Mình giơ súng nhắm vào bọn nó, bóp cò.
- Đoàng…
Một thằng gục xuống.
- Chạy mau, đm nó điên rồi!!!
Bọn nó như ong vỡ tổ ôm đầu chạy loạn. Chưa đầy phút sau, cả bãi chiến trường chỉ còn lại mình, Thanh sida và em Uyên. Anh em, chị Diễm… nằm xuống cả rồi.
Mình thẫn thờ nhét khẩu súng vào lưng quần, bước lại bế chị lên.
Thiên thần của lòng mình… bao ước mơ… bao dự định hạnh phúc cho tương lai… giờ chỉ còn lại cái xác không hồn…
Nước mắt mình nhỏ xuống, ướt đẫm gương mặt thánh thiện đang nhắm nghiền của chị. Nỗi đau tưởng như chết đi sống lại ập lên đầu mình, bóp nát vụn trái tim mình ra muôn vạn mảnh nhỏ loang máu…
Mình khuỵu xuống… đau đến mức không thở được…
- Đừng buồn… em theo chị đây… – Mình vuốt ve mặt chị, cười nhẹ.
Khẩu súng giơ lên, kê ngay thái dương. Mình nhắm mắt lại, đơn giản thôi mà… chỉ một cái nhích tay, mình sẽ được gặp lại chị…
- T…
– Thanh sida kêu lớn.
– Đừng mà T… đừng… – Em Uyên gào to.
- Vĩnh biệt tất cả!!! – Mình nói khẽ, tay siết cò.
Đúng lúc này, một cử động thật nhẹ từ chị truyền sang, dù rất nhẹ nhưng cũng khiến mình giật bắn người, vội mở mắt ra.
Mình không nhìn lầm chứ, cánh mũi chị vừa phập phồng, chị vẫn còn sống.
- Còn sống… chị còn sống… – Mình la to, nước mắt ràn rụa.
Thanh sida và em Uyên nghe vậy liền lao tới. Chị vẫn còn thở nhưng rất khẽ, hơi thở mỏng manh như tơ… có thể đứt bất cứ lúc nào…
Đang loay hoay chưa biết làm thế nào, may sao xe cấp cứu trờ đến, mình vội vã bế chị lên xe… miệng lầm thầm cầu nguyện cho chị qua khỏi…
…
Căn phòng trắng toát bao trùm một màu tang tóc, lạnh lẽo.
Dì Hai, dượng Hai ôm thân hình lạnh giá của chị khóc rưng rức.
Mẹ mình nước mắt ướt đẫm áo, ba mình ngồi thẫn thờ… hai chị mình không kềm được những tiếng nấc…
Em Uyên ngồi ngay góc phòng, hai mắt sưng mọng đỏ quạch, nước mắt của ẻm đã cạn rồi…
Mình là người tỉnh táo nhất. Từ lúc đưa chị vào đây, mình đã biết hy vọng rất mong manh, gần như không có hy vọng cứu sống chị.
Mình chuẩn bị tâm lý sẵn rồi… nên rất bình thản đón nhận tin dữ từ bác sĩ. Chị đi cũng chẳng sao cả… mình sẽ đi theo chị… chỉ tội ba mẹ mình, vừa mất chị lại mất thêm mình, chẳng biết ông bà sẽ ra sao…
Nhưng biết làm thế nào đây… thiếu chị… mình chẳng thể sống nổi thêm một phút giây nào trên cõi đời này nữa… mọi thứ trống rỗng… thật vô nghĩa…
Tiếng chân rầm rập vang ngoài hành lang, một toán cảnh sát bước vào.
- Chúng tôi nghi ngờ anh T có liên quan đến một vụ thanh toán giết người. Mời anh theo chúng tôi về hợp tác điều tra. – Chú Quyết khổ não nói.
Mình cười khẽ, móc khẩu súng còn đúng 1 viên đạn từ túi quần ra, kê lên thái dương.
