. – Nhưng còn tôi thì sao? – Thì anh cũng ngủ đi! – Nhưng chỉ có một chiếc giường thôi! – Thì sao? Chê giường nhỏ hả? Anh sợ không đủ chỗ cho anh lăn àh?- nó nói mà không để ý mặt Long đỏ như trái gấc. – Không…nhưng… Chap 41:
- Trời lạnh lắm đó! Anh thích nằm dưới sàn thì nằm! Tôi không ép! – Tôi… – Tôi là con gái tôi không ngại thì anh ngại gì nữa! Có phải lần đầu ngủ chung đâu mà!- nó bực mình vì Long cứ lèn èn mãi nên hét lên. – ………- Long thấy nó mắng nên đành lủi thủi mò lên giường. Cảm giác thật ấm áp nhưng cứ thấy run run, lần trước là do đang ngủ nên không có cảm giác nhưng lần này cả hai đều còn thức nên cảm giác rất khác. Long cứ lăn qua lăn lại thấp thỏm không yên, cũng may là giường rộng chứ không là nó đạp Long lọt xuống sàn từ lâu rồi. – Anh nằm yên chút đi! Làm gì mà cứ loi nhoi thế?- nó đang nằm quay lung về phía Long nhưng vẫn biết hắn đang nằm không yên. – uhm…- Long nhìn nó từ sau lưng, dường như nó đang buồn. Một nỗi buồn chất chứa bấy lâu nay. Tuy bề ngoài thấy nó vui vẻ như thế nhưng trong sâu thẳm Long cảm giác được nó đang rất buồn. Nó đang nghĩ về Thiên, không biết nên cư xử như thế nào khi gặp Thiên, nó chắc chắn một điều là tình cảm nó dành cho Thiên không còn là tình yêu nữa rồi… nhưng khi Thiên tỏ tình với nó, nó lại tức giận, đau khổ… nó cũng không biết gọi thứ tình cảm nó đang dành cho Thiên là gì nữa. Bất chợt nó quay sang Long. Long đang nằm nhắm mắt, hình như là đã ngủ rồi, nó nhìn Long chăm chú, thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm. Nó đưa tay vuốt nhẹ cái mũi Long. – Mũi cao thật! “thình thịch” Nó nghe tiếng gì đó, hình như là phát ra từ nơi lồng ngực của mình. Nó đưa tay lên ngực trái thấy tim mình vừa lỗi đi một nhịp, nó chợt giật mình. “Mình đang làm cái gì thế? Tại sao lại có cảm giác lâng lâng khó tả như thế? Không lẽ…không! Chắc không phải đâu! chỉ là hắn đẹp trai quá nên mình có chút xao xuyến thôi mà!”- nó tự trấn an mình rồi đưa tay lên nhéo má Long một cái thật đau, ai bảo cái tội đẹp trai làm gì, rồi nó nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ. Long đang mãi suy nghĩ thì chợt mở mắt ra nhìn nó. “ Giả bộ ngủ hả? Rõ ràng là lúc nãy nó ngắm mình một lúc lâu…mình cảm giác được hơi thở thật gần…rồi không biết sao tự nhiên nhéo mình một cái đau điếng! Quái thiệt!!!”- Long nhìn nó một hồi thì đưa tay lên búng mũi nó một cái. – ÁÁÁ…anh khùng hả? Biết đau không?- nó ngồi bật dậy la oái oái. – Ai bảo cô nhéo má tôi làm gì??? – Hồi nào??? Làm gì có!- nó chối phắt. – Còn không chịu nhận hả? – Anh có nằm mơ không??? Tôi có làm gì anh đâu!- nó quyết chối tới cùng. – Không lẽ tôi tự nhéo má tôi! Tôi đâu có điên đên mức đó! – Ừh! Tôi làm đó thì sao? Anh làm gì tôi nào?- nó kênh mặt lênh. – Có sao đâu…chỉ là…- Long nói rồi với lấy cái gối đập lên đầu nó một cái. – Áh…anh chết với tôi!- nó với lấy cái gối bên cạnh rồi đập lại Long. Cả hai choảng nhau qua lại một hồi cũng mệt nằm sải lên giường thở phì phò. – phù…mệt quá! Cô là con gái mà sao khỏe thế? – Bộ con gái yếu lắm hả? – Ừh! Con gái phải yếu hơn con trai rồi! – Tất nhiên! Nhưng không phải ai cũng thế! – Chẳng hạn như Pul chứ gì! – Ừ! Biết điều đấy! – Hỳ!- Long cười tít mắt. – ……… Nói một hồi tự nhiên thấy nó im lặng không nói gì Long quay sang thì thấy nó ngủ mất tiu rồi! Nhìn nó ngủ trông rất đáng yêu, baby quá! Nhìn mặt thì ngây thơ thật đấy nhưng tính tình nó mà ngây thơ thì chẳng có ai là “hiền lành” đâu nhỉ??? Ngắm nó một hồi rồi hắn cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau khi ông mặt trời vừa mới lên cao, nó có cảm giác như những tia nắng buổi sáng đang đánh thức nó. Nó ngồi dậy đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống, không khí buổi sáng thật trong lành, nó muốn đi dạo một lát, nó nhìn sang Long thì vẫn còn ngủ. Nó vào làm vệ sinh cá nhân lúc đi ra thì thấy Long đã dậy. – Anh dậy rồi hả? Chap 42:
- Ừh! – Tôi để sẵn bàn chải đánh răng trong đó rồi đấy! – Uhm…thanks! Nó đi ra mở cửa còn Long thì ngồi dậy đi vào phòng vệ sinh. Cửa vẫn chưa mở, nó lấy điện thoại ra gọi cho Duy nhưng không thấy trả lời, nó lại bấm số Hân. Tút…tút…tút – A…lô – Qua mở cửa cho tao đi! – Ưm… mở cửa…gì?- cái giọng ngái ngủ đặc trưng của Hân vẫn không hề thay đổi. – Hôm qua ai khóa cửa phòng tao thì kêu người đó mở mau lên! Kêu thằng Rin đi mà mở cửa ra mau lên!- nó nói rồi tắt máy cái rụp. – uhm…mà Rin là thằng nào mới được chứ?…- thấy nó không nói gì Hân lấy điện thoại ra coi- tắt máy rồi!- Hân ngồi dậy rồi qua gõ cửa phòng Duy. Cốc…cốc – Duy ơi! Mở cửa! – Ai…đó???? – Hân đây! – Uhm…đợi xíu!- Duy uể oải ngồi dậy ra mở cửa- Có gì không Hân?- Duy dụi dụi mắt nhìn Hân. – Duy qua mở cửa cho Minh kìa! Nó gọi điện thoại la lối nãy giờ đó! – Ừ! Đợi Duy chút! – Thôi…Hân về phòng ngủ tiếp đây!- Hân trở lại phòng leo lên giường tiếp tục giấc ngủ của mình. 5’ sau cửa phòng nó đã mở. – Làm gì lâu vậy mày?- nó nhìn Duy trách móc. – Sao dậy sớm vậy? Tính đi đâu đó?- Duy thì đang buồn ngủ mà nhìn mặt nó thì cứ tỉnh như sáo. – hỳ… tao tính ra biển chơi xíu đó mà!- nó cười tít mắt. – Ừh…thôi tao về ngủ tiếp đây! – uhm… – Đi đâu vậy Pul?- Long từ trong phòng đi ra. – đi biển!…Đi không? – Xa không? – Xa…đi chừng 30’ – uhm…đi! Nó và Long kéo nhau ra biển trong khi trời chỉ mới 5h sáng. Bãi biển lúc bình minh thật đẹp, không khí trong lành, có thể quên đi hết những phiền muộn đang chất chứa trong lòng. – Wow! Mát quá!- nó đứng nhắm mắt lại dang hai tay ra như hòa mình vào gió. – Đáng yêu thật!- Long thì ngồi tuốt trên bờ mãi ngắm nó từ đằng sau. Long mãi ngắm nó nên không để ý đến cảnh vật xung quanh, trước mắt Long bây giờ chỉ có nó mà thôi. Long muốn ôm chầm lấy nó, có cái gì đó thoi thúc Long chạy đến ôm nó vào lòng, nhưng Long vẫn hành động theo lý trí bởi vì lý trí mách bảo Long rằng nếu Long ôm nó thì sẽ được tặng miễn phí một cú đấm vào bụng cũng không chừng. “ Tôi không biết phải làm sao…tôi muốn ôm em vào lòng…nhìn em tôi càng cảm thấy yêu cuộc sống này hơn…tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi gặp em…có lẽ…kiếp trước em là một thiên thần…sao mà đáng yêu đến thế! Dạo này…tim tôi thường nhói lên một cách bất thường… và hay đập loạn nhịp…là vì… có lẽ…tôi đã yêu em mất rồi!!! ”- Long nhìn nó mà lòng thổn thức không yên. – ANH LÀM GÌ THẾ? LẠI ĐÂY ĐIIIIIIII!- nó đứng từ xa hét lên. – Em biết không? Vẻ mặt đáng yêu ấy của em, tôi đã nhìn biết bao lần nhưng không hề chán, chỉ cần xa em một chút thôi thì cảm giác nhớ nhung lại đeo đuổi tôi! Đến khi nào em mới biết được điều đó!- Long thầm nói trong khi nó vẫn mãi mê tung tăng ngoài kia. – Anh đang nghĩ gì thế? Đang nhớ ai àh???- nó thấy Long không chịu ra nên chạy vào. – Ừh! Nhớ một người!!!- Long nhìn xa xăm ra biển. – Bạn gái hả? – Không! Tôi không biết cô ấy có tình cảm gì với tôi hay không…nhưng tôi thì rất yêu cô ấy! Cô ấy là một người luôn tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng thật chất bên trong lại rất yếu đuối…cô ấy luôn che giấu cảm xúc của mình, luôn tự chịu khổ một mình chứ không chia sẻ nó với ai cả. Tính khí lại thất thường không ai đoán trước được. – Anh thích người kiểu gì mà lạ lùng thế??? – Tôi không biết! – Tôi có quen không?- tự nhiên nó lại tò mò muốn biết xem người đó là ai mà làm cho Long suy tư đến thế. – Có lẽ… – Thôi! Ra ngoài kia chơi đi!- nó kéo Long lôi ra cho bằng được. Không hiểu sao khi nghe Long nói thế nó lại cảm thấy hụt hẫng và buồn man mác trong lòng. Cả hai cứ nghịch nước cho đến khi ướt chèm nhẹp mới trở về.
...