Sáng – 7h
Là ngày cuối cùng của chuyến đi. Ai cũng có một cảm xúc tiếc nuối. .
Cả buổi sáng mọi người được tự do chơi tùy ý trước khi trở về nhà. Mọi người nhìn ngắm lại khung cảnh thanh bình và trong lành nơi đây. Còn cô bé Puny ham ngủ nướng thì vẫn đang say giấc . .
Tới chiều – 5h30
Em dậy rồi à ?! – Minh Yên từ đâu đi tới vẫn cái giọng khàn khàn do uống nước lạnh hôm qua
Cô bé quay đầu lại :
Chào anh
Ừ. Ra đây hóng mát không ngờ lại gặp em. Hôm qua, em hát hay lắm!
Nhắc đến chuyện hôm qua cô bé lại thấy khó chịu. Thứ nhất là vì tên đáng ghét làm cô bé mất hứng. Thứ 2 là nối tiếp điều 1, cô bé mất hứng nên cuối cùng cả bàn tiệc nhỏ xinh đó đã dành hết cho đôi Tan. . Dù phần thắng là dành cho cả 2 đội. .
Thế mà Vyl thì biến mất, Minh Yên và Hoa Phương bị viêm họng chả muốn đụng vào đồ gì hết. . Còn mình Puny cũng chả hứng thú nữa vì nhiều chuyện nên bữa ăn dâng luôn cho đội kia. . Đến đêm bụng réo lên ầm ĩ cô bé mới thấy hối hận vì hành động không suy nghĩ của mình. . Giờ nhắc lại vẫn còn thấy bực bội !
Vâng. Nhưng mà có mỗi anh công nhận điều đó thôi
Vậy ra là ai đó đã chê em sao?
Cũng không hẳn cơ mà nhìn chung là như thế
Vậy thì em có thể chấp nhận anh
Cô bé lắc đầu. Đâu phải cô bé muốn nghe những lời khen ngợi, yêu thương . .
Em không thể nhận lời
Tại sao?
Không tại sao cả. Em chỉ muốn nói thật rằng em coi anh như một người anh trai.Em sợ rằng nếu em nhận lời bây giờ chỉ là lừa dối anh. . .
Anh có thể chờ. . .
Cô không hiểu tại sao lòng mình chỉ muốn dừng lại ở mức độ ấy . Chẳng phải vì cô đã thích người nào đó mà không thể chấp nhận anh. . . Nhưng với người thực lòng thích cô thì khác. Người đó nếu biết cô không để ý tới ai thì chắc chắn sẽ nỗ lực bằng được. . .
Cô quý Minh Yên nên không thể làm tổn thương người cô yêu quý được. . .Nếu một lời nói dối có thể làm anh từ bỏ thì cô sẽ nói dối. . .
Thực ra. . . em thích Vyl – Cô phải nói vậy thôi vì chẳng còn cách khác
Em thích cậu ta?? Cậu ta có thèm quan tâm tới em không??
Cho dù hơn cả như vậy! Em biết người đó chưa bao giờ dành cho em những câu nói yêu thương như bao người khác ! Mà người đó chỉ châm chọc có khi còn mắng hay chọc giận nhưng lại ẩn chứa trong đó sự quan tâm! Dù rất lạnh lùng và có vẻ vô tâm nhưng bên trong con người ấy lại có trái tim biết yêu thương và bao bọc người khác theo cách mà chỉ người đó có . . .
Lần này, mức độ nói dối của cô hình như hơi quá thì phải. . . Nhưng chính cô cũng không hiểu tại sao mình có thể nói một cách trôi chảy như thế !!!
Minh Yên lặng im . . Khi anh chưa nghe những lời này trong lòng anh luôn có niềm tin rằng nhất định sẽ chinh phục được cô bé này. Nhưng giờ đây niềm tin ấy đã không còn mạnh mẽ như lúc đó nữa. . Không ngờ rằng trong trái tim cô anh cho dù là 1 chút cũng không bằng người đó của cô. .
Puny nghĩ mình nên đi khỏi đây trước khi cô để anh biết mình đang nói dối.Cô bị Minh Yên kéo lại :
Sao lại là cậu ta. Cậu ta có gì hơn anh chứ! Chỉ là kẻ làm em đau.Vậy có gì để em yêu chứ. . .
Minh Yên kéo cô bé lại gần mình và ghì chặt không buông. Cái ôm này như 1 sự muốn chiếm hữu chứ không phải cái ôm của sự yêu thương . .
Anh ấy kém anh ở những điều đó. Nhưng em thích anh ấy
Cô bé cố gắng thoát khỏi người Minh Yên như tìm sự giải thoát khỏi cái cảnh tượng này
Thế sao?
Minh Yên ôm lấy cô chặt hơn. Anh hôn lên má cô. Cô cố gắng đẩy anh ra. Không thể như thế được. . Cô chỉ coi anh như người anh thôi. Cô không muốn bản thân phải ghét anh . . .
Puny bật khóc. . Lúc này Minh Yên mới buông cô ra. Còn chưa kịp nói lời xin lỗi cô đã chạy vụt đi. . Trong lúc chạy đi cô đã không nhận ra mình đang đi vào khu cấm mà thầy đã nhắc nhở . .