- Con làm gì vậy T? Bỏ xuống đi!!! – Mẹ mình kêu hoảng.
– T… đừng làm bậy… – Ba bàng hoàng.
– T…
– T…
Thật nhiều tiếng kêu hoảng loạn vang lên, cả tiếng của những anh cảnh sát nghiêm nghị đe dọa bắt mình buông súng.
- Lúc tôi cần nhất, các anh đang ở đâu??? – Mình cười chua chát, siết cò.
- Đoàng…
Cảm giác nóng rực như thanh sắt cháy đỏ xuyên qua đầu, mình gục xuống… chị đi rồi… còn gì luyến tiếc nữa…
“Chị ơi… em đến với chị đây…” – Suy nghĩ cuối cùng còn lại trong đầu mình trước khi chìm vào cõi vĩnh hằng u tối.
…
- T… T ơi… – Tiếng ai đó vang bên tai mình.
- Hả? – Mình ngồi bật dậy, trán đau buốt.
- T làm gì mà nửa đêm kêu la dữ vậy, chảy nước mắt nữa nè… – Chị nhăn mặt, cầm khăn giấy lau cho mình.
Người mình đầy mồ hôi, đầu nóng hừng hực, mệt mỏi kinh khủng. Nhưng mình lại vui như điên, hóa ra nãy giờ mình chỉ nằm mơ thôi sao, giấc mơ thật kinh khủng. Chị vẫn còn đây, thiên thần của lòng mình vẫn còn đây, đang khỏe mạnh tràn đầy sức sống ngay cạnh mình.
Mình siết chị vào lòng thật chặt, hôn ngấu nghiến khắp mặt chị, nhưng nước mắt vẫn trào ra.
- Gì vậy? T làm sao vậy?? – Chị nằm yên trong vòng tay mình, hai mắt mở to nhìn mình lo lắng.
– Không sao. Em nằm mơ thấy ác mộng thôi, giờ thì hết rồi!! – Mình nhẹ chùi mắt, cười sung sướng nhìn chị.
– Nằm mơ gì mà ghê vậy? La om sòm luôn, làm chị hết hồn à!! – Chị hôn má mình.
– Nằm mơ thấy hai đứa mình đám cưới. – Mình cười.
– Mình đám cưới mà sợ la vậy hả? Hứ… ghét… không muốn cưới chị chứ gì? – Chị vùng vằng.
– Muốn! Bởi vậy giật mình dậy, biết là nằm mơ, không được cưới chị, em mới chảy nước mắt nè!
– Hi hi… xạo quá à…
Mình lại siết chị vào lòng. Thật ấm áp!!!
Mong rằng giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ. Mình đã đánh mất chị một lần trong cơn mê ấy rồi, không bao giờ để lạc mất chị thêm một lần nào nữa…
Trưa đi học về, mình đã thấy bà ngoại ghé thăm nhà. Ông ngoại mình mất lâu rồi, hiện bà sống ở nhà cậu út, do cậu chưa có vợ, độc thân vui tính nên bà ở cùng thấy thoải mái hơn. Bà ngoại năm nay cũng gần 70 tuổi, những vẫn còn khỏe và minh mẫn lắm. Đặc biệt, bà rất thủ cựu, nên mỗi lần gặp bà, mình hơi bị ngán. T_T
- Ngoại mới lên hả? Lúc này ngoại khỏe không ngoại? – Mình chạy đến chào hỏi ngay.
– Ờ, khỏe, mẹ cha bây, không khi nào thấy ghé thăm ngoại! – Bà cười móm mém, miệng nhai trầu đỏ lòm.
– Dạ… tại con bận học quá, chứ con định vài bữa nữa ghé thăm ngoại đó!! – Mình gãi đầu.
– Lần nào gặp cũng nghe con nói chuẩn bị ghé thăm ngoại. – Ngoại xoa đầu mình.
