-C-Cái gì?!Anh định bỏ trốn à!!! Còn kế hoạch của chúng ta? Tôi sẽ có anh Vyl còn anh có Bảo Uyên. Anh quên rồi??
Minh Yên nhẹ giọng:
À cái đó . . vứt đi thôi
Không được . Tôi không thể! Đó là kế hoạch hoàn mĩ nhất tôi dật ra. Nói vứt là vứt chắc?
Vậy chúng ta dùng
Anh khùng à!! Tôi với anh !! Không thể nào. . Gu của tôi là lạnh lùng , đẹp trai như anh Vyl kìa
Gu của tôi là dễ thương, ngây ngô và thánh thiện như Puny kìa
Hoa Phương để bộ mặt khó hiểu:
Ý anh là tôi dễ sợ và độc đoán sao?
Minh Yên cũng vậy:
-Thì ý cô tôi chẳng xấu xí và quá thái hay sao?
Thiệt tình . . Thôi không cãi nữa . . Về thôi !!!!
Ừ thì về thưa tiểu thư độc đoán !!!
Và hai người cùng nhau đi về . . .
* * *
Vyl không biết rằng Puny bị đau chân . . Anh kéo cô bé đi nhanh hết mức có thể miễn là tránh xa được Minh Yên. Cô bị anh kéo đi nhanh như vậy, chân lại đau cảm thấy khó khăn vô cùng :
Anh . . đi chậm lại đi !!!
Vyl vẫn kéo cô đi . . Có thể Vyl không nghe thấy , cũng có thể là cố ý không nghe thấy hoặc là đang giận . .
Đến khi không chịu được nữa Puny gỡ tay mình khỏi tay Vyl . . Cô cứ nghĩ rằng Vyl sẽ phải lo lắng hay thấy thương cho cô bé ai dè anh lại làm cô đau thế này !!!
Híc híc !! – Cô ngồi thụp xuống và lại khóc . . mắt cá chân đã sưng giờ cả mắt cũng sưng vì khóc rồi
Sao thế?! – Vyl quay lại hỏi han . . .
Anh ghét tiếng khóc và cũng ghét nhìn người khác khóc. Nhưng từ bao giờ khi thấy cô bé ấy khóc anh lại thấy trái tim nhói đau.Thấy cô khóc thôi là lòng anh đau đớn . . . đau hơn cô rất nhiều
Anh không cần quan tâm –Puny hờn dỗi
Vyl lại gần đặt tay lên vai cô bé cố trầm tĩnh lại :
Sao vậy!!!
Anh thấy Puny vẫn nức nở không trả lời cũng chẳng biết cách dỗ dành một đứa con gái như thế nào nữa.Anh cảm thấy đau lòng. . .
Nhìn Vyl im lặng ngồi gần mình với khuôn mặt đang đau khổ vì hết cách . . Puny đành làm người tốt lên tiếng:
Anh không cần vì tôi mà phải ngồi đây đâu!!!!
Nói xong cô bé đứng dậy . .
Ái . . – Cái chân đáng ghét của Puny luôn làm cô thấy khó xử
Mới đến đây thì bị vấp ngã sưng chân. . Sau đó thì lại phải thi chạy khiến vết thương cũ chưa lành đã lại tấy trở lại . . Chưa nghỉ ngơi dưỡng chân được bao lâu thì giờ lại chạy vào khu vực cấm để trượt chân ngã nữa . . Thật không còn gì tồi tệ hơn . ..
Cô bé loạng choạng ngã vào người Vyl
Xin lỗi – Cả 2 đồng thanh
Hai người nhìn nhau khó hiểu rồi cùng cười . . Thật hết nói nổi !!!!!
Anh cũng biết xin lỗi cơ đấy! Nhưng chỉ xin lỗi thôi sao?
Muốn sao?
Muốn cõng – Cô bé hí hửng ( heo đòi cõng kìa >.< )
Anh lạnh lùng buông câu :
Tôi không thích
Cô bé nghe câu trả lời phũ phàng của Vyl thì bực bội lắm!!! Cô đã đánh giá về Vyl quá cao rồi chăng?