Chap 32: Lạc
Khoan đã Bảo Uyên ! Em đang chạy vào khu vực cấm đấy ! – Minh Yên đuổi theo cô bé
Vì chạy một cách vô định không phương hướng nên cô đã chính thức lạc giữa rừng cây quay đi ngoảnh lại thì vẫn không thể biết ra bằng cách nào. Đến giờ cô mới thấy tác hại của việc làm mà không suy nghĩ là thế nào. .
Trong người Puny ngoài cái điện thoại ra thì không có gì hết! Mà ở nơi hoang vu và heo hút thế này có điện thoại thì cũng không gọi được !!! Cô nghe tiếng gió rít mà người cảm thấy lành lạnh . . Lúc ra ngoài hóng gió Puny cũng chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng giờ thì nó cũng không giúp đỡ lạnh hơn là bao . .
Trời về chiều không gian dần trở nên tối hơn . . Lại là điều khiến cô sợ hãi nhất: bóng tối . . và một mình . .
* * *
Các em chú ý! Đến giờ trở về rồi! Đội nào về đội nấy và lên xe nào! – Thầy phụ trách lên tiếng
Nào mấy đứa lên xe đi chứ – Hội trưởng Tan cũng lên tiếng
Gum này cậu có thấy Puny đâu không? – Lin ngó nghiêng xung quanh và nhận ra thiếu mất Puny
Chắc cái tên quái gở Vyl lại dẫn cậu ấy đi ấy mà
Vừa nói dứt câu thì Vyl lù lù đi ra . . .
Này Vyl , Puny đâu rồi? – Gum chạy tới điều tra
Vyl có chút ngạc nhiên nhưng rồi không nói gì cả. Anh đang rối loạn tâm lí vì cảm xúc của mình
Anh có nghe thấy không? Puny đâu rồi ?! Từ sáng tới giờ chưa ai nhìn thấy cậu ấy cả . .
Lần này Vyl bắt đầu biểu lộ cảm xúc hơn nhưng vẫn không nói gì
Hoa Phương! Em có thấy Minh Yên đâu không? – Cô Lệ phụ trách đội của Puny lên tiếng
Thưa cô! Em không biết! Từ sáng tới giờ không hề thấy mặt mũi anh ấy đâu
Vậy các em lên xe đi! Để cô đi tìm
Minh Yên và Puny cùng biến mất sao??? – Cả bọn nhìn nhau
Cô và mọi người về trước đi! Chúng em sẽ ở đây tìm ! Biệt thự của nhà Huan cũng ở đây ! Không sao đâu! Làm vậy để không ảnh hưởng tới các lớp khác – Tan rất ra dáng thanh niên trưởng thành biết sắp xếp mọi việc
Cô Lệ nghe thấy có lí nên để cả bọn ở lại . .
Vào biệt thự của đại thiếu gia Huan tạm trú . . Cả bọn mới thấy sự keo kiệt của công tử Huan .Ngôi biệt thự này rất tiện nghi và đặc biệt là tạo cảm giác ấm cúng.
Vyl! Cậu đi đâu thế?! – Zita lên tiếng
Nhìn bầu trời ngày càng tối Vyl càng lo cho cô bé!Đặc biệt là có kẻ cũng biến mất đó là Minh Yên
Anh Vyl! Khoan đi đã – Hoa Phương lên tiếng
Em đã thấy Minh Yên và Bảo Uyên mà!
Anh khựng lại rồi tiến lại phía Hoa Phương, ánh mắt chỉ như muốn nghe câu trả lời ngay và lập tức
Cô ấy ở đâu?
Để em dẫn anh đi !!!! ( lợi dụng quá à)
Vyl miễn cưỡng đi cùng Hoa Phương . .
* * *
Cô bé Puny lúc này đang rất lạnh, đói và hơn cả là sự sợ hãi . . Trời giờ đã khá là tối. Cô bé không kìm lòng được bắt đầu khóc. . Nhớ mẹ . . Nhớ Lin, Gum . . Nhớ cả kẻ đáng ghét không biết có nhớ tới mình không . . Lại còn bị trượt chân ngã khiến chân không bước nổi nữa
Chân cô đau đớn không thể bước đi thêm. Nhưng nếu chỉ ngồi đó khóc lóc thì cô sẽ chết mất. Buổi tối ở đây rất đáng sợ, tiếng gió rít mạnh, có thể trời sẽ mưa nữa. Thế là Puny cố gắng đứng lên đi tiếp. Lẽ ra người cô nên trông mong là Lin và Gum – 2 cô bạn chắc chắn sẽ đi tìm cô. Vậy mà lại nghĩ đến Vyl. Nói không chừng anh còn chẳng thèm biết cô đang ở đâu. Nói gì đến việc tìm cô. Thế đấy, cô vẫn chỉ nghĩ đến cái người đó.
Một hồi bước đi cô đã quá mệt mỏi, chân rã rời. Thế là lại ngồi xuống nức nở , bỗng nghe thấy tiếng nói từ phía sau:
Em ở đây sao?
Cô bé đang gục đầu khóc thì chợt có tiếng nói cô ngẩng đầu lên thì không phải hình bóng cô mong đợi . .
Là anh à. Anh đi đi – Cô bé gạt nước mắt nói
Em có giận anh thì cũng đừng như thế! Có gì về rồi hẵng nói – Minh Yên kéo tay cô đứng lên
Không! Anh buông ra đi! Tôi không muốn – Cô bé cương quyết và giật tay ra khỏi anh
Người cô luôn quý mến như anh trai lại làm cô tổn thương vậy. Cô không cần
Đừng bướng bỉnh như thế nữa! Cậu ta không tìm em đâu
Anh ấy nhất định sẽ tìm. Có lẽ anh ấy sắp tới rồi! Anh kệ tôi đi
Nghe những lời này từ cô gái mình thương Minh Yên càng cảm thấy mình không có vị trí nào trong lòng cô bé. . Cả lúc trước và bây giờ vẫn chỉ 1 câu người đó, 2 câu anh ấy . . Lúc nào cũng là Vyl . . Phải chăng Minh Yên nên dừng lại ở đây . . Kết thúc vào lúc này để nhận sự tha thứ có nên hay không??
Thôi được. Anh sẽ đưa em về và không làm phiền tới em
Không. Tôi sẽ đợi anh ấy tới
Em cứng đầu quá đấy! Trong lòng em anh dù chỉ là một chút cũng không có hay sao? Anh xin lỗi vì chuyện hồi chiều. . là anh sai. . Từ giờ anh sẽ không làm phiền em . . em có tha thứ cho anh không?
Về chuyện đó . . anh đã xin lỗi thì coi như chưa có gì đi! Chúng ta vẫn có thể làm anh em tốt . . .
Em vẫn giữ quan điểm đó à?
Em không có anh chị em nên nếu có một người anh thì cũng rất thú vị
Vậy được. Chỉ cần được ở gần em và không khiến em khó chịu. Anh cũng sẽ chấp nhận là anh em với em
Minh Yên giúp cô đứng dậy, lau nước mắt tèm nhem trên khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi rồi dẫn cô về
* * *
Chiều em có ra đây và nhìn thấy Minh Yên và Bảo Uyên đang đứng hóng mát !! Chắc cũng chỉ quanh khu vực này thôi !!
Nhìn xung quanh chỉ có một nơi “ Khu vực cấm” là khả nghi nhất! Với tính cách và sự ngốc nghếch của Puny, Vyl chắc chắn cô bé đã đi vào đây . .
Anh Vyl! Đây là khu vực cấm mà! Anh không thể vào đâu
Mặc lời nói của Hoa Phương , anh chỉ biết rằng điều quan trọng là phải tìm được cô bé . .
Trời chính thức tối sầm . . Vyl đang rất lo lắng cho Puny . . ruột gan anh lúc này nhảy dựng lên và nóng ran . . Đứa ngốc này có thể đi xa được thế sao??????
Anh cứ đi vào trong khu vực nguy hiểm đó mà chẳng hề nghĩ ngợi chỉ vì lo lắng cho cô gái ấy. Cho dù ở đó rất tối và có thể sẽ nguy hiểm nhưng chẳng là gì so với sự lo lắng của anh hiện giờ. Vyl thầm trách Puny ngốc làm anh lo lại rất muốn ôm đứa ngốc ấy ngay bây giờ. Được một lúc lâu không hề thấy có dấu hiệu gì hết anh thực sự sợ. . . Nhưng rồi . . .
Cẩn thận đấy! Chân em có đi được không? – Tiếng của Minh Yên
Đi được ạ
Hình bóng ấy!!! Sao lại khiến người khác lo lắng vậy . . Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn và dễ thương của Puny, Vyl lại có cảm giác lòng mình nhẹ xuống phần nào. . Cô bé vẫn an toàn và không sao hết
Lúc này, Puny mới nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình rất lâu và cô bé ngẩng đầu lên . . là kẻ đáng ghét- Hoàng Tử hắc ám đang đứng sừng sững trước mặt cô . . Giờ Puny chỉ muốn lao tới và ôm thật chặt anh . . nhưng đôi chân lại thật đau đớn để làm điều đó . . 2 người nhìn nhau như đang bắt nhịp được cảm xúc của 2 trái tim hòa làm một . .
Đi – Chỉ một từ và Vyl kéo Puny rời khỏi Minh Yên
Ơ . . Ơ . . – Hoa Phương ngơ ngơ như bò đội nón trước cảnh hai người đi lướt qua mình
Khép miệng lại đi bà cô của tôi – Minh Yên lên tiếng
Anh . . Làm cái gì mà lại để hai người đó đi thế kia hả? Còn bao dự định nữa thì sao? Còn đứng đây làm gì?
Minh Yên mặc kệ bộ dạng nháo nhác của Hoa Phương, anh bình thản đáp:
Bình tĩnh đi! Chúng ta dừng lại thôi! Tôi sẽ là anh tra
trai của Puny
Hoa Phương cáu gắt:
...