Con bé đần mặt, ngớ người luôn …
- Nói như vậy … là anh không có lỗi gì ý hở =_=”!!!
Thằng nhóc rụt rè … hắn không dám khẳng định (__
__”)!
- À… ừ thì… cũng không hẳn vậy !! Tôi biết, lỗi ban đầu vẫn là do tôi. Nếu tôi không kéo cô đi đến buổi party, thì sẽ không xảy ra những chuyện đó. Nếu tôi không đến trường xin lỗi cô một cách phô trương, thì báo trí cũng sẽ không thể bàn luận về chúng ta như vậy … Nhưng … tôi không có ý xấu mà… thật đấy TT___TT!!!
Nó nhìn, lặng im … rồi chợt phì cười !
- Haha ! Hay thật đấy ! Đại công tử nhà giàu như anh mà cũng biết nhận lỗi cơ đấy ! Thôi được rồi … lần này tôi tha. Nhưng nếu lần sau còn tái phạm thì … *___*!
- Còn có lần sau sao …?
Con bé ngơ ngác …
- Hửh o_O~!?
Kyoshi lắp bắp, thốt ra từng câu một cách khó khăn.
- Ý tôi là … cô còn cho tôi cơ hội gặp lần sau sao !!!
” BỐP !!! ” – Nó lại cầm cả cái cặp đập một cú giáng trời vào lưng thằng Kyoshi , rồi gắt lên …
- Quên đi ý !!! Đừng có mơ !!! Đấy là tôi… đe dọa vậy thôi *__* !
———————–
Nói thì nói thế … chứ từ sau ngày hôm ấy, chiều nào cũng vậy , hắn đều đến chờ đón nó ở trạm xe buýt với danh nghĩa là “bác tài xế” từ rất sớm. Và chẳng có cách nào khác, con bé đành miễn cưỡng lên xe. Chiếc xe buýt chỉ dành cho một hành khách duy nhất – đó là nó.
Hằng ngày, trước khi trở về nhà, hắn đều đưa nó ra ngoại ô của thành phố, một nơi thật yên bình với những cánh đồng cỏ lau lộng gió, xa xa là dòng sông xanh trong vắt long lanh dưới ánh nắng của buổi chiều tà. Nó lặng im ngắm nhìn và cảm thấy tâm hồn bỗng trở nên dịu nhẹ trước những cảnh vật ấy. Có lẽ vì thế mà … con bé đã bớt gay gắt hơn đối với Kyoshi ^^ !
Chúng bắt đầu nói chuyện và kể cho nhau nghe những câu chuyện xảy ra hàng ngày. Dường như đó đã vô tình trở thành một thói quen. Cũng không ngần ngại khi tâm sự những chuyện vui buồn như thế …
Có một lần , Kyoshi bỗng nhiên hỏi nó.
- Nè ! Ai cũng có một ước mơ, vậy nếu ước mơ trở thành sự thật, thì cô muốn thấy cái gì ???
Kimio mỉm cười, và nó trả lời ngay mà không cần suy nghĩ nhiều.
- Hèm ! Xem nào … Tôi muốn hằng ngày được đi trên một chiếc xe buýt màu hồng, với những cánh cửa kính màu hồng … À ! Cả ghế cũng màu hồng nữa, nếu có thêm những tấm rèm màu hồng thì càng tốt … Và, quan trọng nhất là, xung quanh tôi có thật nhiều những bông hoa màu hồng phấn ^^!!
Mặt hắn nghệt ra , rồi bất giác bụm miệng cười khinh khích …
- Ha ha ! Ước mơ gì mà kì cục thế !!
Thấy hắn cười, mặt nó đỏ ửng, con bé lại đấm bùm bụp vào lưng thằng Kyoshi rồi gắt loạn lên …
- Đừng có cười tôi !!! Chỉ là ước mơ thôi mà >___<“!!!
…………………..
Lại vào một buổi chiều đẹp trời, khi chúng đang ngước mắt lên thẫn thờ nhìn những áng mây màu hồng tím đang lững lờ trôi trên bầu thiên thanh. Bỗng, con bé lại buột miệng hỏi .
- Nè ! Vậy còn ước mơ của anh là gì ??
Không giống con bé, lần này, hắn im lặng một hồi lâu, rồi bất ngờ ngắt hai ngọn cỏ lau lên, chắp chúng thành một đôi cánh màu trắng sữa … rung rinh trước gió …
- Tôi ước … Có một ngày nào đó … sẽ không xa , những vị thiên thần trên thiên đường sẽ mang ba trở lại với tôi …
Con bé nheo mày, nó thật chẳng hiểu ý hắn cho lắm =.=”!
- Ủa ! Sao kỳ vậy ! Ông Nawatabe vẫn còn đang sống khỏe mạnh đây mà ?!!!
Bất ngờ, hắn gắt lên rồi quay ngoắt đi … hậm hực.
- Đừng có nhắc đến ông ta ! Ông ta không đủ tư cách làm “ba” tôi !! Ông ta chỉ là … dượng !
- Dượng ?!!! 0
- Ừm, phải ! Dượng thôi ! Ông ta đến với mẹ tôi, quyến rũ bà và trở thành “dượng” ngay sau khi ba tôi vừa mất ! Thế đấy …
Thấy hắn cười, một nụ cười rất nhạt mà cay đắng.
Nó ậm ừ … rồi líu díu.
- Tôi… tôi xin lỗi ! Thật sự không cố ý ~__~!!!
- Chẳng sao cả ! Tôi quen rồi ! Chỉ là … không ngờ có thể tâm sự những chuyện đó với cô ^^!
- Hì ! – Nó mỉm cười, tự dưng thấy lòng ấm áp …
- Còn ba cô ! Tôi không thấy cô nói tới ông ý bao giờ …
- ĐỪNG CÓ NHẮC ĐẾN ÔNG TA !! – Nó lặp lại nguyên lời Kyoshi vừa nói, khiến hắn giật mình đến tái mặt
- Cô … cô sao vậy …
Hắn lắp bắp, trước sự giận dữ đến run rẩy của con bé … Có vẻ nó sắp khóc, hắn cảm nhận thấy được …
Một người đàn ông … sẵn sàng bỏ đứa con gái mới năm tuổi và người vợ trẻ ở lại để đi theo một người đàn bà giàu có khác … để đến với một cuộc sống mới – cuộc sống của người giàu ! Chắc hẳn ông ta thích điều đó lắm ! Tận hưởng sự sung sướng trên nỗi đau khổ và cô độc của vợ con. Để một đứa bé mới năm tuổi phải chịu sự rè bỉu và hắt hủi của hàng xóm , nó chưa có lấy nổi một phút giây hạnh phúc cho đến khi … quyết định đứng dậy , và tự thay đổi cuộc sống của mình . Vì vậy , nó đã trở thành ” một đứa con gái côn đồ ” như bây giờ vậy đó !
- Cô có bao giờ hối hận với sự thay đổi của mình không ?!
Nó cười – một nụ cười thật rạng rỡ – và nó chắc chắn.
- Không bao giờ !
…………………………………….
Kể từ ngày hôm ấy, vẫn vậy, chiều nào chúng cũng đưa nhau đến “đó” trước khi trở về nhà. Nhưng, có một sự thay đổi nho nhỏ mà con bé vô tình nhận ra … Rằng mỗi ngày, cánh đồng lau nơi đây dần trở nên đẹp hơn bởi những bông hoa màu hồng phấn được trồng xen kẽ trên nền trắng sữa dịu dàng … Nó không biết, ai đã trồng chúng tại nơi đây, nhưng có một điều mà nó biết rõ “người mang chúng đến là ai” !
Chiều dần trôi và gió vẫn không ngừng thổi, cánh đồng lau cũng không ngừng rung rinh trước những tình cảm chân thành dần lớn lên trong trái tim ấm áp của “hai đứa nó” .
Một nửa của sự thật !
Sự thật … đôi khi không chỉ là sự thật !
Sự thật … đôi khi không chỉ cần nhìn bằng mắt, lắng nghe bằng tai …
… mà còn cần phải cảm nhận bằng trái tim …
Cuộc sống là một chuỗi những buồn phiền …
Và đôi khi ta phải đối mặt với những sự thật vô cùng cay đắng …
………………….
Đã qua một thời gian dài kể từ ngày “tụi nó” quen nhau, nhưng dường như báo chí cũng biết đến “chúng” nhiều hơn với những cuộc hẹn hò trên xe buýt ^^! Họ bắt đầu đàm tiếu và viết những điều chẳng mấy hay ho về “con bé”. Nó bị đem ra và đặt lên một cán cân để so sánh giữa sự “giàu – nghèo”. Mặc cho mọi chuyện được bỏ ngoài tai, chúng vẫn gạt đi và tiếp tục tận hưởng những chuỗi ngày … tưởng chừng như hạnh phúc. Cho đến khi “sự thật” cần được phơi bày …
———–
Đó là một buổi chiều lặng gió, nóng và gay gắt.
Vẫn như mọi ngày, con bé đến trường sau khi bước xuống từ “chiếc xe buýt hai người” chỉ có nó và hắn. Nhưng lần này, nó nhận được một bức thư “tuyên chiến” của một kẻ lạ mặt nào đó gửi tới trong tủ đồ cá nhân ở trường.
Chậc ! Chắc lại là mấy đứa con gái trong trường “ghen tị” với mối quan hệ giữa đại công tử nhà Nawatabe và nó đây mà.
Nhưng – lần này, ừ thì cũng là “ghen” nhưng không chỉ đơn giản là tụi con gái trong trường. Đó là tiểu thư độc nhất của dòng họ quý tộc nhà Hinagawa – người có hôn ước từ khi mới lọt lòng với đại công tử nhà Nawatabe.
* Nói là hôn ước thế thôi, chứ hắn cũng đâu có biết và chưa hề chấp nhận chuyện này =.=”. Cho đến ngày hôm nay …
………………………
Chương 6
Lững thững bước ra phía sân sau trường như địa điểm trong thư đã viết, chờ đợi một lát … nó vẫn chẳng thấy ai.
Bất ngờ, có cảm giác lành lạnh từ phía sau lưng, Kimio vội quay người lại và chặn đứng được cây gậy tennis trong tay một đứa con gái đang chuẩn bị đập vào gáy nó.
Tóm chặt lấy cây gậy, nó giật ra và quăng mạnh xuống đất khiến con nhỏ kia tái mặt .
- Có nhục quá không ?!
Nhỏ kia khựng lại, lùi về phía sau vài bước, rồi vẫy tay gọi cho bọn đàn em dần tiến lên – toàn mấy con mặt lợn -__-”! Con nhóc đó cười, rồi lại khinh khỉnh …
- Với cái loại mày thì tao cần gì phải biết nhục !
- Mày nghĩ mày là ai ?!
Kimio vừa dứt lời, con nhóc lại cười hô hố lên con cách khinh bỉ rồi nheo mày nói.
- Hô hô ! Là ai ý à ! Mày chưa thấy hình tao trên tạp chí hay sao …
Một con nhỏ bốn mắt khác lại bước lên tiếp lời .
- Quê thật ! Tiểu thư độc nhất của dòng họ quý tộc nhà Hinagawa – cô Kiyumi mà mày cũng không biết !
Ồh ~~~ Thì ra lại là bọn nhà giàu hợm hĩnh. Buồn cười thật ! Hình như tụi nó đứa nào cũng luôn nghĩ mình là nhất hay sao ý. Kimio khẽ nhếch môi cười mà nét mặt chẳng hề thay đổi .
- Buồn cười ! Cũng chỉ là bọn “quý tộc rẻ rách” ! Có cái quái gì mà tao cần phải biết !
- Quý tộc rẻ rách !!! Tiểu thư , nó nói cô thế kìa !!! – Đứa con gái bốn mắt lại hốt hoảng thốt lên.
Đối với Kiyumi – đó là một sự sỉ nhục quá đỗi nặng nề !! Từ nhỏ tới giờ, chưa ai dám mở miệng nói với nó dù chỉ là thầm thì hai từ “rẻ rách” cả … Thế mà, một con nhỏ “côn đồ” lại dám … Nó khẽ mím môi, rồi dường như cố gắng nuốt giận, con nhóc bắt đầu đi vào việc chính – đả kích Kimio.
- Phải rồi ! Tao cũng đâu cần một đứa con gái rẻ tiền như mày phải biết đến ! Nhưng, tao muốn mày biết một điều …
- Điều gì ?
- Tránh xa Kyoshi ra !! Anh ấy là của tao !!! Loại con gái mạt hạng như mày thì đừng có mong “đũa mốc mà đòi chòi mâm son” !! Biết điều thì rút lui sớm đi !!! Đừng để tao phải ra tay !!!
Kyoshi – là của con nhỏ đó ?!!! Nó nói thế là có ý gì ?!!! Họ có quan hệ gì với nhau ?!!!
Những lời rè bỉu tưởng chừng như quen thuộc và đã quá nhàm tai, bỗng chốc lại khiến Kimio cảm thấy nhói lòng …
Nhưng – không thể để mất bình tĩnh nhanh như vậy được. Cố gắng “gói” chúng lại và “vứt” thẳng vào thùng rác. Kimio vẫn lạnh lùng như cái thái độ thường ngày của nó .
- Anh ấy đã bao giờ nói “yêu” mày chưa ?!
- Sao ! Chưa à ?!!! Vậy là mày tự ngộ nhận à !!! Hờ ! Buồn cười nhờ ! Tao khâm phục mày lắm đấy ! Cái độ mặt dày ý !! Công nhận đàn hồi cao ! Quý tộc quái gì chứ ! Ăn nói như một kẻ vô học ! Mày thấy mày có đáng không ! Trước tao, mày nên vứt cái mác rẻ rách đó xuống đi ! Ra tay à … này … làm đi … chỗ này này … chỗ này nhiều máu lắm … Đó ! Giỏi đánh đi !!!
Vừa nói, Kimio vừa tiến gần tới nó, rồi chỉ tay vào gáy mình … dồn con nhỏ Kiyumi vào thế bí khiến nó giận đến tím mặt mà vẫn không dám làm gì …
- Mày … mày … quá đáng !!!
Bất ngờ, Kiyumi vung tay định tát thẳng vào mặt nó, nhưng Kimio cũng nhanh chóng đỡ được. Với cái trò cũ rích ấy, con bé chỉ cần tóm chặt cổ tay, bẻ ngược lại … và không ngần ngại, tát cái “Đốp” vào mặt “con nhỏ nhà giàu” kia khiến nó đau đến nỗi sững sờ … Ngay lập tức, đám đàn em xông lên định tấn công Kimio, nhưng chẳng chờ đến lúc đó, nó đã vội xoay người áp sát về phía Kiyumi rồi tóm chặt khớp tay, móc chân đẩy lên một cái … quật ngược cả người con nhỏ về phía trước khiến mặt nó đập thẳng xuống đất … dập mọi bộ phận -__-”!!!
...