watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 02:59,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 3177

Ai dắt em đi qua nỗi đau


» Đăng lúc: 08/03/15 13:06:48
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Buổi trưa, sau khi xử lý hết chỗ bánh mì sandwhich với xúc xích cô mang theo trong ba lô ngay tại vườn, họ vào làng tìm thức uống cho ấm người. Không phải lần đầu nhưng mỗi khi bước chân trên những con đường làng quê Bắc bộ tâm hồn cô lại xao xuyến. Đây không phải là Nam Định quê nội hay Hưng Yên quê ngoại cô nhưng những miền quê này đem lại cho cô một cảm giác tương đồng. Ngồi dưới gốc đa đầu làng, bên hàng nước của một bà cụ móm mém vui chuyện và có anh ở bên cạnh, cô không thể dối lòng là sau ngần ấy năm, cô lại bình yên. Cô thấy tâm hồn nhẹ nhàng như một đám mây xốp và dịu dàng như những cánh hoa móng tay hồng tím bên cửa sổ. Điều này thật không đúng chút nào.
Bên cạnh họ có những người đàn ông và phụ nữ địa phương tấp lại hàng nước nghỉ chân. Chén chè xanh nóng đang bốc hơi nghi ngút, cái kẹo vừng hay kẹo lạc ngọt gắt và cứng quèo khi phối hợp với nhau cũng có cái hay của nó. Thỉnh thoảng lại có người đàn ông gác chân lên chiếc ghế tre rít một hơi thuốc lào trong ống điếu rồi gục gặc đầu ra chiều dễ chịu lắm. Cô không khỏi ngạc nhiên vì cô vẫn tưởng, chỉ còn những ông cụ râu tóc bạc phơ mới dùng thuốc lào mà ngay cả những ông cụ râu tóc bạc phơ cô đã gặp cũng rất ít người như thế. Như đọc được ý của Ngọc, anh khẽ lẩm nhẩm một câu ca dao bên tai cô:
“Nhớ em như nhớ thuốc lào
Đã chôn xuống đất lại đào điếu lên.”
Cô thầm mong anh chỉ trêu cô mình thôi chứ anh mà nhớ cô như nhớ thuốc lào thì hỏng bét vì anh có bao giờ hút thuốc đâu?
Kế hoạch ban đầu là họ sẽ rời nơi này để vào Hà Nội chơi lúc hai giờ chiều vì đến bảy giờ tối, chuyến bay của họ mới khởi hành nhưng anh thấy cô có vẻ hơi mệt và thấm lạnh nên tốt nhất là không nên lạm dụng việc chạy xe máy ầm ầm ngoài đường khi trời ngả về chiều tối. Dù cô cũng đã cố gắng kỳ kèo là còn sớm, phải đi ăn bún ốc, phở rán ở gần Hồ Tây nhưng anh mặc kệ. Lúc Ngọc nhận ra là mình sẽ phải ăn bún ốc, phở rán vào một dịp khác vì anh vẫn đăng phăm phăm đường cũ mà chạy ra hướng sân bay, cô cũng giả vờ cấu anh trong túi áo để thể hiện làm mình không dễ bị khuất phục đâu nhưng lại nhanh chóng bấm máy gọi cho anh chàng chủ nhân chiếc DD đỏ để kết thúc giao kèo trước hạn.
Khi họ tới Nội Bài đã là hơn ba giờ. Anh chàng chủ xe cười tươi như hoa vẫy tay chào họ sau khi nhận nốt một trăm ngàn. A lê, hai người vội vàng làm thủ tục để vào khu vực bên trong dù còn cách hơn ba tiếng nữa mới tới giờ bay. Dù sao vào khu vực này cũng ấm hơn vì khuất gió và họ có thể vào quán ăn của sân bay để ăn phở, uống cà phê với cái giá trên trời cho dù chất lượng chỉ lè tè dưới đất. Sau đó, hai người lang thang trong những kệ hàng tạp hóa gần đó.
Anh mua một thanh chocolate đen đắng vì anh thích cái cảm giác miếng chocolate cứng bị sức nóng của vòm miệng làm cho dần dần tan chảy trên đầu lưỡi để lại một vị đắng nguyên sơ rồi sau cùng là dư vị ngọt ngào nơi cuống họng. Khi quay sang thì thấy cô lỉnh kỉnh với cả chục hộp ô mai các loại. Đúng là con gái!
-Em mua cho mấy đứa bạn học ấy mà. Em chỉ thích ô mai Hồng Lam này thôi, đợt này không vào tận cửa hàng trên Hàng Đường được thì phải mua ở đây vậy.
-Em cứ làm như hàng mua tận Hàng Đường với ở đây có gì khác nhau ấy.
-Khác chứ sao không? Chất lượng thì như nhau nhưng cảm giác khi ăn sẽ khác vì mình đã để tâm đến tận nơi lựa chọn nên khi ăn sẽ ngon hơn chứ. Không phải cái gì càng khó có được lại càng quý hay sao? –cô chậm rãi phân tích cứ y như đang nói với một người tối dạ.
Anh im lặng và nghĩ không chừng mình đang sa bẫy, phải lắm, không chừng “người ấy” mà cô nàng đề cập trong 3 điều khiến cô hạnh phúc chính là mình. Trời ơi, lẽ nào một gã đàn ông ba mươi hai tuổi kinh nghiệm đầy mình lại có thể bị một cô nàng hai mươi mốt tuổi dắt mũi hay sao? Nếu như anh là con mồi thì bản hợp đồng và tất cả những gì đang diễn ra chính là một kế hoạch vĩ đại, Tiểu Nguyễn tốn nhiều tâm sức như vậy thì chắc thịt mình sẽ ngon lắm khi cô ta thưởng thức đây. Với sự tự phụ của đàn ông, anh tin là mình đang bị lừa bởi cô nàng lắm chiêu này.
Suốt ba tiếng chờ đợi ở sân bay lẫn gần hai tiếng bay, hai người trở nên lặng lẽ. Cô khẽ khàng và tự nhiên tựa đầu lên vai anh tự nhiên đến độ cả hai người đều không nhận ra điều ấy. Nếu đây là một ngày bình thường ở Sài Gòn, mọi thứ sẽ khác hẳn nhưng vì họ đang ở bên nhau ở nơi xa lạ giữa một ngày mùa đông, khi cả hai đều không mặc đủ ấm thì những đụng chạm nhỏ nhặt này khiến cả hai cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
Trong thời gian một cái chớp mắt, anh nhìn sang bên cạnh, thấy cô đang nhắm mắt thở đều, chắc là cô nàng ngủ rồi. Chỉ có trẻ con mới hồn nhiên được như thế. Một cô gái dễ thương như thế này yêu thích anh, lại nữa, anh cân nhắc rồi nhận ra những khoảng thời gian ở bên cô cũng thật dễ chịu. Hóa ra bị con gái xinh xắn và thông minh cưa cẩm cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận, anh cười thầm khà khà trong bụng, đừng nói hôm ấy cô đặt trước mặt anh một cái hợp đồng hai tháng mà năm cái như thế, anh cũng ký.
Sự thực thì cô không hề ngủ mà chỉ ngồi yên tận hưởng cảm giác thú vị khi ở bên anh dù cô biết nó là một cảm giác sai trái. Nhưng đúng hay sai thì về Sài Gòn rồi tính, bây giờ, cô chỉ đơn giản là muốn ở gần anh thêm một chút.
Trong lòng cả hai đang có gì đó mới mẻ động cựa tách vỏ rồi nhú mầm.


CHƯƠNG 09: RÚT LUI


Sau chuyến đi của táo và hoa cải, Ngọc lao vào việc học và thi cuối kỳ. Hai người chỉ liên lạc qua những cuộc điện thoại hỏi thăm ngắn ngủi và vô vị mà mỗi lần bên kia cất tiếng “Dạ em nghe” thì tim Minh lại nhảy tưng bừng.
Một buổi sáng thứ hai, anh vào phòng trợ lý để động viên cho một tuần làm việc mới thì thấy An đang nhóp nhép gì đó, thế ra cô gái tưởng như hoàn mỹ này cũng ưa ăn vặt như mọi phụ nữ khác, vậy mà từ trước tới giờ anh vô tâm nên không để ý. An cũng mừng vì giám đốc của mình cũng vô tâm mới không phát hiện ra chiếc hộp đặt trên mặt bàn có dán nhãn “Ô mai ô liu Hồng Lam”, mà cho dù có nhìn thấy cái nhãn thì liệu anh ta có nhận ra đây là một trong những chiếc hộp Ngọc đã mua ở Nội Bài không nhỉ? Nghĩ tới Ngọc, cô lại cảm thấy kém vui, dạo gần đây, con bé có vẻ bị lung lạc và không còn quyết tâm nhiều như trước, chiều nay hai người sẽ có cuộc hẹn nho nhỏ. Gặp nhau trong quán kem Goody trên đường Phạm Ngọc Thạch là một nơi an toàn vì cả hai cô gái đều biết là Min không hề thích kem nên xác suất bị bắt gặp ở đây gần như là 0%.
Bốn giờ chiều, với cái cớ có việc phải về sớm, An mặc bộ máy liền sọc ca rô xanh non và trắng, ngồi thẳng lưng trong một chiếc ghế tựa còn Ngọc vẫn quần jeans, áo pull màu sáng thoải mái dựa lưng vào chiếc ghế đối diện. Giữa họ là một chiếc bàn vuông, nơi mà An đang dùng những ngón tay thon dài với móng tay được cắt tỉa cẩn thận giữ lấy bàn tay mềm mại của Ngọc.
-Chị xin em, chỉ còn một bước nữa thôi là chị em mình sẽ thành công, em không thể đổi ý vào lúc này.
-Chị, em xin lỗi, em cũng không biết nên làm thế nào mới phải. Mấy hôm nay em cố gắng học chăm chỉ để không nghĩ đến Minh nhưng em làm không nổi.
-Em mềm lòng rồi ư? Em quên chuyện cách đây bốn năm rồi ư?
-Chị An, xin lỗi nhưng đơn giản là em không



thể tiếp tục.
-Em quên Bình rồi ư?
An lật bài, rõ ràng quân bài này luôn có tác dụng rất tốt đối với Ngọc, cô bé đang khóc, không nức nở thành tiếng nhưng những giọt nước mắt liên tục rơi xuống cốc kem trước mặt, cô có cảm giác buồn nôn như bị An đưa cả bàn tay vào, túm lấy ruột gan cô mà vặn xoắn.
-Chị, cho em thêm 1 ngày suy nghĩ thấu đáo rồi em sẽ quyết định.
-Chị tin em là cô gái mạnh mẽ -An mỉm cười một nụ cười đẹp như thiên thần.
Đêm đó, Ngọc hầu như thức trắng. Những ký ức về Bình, một lần nữa lại xâm chiếm tâm hồn cô. Cách đây sáu năm, khi cô còn là một nữ sinh lớp 11, cô đã quen anh. Ngọc có một cô bạn thân suốt bốn năm cấp hai tên Thương đã quyết định theo đuổi chiếc đàn piano nên cấp ba vào học trung cấp ở nhạc viện thành phố. Trong một buổi được Thương rủ đến thăm ngôi trường đặc biệt ấy, cô đã gặp anh. Khi ấy, Bình là một sinh viên sắp tốt nghiệp đại học, hơn cô bảy tuổi và hơn em gái anh, Quỳnh An hai tuổi.
Cô vẫn có thể dễ dàng hình dung ra buổi chiều lần đầu họ gặp gỡ. Cô đi lạc trong những hành lang vừa dài lại vừa lắm cửa rồi vô tình nhìn thấy có một người đang chơi violon trong một căn phòng vắng vẻ, bên cạnh chiếc cửa sổ vừa cao vừa rộng. Ngược sáng nên cô không thể nhìn rõ gương mặt anh nhưng có thể cảm nhận được sự lôi cuốn. Chiếc violon như thu hết toàn bộ sinh lực của anh vào nó còn anh, anh hút vào mình toàn bộ sự quan tâm của cô. Không gian như bị niêm phong và cô gái nhỏ bị mê hoặc. Một cơn gió bất chợt thổi tung những tờ giấy trên chiếc bàn trước mặt anh. Cô lao vào phòng nhanh như chớp, đưa tay nhặ những tờ giấy kẻ đây những khuông nhạc bằng mực đen. Rồi cô ngẩng lên và họ tìm thấy nhau.
Cô không có cách nào dứt mắt khỏi gương mặt xương xương mà nhất là đôi mắt sâu thẳm của anh. Đôi mắt đẹp, phải, quá đẹp đối với một chàng trai. Anh đưa đôi bàn tay mát lạnh với những ngón tay dài và làn da mỏng đến độ có thể nhìn rõ những đường gân xanh bên dưới ra đón lấy tập bản nhạc trong tay cô. Cô tưởng mình không thể thích một chàng trai nào nhiều hơn thế cho đến khi anh cất tiếng nói:
-Cảm ơn em, cô bé.
Ngay cả sau này, anh rất ít nói nhưng mỗi lần anh nói chuyện lại làm cô mê mẩn với những âm thanh rung ngân lạ kỳ như tiếng chuông gió reo ting ting ting, giữa trưa nóng, tiếng anh là hơi mát; giữa đêm vắng, tiếng anh xua tan sự cô đơn. Chuyện cô yêu tiếng nói của anh nhiều hơn cả tiếng đàn sẽ mãi mãi là một bí mật của riêng cô. Bằng nhiều cách, Thương giúp cô khai thác nhiều nguồn tin và biết được chỗ làm thêm của anh, một quán cà phê ở quận 3, rất gần nhà cô. Vậy là sau những ca học thêm và trước khi về nhà, cô thường ghé qua, uống vội vàng một ly nước cam, nghe anh chơi đàn là phụ và nhìn anh là chính. Ở đâu, làm gì, lúc nào cô cũng nghĩ đến chàng trai ấy. Cô âm thầm yêu anh mà hình như tình yêu đơn phương thường mạnh mẽ hơn những tình yêu từ hai phía. Cũng may ba mẹ cô không có thói quen kiểm soát gắt gao giờ giấc đi về của con gái, họ tin cô vì suốt từ bé đến lớn cô vẫn luôn là con ngoan trò giỏi.
Chuyện trót lọt từ tháng hai đến tháng tư nhưng đến tháng năm, sau khi nhận được kết quả học tập tụt hạng thảm hại của cô thì ba mẹ cô bắt đầu lo lắng. Qua một mùa hè là cô sẽ vào lớp 12, năm học quan trọng nhất quyết định tương lai của cô. Thực ra việc cô có đỗ đại học hay không chẳng có gì quan trọng vì gia đình dư sức gửi cô sang Anh hay Úc du học nhưng họ phải tìm hiểu băng được nguyên nhân khiến con gái mình thay đổi chóng mặt như vậy. Hai tuần liên tục, Ngọc không được ra khỏi nhà mà không có người đưa đón nên chẳng có cách nào đến quán cà phê để nhìn anh. Tưởng rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc nào ngờ, đến ngày thứ mười lăm, cô nhận được điện thoại của Thương:
-Tui có tin tốt lành cho bồ đây, bồ ơi, người ta gửi lời hỏi thăm bồ đó.
-Ai?
-Còn ai trồng khoai đất này nữa? Ông Bình violon chứ ai. Sáng nay, tui đang đi vô lớp thì bị ổng gọi lại, hỏi là cô bé bạn tui sao dạo này không thấy nữa.
Hóa ra từ buổi chiều gặp nhau trong căn phòng vắng ở Nhạc viện, anh cũng để ý đến cô, cũng dõi theo cô những lần cô vội vã ghé vào nơi anh làm thêm và hai tuần nay không thấy cô ngồi ở cái bàn quen thuộc ấy, anh hụt hẫng vô cùng. Sau khi tìm nhiều cách dò hỏi, rốt cục anh cũng nắm được đầu dây là Thương, bạn cô. Những tin tức ấy đến với Ngọc cùng với niềm vui sướng diệu kỳ. Rất tự nhiên, họ yêu nhau. Rồi bằng cách này hay cách khác của những người trẻ tuổi ấy cũng tìm được thời gian gặp nhau dù có khi đó chỉ là đi lướt qua nhau trong siêu thị để vừa kịp nhét vào tay nhau một bức thư chăng nữa. Bốn tháng tiếp theo là bốn tháng Ngọc như trôi đi trong tình yêu đầu đời....

Tags: ai dat em di qua noi dauai dat em di qua noi dau
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tôi là đàn bà
» Ai dắt em đi qua nỗi đau
» Tin nhắn lúc nửa đêm
» Hợp đồng lọ lem và 2 chàng hoàng tử
» Nhất định anh phải là của em
» Osin của anh Đại
1234...161718»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON