CHƯƠNG 10: GỌI EM LÀ NGỌC
Ngọc lang thang phố xá đã thấy không khí giáng sinh rộn rịp khắp nơi dù còn hơn hai tuần nữa mới là Noel. Với cô, quanh năm chỉ có dịp này là vui nhất. Sài Gòn trong những ngày Tết âm lịch thường vắng lặng, mọi người đóng cửa ru rú ở nhà xem TV hay tranh thủ trốn đi Đà Lạt, Nha Trang nghỉ dưỡng. Cô thích Noel, thích những trang trí rực rỡ trên đường phố, trong các cửa hàng và ngay ở trường cô, trước cửa thư viện cũng có một cây thông cao ngất (mà cô đoán ít nhất cũng 2 mét rưỡi). Năm nào cũng chỉ có từng ấy thứ, cây thông giả, những quả châu nhiều màu sắc, những hang đá giả, xốp giả tuyết, những ông già Noel và tuần lộc giả … nhưng niềm háo hức của mọi người là có thực. Khí hậu cũng thật chiều lòng người, thay vì nắng chang chang như mấy ngày Tết Nguyên đán, thời gian trước Noel, không khí Sài Gòn cũng mát mẻ dịu dàng.
Vài hôm trước, thấy Ngọc và mấy cô bạn cùng lớp xúm vào chụp hình với cây thông trước cửa thư viện, có một sinh viên cùng trường nói rằng:
-Noel là dịp vô bổ, tại sao người ta cứ phải đua đòi chạy theo những dịp lễ lạt của nước ngoài? Sính ngoại quá đáng, mất hết bản sắc dân tộc.
-Lễ tết chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ để người thân, bạn bè nghĩ về nhau, quan tâm đến nhau mà thôi. Bạn đừng dùng những từ như “đua đòi”, “sính ngoại”. Vì truyền thống theo mình cũng là một thói quen lâu năm. Đừng quên tết Nguyên đán, tết Đoan Ngọ của Việt Nam cũng là du nhập từ Trung Quốc cả đấy –cô trôi chảy đáp.
Nói được một hơi như vậy, cô thỏa thuê lắm. Vài ngày nay, tâm trạng cô không tốt. Ngọc thi giữa học kỳ xong rồi nhưng cô chẳng dám liên lạc với Minh. Cô sợ nếu tiếp tục gặp gỡ, cô sẽ yêu anh mất và đó sẽ là sự phản bội tệ hại nhất với mối tình đầu của cô. Cô có thể để lại mọi ký ức về Bình sau lưng nhưng không thể trơ trẽn ở bên Minh, cùng anh làm những việc mà Bình không còn cơ hội làm với bất kỳ ai. Đang đắm mình trong suy nghĩ thì cô bị tiếng điện thoại kéo lại thực tế.
-Dạ em nghe.
-Anh đây, Tiểu Nguyễn. Anh đang ở trước cổng nhà em, mau xuống đi.
-Không hiểu anh học đâu cái lối áp đặt
người khác như thế chứ?
-Học từ em đó, tiểu sư mẫu ạ.
Cô lao ra khỏi phòng nhưng khi đến gần cổng lại cố bước thật chậm để giấu đi sự sốt sắng của mình. Nhìn thấy cô, anh bước tới, giấu hai tay đằng sau lưng miệng cười ra vẻ bí mật.
-Tiểu Nguyễn, hôm nọ có người tặng mẹ anh một món quà, mẹ lại bảo anh mang sang đây tặng em. Đoán xem là cái gì?
-Có phải là của anh cho em đâu mà anh úp úp mở mở như thật ấy.
-Nếu mẹ không tưởng em là người yêu của anh thì cũng sẽ chẳng cho em quà nên coi như là anh cũng có đóng góp vậy, mau đoán đi.
-Sách?
-À, thế ra, em thích được tặng sách nhất nhưng không phải.
-Một đôi giày mới?
-Đoán bậy rồi.
-Thôi, em chịu thua đấy.
-Là cái này –anh vừa nói vừa xòe tay ra.
Trong tay anh là một chiếc quạt xếp lớn rất đẹp, quạt làm bằng lụa vẽ hai bông hoa mẫu đơn một đỏ thẫm, một màu vàng nhạt, lại có thêm một cánh bướm trắng chấp chới trên hoa, nét vẽ rất sinh động. Cán quạt và các thanh nẹp được làm bằng ngà có khắc nổi hoa văn lại còn xỏ một sợi dây màu đỏ tươi. Ngọc ồ lên thích thú rồi nhờ anh gửi lời cảm ơn tới mẹ anh. Chiếc quạt đã xua tan tâm trạng khó chịu của cô mấy hôm nay -hay sự thật mà không dám thừa nhậnlà:được nhìn thấy anh mới chính là chiếc quạt mát cho tâm hồn cô lúc này.
-Nét vẽ đẹp quá, anh ạ.
-Ừ, không những đẹp mà còn là một lời chúc nữa, cô nhóc.
-Chúc? Em có thấy đề tựa đâu nào?
-Chỉ trách kiến thức của em to bằng một quả táo –anh nháy mắt– nên em mới không biết. Chà, thật đáng tiếc, tặng quạt này cho em khác nào đem đàn gảy tai trâu.
-Anh nói em nghe đi mà, cứ rào đón, hứ, làm người ta tò mò muốn xỉu.
-Này nhé, ở Trung Quốc trước kia, hoa mẫu đơn là loài hoa quý hiếm, chỉ có bậc quyền quý đài các mới chơi hoa này. Cho nên mẫu đơn là biểu tượng của sự giàu sang phú quý. Bướm là điệp trong hồ điệp đồng âm với điệp trong trùng điệp. Tranh mẫu đơn điểm thêm cánh bướm ngụ ý phú quý trùng điệp.
-Em đâu có cần phú quý. Nhưng dù sao được tặng chiếc quạt đẹp thế này, em cũng thích lắm.
-Vậy lần sau anh sẽ nhờ người vẽ tặng em một quả lựu thật to, đã bóc dở, trông thấy cả hạt ở bên trong.
-Hớ, là ý gì?
-“Lựu khai bách tử”, chúc em con cái đầy nhà, haha.
-Á, anh dám? –cô lườm anh một cái rõ dài.
-Có gì mà anh không dám, vào nam ra bắc cùng con người ghê gớm như em, anh còn dám thì có thể sợ việc gì nữa đây?
Cô cầm chiếc quạt trên tay, khẽ xòe ra, gấp vào rồi lại điệu đà xoay cổ tay mở quạt che cả khuôn mặt, chỉ chừa ra đôi mắt rồi lúng liếng nhìn anh.
-Nhìn em kìa –anh mỉm cười che giấu đậy sự váng vất trước cái nhìn của cô– cũng tên Ngọc nhưng người ta là em Lâm, hay anh gọi em là em Phan nhé?
-Em Phan cái gì mà em Phan? Em là chúa ghét cái cô nàng Lâm Đại Ngọc đấy nhé.
-Ơ, sao lại ghét? Nhân vật ấy đáng yêu lắm mà.
-Người đâu mà như làm bằng nước mắt ấy, chỉ bị ai nói động đến 1 chút đã lã chã nước mắt, đã giận bầm gan tím ruột rồi tự hành hạ bản thân.
-Nhưng cô bé ấy là một viên ngọc trong sáng, không tì vết, theo anh thì những giọt nước mắt ấy cũng rất đẹp.
-Trong sáng thì để làm gì? Nước mắt đẹp cũng vô ích. Khóc lần 1, lần 2 còn thấy đáng thương nhưng càng khóc nhiều thì càng nhàm. Gặp chuyện, không biết cách đối đầu cũng không tìm cách giải quyết, chỉ dùng nước mắt. Cô ta định dệt lớp tường bảo vệ hay muốn uy hiếp ai bằng thứ nước mắt ấy?
-Miệng lưỡi của em giống mợ Phượng lắm, em gái à.
-Nếu là Vương Hy Phượng khóc thì còn làm người ta giật mình mà nghĩ lại chứ như Đại Ngọc, cái việc kia đã là quá nhàm thì chẳng ai thèm để tâm cho nhiều, cho phiền, cho bực mình.
-Còn chứ, vẫn còn có Giả Bảo Ngọc.
-Anh ta đúng là đại ngốc, suốt ngày chạy theo cô nàng đỏng đảnh ấy “em Lâm ơi, em Lâm à”.
-Anh ta không ngốc, anh ta chỉ bị tình yêu làm mê muội mà thôi.
-Hừ, yêu đương cái gì chứ, rốt cục tới người mình yêu thương nhất cũng không giữ được, anh ta còn mặt mũi nào mà nói ra cái từ “yêu”.
-Đâu phải những cặp đôi yêu nhau đều có một kết cục hạnh phúc, em nói như thế là oan cho người ta rồi.
-Hạnh phúc là cá gì? Nó có từ trên trời rơi xuống không? Em thấy hạnh phúc chỉ là cơ hội đi ngang qua trước cửa, phải mong ngóng nó, gặp được rồi thì phải cố hết sức mà giữ nó lại, vun đắp cho dày dặn thêm lên và ở lại lâu dài với mình. Chứ những kẻ hời hợt trong cuộc sống như vậy, tuyệt đối không xứng được hạnh phúc.
-Phải rồi, miệng anh không đấu lại miệng em, Tiểu Nguyễn, anh xin thua.
-Từ giờ đừng gọi em là Tiểu Nguyễn gì gì nữa.
-Vì sao? –anh ngạc nhiên....