nặng trĩu của em lên…vừa chạm vào…đã thấy mát rượi..miệng tôi dần dần chạm vào nhũ hoa…đúng rồi…đúng là cái hương sữa thơm lan tỏa trên da thịt em…ôi trời…nước mắt trào ra trên mi…
– …t…khóc à…! phải không vậy…
– Ko có…phản xạ ấy mà…
đúng là tôi đã khóc..vì quá sung sướng, kể từ ngày trên bãi biển định mệnh, ngày tôi cướp đi sự trinh trắng của em., tôi đã ko còn được hôn lên cặp nhũ hoa này nữa…h đây lại được ngậm chúng…tôi sướng phát khóc…lưỡi tôi đưa trên hai đầu vú em…tôi muốn mình ko được phép quên cái vị thanh khiết của làn da em…và cái hương thơm dịu dàng của cơ thể búp bê…dù tôi đã hết sức nhẹ nhàng…nhưng điều đó ko ngăn được tôi làm em…sướng…em đưa người theo từng cái bóp cái hun và nhào nặn trên ngực em…
– Nhẹ…thôi t…! đừng…cắn mà… – Em rên rỉ…
khoái cảm trào dâng trong em và tôi…chợt em ngồi dậy…đè lên tôi…em đẩy hai vú chèn lên mặt tôi…tôi gần ngạt thở…
còn gì sung sướng hơn khi được chết dưới bầu ngực em…em xiết chặt lấy tôi…và ko ngừng đong đưa bầu ngực lên xuống miệng tôi…tôi đáp lại nồng nhiệt và đầy thèm khát…cắn…bóp nhào nặn…có vẻ là chưa đủ để làm em thõa mãn…
cho đến khi chúng tôi phải nằm vật ra vì mệt lữ…
tôi ngước lên nhìn em…cười thẹn thùng…
– Cảm…ơn l nhen…!
em nhìn tôi trách móc :
– T…ác..vừa vừa thôi nhen…
– Ơ…t…có làm gì đâu
– Ko làm gì nữa chớ…gần đứt…núm vú người ta rồi nè…
ôi trời! tưởng em sướng nên cắn mấy cái…ai ngờ h em quay sang trách tôi…đúng là phụ nữ…chả biết đường nào mà lần…nhưng mà thôi…giỗ dành em một chút cũng chả mất gì…trườn lên bụng em tôi cươi khì khì :
– Thôi đừng giận…tại lâu quá rồi ko…được yêu…vú nên…
em nũng nịu :
-..yêu…cũng…vừa vừa chứ…biết thế…ko cho yêu…ê hết…vú nè…
hihi, sướng trong đó mà ê này nọ, tôi áp mặt vào vú em :
– Đâu nào…vú nào đâu…ôi thương cái núm quá nè…xin lỗi…núm nhen…
và…câu nói đùa của tôi..làm em cười khúc khích…
– Tự nhiên…ko xin lỗi người…mà xin lỗi núm…hay nhen…
– Rồi…xin lỗi cả hai…thương quá nè…- Vừa nói tôi vừa ngậm núm vào…nhẹ nhàng như một quý ông…
– Đấy đấy..cắn nữa đi… – Em cảnh cáo tôi…
mặc kệ em nói…tôi vẫn say mê nhâm nhi đầu vú em…yêu nó quá đi mất…
– T…nói nè
…
– Nói nè, có nghe ko…- Em lay tôi dậy…thì ra nãy h ngủ gật trên ngực em..
– Sao..l…
– 12 h rồi đấy…!
– Cái gì? – Tôi bật dậy…
– 12 h! – Em nói
– Chết t rồi! – Tôi hốt hoảng
– Sao…về trễ má la hả…- Em ngơ ngác nhìn tôi…
– Uh! lúc nãy 8 h đi kêu là đi 15 phút…h quá 4 tiếng mới chết chứ…- Tôi dậy kiếm cái áo mặc lại…
– Trời! thế h sao đây…! – Em lo lắng hỏi – Hay là…cứ nói thật đi. nói má là đang đi bị mệt nên phải vào nhà bạn tạm…
– Ko được! nói vậy càng chết nữa! rồi má sẽ hỏi hang này nọ, phiền phức lắm…
– Chứ h nói sao!
