watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 00:13,Ngày 28/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 3002

Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ


» Đăng lúc: 12/03/15 07:29:00
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Tôi vừa nhìn nhận lại bản thân, vừa đọc từng chữ từng hình mẹ viết hồi 20 năm trước, xem rồi bỗng nhiên không thấy đói nữa, thì ra tôi đã thiếp ngủ từ lúc nào mà không biết. Tôi đã mơ rất nhiều, mơ về tôi lúc nhỏ, bi bô hát cho mẹ nghe, đùa cho mẹ vui. Tôi cứ thế hát, tôi muốn cả đời mẹ được vui như vậy…
Giật mình tỉnh lại toàn thân tôi lạnh toát, nếu như lúc nãy đang mơ mà hát thật thì rắc rối rồi, nhưng xem ra tôi vẫn chưa bị lộ.
Cũng may tôi không giống Quý Ngân Xuyên, lúc ngủ có tật ngáy to.
Còn nhớ mỗi khi đến cuối kỳ, cậu ta cuối cùng cũng đến lớp được một buổi, nhưng vừa vào phòng học đã ngủ. Thì đành rằng là ngủ, nhưng còn ngáy; ngáy thì không sao, đằng này cậu ta ngáy to hơn tiếng thầy giáo giảng bài; ngáy to thì đành vậy, nhưng vấn đề là mình có cấu thì cậu ta cũng không tỉnh; không tỉnh thì thôi, đằng này cậu ta vừa đẩy tôi vừa nói: “Đừng động vào tao, đang thu tiền đây…”
Nghĩ đến Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi, bất giác tôi lại mỉm cười, hai người này không biết còn nghe lời tôi ngồi im ở xích đu không? Tôi khẽ đi đến bên cửa sổ lấy kính viễn vọng nhìn ra xa, hai người họ thật biết nghe lời, chỉ có điều, Quý Ngân Xuyên lại đang nhắm mắt…
Ở xích đu mà cũng ngủ được, tôi thật phục cậu ấy quá.
Liếc nhìn điện thoại, có đến hơn 10 tin chưa đọc, trong đó có vài tin khiến tôi dở khóc dở cười.
Quý Ngân Xuyên: “Trả lời mau. Bố mẹ cậu đi bộ chưa? Tớ đói chết mất. Phản đối! Tớ muốn món Hàn Quốc…
Ngô Vũ Phi: “Vừa rồi Quý Ngân Xuyên bỗng dưng lại nghi ngờ cậu đã bị lộ, cậu ta tính cùng tớ bỏ trốn. Nhưng tớ vẫn kiên quyết đợi cậu xuống, cảm động không?”
Quý Ngân Xuyên: “Bà tám Ngô Vũ Phi vừa rồi có phải lại mách lẻo gì với cậu hả? Không có chuyện đó đâu. Thực ra Vũ Phi nói còn quá đáng hơn. Cô ấy nói: “Hay là bọn mình báo cảnh sát, tớ nghĩ Trương Văn Lễ không còn trên đời nữa…”
Ngô Vũ Phi: “Mau xuống đi, Ngân Xuyên ngủ rồi, tớ cũng sắp ngất vì đói đây”.
Quý Ngân Xuyên: “Ngất rồi”.
Tôi nhắn tin ra chỉ thị: “Tiếp tục kiên trì một lát nữa đi, gần 5 giờ rồi. Đợi một chút nữa bố mẹ tớ ra ngoài đi bộ thì lên ứng cứu là được”.
Nhắn xong tin, tôi lại kiên trì thêm một tiếng đồng hồ và cuối cùng cũng nghe được tiếng mở cửa, bố mẹ ăn xong bữa tối đã ra ngoài dạo mát rồi. Tôi nhìn qua cửa số thấy họ đi xa rồi mới nhắn tin kêu Xuyên lên trên đón tôi. Trước khi đi, tôi liếc qua tủ lạnh và trên bàn để xem hôm nay bố mẹ ăn gì trong ngày sinh nhật mẹ.
Không nhìn không biết, vừa nhìn tôi bỗng thấy cay sống mũi. Tôi nói rồi, tôi là người khá lý trí nên nhanh chóng kìm nén cảm xúc đi xuống dưới, rời khỏi ngôi nhà thân yêu tôi từng sống không lâu trước đó. Sau khi xuống, tôi và Ngô Vũ Phi, Quý Ngân Xuyên lần lượt ôm nhau, sau đó, mặc dù cũng đói lả rồi nhưng tôi bảo họ đợi một lát.
