_Alo^?
_Là Danh đây….Thùy Anh có rảnh hok, đi ăn sáng với Danh nhé….
Hơi bị ngạc nhiên, nhưng nó kịp trấn tĩnh lại, nói:
_À, hôm nay tôi bận, hok đi được rồi, để hôm khác nhá!
Thóang im lặng. Rồi một một giọng buồn buồn vang lên:
_Uh, zậy để bữa khác…thôi Danh cúp máy đây.
Nó khẽ "ừ" và sau đó là những tiếng "tít tít tít"
(bạn đang đọc truyện tại yeumobi yeumobi,chúc các bạn vui vẻ)
Nhét điện thoại vào túi, nó chợt phát hiện Shin đang nhìn mình, nó nói:
_Làm gì mà nhìn em, chưa thấy người ta nghe ĐT bao giờ ak?
Shin bật cười:
_Chịu xưng em rồi ak, mà ai zừa gọi điện cho em zậy?
Nó lại nói ngang:
_Em không có tính vô lễ với người lớn tuổi hơn mới gọi anh = anh đấy nhá, đừng tưởng bở!-
Nó ngừng lại một lát rồi tiếp- Còn người vừa gọi đệin cho em là ai sao em phải báo zới
anh?
_Cho anh biết không được ak?
Nó nói cộc lốc:
_Bạn.
_Bạn trai?
_Không, bạn bình thường- Tự dưng máu chảnh trong người nổi lên, nó tiếp- Mà anh thắc
mắc thế cũng phải, đẹp như em không ai theo đuổi thì hơi lạ chứ gì?
Shin bĩu môi:
_Thôi đi, cho em xem cái này.- Nói rồi Shin móc di động ra, mở hộp tin, đưa cho nó. Nó
sững người, há hốc kinh ngạc trước wá chời tin nhắn iu thương, nồng nàn, ngưỡng mộ,…
gởi cho Shin bởi wá chời số điện thoại khác nhau. Nó lắp bắp hỏi:
_Gì thế này?
Shin giật lại ĐT, nói:
_Của Fan đấy!
_Fan?- Nó ngả ngửa
_Uh, anh là SV học viện sân khấu điện ảnh, từng tham gia nhiều phim rồi, nhưng là vai
phụ thôi, còn non mà….
Nó không tin vào tai mình, Shin thấy ghét đang ngồi trước mặt nó là diễn viên Hàn Quốc ư.
Nó nhắm mắt lại, lắc đầu nguầy nguậy rồi way wa chỗ khác.
Hôm đó, 3 giờ chiều nó mới zìa tới nhà. Cả buỗi ,nó và Shin rong ruổi khắp nơi trên chiếc
limo đen tuyền. Hết bến Nhà Rồng rồi wa viện Bảo tàng, hết viện Bảo Tàng thì đi Sở
thú,…..Trưa, hai đứa ghé zào một nhà hàng cao cấp, nó được ăn một bữa no nê, thịnh
soan hết chỗ chê,…Nó để ý một điều….Shin vung tiền như vung lá, mua cái gì đều khuyến
mãi thêm câu:
_Không cần thối tiền thừa!
Nó chả ưa mấy lọai công tử như Shin, vì nó biết thế nào là đói mà không có cái ăn, thế
nào là áo rách mà không có cái gì để mặc….Nó đã trãi wa ~ điều đó suốt những năm
tháng tuổi thơ cho đến khi cô nhi viện nhận hai anh em nó zề….Có lẽ do sống trong nhung
lụa từ nhỏ, Shin đã không nghĩ được rằng, ngoài những đại thiếu gia như anh thì trên đời
còn rất nhiều cuộc sống bất hạnh khác ,có thể những đồng tiền thừa khi Shin mua một thứ
vô bổ gì đó
lại là cả một gia tài đối với họ….
* * *
Sáng hôm sau, 11T4. Nó bước zào lớp, chưa kịp ngồi thì Thường Khánh từ đâu bay lại
chụp cổ tay nó, vẻ mặt lạnh lùng của anh chàng thoáng tức giận:
_Hôm wa hình như cô đi với chàng nào ngoài đường ak?
Nó giằng tay ra:
_Zô duyên! Tôi đi với ai kệ tôi, anh có phải má tôi đâu mà hỏi cung tôi khiếp thế?
Chợt nhận ra mình hơi bị vô lý, Thường Khánh liền hạ giọng:
_Xin lỗi….
Nó ngồi xuống:
_Không sao đâu, mà làm sao anh biết?
_Thì thấy mới biết! Mà người đó là ai zậy?
Nó chun mũi, một ý tưởng lóe lên, nó nói:
_Bạn trai tôi đấy!
_Bạn trai?
_Ừ.
Ánh mắt anh chàng thoáng lộ vẻ bối rối làm nó phải phì cười:
_Đùa anh đấy! À mà chuyện hôm anh nói zới tôi "…." là thật hay giỡn thế….
Mặt nóng bừng, Thường KHánh vội đánh trống lãng:
_Chuyện đó….À mà cô làm bài tập sinh học chưa, tui bí rồi chỉ tui nhé!
Nó định wát "Lái giỏi nhỉ????" nhưng thấy ngại nên thôi. Vừa lúc đó, Hy Vân từ ngoài cửa
lớp bước đến bàn nó, cười nham hiểm:
_Càng ngày càng tiến triển nhỉ?- Cô ả liếc nó cười cười làm nó chợt rùng mình rồi cô ả nói
với Thường khánh- Bác trai bảo tối nay em wa nhà ăn cơm chung đấy, chiều nay bác về
VN…
Thường Khánh không nói gì, Hy Vân tiếp:
_tối anh wa rước em nhé, bác trai bảo thế!
_…- Vẫn nín như hến
_Không có chuyện gì thì em zề lớp đây.
———- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ———-
Hy Vân nhìn sang nó bằng vẻ mặt khinh khỉnh pha chút ghen tức, nói:
_Hạnh phúc nhỉ? Ráng giữ nhé, chẳng còn nhiều thời gian vui vẻ thế đâu….
Cô ả phá lên cười một cách khó hiểu rồi bước về lớp. Nó không để ý đến câu nói đó, chỉ
bảo với Thường Khánh:
_Chậc! Anh vô tình wá, để vị hôn phu độc thoại thế mà coi được ak?
_Hôn phu hôn phu, cô không nói cũng chẳng ai bảo cô câm đâu!!!!!!!!-Thường Khánh tức
tối wát lên. Nó im bặt. Nói nữa mắc công nghe chửi….
————————————-
Tan trường…..
_Thùy Anh!!!!!!!!!!!!!!!!!- Nó và con Lam vừa đang mải tám chuyện vừa dắt xe ra cổng thì
cách xa ở phía sau vang lên tiếng gọi của Lâm Danh. Nó way lại, anh chàng vừa chay đến.
_May wá, bạn chưa về….
_Có chuyện gì?
_Bây giờ bạn rảnh rồi chứ?!? Đi ăn với tui nhá!- Anh chàng nhìn nó với đôi mắt khẩn khoản.
Hôm nay nhà pà cô dạy thêm có đám, pả cho nghỉ. Nó gật đầu đồng ý:
_Được!
Mặt Lâm Danh chẳng mấy chốc lại tươi roi rói. Anh chàng cười tươi hơn hoa:
_Hay wá, zậy chúng ta đi thôi!
Nó way wa nhỏ Lam:
_Bồ về đi! Mình đi ăn với bạn này….
_Uh, đi chơi zui nghen!- Nhỏ Lam nhỏen miệng cười với nó rồi dắt xe đi.
Nó way lại phía Lâm Danh:
_Chúng ta đi đâu?
_Cứ chạy theo Danh đi.
Nói rồi Lâm Danh leo lên xe, đạp đi. Nó đạp theo sau. Khoảng 15' sau, Lâm Danh dừng xe
lại trước một wán nước trong một ngõ hẹp, không gian nới đây rất là yên tĩnh, chỉ tòan cây
là, chim chóc, có một hòn non bộ bên phải nhìn vào, nước tuôn trắng xóa như một cái thác
thu nhỏ. Một nhân viên chạy ra dắt xe vào giúp hai đứa. Nó và anh chàng bước vào wán,
Lâm Danh đi trước, nó theo sau. Đến bàn tiếp tân, Lâm Danh đứng lại nói gì đó với chị wản
lý. Chị wản lý đưa một chiếc chìa khóa cho anh chàng. Anh chàng way wa nó:
_Đi thôi!
Dù rất tò mò nhưng nó không hỏi. Đến một cái room có chữ V.I.P to đùng ngoài cửa, Lâm
Danh nhẹ nhàng mở khóa, rồi way sang lấy tay bịt mắt nó lại, nói thầm:
_Chuẩn bị ngạc nhiên nhé……
Nó chưa kịp hỏi thêm gì thì Lâm Danh mở cửa và kéo nó vào phòng, rút tay mình khỏi đôi
mắt nó. Sững sờ…..Bàng hoàng….Kinh ngạc….Trong một căn phòng rộng lớn, cơ man bao
nhiêu là hoa violet. Một màu tím huyền ảo bao trùm không gian wanh nó. Cả cái bàn uống nước cũng zậy, dưới lớp kiếng mỏng là những đóa hoa violet mang một màu tím mộng
mơ….rồi đến mấy cái ghế cũng được bao phủ bới một màu tím của violet. Nó hỏi, không
chớp mắt, ú ớ:
_Sao…sao anh biết tôi thích violet?
Lâm Danh nháy mắt:
_Không wan trọng, wan trọng là bạn thấy đẹp hok đã?
Nó gật gật như rô bốt:
_Đẹp…đẹp lắm….
Lâm Danh cười, ánh mắt biểu lộ sự sung sướng:
_Không đẹp sao được, cả ngày trời đó.
Nó king ngạc tập hai:
_Anh tự tay làm hết sao?
_Chứ có ai giúp nữa…
Nó không hỏi thêm nhưng nó biết chắc chắn là phải tốn nhiều công sức, thời gian và tiền
bạc lắm, tất cả chỉ vì nó thôi sao? Mà đúng thiệt. Căn phòng violet này là ý tưởng của riêng
Lâm Danh, không liên wan gì đến Hy Vân cả, lúc bắt tay thực hiện thì cũng có mình Lâm
Danh làm, chỉ vì anh chàng muốn làm nó cảm động….
_Ngồi đi! -Tiếng nói của Lâm Danh đánh thức nó (đang chìm đắm trong căn phòng
violet).Nó ngồi xuống như đã được lập trình sẵn. Anh chàng lại nhẹ nhàng lên tiếng:
_Thùy Anh uống gì?
_À…Cocktail- Nó cười thân mật. Lần đầu tiên Lâm Danh được chiêm ngưỡng nụ cười thiên
thần của nó dành cho mình, khỏi nói anh chàng hạnh phúc cỡ nào….
Buổi hẹn hôm đó kết thúc êm đẹp…Nó vui, còn Lâm Danh thì hạnh phúc….Anh chàng theo
nó về tận nhà (để yên tâm rằng không có chuyện gì xảy ra với nó trên đoạn đường về)
———- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ———-
Nhà Thường Khánh……
Thường Khánh về đến nhà, vừa bước vào ngôi nhà khổng lồ nhưng ko có hơi ấm gia đình,
ngước lên thì đã thấy ba mẹ đứng trước mặt mình. Thường Khánh nhìn đi chỗ khác, không
như những đứa con có ba mẹ đi xa bao năm trở về, ánh mắt anh chàng không biểu lộ chút vui mừng…..
_Ba…má…- Nói lấy lệ
Vẻ mặt nghiêm nghị của ba Thường Khánh vẫn thế sau 9 năm không gặp, cứ như Thường
Khánh không phải là con của ông ta zậy, từ nhỏ, ông ta đã không tỏ ra một chút gì gọi là
thương yêu đối với anh chàng…..
Chỉ có bà Yến – má Thường Khánh thì lao đến ôm chầm lấy anh chàng và nói trong màn
nước mắt:
_Con trai của má, má có lỗi với con…..- Hai bàn tay mềm mại của bà Yến ôm sát đầu và
mặt Thường Khánh, vuốt ve, nước mắt vẫn tuôn như mưa- 9 năm…9 năm rồi má mới
được ôm con như thế này, má xin lỗi con, xin lỗi vì má đã không làm tròn trách nhiệm của
một người mẹ….
Bà Yến không kìm nỗi lòng mình, khóc như muốn ngất đi, bà ấy phải vịn chặt vào tay
Thường Khánh, trong trường hợp như thế này, đứa con nào mà không xúc động cho nỗi
nhưng mặt Thường Khánh vẫn cứ đớ đờ ra, lạnh lùng, không một ki-lô-gam cảm xúc nào
dù người đàn bà đang đứng trước mặt anh là má ruột của mình.
Bà wản gia vội dìu lấy má Thường Khánh, anh chàng kéo cái túi lên vai:
_Con lên lầu đây…..
( kênh truyện chấm prồ)
_Con đứng lại cho ba!- Ba của Thường Khánh gắt lên ra lệnh khi anh chàng toan bước lên
cầu thang. Thường Khánh chựng lại.- Nghe ba nói đây, đi lên lầu tắm rửa, lát nữa ra
garage lấy xe đi đón Hy Vân!
Chẳng hứng thú gì nhưng Thường Khánh không muốn cãi lại, xưa nay anh chàng vốn như zậy mà – vâng lời như một con ro-bot được lập trình sẵn, càng ngày Thường Khánh càng giống một khúc cây trong ngôi nhà của mình…..Anh chàng chần chừ mất mấy giây như đang suy nghĩ điều gì đó rồi bước đi trước ánh mắt như giám sát của ba mình.
Tối…..
Ánh đèn đường hắt lên ô cửa kính chiếc Mercedes.
_Anh chẳng vui vẻ gì khi đi với em nhỉ?- Hy Vân lên tiếng phá tan không khí im lặng ngột
ngạt trong xe.
_….
Cô ả bật cười:
_Anh đừng như thế chứ! Nói gì đi!
_Cô im lặng không được ak?- Gịong lạnh lùng
_Anh…..- Hy Vân dừng lại một chút như đang cố ghìm sự tức giận vào lòng- Tại sao anh
không chấp nhận em, em đã làm tất cả rồi mà!!!!!
Thường Khánh cười cười khó hiểu:
_Đừng cố gắng nữa, tôi và cô không bao giờ thuộc về nhau đc đâu….
Vừa nói đến đó thì xe đã đỗ trước hai cánh cổng to đùng nhà Thường Khánh. Hy Vân mở
cửa xe, cười nham hiểm, nói thầm "Để xem….anh sẽ là của em….". Hai người đi vào, cánh
cổng tự động mở ra. Ngoài vườn, má Thường Khánh và bà quản gia đang loay hoay chuẩn ...