Tại sao???
Nặng như heo – Anh đáp
Puny sững người. Nhưng thực sự đã quá bực bội với anh rồi!!! Sau những lúc như vậy cô bé tưởng anh sẽ khác ai ngờ. . vẫn là vô tâm . .
Sao anh vô tâm thế hả? Anh thậm chí còn chẳng biết tôi bị đau chân thế nào. . Đau lắm anh biết không? Anh Minh Yên đã thực sự quan tâm chăm sóc tôi còn anh. . .anh làm gì thế hả?
Nghe những lời trách móc của cô . Vyl cũng tự trách bản thân nhưng nhắc tới Minh Yên là anh không thể không tức giận . .
Vyl vòng tay kéo cô bé lại gần , khẽ nói nhỏ vào tai cô :
Từ bây giờ để tôi bảo vệ em
Puny tự nhiên cảm thấy không khí nóng lên. Sao lạ thế nhỉ? Trời gió rít nghe rõ mồn một thế này, còn ở nơi âm u thế nữa. Cả người nóng hết cả lên. Puny vội đẩy tay Vyl ra. Cái con người này ra vẻ tử tế hay là uống nhầm thuốc?
Anh . . . anh nói gì lạ thế?
Lại một lần nữa nói thật ấm:
Tôi nói sẽ bảo vệ em
Gì gì cơ?? – Puny vẫn như chưa tin vào lời nói đó
Vyl chợt cười. Anh lên tiếng:
Cô còn muốn nghe bao lần nữa??
Tôi. . . tôi chỉ là thấy lạ!! Sao anh bỗng dưng kêu tôi là em vậy >__<
Cô nhỏ hơn tôi không lẽ tôi kêu cô là chị. Hay cô muốn tôi gọi là anh?
( Gọi anh đi cho đỡ thắc mắc :33~)
Thì trước giờ anh đều gọi tôi là cô mà. Nghe vậy chẳng quen chút nào. Tuy gọi là cô rất già nhưng mà tôi nghe quen rồi. Anh đừng có xưng em như thế cứ sao sao ấy
Tôi gọi cô là em mà đã nghĩ tôi thích cô rồi sao? Cô ngây thơ quá đấy!
Cái gì? Tôi vốn đã không nghĩ vậy. Mấy lời đó anh nghĩ tôi tin nó là từ một người như anh sao? Về thôi
Người nào đó đã nhanh nhẹn chạy đi lên trước. Người còn lại chợt nở một nụ cười ấm áp. . . Chap 33: Nhầm . . . phòng
Vyl và Puny vẫn chưa về sao? – Tan lo lắng hỏi khi thấy Hoa Phương và Minh Yên trở về
Họ chắc sẽ về ngay thôi – Minh Yên trả lời
Vậy thì tốt rồi. Hai người ở lại đây mai rồi về
Cũng khá mệt nên cả hai vào phòng và đi ngủ luôn. . Tâm trạng cùng không ổn . .
Mấy đứa đi ngủ đi!
Em phải đợi Puny về đã – Gum lên tiếng
Có Vyl rồi không sao đâu! Chúng tôi thuộc đường ở đây còn hơn cả hướng dẫn viên ý chứ – Huan trả lời
Vậy ra các anh ở đây nhiều lần lắm sao? – Lin ngạc nhiên hỏi
Ừ. Lần sau chúng ta lại đi nhé! – Zita cười nhìn Lin
Mọi người chuẩn bị tắt đèn và lên ngủ thì Vyl và Puny về . . . Puny được Vyl cõng về theo đúng ý nguyện của cô bé . Và giờ cô nàng đang ngủ ngon lành trên vai anh .Đúng là đâu cũng ngủ được . .
Cậu về rồi à? – Huan lên tiếng
Puny có sao không anh ? – Lin cũng đang rất lo lắng
Vyl lắc đầu. Cô bé lúc này mới yên tâm. Cả bọn ngồi đợi cả hai mà ruột gan lộn tùng phèo hết cả. Thấy hai người đều ổn là cả bọn đã thở phào được rồi !!!
Cậu đưa cô bé lên phòng trên gác đi ! Còn hai phòng trên đó đấy
Tan càng ngày càng thấy ra dáng anh Hội trưởng có trách nhiệm . . Nhiệm vụ cao cả là lùa lũ nhóc đi ngủ >”< ~~
Vyl cõng con heo vào phòng ngủ rồi đặt cô nằm xuống giường. ( Chắc giờ Vyl ê ẩm hết lưng rồi đây) Đắp chăn và để cô nằm với tư thế thoải mái anh mới thở phào ngồi xuống ghế. .. Anh cũng chỉ muốn ngả lưng xuống và ngủ thôi
Vyl khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Puny. Chợt nhớ ra vết thương ở chân của cô bé. . Vyl lại lần nữa làm bác sĩ băng chân cho cô. Cứ chạm vào vết thương là cô co chân lại chắc là xót và đau nhiều lắm !
Đồ đáng ghét! Tại sao anh lại tới lâu vậy chứ?!!!
Cô bé đang nói mơ . . Nhưng đủ để anh biết cô mong sự xuất hiện của mình thế nào. . Anh đã quá vô tâm rồi…
Thực xin lỗi
Vyl hôn nhẹ lên trán cô rồi bật đèn ngủ lên mới ra ngoài . . .
Nửa đêm. Puny tỉnh giấc vì cơn đau bụng bất chợt . . Nó làm cô bé buộc phải ăn để cái dạ dày không kêu ọc ọc khiến giấc ngủ bị gián đoạn nữa. . Lò dò thân xác xuống dưới nhà cô mở tủ lạnh ra thì chẳng có gì ngoài một chai nước không hơn không kém . . .
Đúng là Huan có khác keo kiệt hết mức . . .Nhà đại gia mà cái tủ lạnh trống trơn vậy sao??? May mà có gói mì ở trên bàn vẫn còn nguyên vẹn! Cô bé mắt nhắm mắt mở nấu mì rồi ăn mau lẹ cho cái dạ dày đỡ kêu ca .Xong xuôi, cô lại lò dò đi lên tầng vẫn lim dim mắt vì buồn ngủ .. .Cô mở cửa vào giường nằm ngủ một mạch tới sáng !
* * *
Sáng sớm . . .
Khuôn mặt lúc ngủ của Puny cũng đủ khiến ai đó khẽ chệch đi nhịp đập của trái tim. Anh lại gần chạm nhẹ lên mái tóc đang rủ xuống của cô rồi kéo nhẹ nó ra sau vành tai cô một cách cẩn thận sợ làm cô thức giấc.
Hàng mi đen tuyền kia làm anh thao thức, hai má bầu bĩnh làm anh chỉ muốn nhéo yêu và bờ môi mọng nước kia tại sao cứ quyến rũ anh.
Đêm qua khi cô bé ấy chạm môi vào cánh tay anh cắn một cái dù bạo lực nhưng nó như một chất kích thích khó cưỡng. Đôi môi ấy khiến anh không tự chủ muốn có được . . .lần nữa
Nhưng anh đã không làm thế vì anh sợ nếu cô vô tình biết sẽ rất hận anh. Lần đầu tiên hôn cô anh đã không đơn thuần chỉ là tức giận còn có cả khao khát có được trái tim người con gái ấy. Sau cùng đôi mắt ngấn nước cùng một chút đau đớn nhìn anh khiến cảm xúc hỗn loạn trong anh trỗi dậy.
Anh bắt đầu sợ rằng mình đã gây ra tổn thương cho người con ấy. Vì thế đêm qua anh chỉ có thể nhìn cô mỉm cười vì chí ít cũng được ôm cô đi ngủ. Cơ thể nhỏ bé quấn lấy anh như sợ mất đi hơi ấm tuyệt diệu ấy. Cô ngủ ngon trong vòng tay của anh mà không biết. Anh cũng sợ nếu cô biết sẽ bứt rứt nhiều nên cuối cùng đành phải đánh thức cô dậy. Lúc này đây anh sẽ lại trở thành kẻ đáng ghét hay làm cô uất hận. . .
- Này!! Mau dậy đi
Puny bị đánh thức bởi tiếng của ai đó . . . Mở mắt cô phải dịu đi dụi lại 3-4 lần mới có thể hét lên :
Anh . . Sao anh lại ở phòng tôi? Còn không mặc áo nữa. . . AAAAA
Vyl bịt cái miệng thần thánh của cô lại . . .Lúc nào cũng có thể hét oang oang lên như vậy . . Sợ cả thế giới không nghe thấy hay sao???
Nhỏ thôi! Ồn ào quá!
Cô không bình tĩnh nổi trong cái tình huống trớ trêu thế này :
Anh . . .sao có thể ở đây chứ!!! Mỗi người 1 phòng mà… Là thế nào??? Không lẽ đêm qua anh . . .
Lộn xộn !Yên lặng chút đi
Còn yên lặng được hay sao? Anh càng ngày càng quá đáng rồi đấy!!!
Quá đáng???
Còn không à!! Vậy sao anh lại ở đây. . còn không mặc áo nữa – Cô bé che mặt nói
Vyl thấy khuôn mặt sợ sệt và ngốc nghếch của cô bé cảm thấy thật thú vị. . Anh tiến lại gần phía cô nhỏ nhẹ:
Câu này phải là tôi hỏi chứ!
Cô bé nghe xong bỏ tay che mặt ngạc nhiên hỏi lại:
Sao . . lại là anh hỏi???
Là đêm qua ai vào đây hả?
Puny lúc này mới nhìn lại căn phòng và chính thức muốn đập đầu vào tường ngất. . .Tại sao có thể vào nhầm phòng được! Cô bé ngơ ngác thì bị Vyl ghé sát vào tai châm chọc:
Sao đêm qua lại vào đây? Không phải là nhớ tới mức đó chứ!!!
Thật sự là cô đâu muốn vậy. Nửa đêm tỉnh dậy còn tỉnh ngủ phòng Vyl lại ở ngay gần cầu thang nên cô bé quên mất đi thẳng vào trong mà không suy nghĩ.Kết quả là giờ thì bị Vyl chế giễu đây. Càng nghĩ cô bé càng thấy mình ngu ngốc . . .
Không phải mà. Tại . . đi nhầm chứ bộ !Phòng gì mà giống hệt nhau chẳng phân biệt nổi nữa!!!
Vyl nghe câu trả lời vô cùng “ hồn nhiên” và “ vô tư” của cô bất chợt nổi giận:
Nhầm??? Có biết mình ngốc thế nào không hả? Sao con gái đêm hôm lại có thể vào nhầm phòng của con trai được. Lỡ có chuyện gì thì phải thế nào?
Puny thấy bộ dạng giận dữ của Vyl chẳng dám nói to tiếng chỉ trả lời nhỏ nhẹ:
Sao anh lại tức giận? Tôi cũng đâu cố ý vào nhầm làm gì !Lúc đó tỉnh dậy thì mắt vẫn nhíu lại nên không để ý . Anh cũng đâu có làm gì đâu . . .
Vyl vẫn giọng đều đều:
Tôi không làm gì thì không có nghĩa là kẻ khác cũng thế !Nếu hôm qua vào nhầm phòng tên Minh Yên thì sao? Xin cô để tâm một chút! Đừng làm người khác cứ phải lo lắng không yên như thế!
Puny cứng đầu cãi lại:
Anh làm sao mà phải lo lắng chứ? Tôi đã nói là không cố ý rồi !!! Dù sao thì cũng là vào nhầm phòng của anh mà
Phòng tôi ?? Phòng tôi thì hơn sao???
Cô bé run run :
Vậy . . . Vậy là sao??? Hôm qua anh có . . .
...