Nó không muốn gọi xe, nó muốn đi bộ về nhà để nhìn ngắm thành phố nhộn nhịp đang về chiều. Bỗng dưng nó nhớ ai đó. Ai đó đã từng đi dạo phố cùng nó. Ai đó đã cùng nó đi xem bói, ai đó đã từng trò chuyện với… nó nhớ cả ai đó đã cùng nó dạo quanh công viên và tâm sự về người con gái mình thích. Nhưng dường như tất cả chỉ còn là quá khứ, sự thật bây giờ thì tất cả mọi người đã quay lưng đi. Quay lưng đi ngay trong lúc nó đau buồn nhất, thất vọng và cô đơn nhất. Nó ngẩng lên nhìn trời, tại sao ông trời lại đối xử với nó như vậy? Nó đã làm gì sai sao? Tại sao tất cả mọi người dều không tin nó? Để bây giờ một mình nó và Choi Eun Cho phải chống chọi lại tên xấu xa đó! Một giọt nước mắt lăn xuống, trên gương mặt không chút biểu cảm của nó.
"Rầm!"
Nó đâm sầm vào ai đó. Không biết có phải là trong cái xui có cái hên hay không mà một bàn tay đỡ lấy nó – tất nhiên bàn tay đó là của Kim Jea Joong vẫn đang lẽo đẽo đi theo nó. Người trước mặt nó cũng lấy lại được thằng bằng nhưng lại đội một cái nón tai bèo che cả nữa khuôn mặt. Tên Kim Jea Joong bực mình lên tiếng:
_Làm cái trò gì vậy? Không có mắt à? Đâm vào người ta còn không biết xin lỗi sao?
Tên đội nón tai bèo đó vội nói nhỏ:
_Xin lỗi!
Rồi hắn đi lướt qua nhưng nhanh chóng bị tên Jea Joong giữ lại. Lúc này nó mới để ý đến dáng người của tên đội nó tai bèo đó, trông rất quen. Vừa lúc Jea Joong lật nón hắn ta ra thì không nhầm lẫn được, tên đó chính là Lee Yoon Min. Nó ngỡ nó nhìn nhầm, dụi dụi mắt rồi nhìn kĩ lại, ngạc nhiên thốt lên:
_T…h…á…i… M…m…i…n?
Yoon Min dường như cũng giật mình, quay lại nhìn nó mừng rỡ:
_Ôi! Yu Mi! Anh tìm em mấy ngày nay!
Lúc này ánh mắt nó lóe lên tia hi vọng chăm chú nhìn hắn:
_Anh… anh tìm em?
_Phải! Em đột ngột trốn viện rồi biệt tích không thấy đến trường.
_Làm sao mà… anh đến đây được?
_Anh trốn cung!
Nó trợn mắt, mém chút là rớt hai con ngươi ra rồi lại cười dịu dàng: "Anh quan tâm đến nó! Anh tin nó!"
_Thái Tử Min! Anh tìm Yu Mi để làm gì? – Lúc này Jea Joong lên tiếng. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười của nó nên không khỏi nghi ngại tên đang đứng trước mặt mình. Phải chẳng cô ta có tình ý gì với Lee Yoon Min? Dù sao cô ta sau lày sẽ là vợ hắn, hắn không khỏi bực bội khi tên con trai khác đến gần nó.
Yoon Min tò mò nhìn Jea Joong:
_Ai vậy?
Nó lúng túng:
_À… ừm… là Kim Jea Joong! Con trai của… Kim Chang Min!
Lúc này Yoon Min còn kinh ngạc hơn cả nó, chỉ thiếu cái là cầm rơi xuống đất thôi.
_Sao cậu ta lại…?
_Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy!
Phút chốc Yoon Min im lặng, gương mặt tối sầm lại. Anh đã không ngại bao nguy hiểm, rời cung chỉ với một chiếc đồng hồ và một chiếc điện thoại. Những ngày lang thang ngủ bờ, ăn bụi anh phải bán đồng hồ và điện thoại của mình để sống. Để rồi nhận lại được gì? Anh lo cho nó như thế nào? Giờ đây nó đi cùng một người con trai khác tự nhận hắn là chồng sắp cưới của nó. Khóe môi anh hơi nhếch lên. Tức cười! Anh như một thằng ngốc, ngốc hết thuốc chữa.
_Yoon… Min… – Nó sợ hãi nhìn anh. Anh đâu biết rằng vạn bất đắt dĩ nó mới phải đồng ý lấy tên vô lại này.
_Ồ! – Yoon Min gật đầu cay đắng ngoảnh mặt đi. Anh trở về với vẻ lạnh lùng. Tim nó như bị một con dao cắt xẻ trái tim thành từng mảnh. Nó im lặng nhìn dáng Yoon Min khuất dần trong dòng người, chợt nó hối hận chạy theo:
_Yoon Min!
_Đi về thôi! – Kim Jea Joong giữ nó lại. Nó cuối đầu im lặng, ngoan ngoãn ra về trong sự tiếc nuối. Phẳng chăng nó đã sai?
Chợt đằng sau nó vang lên giọng nói của Yoon Min:
_Em nên nhớ, chúng ta còn một trận đấu Tennis! Hãy nhớ đấy!
Nó mừng rỡ quay lại nhưng Yoon Min đã mất hút trong đám đông.Phần 30: Mạnh mẽ lên!
—1 tháng sau—
_Chào mừng Tiểu Thư Hwang Yu Mi!
Nó khẽ gật đầu, ngôi nhà cũ phủ bụi 10 năm nay cuối cùng cũng tái sinh. Nhưng dường như trong đây thiếu thiếu cái gì đó, cái gì đó là cho ngôi nhà ấm cúng, cái gì đó tạo nên những âm thanh vui nhộn, cái gì đó làm cho nó hạnh phúc… phải rồi! Là gia đình. Nó lang thang khắp nhà tìm kiếm cái hương vị hạnh phúc của 10 năm trước. Không một bóng người, đây là giường ngủ của nó, một chiếc giường nhỏ màu vàng. Phòng em nó bên cạnh, rồi phòng đọc sách, phòng nhạc, phòng làm việc, phòng ngủ của ba mẹ… Lạnh lẽo!
"Trường Hoàng Gia! Ta trở về rổi đây!"
*********
Nó dạo một vòng quanh trường tìm Choi Eun Cho. Biết ngay là thằng bé chắp nhận chuyển đến đây là có mục đích cả mà. Ngày nào nó cũng bám sát Hea Mi. Nó thở dài đi nhẹ đàng sau hai chúng nó.
Chợt một vật màu trắng trắng đột ngột xuất hiện trước mặt nó làm nó giật nảy mình… Một cái bánh ngọt?
_Cô không ăn sáng à? – Jea Joong
Nó lạnh lùng cầm lấy cái bánh:
_Cậu không thấy mệt sao?
_Tại sao?
_Ngày nào, lúc nào, giờ nào cậu cũng bám theo tôi! Tôi mệt mỏi lắm rồi!
Hắn khẽ cười:
_Ồ thế à? Vậy chúng ta chơi ngược lại đi! Tôi đi cô bám theo, thế nào?
_Cậu… trời đánh!
Nó vứt cái bánh xuống đi một mạch tới phòng nhạc. Không gian yên tĩnh, dường như không có người bên trong. Nó khóa trái cửa lại không cho hắn ta vào, gương mặt hắn xám lại.
Nó nhìn cây đàn piano, cảm giác như quay lại ngày trước, HinDu ngồi đó, đánh một bản nhạc du dương, có sức sống ấm áp như mặt trời… gương mặt rạng rỡ nhìn nó. Đôi môi cong lên hoàn hảo.
_HinDu!
Nó bước lên một bước, biến mất! Tất cả những gì nó nhìn thấy chỉ là ảo ảnh. Ngồi xuống cây đàn, một dòng nhạc chậm rãi cất lên. Nó nhắm mắt lại nhớ những ngày thơ ấu… Bọn chúng vui cười bên nhau, chơi trò trốn tìm, cùng nhau học cách trèo cây, cỏ cây xanh mát mượt mà đan xen vào giấc mơ, một giấc mơ màu xanh…
"Cạch!"
Nó vẫn nhắm mắt đàn tiếp, chắc là tên Jea Joong kia đã tìm được chìa khóa. Ngân nga một lúc, một giọng nói quen thuộc mà nó nhung nhớ bấy lâu lạnh lùng cất lên:
_Ai cho phép cô tự ý chạm vào đàn của tôi?
Nó mở mắt ra, đôi tay giật lại. Nó vội đứng lên nhìn người đáng đứng trước cửa:
_Xin lỗi!
_Cô ra khỏi đây đi! – Ánh mắt sắc lạnh của HinDu như dồn nén ngàn nổi câm phẫn.
Nó mím môi:
_Tại sao cậu không tin tôi?
HinDu im lặng, ánh mắt như chứa lữa, nó tiếp tục:
_Cậu có bao giờ coi tôi là bạn cậu chưa? Có bao giờ tìm hiểu xem mọi việc xảy ra như thế nào chưa? Tại sao chỉ cần nghe mọi người nói một tiếng thì cậu liền quay lưng với tó? Tại sao? Rốt cuộc tớ đã làm gì? Gia đình tớ đã làm gì mà phải chịu sự ghẻ lạnh của mọi người như thế này? Tại sao? – Giọng nó vỡ òa trong một âm vựt cao, nước mắt nó lăn xuống. Jea Joong đứng sau HinDu nãy giờ cũng im lặng ngắm nhìn gương mặt nó lúc khóc.
_Tôi nói cô đi ra! Đi ra khỏi đây! Ngay lập tức!
HinDu gằng giọng, vẫn đứng đó không hề nhìn nó, Jea Joong bước vào nắm tay lôi nó ra. Nó chạy theo bước chân của hắn nhưng mắt vẫn nhìn HinDu luyến tiếc khi cánh cửa đóng lại. Nó bật khóc nức nở, bao nhiêu ấm ức cứ thế tuôn trào, lòng ngực đau nhói, nước mắt cứ tuôn ra. Hắn ta đứng nhìn bộ dạng của nó rồi phì cười:
_Tệ hại! Nhục nhã!
Nó trừng mắt lên, ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn, nỗi phẫn nộ trào ra sau hai từ "nhục nhã" của hắn.
_Ha ha ha! Yếu đuối! Một con người yếu đuối! Nhìn lại mình đi! Tại sao lại phải khóc? Có đáng không? Đáng không? – Hắn quát lên, nó thu lại ánh mắt, gục đầu xuống, hắn nói tiếp – Đứng dậy đi! Nhìn hắn mà xem! Tại sao phải khóc cho loại người nhu nhược đó! Hôm nay hắn không tin cô! Ngày mai cô phải làm cho hắn hối hận! Hối hận! Cô hiểu chưa?
Nó đứng dậy nhìn hắn như nhận ra điều gì đó. Hắn lau nước mắt cho nó:
_Cô muốn trả thù? Cô muốn tìm lại sự trong trắng cho gia đình? Cô muốn họ phải trả giá? Cô có đủ mạnh mẽ để làm điều đó không? Cô luôn đứng yên nhìn họ chữi cô, họ giết những người thần của cô. Cô làm thế thì được gì? Sẽ có người thương cảm cô đến bên che chắn cho cô sao? Sai lầm! Tại sao phải dựa dẫm vào người khác?
Nó mím môi nhìn hắn, lữa hận trong mắt nó cháy lên.
_Tôi sẽ khiến họ phải hối hận!
Hắn xoa đầu nó mỉm cười:
_Tốt lắm! Rất có tư chất làm vợ ta! Tôi sẽ giúp cô!
Phần 31: Chiếc
hộp
Mùa hạ sắp đến, cỏ cây xanh tươi, mọi người trong trường Hoàng Gia đang chuẩn bị cho kì thi Quốc Tế, ai nấy đều hồi hợp, lo lắng. Nó đi dạo qua sân bóng rổ, một vài học sinh đang chăm chỉ luyện tập với cái rổ. Khóe miệng nó nhếch lên:
_Chúng ta chơi một ván chứ?
_Ý kiến hay! – Jea Joong nhún vai đi về sân trống.
Lúc này, những học sinh có mặt ở sân bóng chỉ tập trung về sân của chúng nó với ánh mắt kinh sợ. Tiếng bóng đập trong tay nó phát ra âm thâm lớn như một quả bom. Jea Joong nghiêng đầu mỉm cười:
_Tới nào!
