Không biết cô nàng có say hay không nhưng chắc chắn là đã cùng chị Kiều uống khá nhiều rượu!Hoa Phương bất chợt cầm vương miện đi đến gần chỗ Puny
Cậu rất thích vương miện mà Bảo Uyên.Nhớ có lần cậu được tặng 1 cái đã giữ gìn rất cẩn thận. Nên để tớ đội cho cậu !
Thì ra Hoa Phương vẫn nhớ hồi đó có kế hoạch tổ chức sinh nhật cho các bạn cùng tháng! Puny đã may mắn bốc thăm được phần quà đắt nhất là một chiếc vương miện công chúa đáng yêu! Puny phấn khích lắm, ngày nào cũng nhắc tới sự may mắn ấy! Cô bé từ nhỏ đã thích trở thành một nàng Công Chúa đeo vương miện cùng sánh đôi với vị Hoàng Tử tuấn tú…
Puny tỉnh suy nghĩ, xua tay :
Không được đâu. Cái này chỉ đội cho Hội trưởng thôi. Tớ thích nhưng nó là của cậu mà!
Hoa Phương mặc kệ vẫn tiếp tục:
Tôi muốn chia sẻ với cậu mà. Tôi không cho cậu đâu chỉ muốn cậu đội nó thử xem !
Hoa Phương đội lên cho cô bé và tâm đắc!
Đẹp thật đấy!!
Puny đặt xuống để cạnh chỗ Hoa Phương. Đây chỉ là lúc say hưng phấn quá nên làm vậy. Nhưng thực sự cô thích đội vương miện. Vì thế nên mới luôn ngủ mơ thấy chàng Hoàng Tử cầm chiếc vương miện tuyệt đẹp đội lên đầu cô. Nhớ tới vương miện lại không thể quên cái vương miện bố cô tặng dịp sinh nhật!
Đã mấy năm trời ngày sinh nhật của Puny không có quà tặng của bố!
Puny ra ngoài hít thở không khí để thôi những kí ức đau buồn ngày đó!
Cứ càng nghĩ lại càng đau . . .
Ở trong tầm mắt cô có Vyl và chị Kiều !!
Tại sao 2 người này dạo gần đây lại quá nửa thời gian là ở cạnh nhau. Cô tự hỏi rồi lại chê trách bản thân hỏi quá nhiều.
Lần trước anh cự tuyệt với Hoa Phương làm cô có suy nghĩ anh quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn với cậu ấy nhưng khi giờ anh thoải mái với những cử chỉ của chị Như Kiều cô lại trách sao anh quá dễ dàng, quá quan tâm.
Như mọi đau đớn bị tích tụ sẽ thành niềm đau lâu dài , niềm đau đó lâu dần thành vết thương khắc sâu trong tim!
Nếu một lần anh như thế cô có thể coi như chưa nhìn thấy, coi như chưa biết gì nhưng đã 3, 4 lần anh cùng chị ấy thân thiết mà không quan tâm tới cô
Ngay cả 1 lời nói với cô cũng chẳng có!
Bao nhiêu dồn nén mấy hôm nay cô bật khóc. Sợ rằng nếu bây giờ không khóc đến lúc gặp anh nước mắt lại trào ra làm anh khó xử với chị ấy
Dù sao chuyện Vyl với cô chị Kiều chắc chắn không biết vì anh nhất định không bao giờ nói rằng anh đã thích người như cô
Ở tại đây có thể nhìn thấy cả hai nhưng cô không nghe rõ tiếng 2 người họ nói chuyện!
Như Kiều lại lên tiếng trước vì chẳng khi nào Vyl chịu nói chuyện với chị:
Đêm Hội học sinh em sẽ đi chứ?!
Vyl gật nhẹ đầu
Không muốn cũng phải đi vì Tan năm nào cũng muốn nhóm có mặt. Vì Tan là Hội trưởng Câu lạc bộ gương mẫu nên ai trong nhóm cũng phải gương mẫu theo!
Hai chúng ta sẽ cùng đi, cùng nhảy, cùng dạ tiệc. Dù sao chị cũng không có bạn trai đi cùng, cậu đương nhiên cũng không có rồi!Vậy quyết định thế đi!
Tôi không đồng ý – Vyl nhấn mạnh
Tại sao??? Cậu định nhảy cùng Zita ,Huan hay Tan sao? Hay là cậu có bạn gái rồi?Người đó là ai?Tại sao không nói cho chị biết??
Chị hỏi nhiều quá đấy!
Cậu trả lời tử tế xem nào. Chị có chút bất ngờ khi cậu có bạn gái mà giấu chị đấy!Chị chưa đồng ý thì cậu không được có bạn gái đâu
. . .
Chuyện này coi như cậu đã đồng ý! Chị đi trước đây
Chị Kiều đi thẳng mà không dám ở thêm sợ rằng anh sẽ nói điều gì đó là mình đau lòng!
Tôi thích chị . . .
Vyl nói khi Như Kiều đang vùng vằng bước đi! Nghe câu nói như thâm nhập sâu vào tâm can Kiều
Kiều dừng bước quay đầu lại thật nhanh lao đến gần Vyl!
Như chưa dám tin một ngày mình lại nghe được câu nói đó trong thời khắc bất ngờ thế này, chị khỏi lại:
Cậu vừa nói điều gì cơ?
Vyl dường như chưa bao giờ thích nhắc lại điều mình đã nói.Nhưng lần này khác anh nhắc lại 1 cách rõ ràng:
Tôi thích chị . . .
Ở đâu đó có 1 cô bé đang đau đớn , đau vô cùng như có ai đó đang bóp nhẹt trái tim cô lại.Đau thắt từng cơn.Có thực sự điều cô vừa nghe là thật không? Cô tự hỏi nhưng rồi không tin. .. không muốn tin. . .Chỉ mong mình vừa trải qua giấc mơ dài và đau đớn !
* * *
Sau khi Vyl và Như Kiều nói chuyện xong. Cả hai mỗi người một ngả! Puny chỉ nghe thấy anh nói ba từ. Đúng ba từ trong tất cả bao câu nói chuyện của cả hai người họ!
Cô không nghĩ mình sẽ làm điều dại dột này… nhưng trái tim cô… nhất định sẽ làm!
Chị… em có thể nói ra điều này không? – Puny chạy thục mạng đến trước mặt Kiều
Chị còn thấy cô bé ấy thở hồng hộc vì chạy!
Em cứ nói – Chị Kiều thản nhiên
Em… em muốn biết chị và Vyl có quan hệ gì? – Puny hơi ngập ngừng nhưng giọng đã ổn định lại
Kiều cười nhẹ, đáp:
Sao? Em muốn nghĩ đó là quan hệ gì? Chị quen biết Prince rất lâu! Khi ấy tất cả đều cùng niềm đam mê mà chơi thân với nhau. Chị thích tình bạn ấy. Và cũng thích cậu nhóc mỗi lần chị dạy nhảy xong đều ở lại tập thêm cho đến khi thấm mệt! Chị là người con gái cậu nhóc ấy có thể nói chuyện quá 2 phút! Rất rất thân. Em có thể hiểu đó là một mối quan hệ thân thiết!
Nghe xong, Puny hơi buồn! Anh thân với chị ấy lắm sao? Thế thì cô còn ý nghĩa gì với anh giờ đây không?
Em thích anh ấy! – Cô bé lấy hết can đảm nói ra điều này
Như Kiều thoáng nét ngạc nhiên. Nhưng tính chị vốn bình ổn. Xưa nay dù có chuyện tày đình chị cũng chỉ thể hiện một chút ra ngoài, dù thâm tâm chị rối lắm!
Cậu ấy không thích người như em đâu! Mà nếu em nghe được lời vừa rồi Vyl nói thì em phải hiểu là cậu ấy thích chị!
Nhưng mà… anh ấy đã từng nói thích em! Anh ấy nói anh ấy không đùa! Anh ấy còn ôm em nữa. Anh ấy cõng em dù luôn miệng nói em nặng. Anh ấy băng tay cho em lúc em bị thương. Anh ấy còn xoa đầu em rất ấm áp. Ánh mắt anh ấy nói rằng anh ấy chỉ thích mỗi em thôi – Puny vừa nói vừa nghẹn ngào
Ngưng một lúc để suy ngẫm và để bớt sốc! Như Kiều như không tin vào cái điều mình vừa nghe. Vyl là con người ấm áp như thế từ bao giờ?! Hay là con bé đó tự ảo tưởng ra mọi thứ!
Em đang tính khiêu chiến với chị đấy à? Dù có là vậy, chị vẫn cho em biết! Đó là trước đây. Với chị hiện tại mới là quan trọng. Không cần biết em và cậu ấy đã thân tới đâu! Cậu ấy là của chị – Như Kiều cũng khẳng định
Chị đừng thích Vyl nữa. Anh ấy không thích chị đâu! Em rất rất rất thích Vyl! Anh ấy cũng rất rất rất thích em. Em biết điều ấy. Anh ấy thích em mà chị T^^T Chị đừng ở cạnh anh ấy nữa. Em đau lòng lắm! Lúc trước anh ấy không như vậy với em đâu. Em muốn ở cạnh Vyl. Chị đừng thân thiết với anh ấy nữa! Xin chị đấy! Em thật sự thích Vyl! Hu hu hu
Puny vừa nói vừa òa khóc lên! Cô sợ lắm! Sợ anh không thích cô nữa. Anh sẽ lạnh như tảng băng lướt qua cô! Không đâu. Cô đã quen với những điều trước kia rồi! Có chết cũng phải liều mạng với chị Kiều! Cô sẽ nói thích anh trước mặt chị ấy! Chắc chắn anh sẽ không từ chối đâu. Vì anh cũng thích cô! Nhất định là thế
Này, này, nhóc! Em khóc rống lên như vậy ai thấy tưởng chị bắt nạt em đấy! Có chút chuyện vậy cũng khóc, em như vậy rồi đòi Vyl dỗ dành em chắc! Đứa ngốc và yếu đuối như vậy. Có cho cậu ấy cũng chẳng cần! Nín đi. Chị đi đây!
Puny lau nước mắt rồi níu lấy tay áo của Kiều:
Em sẽ mạnh mẽ! Em sẽ cho chị thấy là anh ấy chỉ thích em thôi.Bởi vì…nụ hôn hôm đó…rất ngọt ngào, rất ấm.Cả lời nói thích em ngày hôm đó… là thật! Chap 48: Đêm Hội học sinh
Cuối cùng đêm hội học sinh cũng mon men tới . . . Làm tất cả mọi người đợi đến dài cổ
Nó đích thị là bữa tiệc đêm mang phong cách quý tộc. Ở ngôi trường quy mô và tầm cỡ cùng cô Hiệu trưởng thích học đi đôi với hành! Ưu ái hoạt động ngoại khóa vì cô cũng hào hứng không kém mọi người trong trường. Buổi sáng vẫn học trên trường nên ai cũng bàn tán về trang phục sẽ mặc vào tối nay. Ai nấy đều cùng tư tưởng về buổi tiệc hoành tráng đó!
Puny cơ bản là không hứng thú lắm. Định bụng ở nhà ngủ đã đời một giấc nhưng 2 cô bạn thân lại không đồng tình với quan điểm lười nhác đó. Puny miễn cưỡng gật đầu đồng ý dù sao thì cô cũng chưa đi tới nơi kiểu như thế nên thử cho biết. Cô tưởng tượng ra khung cảnh của bữa tiệc đó! Có đồ ăn nhẹ, hoa, những bộ trang phục lộng lẫy đầy đủ màu sắc,. . .
Tất nhiên người nổi bật nhất trong bữa tiệc là Hội trưởng mới của năm – Hoa Phương . Rồi các tiểu thư với những bộ trang phục đó sẽ tìm 1 vị hoàng tử để cùng khiêu vũ .Chỉ nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi nhưng cô bé không hợp với những thứ như thế này
Cả bộ váy mà chị Jane đang ướm thử cho cô nữa
Hiện tại Puny đang ở bên trong shop thời trang của chị Jane. Từ nãy tới giờ cô đã được chị chọn cho không biết bao nhiêu bộ đồ . Kiểu gì cũng ép cô thử để xem thế nào. Puny cứ lắc đầu suốt không chịu thử. Cô chỉ nhìn thôi đã thấy bối rối với những chiếc váy chị đưa cho
Hầu hết là đã được cắt, xẻ khá là sexy. Puny thì hoàn toàn không thích phong cách này. Jane mải mê chọn lựa mà không để ý đến bộ dạng khổ sở của cô bé khi ngại nói ra suy nghĩ của mình .Mãi một lúc sau cô mới quyết định lên tiếng:
Không . . có. . cái nào . . bình thường hả . . chị?
Cô khó nhằn lên tiếng ánh mắt như đang thăm dò ý kiến của Jane . Jane đang nhìn chiếc váy đen trước mặt chợt ngẩng lên khi nghe tiếng Puny
Jane cười đáp lại :
Nếu chọn cái bình thường thì chị đã không mất công lâu la ở đây suốt từ nãy. Chị muốn mấy đứa nổi bật đó mà.Cho chị phô trương tài năng tí xíu nha
Puny cười khổ. Nhìn bộ váy sexy đó là ớn lạnh. Nhưng tính tình cô bé lại dễ bị lung lay bởi sự trông cậy nào đó!Không muốn làm người ta thất vọng. Và chị Jane đã rất nhiệt tình trong việc chọn đồ cho cô
Từ bé tới lớn chưa có ai quan tâm cô sâu sắc tới vậy. Ở nhà có mình cô và mẹ nên việc sống tự lập với cô không quá xa lạ .Nay có chị quan tâm lo lắng và chăm sóc tốt cho cô .Cô không muốn làm chị thất vọng và hụt hẫng. Coi như làm điều khác biệt vậy!
Puny e thẹn gật nhẹ đầu . Nhưng trong lòng chẳng thích bộ váy đó. Dù cho nó có đẹp và quyến rũ tới đâu. Với cô đều không tìm ra sự yêu thích nào cả. Ở đó có một bộ váy màu trắng, họa tiết cùng màu in chìm rất đơn giản, nó nhìn qua đúng là không chút nổi bật! Nhưng thật ra có những thứ tưởng chừng như đơn giản lại là một điều tuyệt mĩ… bí ẩn! Cô bé thích chiếc váy nhỏ kia… mà chị Jane nói đó là bộ chị không dày công thiết kế, là vô tình phác thảo ra! Thế nên cô bé cũng không nói thêm nữa, chỉ mong Jane cảm thấy vui và hạnh phúc về tài năng của chị là được rồi!
Jane vui vẻ cầm bộ váy xếp li ở phần eo, cổ đổ cách điệu màu đen mà cô tâm đắc lên lại ướm vào người Puny chẹp miệng đáp:
Nhưng thực ra em cũng không quá hợp với bộ này
Cô bé lóe lên tia hi vọng khi nghe câu đó nhưng vẫn chờ Jane nói hết:
Chỉ là với nơi như thế em nên mặc nó
Cô vụt tắt cái hi vọng vừa lóe lên. Ngậm ngùi nghe lời Jane vào trong thay đồ cô cầm chiếc váy đó lên không nghĩ mình có thể khoác lên người quá 5 phút
...