Nói thật, ngoại thì mình rất thương và kính trọng. Nhưng về khoản nhai trầu, mình rất sợ. Nhìn ghê ghê sao đó, cảm giác rất ớn, chả biết có gì ngon nhỉ? Tính mình từ nhỏ đã kỹ, nhất là những gì liên quan đến người chết. Mỗi lần đi ngang đám tang, mình đều nín thở từ xa, cho đến khi chạy qua cả trăm mét mới dám thở ra. Đến giờ vẫn còn thói quen này, nhớ có lần đang ăn cơm, mở tivi trúng ngay lúc đăng mấy mẩu tin cảm tạ, cáo phó, mình nuốt chả vô nổi, bị ba la cho một trận vì cái tật kỹ tính. Nhưng biết sao được, tính cách thế rồi, không thể sửa.
Cũng may, đến giờ cơm ngoại không nhai trầu nữa, nếu không chắc mình chẳng ăn nổi. Mình biết tính ngoại nên không có gì để bà phàn nàn, riêng em Uyên thì khác, khổ thân ẻm. Nhớ lại vẫn còn thấy buồn cười.
Dọn cơm xong, ngồi vào bàn ăn, thấy ngoại nhìn chằm chằm em Uyên, mình đã biết sắp có chuyện rồi.
- Con cái nhà ai đây? – Ngoại hỏi.
– Con của người bạn con đó má! – Mẹ mình nói ngắn gọn để ngoại khỏi thắc mắc nữa.
– Con gái con đứa, ăn mặc hở hang vậy coi được hả? Nhà toàn đàn ông con trai… – Ngoại cao giọng răn dạy.
Thật ra, từ dạo bị mẹ mình chỉnh, em Uyên đã mặc kín đáo hơn rồi. Trừ buổi tối lên lầu, còn lại ẻm đều mặc áo trong đàng hoàng. Nhưng đối với người già thủ cựu như ngoại, áo thun có tay còn chấp nhận được, riêng cái quần soọc ngắn cũn cỡn khoe da thịt của ẻm quả thật vô cùng chướng mắt.
Tự dưng bị ngoại cho lên sóng phát thanh, em Uyên ngồi sượng mặt, im lặng cắm cúi ăn cơm, không dám ngó ai.
- Lúc này trời nóng mà ngoại, mặc vậy cho mát, có gì đâu. – Thấy cũng tội, mình đỡ lời giùm.
– Đầu tóc thì nhuộm đỏ chét, tụi trẻ thời nay thiệt hết nói. Đẹp đẽ gì không biết, nhìn như mấy người làm ruộng dang nắng cháy tóc. – Ngoại chép miệng ngao ngán.
Riêng vấn đề này, mình chả biết giải thích sao, đành im re. Bụng lo ngay ngáy, sợ em Uyên không chịu được, trả treo thì mệt. May sao, ẻm cũng biết tôn trọng người lớn tuổi, chỉ cúi đầu ăn cơm không nói gì.
Răn dạy chán chê, thấy ẻm không phản ứng gì, ngoại cũng cụt hứng, lắc đầu ăn cơm.
- Tao nghe con Diễm cháu bà Trà lên ở nhà bây mà, sao không thấy nó? – Được một lúc, ngoại lại hỏi.
– Nó đi làm rồi má, chiều mới về. – Mẹ đáp.
– Nó năm nay bao tuổi rồi? Nhìn ra sao? Lâu lắm rồi má không ghé dưới đó.
– 23 tuổi, xinh lắm! Con bé rất chịu khó, lại ngoan hiền! Má gặp nó chắc nhìn không ra đâu. – Mẹ cười vui, nhắc đến chị Diễm, mình có cảm giác mẹ tự hào như chị là con ruột của mẹ vậy.
- T năm nay 22 tuổi phải không con? – Ngoại chợt nhìn mình.
– Dạ. – Mình hơi chột dạ.
Tự dưng hỏi tuổi chị, rồi lại hỏi tuổi mình, ngoại định nói gì đây?
- Vậy không được. Bây coi kiếm chỗ khác cho con Diễm ở đi! – Ngoại lắc đầu.
– Sao vậy má? – Mẹ ngạc nhiên.
Không riêng gì mẹ, ba, mình và em Uyên cũng chả hiểu gì trố mắt lên. Mình lờ mờ đoán được ngoại muốn ám chỉ điều gì rồi, lòng thấy rất hồi hộp.
- Tụi nó suýt soát tuổi nhau, ở chung nhà lâu ngày thế nào cũng sinh chuyện. – Ngoại nói mà mắt cứ nhìn mình đầy nghiêm khắc.
– Tưởng chuyện gì, má đừng có lo!! Hai đứa nó thân thiết thật, nhưng xem nhau như chị em ruột thịt thôi, không như má nghĩ đâu! – Mẹ mình cười.
– Ông bà hay nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, đâu xa xôi gì, tuần trước tao đi đám cưới cháu của hàng xóm gần nhà, hai đứa vai vế chú cháu sao không rõ, nhưng họ hàng 5 đời, bà con chòm xóm dị nghị, xì xào bàn tán. Ông bà sui ngồi gục mặt, khổ sở, ê chề, thấy mà tội! – Ngoại móm mém làm một tràng.
– Ở quê ta cổ hủ mới vậy, 5 đời pháp luật cho phép rồi mà má! – Ba mình bỗng nói.
- Cho phép gì mà cho phép, có họ hàng thân thích thì mười đời cũng không được. Làm nhục nhã gia đình, thiếu gì người để cưới, mắc gì hai người họ hàng lại đi lấy nhau?? – Ngoại buông đũa, nghiêm mặt nói.
Cả nhà mình im lặng, không dám nói gì. Mình lặng lẽ và cơm nhưng sao nghe miệng đắng nghét.
- Ở quê, tụi nhỏ họ hàng cũng chạy qua chạy lại đi chơi với nhau suốt, có sao đâu má. – Mẹ mình hơi rụt rè nói.
– Tụi nó không ở chung nhà, hơn nữa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sẽ khó có tình cảm trai gái. Thằng T với con Diễm lại khác, bây so sánh vậy đâu có được. – Ngoại đập bàn.
Mẹ mình im luôn, hết dám nói gì nữa.
- Con Diễm ngủ ở đâu? – Ngoại lại hỏi.
– Trên lầu… – Mẹ nói nhỏ.
– Thằng T cũng ở trên lầu hả? – Ngoại nhìn qua mình.
– Dạ… – Mình rụt rè gật đầu.
– Thôi rồi, trai đơn gái chiếc suốt ngày ở gần nhau, vợ chồng bây thì ngủ dưới này. Khuya tụi nó làm gì trên đó, bây biết không? – Ngoại xoa trán.
– Má đừng lo xa quá mà, tụi nó không có gì đâu… – Mẹ hơi nhăn mặt.
– Sao biết không có? – Ngoại nói lớn.
Mình thót người, chẳng thể tin ngoại tinh minh thế được. Những lời ngoại nói cứ như nhìn thấu ruột gan mình vậy, cảm giác thật lo lắng khó chịu.
- Bây coi thu xếp cho con Diễm ở chỗ khác đi, tao thấy không được rồi đó! – Một lúc sau, ngoại hạ lệnh.
– Gia cảnh cháu nó khó khăn, tội lắm! Giờ má không cho ở đây, nó biết đi đâu? – Mẹ khổ sở nói.
– Tao nói vậy đó, bây coi sao được thì làm. Nhà bây, muốn cho nó ở cứ cho, mốt có gì đừng khóc với tao!! Tao sống từng này tuổi rồi, có việc gì chưa từng trải qua, rồi bây coi, bà già lẩm cẩm này nói không sai đâu. – Ngoại bỏ chén cơm xuống, đi ra ngoài.
Mẹ mình vội chạy theo năn nỉ.
Chưa được vài phút, mẹ đi xuống gọi ba:
- Anh lấy xe đưa má về dưới giùm em đi!...