Nó dùng tốc độ nhanh nhất đập bóng lao về phía hắn. Hắn dang hai tay chuẩn bị đỡ, nó cuối người chui dưới cánh tay hắn nhưng đôi chân hắn rất nhanh nhẹn lùi lại chắn trước mặt nó. Hai người cứ kẻ đánh người thủ như thế cho đến khi cả hai kiệt sức. Trái bóng rổ đập thình thình vào tường khiến bức tường rung lên, nó cứ bắn sang rái rồi lại bắn sang phải, lúc thì lao về phía trước, lúc lại lao về phía sau. Cũng may có mấy tấm lưới chắc chắn ngăn sân nếu không những học sinh sân bên cạnh cũng khó tránh nổi khi trái bong đó lao tới.
_Ha ha! Cô cừ lắm!
_Phù! Phù! Đồ lì lợm!
Quả nhiên là một trận đấu có một không hai, một nữ sinh đấu với một nam sinh, bọn họ đập bóng như muốn giết nhau. Tất cả học sinh sợ hãi rời khỏi sân bóng để lại nó và hắn ngồi bệch dưới đất thở phì phì.
Lâu lắm rồi nó không chơi hết mình như thế này. Nó cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn. Tuyệt lắm! Cuối cùng nó cũng có đối thủ.
*********
_Hừm… cô nghĩ thế nào về tập đoàn G?
Nó giật mình chòm lại:
_Ý cậu nói là tập đoàn của Quan Nhất Phẩm?
Hắn cười nham hiểm:
_Không sai!
Nó nheo mắt nhìn hắn:
_Cậu có kế hoạch sao?
_Tôi vừa điều tra được một thông tin hết sức hữu ích.
_Thông tin gì?
Hắn cười như không cười, gương mặt gian tà nhìn nó:
_Vợ yêu à! Để điều tra được thông tin này không dễ, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức để giúp em, em sẽ thưởng cho tôi cái gì?
_Cậu… – nó nghiến răng nhưng vẫn không nói gì. Hắn bật cười:
_Thôi được rồi. Tôi nói cho em nghe, dạo này Go Kang Gook đầu tư khá nhiều vào tập đoàn cổ phiếu G.
_Ông ta đầu tư vào đó để làm gi?
_Em suy nghĩ xem!
Nó đảo mắt một vòng tròn tập trung suy nghĩ. Một là công ty đó đang ăn nên làm ra, hai là quan hệ xã giao giữa ông ta và chủ tịch của công ty khá tốt, ba là ông ta đang có kế hoạch gì đó…
_Cậu nói đi! Tôi không muốn nghĩ lung tung.
Jea Joong nham hiểm:
_Tôi có nghe kể trước khi bố em mất có để lại cho Hwang Woo Chin một vật gì đó thì phải.
_Có liên quan đến vật đó sao?
_Đó là chìa khóa mở chiếc hộp đang ở trong tay chủ tịch tập đoàn G.
Nó bất ngờ:
_Chiếc hộp đó…
_Chính là thứ duy nhất tố cáo Go Kang Gook mà Tướng Quân Hwang để lại cho em.
_Chúng ta phải lấy lại chiếc hộp đó.
_Theo như anh biết thì cổ đông lớn nhất là chủ tịch, thứ nhì là con trai của Thủ Tướng nước Pháp…
_Charlie?
_Em biết cậu ta?
Nó gật đầu ra vẻ suy đoán:
_Hắn đàn áp từ ngoài vào thì ta đàn áp từ trong ra…
*********
Mấy đêm sau đó nó mãi không ngủ cứ nhìn trước màn hình vi tính thẩn thờ như người mất hồn. Thỉnh thoảng lại giật bắn lên hay thở dài. Cứ như thế ba đêm liền đôi mắt nó thâm quầng đến trường. Nhưng thay vì vào lớp nó lại đến một góc cây vắng vẻ ít người mà ngủ. Đôi mắt mệt mỏi nhanh chóng cụp xuống và thiếp đi cho đến khi có ai đó đá vào chân nó làm nó giật bắn người ngồi dậy:...