Mình biết thật ra ẻm sợ quái gì mình, mình không sợ ẻm thì thôi, có mà mặt trời mọc đằng Tây.
- Thật ra, hồi chiều Uyên và chị Diễm đi có việc quan trọng… – Ẻm trầm ngâm một lúc rồi nói.
– Ừm… – Mình gục gặc đầu, chờ ẻm nói tiếp, không dám hối nữa, ẻm lại nổi hứng troll tiếp thì khổ.
– Nói T nghe cũng được, nhưng T phải hứa với Uyên 2 điều kiện, Uyên mới nói. – Giọng ẻm bỗng nghiêm túc.
– Ờ, hứa! – Gì chứ hứa cuội thì mình rất nhanh, hứa cái đã, có gì nghe xong rồi tính.
- Nhanh nhảu vậy? – Ẻm nghi ngờ nhìn mình.
– Người uy tín, chả cần nghĩ nhiều. – Mình hất mặt.
– Điều kiện đơn giản thôi, một là T không được giận hay trách gì chị Diễm. Chuyện này trước sau chị cũng kể với T thôi, không dám giấu T đâu.
– Ok, còn điều kiện thứ 2?
– Dẫn Uyên đi chơi! – Ẻm cười tươi.
– Hả? – Mình hơi choáng.
- Đồng ý không? – Ẻm nheo mắt.
– Đi riêng hai người? – Mình ngơ ngẩn.
– Tất nhiên. Uyên không kể chị Diễm biết đâu mà lo!
– Không được. – Mình lắc đầu.
– Sao lại không?
– Không được là không được, đừng nói nữa. Chút T hỏi chị Diễm sau vậy!
Mình đi vô, lần này là vô thật, không còn ý định dò hỏi gì nữa.
- Đùa thôi, đi 3 người, ok không? – Em Uyên cười to.
– Ờ, mà đi đâu? – Mình đứng lại.
– Để nghĩ sau, hứa đi đã!
– Ok, hứa! Giờ nói được chưa?
– Ừm, hứa nhớ giữ lời đó! Tụi Uyên đi gặp thằng Khang.
– Hả? Gặp nó làm cái quái gì?
Có nằm mơ mình cũng không ngờ hai người lại đi gặp thàng kia, suýt nữa nhảy dựng lên, gằn giọng hỏi.
- Việc này… tụi Uyên muốn thương lương với nó thôi… – Thấy hai mắt mình long lên sòng sọc, em Uyên dường như cũng sờ sợ, rụt rè nói nhỏ.
– Thương lượng chuyện gì? – Mình bước lại gần, giọng khàn đi.
– Chị Diễm lo cho T lắm, sợ thằng Khang hại T!! Nên…
– Nên gặp để van xin nó à? – Mình ngắt lời.
– Không phải, gặp để giải thích cho nó hiểu, T là người yêu của chị Diễm, không phải của… Uyên. – Cuối câu nói em Uyên hơi ấp úng, kéo dài giọng.
– Rồi sao? Nó không tin chứ gì? – Mình nhếch mép.
- Ừ, không tin. Nhưng mà chị Diễm thuyết phục nó, nói là Uyên còn hận chuyện cũ nên trong thời gian ngắn chưa thể quên được… mong nó cho Uyên thêm thời gian…
– Rồi sao? – Mình bóp trán, chợt thấy đau đầu dữ dội.
– Nó đồng ý, cho Uyên thêm một tuần để suy nghĩ… nghe nói nó gọi bạn bè lên rồi. – Em Uyên nhìn nhìn mình.
– Hai người có não không? Với thằng đầu bò đó mà cũng đòi thương lượng à? Hôm trước cực khổ lắm T mới lôi Uyên về được, giờ tự dưng cả hai cắm đầu lao vào, muốn chết sao hả? – Mình vỗ mạnh lên lan can, làm em Uyên giật mình.
- Bình tĩnh chút đi, chị Diễm và Uyên cũng muốn tốt cho T mới làm vậy… – Em Uyên nhăn mặt.
– Đi van xin thằng đó để nó tha cho T, hai người nghĩ T cảm động và vinh hạnh lắm à? Nhục thì có!!! Còn nữa, rủi nó nổi máu bắt cả hai người làm bậy thì sao hả???
Em Uyên đứng im lặng…
- Chuyện này là chủ ý của ai? Uyên hay chị Diễm? – Mình hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh.
– Của… Uyên… – Ẻm im một lúc rồi nói nhỏ.
- Uyên nghĩ sao vậy? Có chết thì chết một mình, đừng lôi chị Diễm theo chứ?? Có chuyện gì xảy ra thì sao? Uyên đền chị nguyên vẹn lại cho T được không??? – Mình điên rồi, muốn hét to cho hả giận, nhưng sợ người khác nghe thấy, chỉ dám hạ giọng hầm hè.
Em Uyên thấy mình nổi khùng lại im re, không dám nói gì nữa, ngồi phịch xuống nền gạch tựa cằm lên đầu gối.