Tôi ngồi trong vườn hoa nơi mình đã bao lần mơ ước được chơi ở đó, sau đó lấy điện thoại gọi cho mẹ. Nghe thấy tiếng mẹ, tôi vội vàng nói: “Mẹ, chúc mừng sinh nhật!”
Mẹ tôi đã cười (nhắm mắt tôi cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh mẹ đang khoa chân múa tay mừng rỡ), đột nhiên tôi bật khóc…
Đọc tiếp: Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ – Chương 18
Sở dĩ tôi khóc nhiều như vậy là do tôi hiểu tính mẹ. Mỗi lần vui bà đều nói rất nhiều, nhưng điện thoại của tôi dùng sim vùng Vũ Hán, đến Thượng Hải là gọi liên tỉnh, cái thẻ này nhất định hết sạch tiền rồi, không khéo còn thiếu 180 tệ, tiền phí sinh hoạt tháng sau phải dựa vào Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi rồi
Gọi điện xong, phải mất một lúc tôi mới bình ổn được cảm xúc, lau khô nước mắt rồi lững thững đi theo Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi đang không ngừng vẫy vẫy tay: “follow me”, hai người này đói đến sắp nổi khùng lên rồi.
7 giờ tối ngày mùng 4 tháng 5 năm 2001, trong một quán ăn ven đường đông đúc từng dòng người qua lại ở Lục Gia Chủy – Thượng Hải, hai chàng trai và một cô gái xăn tay áo, ăn uống hết sức nhiệt tình, chẳng thấy dáng vẻ của nam thanh nữ tú đâu nữa.
Ăn uống no say, chúng tôi quyết định thay đổi lộ trình hành quân, quay thẳng về Vũ Hán, bỏ qua thành phố Hàng Châu. Đến tận hôm nay tôi vẫn hối hận không cùng họ đi du ngoạn 10 cảnh sông nước hữu tình ở Tây Hồ, nơi vẫn được ví là thiên đường trên trần thế. Có một số việc, một khi đã bỏ lỡ thì sẽ bỏ lỡ cả đời.
Quay về Vũ Hán chúng tôi cũng ngồi tàu K11. Vừa lên tàu tôi liền vạch ra kế hoạch thay phiên nhau trực. Tàu chạy mất 18 tiếng, mỗi người sẽ trực 6 tiếng.
Sau đó 3 người bắt thăm, Quý Ngân Xuyên bốc phải thăm trực ca đầu tiên, tiếp đó là tôi, cuối cùng là Ngô Vũ Phi.
Tôi và Vũ Phi bắt đầu chìm vào giấc ngủ trên con tàu rộng lớn, cơ thể vẫn giữ được tốc độ hơn 100km/h của con tàu lao vút về phía tây. Tôi đã mơ một giấc mơ ngọt ngào, trong mơ chiếc xe lửa cứ thế lao đi, đi mãi không có điểm dừng, đưa tôi đến tận chân trời góc biển, ba đứa chúng tôi vẫn ngồi trên tàu, bỏ qua khói bụi trần gian, tươi cười ngắm hoa nở hoa tàn, cỏ cây muông thú bên cửa sổ, mãi mãi vui vẻ như vậy.
“Này, này, Trương Văn Lễ, đến lượt cậu rồi đó!”
Tôi đang định vờ chết, Quý Ngân Xuyên lại thêm vào:
“Cậu mà không tỉnh dậy là tớ phun tương ớt lên mặt cậu đấy”.
Đội quân phản động Quốc dân Đảng năm đó thể nào nhỉ? Tôi nghĩ Quý Ngân Xuyên là đặc công do Đài Loan phái tới, nếu không thì không thể độc ác như vậy được. Suy nghĩ này xem ra rất có lý. Mặc dù chúng tôi biết Quý Ngân Xuyên đến từ Bắc Kinh, nhưng đến giờ vẫn chưa được biết thêm thông tin gì khác về cậu ấy. Cậu ta cũng chưa bao giờ nhắc tới Bắc Kinh, nhắc tới bố mẹ mình. Ngân Xuyên không rõ nguồn gốc, có vẻ khá giống Tôn Ngộ Không năm xưa đột ngột bay ra từ núi đá.
