_Tao rảnh wá ha, bạn mày đứng trước cửa thiệt kìa, không tin thì ra ngòai đó koi..
Nó nhìn anh hai, ngờ vực rồi chạy lại kéo rèm cửa sổ ra, người đang đứng dưới đó là
Thường Khánh. Nó lầm bầm "Sao hok chịu gọi ĐT, đúng là…". Anh hai nó tiến lại:
_Sao mày wan toàn hot boy thế, nhìn mày zậy mà còn đào hoa hơn anh mày nữa!
Nó giãy nãy:
_là bạn thôi mà!!!!!!
_THIỆT hok?
_Thiệt!!!!!!
_Thiệt hả?
_Thiệt mà! Không tin thì thôi!!!-Nó hét toáng lên rồi chạy như bay xuống lầu.
………
_Anh làm gì ở đây thế?-Nó hỏi, giọng cằn nhằn.
Thường Khánh nhìn nó một hồi lâu khiến nó khó chịu, wát:
_Gì mà nhìn mãi thế?!?
_Đi ăn, tui đói bụng wá!-Thường Khánh lên tiếng, thái độ không giống như thường ngày.
Nó lại dở thói bướng bỉnh vốn có ra:
_Mắc mớ gì tui phải đi!
_Mới chưa đầy hai tuần, định quịt hả?
"Lại cái vụ ô sin, wên mất"-Nó nghĩ thầm.
_Thôi được rồi, dù gì tui cũng chưa ăn cơm….Thường KHánh nghe tới đó thì liền lôi nó đi
_Zậy thì đi thôi…
Ra tới đầu ngõ, đang đi thì….
_Uả, Thùy Anh?
Nó và Thường Khánh đồng loạt ngẩng mặt lên:
_Mạnh Khoa??????-Hai đứa đồng thanh. Mạnh KHoa nhìn Thường Khánh, cười:
_Suy nghĩ lại rồi hả?
Thường KHánh không nói gì, Mạnh Khoa bèn nhìn nó, tiếp:
_Định vào rủ cô đi chơi nhưng có Hoàng Tử rước rồi thì thôi zậy, hai người đi vui vẻ nghen!
Nói rồi, Mạnh Khoa nhìn Thường Khánh bằng đôi mắt khó hiểu, khi đi phớt wa Khánh, Khoa còn đặt tay lên vai anh chàng, mỉm cười:
_Cạnh tranh công bằng mà….
Khoa vừa đi được vài bước thì nó way lại, nói lớn:
_Đợi đã! (Mạnh Khoa dừng lại, way nhìn nó) Hay là mình đi chung đi!
Cả hai hoàng tử đều tròn mắt nhìn nó:
_ĐI CHUNG?????????
Nó vô tư:
_ừ, chẳng phải càng đông càng vui sao?
Mạnh Khoa tiến lại:
_Cô không sợ tôi làm kỳ đà cản mũi hai người hẹn hò ak?
Nó cười hồn nhiên:
_Hẹn hò gì? Đi ăn thôi mà, phải không "đồ vô duyên"?-Nó way lại nhìn Thường Khánh, lúc
này sự giận zữ đang thể hiện wa ánh mắt.
_Thì uh…-Thường Khánh ậm ự trong họng.
_Thấy chưa? Đi thôi!- Nó kéo Mạnh Khoa đi, hai người đi đằng trước,zui zẻ, nói cười, tía lia
biết bao nhiêu là chuyện,không để ý rằng có một cục lửa đang lầm lũi bước đằng sau. "Cái
con cua này, bao giờ em mới chịu hiểu cho tôi đây….?"
* * *
_Nhiều chỗ bán trang phục Halloween thật!-Nó nhìn hai bên đường mọc đầy các shop bán
đồ cho Halloween mà lòng háo hức.
Mạnh KHoa đồng tình:
_Ừ, ở Hà Nội đón Halloween cũng lớn lắm…
Nó way wa Thường Khánh:
_Còn trường cũ của anh thì sao?