Mình còn muốn nói nữa, nhưng chuyện xảy ra rồi, có trách ẻm củng chả giải quyết được gì. Lỗi cũng không phải của mình ẻm, chị Diễm lén nghe lời ẻm giấu mình mà đi, chuyện này phải nói cho rõ ràng.
Mình bỏ về phòng, đóng cửa lại, bấm luôn khóa trong.
Thoạt nghe mình rất cảm động, không phải mình không hiểu tình yêu và sự lo lắng chị dành cho mình. Nhưng thằng Khang là thằng đầu bò, thuộc loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, làm sao có thể giải thích với nó được? Trừ khi em Uyên chủ động quay về với nó, mọi chuyện mới êm xuôi thôi. Mình đã lo cho chị và ẻm còn không hết, cứ sợ hai người bị nó chặn đường, đằng này lại chủ động mò đến nộp mạng cho nó, thật chả hiểu nổi.
Có thằng đàn ông nào nghe người yêu vì mình, tự hạ thấp bản thân, đi xin xỏ thằng khác tha cho mình mà không thấy nhục??? Bảo mình nông nỗi cũng được, mình thà chết cũng không muốn chị vì mình phải luồn cúi trước mặt ai cả.
Ngồi tự kỷ được một lúc, nghe tiếng xe mẹ về. Sau đó là âm thanh xì xào của chị và em Uyên bên phòng, mình biết thế nào chị cũng sang đây.
- T ơi… mở cửa cho chị đi!! – Mình đoán không sai, vài phút sau chị gõ cửa.
Mình mở cửa ra, rồi ngồi xuống ghế.
Chị rón rén bước nhẹ vào, gương mặt đáng yêu tái nhợt, lấm lét nhìn mình, thấy mình nhìn lại thì sợ hãi quay đi nơi khác. Đang bực, mà thấy chị như vậy mình không đành lòng chút nào.
- Chị muốn nói gì nói đi! – Mình nhìn chị.
– Chị… xin lỗi… không phải muốn giấu T đâu… tại… – Chị ấp úng.
– Tại gì? – Mình hỏi cộc lốc.
– T đừng vậy mà… chị sợ lắm… hix… – Chị lắp bắp được vài chữ, rồi khóc ngon lành.
Zzz… chưa la tiếng nào đã khóc, chị cũng biết đánh vào yếu điểm của mình lắm.
- Thôi… nín đi!! Rồi nói em nghe, em không giận nữa, được chưa? – Mình vò đầu, tóc rối nùi.
– Chị… sợ nó hận T rồi làm bậy… Chị biết T không sợ, nhưng rủi T có gì… sao
chị sống nổi… – Chị sụt sịt nói, nước mắt vẫn chảy dài, nhỏ tong tong xuống gạch.
– Ừ, em hiểu mà!! Nín đi… em không trách nữa!!
Mình bước lại ôm chị vào lòng vỗ về, càng dỗ chị càng khóc lớn. Rốt cục chả biết ai đang tra tấn ai đây hả trời. T_T
- Em biết chị lo cho em, nhưng em không muốn chị hạ mình đi năn nỉ người khác như vậy, hiểu không? Em không thích chị chịu nhục hay bất cứ chuyện gì vì em hết!
– T hiểu sai rồi… chị không có hạ mình van xin nó đâu… nói chuyện giải thích cho nó hiểu thôi mà… – Chị mếu máo.
– Nhưng em không thích như vậy! Quan trọng nhất là em không muốn chị xảy ra bất cứ nguy hiểm gì, tự nhiên chị với Uyên lại vác xác tới gặp nó, rủi nó làm gì thì sao??? – Mình cố ôn tồn nói cho chị hiểu, không dám lớn tiếng.
– Chị biết, nhưng chị lo quá… với lại ban ngày, ở quán nước đông người, chắc nó không dám làm gì đâu..
- Lần này hai người gặp may thôi, rủi nó làm gì chị… em chả biết sao nữa!! – Mình vuốt mặt, trong lòng thầm thấy quá may mắn.
– Chị xin lỗi… không có lần sau đâu… – Chị dần nín, sợ sệt nhìn mình.
– Còn lần sau nữa hả? – Mình trợn mắt.
– Không có… – Chị hết hồn vội nhắm mắt lại.
Thương quá, mình cúi xuống hôn lên mắt chị còn đẫm nước. Yếu đuối, mong manh, đáng yêu thế này… thật còn hơn cả kê súng vào đầu mình mà uy hiếp.
- Cũng tại Uyên xúi bậy chị, mốt không được nghe lời ai khác nữa đó! – Mình cốc nhẹ lên trán chị.
– Hả? Ai nói là bé Uyên xúi chị? – Chị ngơ ngác.
– Uyên nói. Không phải Uyên rủ chị đi sao? – Mình cũng ngơ theo.
– Là… chị rủ bé Uyên đi đó… T hiểu lầm bé Uyên rồi… – Chị cúi đầu lí nhí.
– Ax… sao hồi nãy Uyên nhận là rủ chị trước mà?
– Chắc… thấy T làm dữ quá… bé Uyên lo cho chị nên nói vậy…
Mình thừ người, hiểu lầm em Uyên rồi…
- Sao không nói em biết trước, mà lén làm hả? – Mình cau mặt chuyển đề tài.
– Nói T biết… T đâu cho chị đi… – Chị đưa hai tay che mặt, hi hí nhìn mình qua kẽ tay.
– Giỏi lắm! Nay biết giấu em rồi hén, coi bộ ở chung Uyên cũng truyền cho chị được nhiều thứ rồi.
– Không phải tại bé Uyên thật mà! Chị tự đề nghị đó, T đừng trách bé Uyên tội nghiệp. Lúc đầu chị kêu, bé Uyên không chịu, chị năn nỉ nhiều lắm mới được đó…
– Ừm, là chị giỏi, được chưa? Thầy hay trò giỏi có khác!! – Mình gật gù.
- T… còn giận chị không? – Chị bỏ tay xuống, ngập ngừng hỏi.
– Còn.
– Sao mới hết giận đây? Hix… – Chị lay nhẹ tay mình.
– Không biết, làm sao coi được thì làm. – Mình vờ ngầu mặt.
- Chụt… chụt… chụt…
Chị ngồi lên hôn vào má mình cả chục cái. Sau đó vuốt tóc, cắn môi len lén nhìn mình:
- Hết giận… tí nào chưa?
– Ờ, đỡ được tí…
Chị nhoẻn cười thẹn thùng, lại chồm dậy hôn khắp mặt mình, sướng ghê nơi.
- Đừng giận nữa nghen!! Mốt chị không vậy nữa đâu… – Hôn đã đời, cặp mắt nai mở to long lanh của chị nhìn mình chờ đợi.
Mình phì cười, kiểu này bố mình cũng chả giận nổi, huống chi mình. Chị xin lỗi cứ như trẻ con năn nỉ người lớn vậy “con hứa con chừa, lần sau không dám nữa”.
- Lần cuối nhen! Mốt có làm gì phải hỏi ý em trước, không được tự ý làm bậy đó! – Mình cố nghiêm mặt.
– Hi hi… biết rồi mà… – Chị cười tươi như hoa.
Vừa khóc đó rồi lại cười, thật là…
Mình không kìm lòng được, cúi xuống hôn chị thật sâu…
Chị nhắm mắt đón nhận, nhiệt tình đáp lại mình một cách say đắm… Bao phiền muộn trong lòng mình vụt tan biến hết, chỉ thấy yêu chị thật nhiều… vì mình, chị yếu đuối là thế cũng dám làm cái việc dũng cảm đi gặp thằng Khang… giận thì có giận… nhưng mình cũng thấy thật hạnh phúc…
- T nè… – Chị nằm ngoan ngoãn trong vòng tay mình, kêu khẽ.
– Sao?
– Hồi nãy về, chị thấy bé Uyên ngồi trong phòng buồn thiu à! T la bé Uyên hả?
– Ừ, nghe Uyên nói rủ chị đi gặp thằng Khang, em bực quá…
– Tại chị năn nỉ thật đó, không phải do bé Uyên đâu… T trách oan người ta rồi…
– Haizzz… lúc đó em hơi nóng!! Mà em chỉ trách vài tiếng thôi, cũng đâu nặng lời gì..
- Thật không đó? Chị sợ T nóng rồi nói gì không nhớ, tội bé Uyên… – Chị hơi cựa mình, chớp mắt.
– Không có đâu. Thôi để bữa nào rảnh, em dẫn chị với Uyên đi chơi bù lại. – Mình chép miệng.
Hết cô này tới cô kia, con gái lại là động vật khó hiểu nhất trên đời, mình thật đau đầu.
- Đi đâu vậy? – Chị tròn mắt.
– Chưa biết nữa. Tùy Uyên và chị tính đi..
– Ủa, là sao nè?
– Hồi nãy Uyên bắt em hứa không được la chị, với phải dẫn Uyên và chị đi chơi thì Uyên mới nói. Em hứa rồi.
– Vậy hả? Bé Uyên tốt với chị quá à, mốt T đừng la bé Uyên nữa nghen!! Hix… làm chị thấy có lỗi muốn chết luôn rồi nè… – Chị phụng phịu.
– Rồi, rồi. Em chịu thua rồi, sao cũng được hết! – Mình giơ hai tay lên trời đầu hàng.
- Hi hi… yêu T lắm đó!! – Chị cười khúc khích, hôn tay mình thật kêu.
– Yêu em thì nhớ đừng bao giờ làm gì thiếu suy nghĩ nữa, chị có gì em biết sao đây? – Mình thở dài.
– Chị biết rồi mà… hứa luôn đó…
– Ờ, yêu cưng chỗ đó đó!! Ngoan anh mới thương nghe không??
Mình cười dê, ôm chặt chị. Về mặt tình cảm, có lẽ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này, và phần nào đó cũng bất hạnh nhất. Phải không nhỉ?!?
———————————
Một ngày đẹp trời, nắng chói chang, mình chỉ cảm nhận được điều này khi mở mắt ra lúc 11h trưa. Thi cử xong rồi, chủ nhật tuần này được nghỉ, tha hồ ngủ nướng thật sướng.
...