– Thôi để đó t lo…à! mấy chị nhà l về chưa
– Chưa, sao lâu dzữ ko biết…mà để tui chở t về,vậy nhen., sao, được ko?
– Ko! để t tự lo…má t mà thấy l thì mệt lắm…
vừa nói xong…khuôn mặt em gợn lên những nét buồn bã…em ngồi xuống nệm…ko nói gì nữa, chắc là l đang nhớ lại chuyện cũ, chuyện những định kiến của gia đình tôi về em…khốn nạn thật, tự nhiên lỡ lời ra mà ko suy nghĩ…tôi vội nắm tay em…
– ý t là khuya rồi, nếu mà thấy l thì má t sẽ hỏi này nò, lúc đó phiền cho l thôi.
em gật đầu…đôi mắt em đang nói lên những suy nghĩ mặc cảm trong em…tôi có thể thấy rõ..tôi ôm em vào lòng…
– Thôi…để l xuống mở cửa..về đi ko trễ nửa…
tôi dắt xe ra…em đi theo sau…chúng tôi quyến luyến nhìn nhau…tôi biết em ko muốn ở lại một mình giữa khuya trong căn nhà trống vắng này…nhưng làm sao đây..giá mà tôi đưa em về cùng…em khép cổng lại…đôi mắt dõi theo từng bước đi của tôi…ko! ko thể như thế này, nãy h em chăm lo cho tôi biet chung nào, chăng lẽ h tôi lại để em lại…
– L, t nói ne – Tôi quay đầu xe lại…
– Em vội mở cổng chạy ra… – Sao t…
– Mấy bà kia gần về chưa…?
– Ko biet…thường thì đi khuya thế này thì chắc đi tới sáng luôn…- Em ngập ngừng…
– Trơi! gọi điện hỏi thử
nhận ra sự lo lắng của tôi em nói :
– Ko sao đâu! t cứ về đi.
– T về…ko yên..
– Ko sao mà!
– T…ở lại với l nhen – Tôi lấy hết can đảm đề nghị em…tôi chỉ vừa quyết định trong giây lát.
– Đừng! má t đang trông ở nhà, về đi! l đã nói ko sao mà! t sợ gì chứ! về đi!
tôi kiên quyết
– Ko sao! t cũng hay qua nhà bạn ngủ mà! chắc má t biết t qua nhà ban nên ko có lo đâu! h bỏ l lại t ko yên tâm.
em nắm tay tôi đấy ra xe :
– L ko sao mà…l biêt là t lo cho l nhưng mà xin t đấy! mẹ t mà biết t ở nhà l chắc mình ko gap nhau nữa đâu, nghe l đi, xin t mà…- Mắt em rướm nước, em làm tôi buồn mang mác khi cứ một mực từ chối…
tôi gắng gượng thuyết phục em…
– T chỉ cần gọi dien thoai cho mẹ là được mà, nói là ở nhà bạn học là ok hết!
– Đừng! t mà nói dối như thế l là mình nghỉ chơi đó! l đã nói ko sao là ko sao! l vào đây, t lì quá.
em cương quyết nhìn tôi…thôi thì…đành tung chiêu bài cuối cùng…
– Bây h…t về cũng được…nhưng mà thực sự t…mệt lắm rồi…lúc nãy l ko thấy t gục trên người l sao…trời khuya thế này…lỡ đi duong có chuyện gì…sao t gap l được nữa…
từ trong cổ họng em phát ra một tiếng…ơ…và em ko còn biết nói gì nữa…
dưới ánh đèn mờ tỏa nơi góc phố…hai cái bóng ngả dài trên mặt đất…em thở dài nhìn tôi…chúng tôi gục lên vai nhau…
– Alo, ai đấy – Giọng mẹ gấp gáp đầu bên kia.
– Dạ…con nè má
– Con ơi là con, mày đi đâu sao má gọi hoài ko được thế con!
– Con ở nhà..bạn…ôn bài cho vui…chắc tối nay con ở đây ngủ luôn…
– Trơi! đau ốm chưa hết mà học cái gì mà học! h con ở đâu, có gần ko, gần thì về đi, tao ở nhà lo lắm!
– Khoẻ rồi mà…ở đây học mệt rồi ngủ luôn…má cứ yên tâm đi ko sao đâu..
– Khoẻ gì mà khoẻ…đi ngủ sớm đi…có gì gọi điện má nghen con!
– Dà…thôi nhen má..!
…
quay lại…búp bê đang đứng sau lưng nhìn tôi…bĩu môi em nói :
– Nói láo thấy sợ luôn! học mệt rồi ngủ mới sợ!
– Hihi! h..mình lên ” học ” tiếp đi…- Tôi nhìn em cười
– Cái gì? thôi nha! ko biết mấy bà chị ông anh tui về lúc nào đâu! h ra phòng khách ngồi coi tv đi…
sặc! chán vãi! đang mệt mà còn bắt ra coi tv
– Có phim gì đâu mà coi, mệt quá, thôi lên ngủ cho rồi, chắc mấy người sáng mới về,lo gì?
– Lỡ về bất tử…rồi thấy hai đứa ngủ chung một phòng…rồi biết giải thích sao…
uhm, nói cũng đúng…dù có trong sáng đến mấy cũng khó mà thanh minh..
– Thế h..sao? chẳng lẽ coi tv tới sáng à – Tôi nhăn nhó
– Hay..! t chịu khó ngủ dưới phòng khách nhen…l đem gối mên xuống cho…
sặc…chắc đành phải vậy…h còn cách nào nữa đâu, thôi vì em mà chịu khó một đêm vậy, khổ một chút nhưng mà…em yêu mình hơn…vậy là mãn nguyện rồi…
tôi theo em lên lầu lấy mền…em gom hết gối mền trong phòng đưa tôi…
– Trời! đưa t hết lấy gì l đắp, đưa cái gối thôi.
– Ko, cứ ôm xuống hết đi, đang đau nằm ko muỗi chít đau thêm nữa!
– Lo cho t wa’ há, sao ko cho t ngủ đây luôn mà còn đuổi xuông! – Tôi vờ giận em
em vội thanh minh
-,,,ko phải vậy..bắt buộc thôi chứ sao l phải đuổi t…thôi mà, ráng đi, chứ nằm đây người ta về thấy…rồi sao mình gặp nhau nữa.
tôi im lặng…
em tiếp tục dỗ dành…
– Ráng chịu khó đi…thương mà…- Em nắm tay tôi đong đưa…nhìn mặt thấy ghét…
– Lại đây – Tôi ra lệnh…
em rón rén bước lên trước mặt tôi…
ôm lấy hai má em…tôi hun em ngấu nghiến…rồi khiêng em lên nệm…
– …ứm…ứm…từ…đã…
– Hun miếng…
– Hun…thôi…đấy…ứm…đang..đ.au…mà…
đã 1 h…chúng tôi vẫn nằm ôm ấp nhau ko rời…càng dính vào nhau…càng ko thể rời ra…trong bóng tối…chạm tay vào môi em…tôi vẫn có thể cảm nhận thấy nụ cười hạnh phúc…dù đêm nay ko phải là đêm trọn vẹn chăng gối nồng nàn…nhưng dù sao đi nữa tôi vẫn thấy hạnh phúc ấm áp…trong tấm chăng mát lạnh…chúng tôi nằm ôn lại chuyện cũ…3 năm qua…từ lúc chúng tôi xuất phát từ hai con đường và đến lúc gặp nhau tại ngã ba…để cùng bước tiếp…hương tóc em ủ trong chăng…thơm nồng…tôi siết chặt lấy em…cố hít hết cái hương thơm ấy…ko để chúng bay ra ngoài kia…...