Đáp lại nó chỉ là gương mặt hình sự ,lạnh băng và sự im lặng của Thường Khánh. nó vội
hỏi:
_Này Này, có nghe tôi nói gì không?
Nó lấy tay huơ huơ trước mặt Thường KHÁNH, không hiệu wả, Nó bèn đấm lên lưng anh
chàng, hét:
_Anh làm gì zậy? Hồn lìa khỏi xác rồi kìa!!!!!!
Thường Khánh giật mình:
_Gì cơ? Hồn gì?. Nó thở dài ngán nẩgm:
_Anh đi zới tụi tui mà hồn thì cứ để đâu đâu! Chán anh wá.
Thường KHánh im lặng. Mạnh Khoa cười cười, khó hiểu. Nhỏ ngu người:
_Các anh làm gì mà như hai tên tâm thần thế hả?- Hai tên con trai chưa kịp phản ứng gì
thì nó chợt reo lên -A!!!!!!Bánh bao!!!!!Đói bụng wá!!!!!!
Mạnh Khoa và Thường Khánh đồng thanh:
_Để tui đi mua!
Thường Khánh và Mạnh KHoa nhìn nhau chòng chọc, Mạnh KHoa thì bình thường nhưng
Thường KHánh thì có vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Thấy có dấu hiệu không tốt, nó
vội chửa lửa:
_Hai anh đi luôn đi, mỗi người mua cho tui 2 cái! -rồi nó đẩy hai anh chàng đi. Một mình
nó đứng lại, thầm nghĩ "Haizzzzzzz…..Biết bao giờ chuyện này mới kết thúc hả trời????"Nó
thở dài way lại thì đụng phải một người đang đứng nghe điện thoại, dáng vóc có vẻ sành
điệu đúng nghĩa dân chơi.Nó rối rít:
_xin…xin lỗi!- Nó ngước lên và há hốc trước gương mặt wá chuẩn của anh chàng vừa bị nó đụng phải…."Người Việt Nam đây ư? Nhìn giống Hàn Quốc thấy mồ? Nhưng mà dù là người
nào thì cũng công nhận tên này đẹp trai ra phết!!!!"
_Xin lỗi là xong ak?- Tiếng nòi của anh chàng cất lên cắt đứt dòng sy nghĩ của nó." Câu nói
thiếu lịch sự hok hợp zới bề ngoài thanh lịch chút nào"-Nó nghĩ
_Chứ anh muốn gì? -Nó nói, 3 gai không chịu được
_Đền!
_Đền thế nào?-Nó nhằn
_Tạm thời chưa nghĩ ra!
_….
_Đưa điện thoại cô đây, đừng nói là hok có ak nha!
Nó trợn trắng:
_Gì cơ? Đền = cái iPone của tôi ak, anh nghĩ sao zậy?
Tên đó đưa tay lên trán:
_Khùng zới cô luôn! Đưa ĐT, tui ghi số, khi nào nghĩ ra tui sẽ gọi cho cô.
_Aaaaa….-nó gật gù.
_Nhanh lên!- Ten đó thúc
_À thì số tui là 0909727545-Nó nói.
Tên đó vừa ghi xong số ĐT nó thì đằng sau vang lên một giọng nói ồm ồm = tiếng Hàn, có
nghĩa là:
_Xe đã chuẩn bị sẵn sàng, mời cậu chủ về nhà!
Hắn way lại, đáp = tiếng Hàn:
_Ừ, cho xe tới đi!- rỒI hắn way wa nó , nháy mắt(= Tiếng Việt) -Tối nay tui sẽ gọi cho cô.-
Nói rồi hắn leo lên xe, chiếc limo đen phóng đi giữa dòng xe cộ tấp nập.Nó sững sờ "Người
Hàn ư…."Vừa lúc đó, Mạnh Khoa cầm bịch bánh bao chạy lại. Thường KHánh đi sau. Mạnh
KHoa hỏi:
_Vừa nói chuyện với ai thế?
Nó lắc đầu:
_Một người đẹp trai….
Mạnh Khoa và Thường KHánh đau đau tim"ĐẸP TRAI?????????"
11h30. Bóng tối đã bao trùm lên mọi cảnh vật. Phòng nó hắt ra ánh sáng leo lét của ngọn đèn ngủ. Trong phòng, nó đắp chăn ngang người, gương mặt xinh xắn ánh lên một nét đẹp thanh thoát, nó hít vào thở ra đều đặn. Bỗng bé dế iPhone rung lên bần bật, bản Pabo Sarang nổi lên đánh thức nó. Nó vội quờ quạng trên đầu giường, bắt máy, giọng ngái ngủ:
_Alo^…..
_Tôi đây, mới giờ này đã ngủ rồi ak?
Nó bừng tỉnh, dụi dụi mắt:
_Anh là cái người tôi đụng phải hồi nãy á hả?
_Chứ ai!?!
_Gìơ này gọi tôi làm gì?
_e^, định trốn ak, cô còn nợ tôi đấy nhá!
Nó gãi đầu nhăn mặt, sao nó tòan mắc nợ mấy tên con trai thôi nhỉ????.cất giọng uể oải,
nó nói:
_Zậy bây giờ anh muốn gì?
_Ngày mai đưa tôi đi thăm thành phố nhá, tôi vừa về VN, chưa đi đâu chới cả…..
Nó mừng húm. Tưởng gì to tát lắm. Dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, nghỉ cả ngày mà.
Nó liền gật đầu:
_OK, nhưng mọi chi phí anh lo đấy nhá, tôi chỉ là hướng zẫn ziên thôi, anh phải bao ăn cho
tôi nữa đấy- Nó đặt điều kiện.
_Chuyện nhỏ!
_Zậy thôi! Tui đi ngủ đây, đang ngủ ngon…-Nó định cúp máy thì tân con trai ngăn lẹi:
_Cô không hỏi tên tôi ak?
_Việc gì phải hỏi, mà thôi cũng được,thế anh tên gì?
_Triệu Chấn Dương, nhớ đấy! Mà cô gọi tôi là Shin cũng được
Nó vặn lại:
_Shin ak? Anh có đẹp trai bằng Lee Shin không mà dám tự gọi mình là Shin zậy hở?
Gịong hơi bực bực, Shin bảo:
_Tên thật của tôi đấy! Ai rảnh mà lấy tên nhân zật truyện tranh hay truyền hình làm biệt
danh?
Nó cười:
_Ờ tôi giỡn thôi mà….Zậy mai 7h gặp anh ở chỗ hồi nãy nhá!
_Chỗ hồi nãy cô đụng phải tôi á hả?
_uh…Mà sao anh thích nhắc lại chuyện cũ thế, dẹp anh đi! -Nói rồi nó cúp máy, còn kịp
nghe giọng cười nham nhở của Shin vang lên ở đầu dây bên kia….
Nhìn vào số điện thoai Shin, nó thầm nghĩ "Số cũng đẹp gúm!" rồi nó để iPhone lên bàn,
kéo chăn trùm kín người…tiếp tục sự nghiệp lớn lao…
————————————
6h nó đã dậy, đánh răng rửa mặt, tắm rửa, thay đồ và ba cái chuyện lặt vặt khác lấy mất
50' của nó, làm zậy là cấp tốc lắm rồi, thường thì nó tắm hết cả nửa tiếng lận, chỉ khi có
việc gấp nó mới chịu tắm nhanh thôi, hik.
Nó rón rén bước xuống nhà, cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng để ba nó ngủ tầng dưới
không bị đánh thức, bởi thường thì nó đi như…sumô zậy(hic). Xuống tời lầu một, nó không
cần rón rén như ăn trộm nữa, vì lầu 1 là phòng dành cho khách, mà hiện nay nhà nó
chẳng có khách nào…Nhưng vừa xuống dưới nhà, nó đã thấy ba nó đứng trong phòng
tranh ảnh chung của gia đình, trước tấm ảnh ông chụp chung zới mẹ nuôi ngày bà còn
sống, nó thốt lên ngạc nhiên:
_Pa, pa không ngủ được ạ?, sao ba zậy sớm thế?
Ba nó ngoảnh mặt ra, bên cạnh gương mặt rắn rỏi phúc hậu, đôi mắt từng trải, uy nghi
của ông toát lên nỗi buồn thăm thẳm, ướt ướt, chẳng lẽ ông vừa khóc….
Pa nó lên tiếng:
_Uh pa không ngủ được , con định đâu ak?
Nãy giờ đang miên man nghĩ ngợi, tiếng nói của pa làm nó choàng tỉnh, vội gật đầu:
_Dạ, con đi chơi zới bạn, lát nữa nếu không về được con sẽ gọi điện cho pa!
Pa nó hiền từ gật đầu:
_Con đi đi.
Nó chào pa rồi bước ra khỏi nhà, trong lòng vẫn còn thắc mắc "Chẳng lẽ pa vừa khóc thật
sao?…."
Trước wán cafe Huyền Ngân, 7 giờ 5.
_Ê….- Nó chạy tới, thở hồng hộc. Shin way mặt lại. Nó vù tới, mém lao đầu vào cái cây
trước mặt. Shin đỡ tay nó, nói:
_Gì mà chạy như ma đuổi thế…
Nó không còn sức cãi lại…Chỉ biết gập người lại thở. Đợi mặt nó hết đỏ gay như hồi vừa
chạy tới, Shin mới chỉ vào chiếc limo đậu trước mặt hai đứa.
_Đi bằng cái này nà, cô lên đi.
Nó ngoan ngoãn bước lên, miệng lẩm bẩm, đủ để Shin nghe thấy:
_Đi bằng xế hộp thì làm sao ngắm cảnh!
Shin phì cười:
_Cô nhắm mình lết bộ nổi không mà còn lắm chuyện.
Nó không nói gì. Shin ngồi lên xe, cạnh nó rồi đóng cửa xe lại. Nó bắt chuệyn trước:
_Anh là Hàn Quốc chính hiệu hả, sao nói tiếng Việt giỏi thế?
_Mẹ tôi là người Hàn, còn pa tôi là người Việt, pa tôi ngày xưa là du học sinh VN wa Hàn
du học rồi gặp và iu mẹ tôi, rồi cưới mẹ tôi & làm việc ở Hàn luôn không về….Tôi là kết wả
tuần trăng mật của hai người ở Hà Lan!
Nó hỏi tiếp:
_Thế anh về VN làm gì, kiếm vợ ak?-Nó cười ma mãnh
Shin nhìn xéo nó, nói:
_Ở bên đó wậy wá, bị chuyển về đây để học tiếp ĐH.
_ĐH?- Nó kinh ngạc- Zậy…zậy tui phải gọi anh = anh hả?
Shin thích thú nhìn thẳng vào nó:
_Cô nhỏ hơn tôi ak? Học lớp mấy?
_11
_11? Hèn chi mặt non choẹt, tưởng như búng ra được cả sữa ấy- Shin nhạo nó.
Nó tức giận púng cái *** vào vành tai Shin:
_Púng ra sữa ak? Anh tưởng lớn tuổi hơn tôi là hay lắm sao, xí!!!!!!
Nói rồi nó way đi chỗ khác, mặc cho Shin ôm lấy cái tai đáng thương kêu oai oái.
Ngồi trong xe, đang thả hồn vào dòng người tấp nập trên phố thì bỗng ĐT nó rung lên
trong túi, lại số lạ. Nó vội bắt máy: