Các đội khác lần lượt lên tranh tài. Tan thấy tình hình đội mình thắng quá dễ dàng như vậy không đành lòng. . . Muốn oai oai thêm chút. .
Tiếp theo sẽ là phần hát song ca vô cùng tuyệt vời của Vyl và Puny
Tiếng của Tan làm mọi người vô cùng kinh ngạc và bất ngờ. . .
C-Cái gì??? – Puny đang uống nước và kết quả là cô bé bị sặc nước ho mấy tiếng mới hoàn hồn
Cậu lên hát với Puny đi – Tan sau phát ngôn của mình đang cố thuyết phục tên cứng đầu
Không – Vyl cương quyết
Cái thằng này . . rốt cuộc đến bây giờ cậu vẫn bị lời nói của con bé đó mà không hát sao?
Con bé đó? – Câu nói của Tan làm Puny suy nghĩ mãi cho tới khi trở về
Cô bé rất ghét ai thất hứa – Vyl đáp
Cậu định giữ mãi lời hứa với cô bé đã bao năm không gặp, không thông tin, không hi vọng gặp lại hay sao? – Zita lên tiếng
Huan không chịu được sự cứng đầu và cố chấp của Vyl. Với tính cách khá là mạnh và dễ nổi nóng như Huan. Anh kéo Vyl đứng dậy , kéo thêm cô bé Puny đang ngơ ngơ gần đó. . ném được hai người tới sau sân khấu mới yên tâm quay vào.
Nếu anh không muốn thì chúng ta sẽ không lên đó hát
Cô bé mặc dù rất muốn được nghe Vyl hát một lần nhưng khi nghe được cuộc nói chuyện đó. Bản thân cô bé biết anh đang vì một người mà không hát. Và dường như người đó rất quan trọng với anh. Vậy thì cô có lí do gì để bắt anh lên hát cùng chứ! . . Càng nghĩ càng đau lòng . .
Cô muốn hát chứ?
Anh đã rất cương quyết trước khi bị kéo lên đây. . Và khi nhìn khuôn mặt của Puny không hiểu sao anh lại có suy nghĩ khác . . một điều gì đó thôi thúc anh phải hát cùng cô bé . .
Câu hỏi của anh làm cô đứt dòng suy nghĩ quay về với hiện tại và trả lời một câu rất “chân thành” :
Không.Có gì đâu.Cũng chỉ là bữa tiệc nhỏ thôi
Vyl nhìn cô bé. Cả khuôn mặt và lời nói đều hiện lên rõ mồn một chữ MUỐN to đùng mà vẫn còn dối lòng. . .
Vậy thì phải hát
Nhưng mà . . anh . . không thích . . mà
Ai bảo thế?
Cô bé xua tay phản biện sợ Vyl biết mình nghe trộm :
Trước giờ anh có bao giờ hát đâu
Thì bây giờ
Anh thực sự . . .
Anh gật đầu
Nhưng . . .
Còn thế nào nữa?
Tôi sợ đông người
Vyl suýt thì bị cô bé làm cho bật cười. Anh cầm tay cô kéo đi . . .Có anh nắm tay mọi sự lo lắng của Puny đều dần tan biến. . .
Hai người sẽ trình bày ca khúc “ Half” . Và tiết mục cuối cùng sẽ đến ngay bây giờ – Tan đã vô cùng hào hứng
Anh có thuộc không đấy !- Puny nghi ngại nhìn Vyl
Còn cô có quên lời không đấy !- Vyl đáp trả
Cũng may là vừa nãy cô có đọc qua lời bài hát. Trí nhớ kém nhưng nếu vì cả đội mà phải thuộc thì Puny chắc chắn sẽ rất cố gắng thuộc nó! Vyl thì đương nhiên là anh chỉ cần nhìn qua vài lượt là có thể thuộc lời còn giai điệu thì đã nghe rất nhiều ở phòng tập! Cả hai bắt đầu cất tiếng hát. . .
Em có tìm thấy sự dịu dàng ở nửa kia trong anh
Ở khoảng cách này, nơi ánh mắt này
Anh không muốn đánh mất đi tình yêu của em
Dù em đã cố gắng, em vẫn không thể đọc được suy nghĩ của anh
Anh có yêu em?
Anh có bao giờ yêu em?
Oh baby!
Với nửa thứ hai anh quá thất bại
Mỗi phần chỉ có thể hứa một nửa lời hứa
Hãy để anh can đảm thổ lộ tình cảm cùng em
Có phải anh là người mà em luôn chờ đợi?
Từ ngày em gặp được anh
Em đã hoàn toàn không còn là chính mình nữa
Con tim anh mang một nửa là sự ngây ngô, nửa là sự chững chạc
Em rất muốn biết về anh, em thực sự muốn biết về anh
Ánh mắt mang một nửa của sự ấm áp, lại mang một nửa của nét lạnh lùng
Hãy để em nhìn anh một lần nữa
Em muốn cảm nhận tình yêu thực sự của anh
Anh dường như đã quên đi thứ được gọi là hạnh phúc
Nhưng nụ cười nơi em đã thức tỉnh anh
Cho anh thấy được chính mình trước đây
Anh là người mà em luôn chờ đợi
Khi anh bên em
Em đã thấy những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời
Hãy để em nhìn anh một lần nữa
Em muốn của nhận tình yêu thực sự của anh
Em cho rằng một nửa này trong anh
Đã tìm lại được nửa kia của chính mình
Để những lúc em cảm thấy cô đơn lẻ loi
Vì tình yêu cần hai mảnh, tốt nhất anh nên để em cảm nhận tình yêu nơi anh
Em có tìm thấy sự dịu dàng ở nửa kia trong anh?
Cả khán đài lắng đọng và yên ắng trong giây phút từng câu hát ngân vang. . Âm điệu ngọt ngào và giọng hát hòa quyện của hai người làm bài hát trở nên vô cùng quyến rũ, du dương . . Cho tới khi giai điệu ấy nhỏ dần và kết thúc . . những tiếng vỗ tay hò reo vang dội từ phía dưới không ngớt. . .
Chưa kịp tỏ sự ngưỡng mộ của bản thân với Vyl thì anh chàng đã rời xuống dưới từ bao giờ. Puny quay sang và cảm giác vui vẻ, hạnh phúc đang được thay thế bởi sự hụt hẫng có chút buồn.Cái nắm tay đó vẫn còn hơi ấm. Bàn tay ấy từ bao giờ đã buông khỏi tay cô . . Thậm chí cô đã vui tới mức quên đi điều đó . . .
Anh Hội trưởng cũng tỏ rõ sự ngạc nhiên :
WOW! Wonderful ! Hai đứa dấu cả bọn tập riêng chứ hả? Sao có thể hòa hợp tới vậy
Em/Anh chỉ ngạc nhiên về Vyl/ Puny – Lin và Zita lại ăn ý tập hai
Rồi cả hai người nhìn nhau tít mắt cười. .
Puny của tớ vừa dễ thương, vừa hát hay nữa – Gum ôm Puny ngưỡng mộ
Có sự an ủi này cô bé mới nở được nụ cười mà lẽ ra nó vẫn phải thường trực trên môi cô nhất là khi ở trong hoàn cảnh như thế này. Vậy mà ai dè . . lại có người “ đáng ghét” vậy chứ !!!!
Về nằm suy ngẫm, cô bé hình như nhận ra trong cuộc sống của mình không thể thiếu cái kẻ đáng ghét đó . . . dù chỉ trong vài phút giây cũng không thể . . .
Chap 31: Người nào đó
Vyl nặng lẽ đi ra dạo theo con đường gần đó. . Những lời nói của bé Hạt Tiêu vẫn còn đọng trong kí ức của anh . . .
Bé Hạt Tiêu chạy lại gần Anh Hạt Dẻ, cười hồn nhiên:
- Anh Hạt Dẻ có biết hát không?
Hạt Dẻ gật đầu .Bé Hạt Tiêu tiếp tục:
- Vậy anh Dẻ hát cho bé Tiêu nghe đi!
- Nhưng anh không thích hát
Bé Tiêu ủ rũ lắc lắc tay anh Dẻ nũng nịu :
- Anh Dẻ hát đi mà! Huhuhu
- Được rồi. Bé Tiêu đừng khóc
Hạt Dẻ lau nước mắt cho Hạt Tiêu. . Trông cô bé khóc thật tội nghiệp. Vậy mà sau khi hát xong, bé Tiêu lại hí hửng vỗ tay ca ngợi anh Hạt Dẻ “yêu” của mình.
Hạt Dẻ chỉ biết bó tay với bé Tiêu . Nhưng câu nói ngay bây giờ đây liệu có làm cho Bé tiêu đau lòng và ghét cậu không. .
- Bé Tiêu !
Bé Tiêu ngoan ngoãn lễ phép đáp lại:
- Vâng anh Dẻ ! Anh Dẻ hát hay nhất quả đất đó
- Anh xin lỗi
Cô bé ngơ ngơ chưa hiểu:
- Sao anh Dẻ lại xin lỗi bé Tiêu ! Anh hát hay mà !
- Không phải vậy! Chuyện khác
- Là chuyện gì mà anh Dẻ lại xin lỗi
Nghe giọng nói trong trẻo và ngây ngô của bé Tiêu, Hạt Dẻ lại không đành lòng nhưng vẫn phải tiếp tục
- Nếu 1 ngày nào đó anh không ở cạnh bé Tiêu thì bé Tiêu vẫn phải vui vẻ, lạc quan như bây giờ, biết chưa?
- Sao . . Sao anh . . lại không ở cạnh Tiêu ! Không được đâu ! Ứ Ừ !!!!! Tiêu không chịu đâu . .
- Ngoan, anh Dẻ từ giờ sẽ không thể hát và chơi cùng bé Tiêu rồi
- Hức. . hức . . anh Dẻ ác lắm! Anh Dẻ bỏ Tiêu . . huhuhu
Bé Tiêu đánh vào người Hạt Dẻ nhưng cậu biết cô bé không dám đánh mạnh vì sợ cậu đau . .
- Anh Dẻ ác lắm nên bé Tiêu hãy quên anh Dẻ đi và sống hạnh phúc biết chưa?
- Anh Dẻ . . Anh Dẻ không ác . . Tiêu xin lỗi . . Tiêu sai rồi. Anh đừng ghét Tiêu. Từ bây giờ Tiêu sẽ học chăm, ngoan ngoãn, không khóc nhè, không làm khó anh Dẻ . . Không có anh Dẻ , ai sẽ bảo vệ cho Tiêu, Tiêu sợ bị bắt nạt. Không có anh Dẻ, không ai dỗ dành Tiêu hết. Không có anh Dẻ, Tiêu buồn lắm ! Anh Dẻ ở lại với Tiêu đi mà
- Bé Tiêu . . Anh . .
Chưa kịp nói hết câu bé Tiêu đã nhào vào ôm chặt Hạt Dẻ. . Cậu cũng ôm chặt cô bé. Ai mà không ghét cảnh chia li đầy nước mắt nhưng dù thế nào người ra đi vẫn là người đau và vấn vương hơn cả.
- Vậy . . anh Dẻ phải về thăm Tiêu nha – Bé Tiêu mãi mới chịu buông Hạt Dẻ ra và vẫn còn đang sụt sịt
- Chắc khó lắm
- Anh Dẻ đi xa lắm à?
- Ừ
- Em cũng muốn đi
- Xa vậy bé Tiêu không đi được đâu. Tiêu hứa với anh là ngoan rồi nhớ không?
Bé Tiêu gật đầu miễn cưỡng . .
- Phải nghe lời mẹ. Không được khóc nhè
- Vâng. Từ giờ Tiêu sẽ không được nghe anh Dẻ hát nữa. Anh Dẻ phải hứa một điều với Tiêu cơ
- Bé Tiêu hư! Dám đặt điều với anh à?
- Không biết đâu ! Anh Dẻ toàn thắng Tiêu thôi phải cho Tiêu một lần thắng chứ
- Được rồi. Ngoại lệ 1 lần
- Anh chỉ được hát cho mình Tiêu nghe thôi! Tiêu không thích ai khác cũng được nghe anh Dẻ hát cho như vậy đâu ( bé mà đã biết “ giữ người” rồi đấy)
- Bé Tiêu dễ thương! Chỉ hát cho mình Tiêu thôi được chưa!!!
- Anh hứa rồi đấy! Ngoắc tay nào
- Ngoắc tay
Hạt Dẻ xoa đầu bé Tiêu . . Và chào tạm biệt. Trước khi đi Hạt Dẻ có nói:
- Anh sẽ nhớ em lắm, bé Tiêu ngốc !!!!!
Vyl vẫn miên man theo dòng cảm xúc về điều bé nhỏ hồi đó . Và lời hứa đó giờ đây đã không còn. . .
“ Em có ghét tôi không khi giờ đã phá đi lời hứa đó. Em có còn hay khóc như trước không? Liệu khi nhìn thấy tôi như khi nãy em có oán trách hay hờn dỗi . Xin lỗi , cô bé ấy quá giống em, giống đến nỗi tôi không thể tin được. Có phải tôi đã thích cô bé ấy rồi?”
Cậu lại nhớ bé Hạt Tiêu à! – Huan từ đâu bất chợt lên tiếng
Ừ. Lời hứa
Cũng đâu thể trách được. Cô bé giờ ở đâu cậu có biết không? Ngay cả cái tên thật của cô bé cậu còn không rõ. Thì đừng cố chấp với lời hứa hẹn của thời con nít nữa. Quay về với thực tại đi ! – Huan vỗ vai Vyl
Huan biết mình cũng không thể làm gì hơn. Anh chỉ nói vậy để Vyl sớm có thể quên lời hứa với cô bé đó. . Anh để Vyl lại 1 mình . .
Dù khi ấy chỉ là lời hứa của một cậu bé và một cô bé nhưng đó là cả một loại tình cảm đặc biệt. Cô bé ấy là người đầu tiên cười thân thiết và hồn nhiên với anh, là người đầu tiên đứng trước mặt anh mà bật khóc nức nở, là người đầu tiên ôm anh bằng tình cảm ấm áp, là người đầu tiên làm trái tim lạnh lùng bao lâu tan chảy. . . Làm sao lại không nhớ cô bé ấy? Làm sao quên đi được?
Puny – Hạt Tiêu. Rốt cuộc tình cảm của anh là thế nào?
Anh không để bản thân quên Hạt Tiêu . . .
Lại vẫn từng ngày rung động trước cô bé ngốc Puny. . .
Một người đã bao năm không gặp lại, khuôn mặt của cô bé ấy bây giờ đã thay đổi bao nhiêu làm sao còn nhận được ra. . .
Một người ngay trước mặt anh lúc nào cũng đáng yêu và phiền nhiễu, thi thoảng lại cười đến mê hồn, ấm áp truyền đến trái tim lạnh giá, anh không thể không thích cô gái ấy được. . .
Chìm trong một biển suy nghĩ rối như tơ vò, đầu đau nhức, anh thật sự rối loạn và khó nghĩ. . .
* * *
...