Tôi mở to đôi mắt cay xè, cầm di động lên nhìn, bây giờ là 11 giờ đêm. Chúng tôi lên tàu tầm 5 giờ chiều, đến giờ là vừa tròn 6 tiếng.
Tôi vươn vai nói: “Sao lại nhanh vậy được, cảm giác như chưa được 6 tiếng?”
“Cậu học thuyết tương đối chưa? Thời khắc hạnh phúc thường trôi qua rất nhanh”.
Nói xong câu này Ngân Xuyên liền nằm xuống, chẳng đợi tôi hỏi thêm bây giờ đã đến tỉnh nào rồi. Cậu ấy quay đi còn nhanh hơn quân phản động bị đánh gục trên tivi. Mà bọn phản động trên tivi bị tổ chức bắn, trước khi chết cũng còn giãy giụa một hồi, còn cậu ấy thì…
Tôi cảm thấy rất ức chế, sau đó đành bắt chuyện với một cô gái có dáng vẻ học sinh ngồi bên. Cô học sinh cười tít mắt nhìn ba đứa chúng tôi rồi hỏi: “Các anh chị ai với ai là một đôi vậy?”
Tôi bắt chước Ngô Vũ Phi hồi đó bắt tôi đoán tên, kêu cô bé đoán thử.
Cô học trò nhìn hồi lâu rồi chỉ tôi và Ngô Vũ Phi.
Tôi thấy vui vui một lúc, sau đó nói với cô bé: “Không đúng rồi, ba người bọn anh là anh em, anh là anh cả…”
Tôi chỉ Quý Ngân Xuyên và nói: “Đây là anh hai…”
Lúc đó, Quý Ngân Xuyên nói giọng ngủ mê: “Phản đối, tớ không phải anh hai…”
“Giả vờ ngủ hả?” – Tôi bực mình cốc vào đầu cậu ta. Sau đó tiếp tục chỉ Ngô Vũ Phi nói: “Đây là cô em út”.
Nói chuyện một lúc, tàu đã đến ga mới, có tiếng của phát thanh viên trên tàu: “Hành khách đi tàu chú ý, hành khách đi tàu chú ý, đã đến Chư Kí, hành khách đi Chư Kí xin mời nhanh chóng xuống tàu…”
Tính hiếu kỳ và hiếu thắng trong tôi khá lớn, gặp từ nào không biết là muốn tìm hiểu ngay. Thế là tôi chạy đi tra lịch tàu. Thì ra là hai chữ “Chư Kí”, nhìn lại đồng hồ, tôi giật mình.
Chư Kí xuất phát từ 20:32 đến 20:35 trong ngày.
Lúc đó, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng. Rõ ràng điện thoại của tôi đã là 23 giờ 36 phút. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là thời gian đã quay ngược rồi.
Thế nhưng ngay lập tức tôi phản ứng lại, hét to một tiếng: “Quý… Ngân… Xuyên!…”
Nếu theo cách nhìn kiểu “chiến tranh giữa các vì sao”, Quý Ngân Xuyên và tôi không cùng một chủng tộc. Cậu ta giỏi cả bóng đá, bóng chuyền, cơ thể săn chắc, da mặt cũng dày hơn tôi. Tôi cấu cậu ấy một hồi, rốt cuộc lại tự làm đau tay mình, cuối cùng đành bỏ cuộc. Ai bảo tôi không có dã tâm như cậu ta chứ. Vả lại tôi là anh cả, cũng không so đo với họ làm gì.
Cứ thế, tôi ngồi nhìn họ hạnh phúc ngủ suốt đêm. Sáng sớm hôm sau, đến phiên Vũ Phi trực, tôi cũng không gọi cô ấy dậy. Còn nhớ có lần chúng tôi thảo luận điều gì là hạnh phúc nhất, Ngô Vũ Phi nói hạnh phúc là trở thành minh tinh, tôi thì nghĩ đó là bố mẹ không phải vất vả mỗi ngày, còn với Ngân Xuyên, điều hạnh phúc nhất là sống đến già rồi chết, ngủ rồi tỉnh dậy một cách tự nhiên.
Quý Ngân Xuyên còn có một câu ví von rất đáng sợ: “Ngủ là cái chết tạm thời, mỗi lần thức giấc là một lần sống lại, nếu không tỉnh lại được thì là đang được thưởng thức bữa tiệc ngủ thực sự”. Tôi nghi ngờ hắn vốn dĩ là thi sĩ thuộc trường phái trừu tượng.


Bởi thế, hôm nay tôi để họ hạnh phúc một lần, để họ tỉnh giấc một cách tự nhiên.

Trong dòng suy nghĩ về thời điểm ba năm trước, khi tia nắng ban mai đầu tiên rọi trên gương mặt non trẻ của chúng tôi, ba năm sau, ánh mặt trời vẫn như ba năm trước chiếu trên khuôn mặt không còn được trẻ trung như thế. Tôi thoát khỏi dòng hồi tưởng, ngắm ánh mặt trời lặn khuất rồi lại nhô lên mở đầu ngày mới. Tôi sực nhớ lại mấy năm trước, khi Quý Ngân Xuyên một mình đến nhập học với hai tay không, có lẽ cậu ta cũng có cảm giác này. Bỗng nhiên tôi hiểu được tại sao mình lại không đi máy bay mà nhất quyết muốn đi chuyến tàu đêm nay.
Vừa xuống tàu, tôi đã thấp thỏm bồn chồn, không biết liệu nơi đây có còn những gương mặt sáng sủa đang tươi cười chào đón mình nữa không?


Đọc tiếp: Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ – Chương 19
Mặc dù trong sân ga dòng người chen chúc ngột ngạt đến mức khiến cho người ta thấy quyết tâm thực hiện triệt để sinh đẻ có kế hoạch, tôi vẫn thoáng nhìn thấy cô ấy giữa đám đông. Nhưng cô ấy đi một mình, không thấy bóng dáng Quý Ngân Xuyên.
Cô ấy trang điểm trông giống như những minh tinh trên truyền hình, đeo kính râm, ăn mặc rất phá cách, cô ấy hiện hữu ở đó nhưng dường như không thuộc thế giới này. Khuôn mặt đó đã lướt qua trong những giấc mơ của tôi 3 năm nay, bây giờ gặp lại mặc dù có phần đẹp và quyến rũ hơn trước, nhưng có chút gì đó hơi xa lạ. Ba năm rồi, thời gian tưởng chừng chưa đủ để thay đổi gì nhưng có vẻ như đã thay đổi tất cả.
Tôi bước đến bên cô ấy, càng đến gần càng thấy áp lực bởi giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng các chàng trai xung quanh đang đằng đằng sát khí nhìn mình.
Cô ấy đón hành lý từ tay tôi, vẫn tự nhiên hỏi: “Mệt à?”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng.
Chúng tôi lặng lẽ rời ga, tôi không nói và cô ấy cũng vậy. Có rất nhiều việc đến lúc cần nói lại không biết phải mở miệng bắt đầu thế nào.
Đến tận khi lên xe, cô ấy mới cất cặp kính râm đi. Xe chạy về phía Đại học Vũ Hán, tôi thiếp ngủ trên xe vì quá mệt. Xe đến khách sạn mà tôi cũng không hay, chỉ nhớ mình mơ mơ màng màng đi theo cô ấy đến một nơi nào đó, sau đó nhìn thấy chiếc giường tôi liền nằm ngủ, mất hết mọi cảm giác.
Tôi mơ một giấc mơ dài. Trong mơ tôi vẫn ở trong ký túc xá ngày xưa, trên sàn nhà vẫn đặt cây đàn ghi-ta của Quý Ngân Xuyên, trên tường vẫn dán bức hình Lưu Xuyên Phong hay một cô gái xinh đẹp nào đó; mỗi sớm câu nói đầu tiên của Quý Ngân Xuyên khi thức dậy là: “Mau mau gọi điện kêu họ mang đồ ăn tới đi, đói chết mất…”...

Tags: ai noi tuoi tre khong the lam loai noi tuoi tre khong the lam lo
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» R4 Và Lớp Học Cá Biệt
» Em Cứ Chạy Đi!! Chạy Mệt Thì Quay Về Với Anh
» Mĩ Nữ Là Dã Thú
» Hành trình tình yêu
1234...111213»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON