Không lẽ… hắn sẽ chết sao? Hắn sẽ chết trước mặt nó như thế này sao? Nó bật khóc, đôi môi bị bịt chặc không thể thốt lên lời nào. Nếu hắn chết rồi thì ai sẽ là người ở bên nó những khi nó suy sụp nhất? Ai sẽ giúp nó trả thù đây? Ai sẽ kéo nó khỏi vực sâu đây? Ai sẽ bảo vệ nó và Woo Chin?
Jea Joong anh không được chết!
Jea Joong anh còn rất nhiều, rất nhiều việc phải làm!
Mỗi sáng anh phải đưa tôi đến trường…
Mỗi giờ ra chơi anh phải đưa đồ ăn sáng đến cho tôi…
Mỗi khi ra về anh phải lẽo đẽo theo sau tôi…
Mỗi khi tôi đau lòng anh phải đến bên an ủi tôi…
Anh có nghe không Kim Jea Joong?
Anh chưa thực hiện lời hứa với tôi cơ mà…
Tôi không cho phép anh chết… Kim Jea Joong.
…
Tôi xin lỗi em… không ngờ tôi không thể là chỗ dựng vững chắc cho em suốt cuộc đời này…
Tôi muốn mình được cầm tay em trong ngày cưới…
Tôi muốn được nhìn thấy nụ cười trong sáng của em thay cho những nước mắt…
Tôi muốn được ôm em những lúc em cảm thấy cô đơn…
Tôi ước mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy em…
Chỉ cần nhìn thấy em thôi… là đủ rồi… đủ khiến tôi hạnh phúc lắm rồi…
Jea Joong! Cố lên! Mày phải bảo vệ cô ấy suốt đời này!
_Vậy là xong! Chỉ còn ba chúng bây, tao sẽ giết ai trước đây? Ha ha ha…
Nó bậm môi câm phẫn nhìn ông ta, Mi Sun đột nhiên bỏ ra khỏi phòng, cô ả lại muốn bày trò gì đây? Chẳng phải mạng sống nó và em nó đều trong tay chúng rồi sao?
_Tao nghĩ là… thằng bé này.
Nó trợn mắt vùng vẫy, đôi mắt Jea Joong vẫn dán vào nó rồi lại tới ông ta, hắn phải làm gì đó, cho đến phút cuối hắn cũng phải làm gì đó để bảo vệ cô ấy. Hắn đưa tay xuống đùi, một cái còi có sẵn trong túi, hắn vội nhấn nó, tiếng kêu vang lên inh ỏi khiến lão ta giật mình quay lại bắn vào chân hắn. Nó hốt hoảng vùng vẫy, vừa lúc một đội quân áo đen chạy vào, dẫn đầu là Yoon Min. Tại sao Yoon Min lại ở đây? Lão ta hoảng sợ vội vàng chỉa sung vào đầu nó:
_Đến gần là tao giết chết con ranh này.
_Nếu không bỏ súng xuống tôi sẽ giết con gái của ông.
Lúc này lão ta giật mình nhìn ra cửa, Mi Sun đang đứng đó, nước mắt đầm đìa:
_Bố! Chúng ta thua rồi, game over rồi.
Lão ta thả súng xuống, hụt hẫng nhìn đứa con gái của mình trong nuối tiếc.
*********
Một luồng ánh sáng ấm áp rọi lên gương mặt trắng bệch của nó. Một thiên thần xuất hiện trong những tia nắng ấm áp ấy. Là thật hay mơ? Thiên thần đó mang tên Lee Yoon Min đang mỉm cười với nó. Đã qua rồi những ác mộng khủng khiếp, đã qua rồi những giấc mơ đầy máu, sẽ không còn những nước mắt nữa bởi vì đã có thiên thần nắm tay nó lên thiên đường của hạnh phúc…
_Em tỉnh rồi! Tôi đã lo lắng cho em biết bao.
Nó mở to mắt ra, thì ra nó đang ở trong bệnh viện, chẳng có thiên đường gì cả. Nhưng mà… có Jea Joong ở bên cạnh nó như thế này là đủ rồi.
_Em cảm thấy thế nào rồi? Tôi xin lỗi vì đã không tin lời em. Những lúc khó khăn nhất tôi lại vô dụng… không thể đến bảo vệ cho em.
_Tôi không trách anh… nhưng mà… Jea Joong, Jea Joong sao rồi?
Gương mặt Yoon Min hơi trầm xuống:
_Hắn ta… đi khỏi đây rồi!
"Hắn ta… đi khỏi đây rồi!" Nghĩa là… hắn chết rồi sao? Làm sao có thể…
_KHÔNG! ANH LỪA TÔI À? LÀM SAO CÓ THỂ…
Nó bật khóc. Cũng vì cứu nó mà Jea Joong phải hi sinh mạng sống của mình sao? Nó có đáng không?
Gương mặt Yoon Min lúc này càng tối sầm lại:
_Chỉ vì hắn rời khỏi đây mà em phản ứng như thế sao?
_Anh nói vậy là ý gì? Anh lừa tôi đúng không?
_Em khóc vì hắn rời khỏi đây? – Lúc này đôi mắt Yoon Min như bị nức ra bởi những đường máu nổi lên.
Nó không thèm nhìn mặt, cũng không trả lời hắn cứ như thế mà khóc.
_Khốn kiếp! Em làm tôi điên lên mất.
_Jea Joong… anh không được đi như thế! Hu hu…
Yoon Min càng lúc càng tức giận, lớn tiếng:
_EM THÔI ĐI!
_Hức! Jea Joong à…
"Cạch!"
_Chị Yu Mi!
Nó ngước mặt lên vui mừng:
_Woo Chin!Phần 38: Từ bỏ em là điều khó nhất mà tôi phải làm
Woo Chin vui mừng ôm lấy nó như muốn nhảy cẫng lên:
_Em tìm được chị rồi! Em tìm được chị rồi!
Bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa như một đoạn băng tua lại. Những lúc gia đình nó vui vẻ bên nhau. Những trò nghịch ngợm của Woo Chin và cả những lúc buồn vui của hai chị em nữa. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời nó, nó đưa tay vuốt lưng Woo Chin:
_Tốt rồi, em lớn như thế này là chị rất vui rồi!
_Chị! Quản gia Lee nói chị đã chết nhưng em không tin. Chị vẫn còn sống! Chị à, chị vẫn còn sống.
Nó gật đầu mỉm cười trong màn nước mắt.
"Cạch!"
Nó hướng mắt ra cửa, người xuất hiện là HinDu và Eun Hye. Đây có phải là mơ không? Hoàng Tử đang mỉm cười với nó, đến bên ôm lấy nó vào lòng:
_Xin lỗi! Yu Mi… tớ xin lỗi cậu nhiều lắm! Tớ xin lỗi đã không tin cậu! Tớ thật ngốc! Yu Mi…
Nó mỉm cười hạnh phúc, một giọt nước mắt lăng xuống, thắm vào áo HinDu. Cuối cùng mọi người cũng đã quay trở lại với nó, có phải đây là giấc mơ chăng? Nhưng… người giúp nó thực hiện giấc mơ này… đã vĩnh viễn không còn trên đời này nữa rồi…
_Các người ra ngoài hết đi! – Yoon Min ra lệnh, mọi người đều im lặng tiếc nuối nhìn nó.
"Lại muốn dở trò gì đây?" – Nó trợn mắt nhìn hắn, hắn vẫn ảm đạm lặng lẽ đứng đối diện nó đợi mọi người đi hết. Hắn tiến đến ngồi cạnh nó, đôi mắt hắn như ẩn chứa rất nhiều tâm sự. Chợt hắn đưa tay lên vút má nó, ánh mắt sâu thẩm nhìn đôi mắt nó.
_Xin lỗi! Tôi đã không bên cạnh em những lúc em cần. Tôi đã không thể an ủi em những khi em yếu lòng. Không thể bảo vệ em khi em gặp nguy hiểm. Không thể giúp em hoàn thành ước muốn của em… Có lẽ… tôi không xứng được ở bên em. Em sẽ hạnh phúc hơn nếu có Jea Joong bên cạnh.
Hắn rút tay lại, hôn nhẹ vào trán nó rồi cố nở một nụ cười:
_Em không biết tôi nhớ em đến thế nào đâu! Từ bỏ em là điều khó nhất mà tôi phải làm. Chúc em hạnh phúc.
Rồi hắn bỏ ra khỏi phòng. Nó vẫn tròn mắt như tượng nhìn hắn bước đi. Ừ hắn đi thì có gì mà phải đau lòng? Hắn không cần nó thì đã sao chứ? Tại sao nước mắt nó lại rơi nhiều đến thế này? Tại sao chứ?
*********
Nó rời khỏi bệnh viện trong tâm trạng vô cùng hoang mang. Jea Joong chết rồi! Jea Joong chết rồi ư? Cuộc đời thật tàn nhẫn! Tại sao lại mang đến cho nó một chỗ dựa vững chắc rồi nhẫn tâm phá tan đi. Bây giờ nó vấp ngã thì ai sẽ nâng đỡ nó dậy đây? Yoon Min đã bó rơi nó rồi Jea Joong ạ! Anh có nghe thấy không? Yoon Min không cần nó nữa!
Một bước… hai bước… Một đôi giày đen đang chắn đường nó đi. Xung quanh đôi giày đen đó còn có bồn, năm đôi khác. Quái lạ! Ai lại đặt giày đen giữa đường thế này? À… không, giày đen có chân. Nó nhìn từ dưới lên, gương mặt của Jea Joong đang ở trước mặt nó. Hắn dùng tay ôm ngực nhưng vẫn mỉm cười với nó.
_J… Jea… Joong???
_Chúc mừng em xuất viện.
Hắn dùng nạn bước đến bên nó. Hắn vẫn chưa hồi phục hẳn mà lại đến thăm nó thật sự khiến nó rất cảm động. Nó ôm choàng lấy hắn:
_Cám ơn! Cám ơn vì đã không bỏ tôi lại một mình.
_Em nói gì vậy? Làm sao tôi có thể bỏ em được chứ?
Nó dìu Jea Joong bước vào xe trong ánh nhìn của một chàng trai đang cô độc nhìn theo. Chang trai đó tự mỉm cười với vết thương trong lòng rồi quay lại nói với cô gái đứng đối diện mình:
_Tại sao cô lại làm thế? Cô bán đứng cả bố mình sao?
Mi Sun lắc đầu thanh thản nhìn lên bầu trời:
_Tay ông ấy đã nhún quá nhiều máu rồi, tôi không muốn ông ấy lại tiếp tục sát hại them nữa.
_Vì vậy nên cô gọi tôi đến cứu Yu Mi?
_Không phải chỉ Yu Mi, đúng không? Có lẽ cô ấy sẽ vui vẻ bên Jea Joong.
Yoon Min im lặng nhìn xuống đất
trầm ngâm.
_Anh yêu cô ấy nhiều đến thế sao?
_Đừng lo. Chúng ta cũng đã có hôn ước rồi, cô không cần lo tương lai sau này.
*********
"Thái Tử Lee Yoon Min đã công bố hôn ước của mình với tiểu thư Go Mi Sun của Quan Nhất Phẩm. Đồng thời họ tiếc lộ hôn lễ của họ dự tính sẽ tổ chức vào tháng tư năm nay…"
Lee Yoon Min… Tại sao cái tên này cứ ám ảnh lấy nó chứ? Không một giờ, một phút, thậm chí một giây nào nó quên được. Dù cho nó đang làm gì thì đâu đâu cũng xuất hiện gương mặt của hắn. Hắn cười, hắn trầm ngâm, hắn tức giận, hắn ngại ngùng thậm chí cả gương mặt lúc hắn khóc nữa. Tất cả lả tại Go Mi Sun. Go Mi Sun! Cô không thể giết được tôi nên mới cướp mất Yoon Min đúng không? Cô vẫn chưa chịu đâu hang sao? Được! Tôi sẽ cho cô biết mùi vị mà tôi đã từng nếm trải như thế nào
* * *
Phần 39: Chiếc hộp
Don't hurt my heart more
I do everything just because you
Please forgive me…
_Jea Joong! Chuyện về chiếc hộp, cậu đã tìm được nó chưa?
_Chủ tịch tập đoàn G đang giữ nó. Lúc trước Go Kang Gook đầu tư vào tập đoàn ấy vốn dĩ có ý định mua lại chiếc hộp đó.
_Tôi muốn chiếc hộp đó. – Nó kiên quyết nhìn vào mắt Jea Joong. Hắn im lặng một lúc rồi đáp:
_Tôi sẽ lấy nó về cho em.
*********
_Chị Yu Mi! Chỉ còn 2 tuần nữa là kì thi Năng Khiếu Quốc Gia đấy! Chị dự định thi môn nào? – Woo Chin hào hứng hỏi nó.
_Tất cả các môn. – Nó ung dung đáp, Woo Chin giật mình tròn mắt.
_Chị có đùa không? Kể cà kiếm đạo, cung đạo chị cũng thi à?
_Dĩ nhiên. Có gì không tốt sao?
_Không… không… em ủng hộ chị hết mình.
_Em cũng nên thi một môn đi.
Woo Chin mỉm cười gãi đầu:
_Em không giỏi mấy môn năng khiếu.
_Chị sẽ dạy em. Em còn nhớ bố chúng ta đánh kiếm rất giỏi không?
_Phải! Bố có dạy em nhưng em chơi rất yếu. – Woo Chin cười tươi nhớ lại những hồi ức tươi đẹp trước kia.
_Lần này chị sẽ đánh bại Thái Tử Min, em sẽ úng hộ chị chứ?
_Tất nhiên! Em và cả Hea Mi sẽ ủng hộ chị hết mình.
Đằng sau góc cây sake cách đó 2 mét, Yoon Min trầm ngâm ngắm nhìn nụ cười của nó. Một bàn tay đặt lên vai hắn:
_Tại sao anh chỉ đứng đây?
Hắn vẫn im lặng nuối tiếc nhìn nó. HinDu lại tiếp tục:
_Anh có biết Yu Mi yêu ai không?
_Cả em cũng biết rồi còn gì?
_Em không hề biết. Bởi vì cô ấy luôn mỉm cười với Jea Joong nhưng lại nhìn anh rất kì lạ.
_Cô ấy luôn luôn như thế. – Yoon Min mỉm cười vỗ vai HinDu rồi lặng lẽ bỏ đi, từng bước chân cô độc ấy cứ bước đi không hoạch định.
*********
Jea Joong lạnh lùng tiến đến gần người đàn ông đang ngồi trên ghế sopha, thấy hắn ông ta mỉm cười đứng dậy:
_Ha ha! Thật vinh hạnh được gặp cậu Jea Joong đây.
_Chủ tịch Kang không cần khách sáo. Nghe nói sau vụ của Quan Nhất Phẩm Go Kang Gook, công ty của ông mất một khoảng đầu tư khá lớn.
_Phải phải. Tôi đang đau đầu vì vụ việc lần này. Chẳng hay cậu đến đây cũng vì chuyện này?
_Ha ha… ông thật khéo đoán, chắc chắn ông cũng đoán được lý do tôi đến đây vì cái gì.
_Chiếc hộp đó ư? Không ngờ cả cậu cũng có hứng thú với chiếc hộp đó.
_Vậy ý ông thế nào?
_Vậy tôi không khách sáo nói thẳng luôn. Tôi sẽ bán lại cho cậu.
_Được, bao nhiêu?
_Một nữa số cổ phiếu cậu đang sở hữu của tập đoàn CS. Thế nào? – Ông ta cười bí hiểm. Jea Joong mỉm cười hài lòng:
_Được!
*********
_Cậu chù! Chuyện một nữa cổ số cổ phiếu cho hắn thật sao? Chiếc hộp đó đáng giá như thế sao?
_Đúng! Vì đó là thứ mà phu nhân của ta muốn.
_… (Anh này dại gái quá)
Jea Joong vui vẻ gõ cửa phòng của nó, không có ai trong phòng. Hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng ra rồi bước vào. Tất cả mọi thứ trong phòng đều rất ngăn nấp, hình của nó và Woo Chin được đặt khắp phòng, có cả hình của hắn nữa. Hắn mỉm cười hạnh phúc nhưng nụ cười đó nhanh chóng bị vụt tắt bởi bức hình của Yoon Min được đặt cạnh giường....