Cậu chủ
Sao ? – Anh đáp lại vẻ không vui
Anh quản lí nhắc lại lời bà chủ đã dặn anh mấy hôm trước :
Ông bà chủ kêu cậu đi xem mắt nhưng tôi biết cậu sẽ ko đi! Vậy nên để cậu tự đưa bạn gái về cho ông bà chủ vào ngày mai , được chứ?? Chủ tịch mấy năm nay đều rất trông chờ cháu dâu, tổng giám đốc cũng chờ có con dâu, bà chủ cũng mong chờ con dâu. Vậy cậu còn định tới khi nào nữa đây??? Cậu biết rõ sức khỏe chủ tịch rất bất ổn mà còn như vậy ???
Vyl biết ông của mình không hề ép buộc anh chuyện phải có bạn gái. Chỉ là cả nhà ai cũng sợ ông chưa kịp nhìn mặt cháu dâu mà đã phải ra đi. Hiện tại, ông không khỏe nhưng vẫn giữ chức chủ tịch. Khi bà anh còn sống cũng hay trách ông nội ham công tiếc việc. Đến khi bà mất ông lại càng lao vào làm việc ngày đêm như để quên đi một người ông vô cùng thương yêu. Rồi đây mỗi lần mệt mỏi ông vẫn luôn nhớ đến bà. . .
Có lẽ Vyl là người ông nội quý nhất. Ông không bao giờ ép anh bất kì chuyện gì. Nhưng trong lòng ông luôn mong được nhìn thấy cô cháu dâu. Vì thế lần này anh thực sự cũng không muốn làm ông đau lòng.
Nhưng chuyện tình yêu với anh dường như rất phù phiếm. Mọi người chỉ qua là thích vẻ đẹp của anh, thích gia cảnh của anh. Ngoài hai thứ đó ra họ có quan tâm thực sự tới cảm xúc và tâm tư của anh???? Vì thế với anh những người đó hoàn toàn chỉ là hạt bụi, hạt cát. Không có chút ấn tượng gì ngoài hai chữ : Tầm thường
Ở Prince, anh đam mê với công việc của một Dancer. Không hứng thú với bất kì một người phụ nữ nào. Với anh, không có ai là thật lòng hết !!! Chỉ là lợi dụng và lợi dụng. . . Lần này, anh lại khiến ông buồn nữa rồi !!!
Nghĩ ngợi một lúc lâu, anh quản lí buông tha chuyện ra mắt bạn gái , chuyển sang chủ đề khác . Anh quản lí rất thương ba mẹ của Vyl nên anh nhất quyết phải để ông bà chủ gặp được Vyl :
Nếu vậy cậu sẽ đi đón ông bà chủ chứ ?
Không – Vyl thản nhiên đáp lại
Anh quản lí vẫn một mực:
Vậy cậu ở nhà ăn cơm cùng ông bà chủ nhé !
Còn tùy – Nói rồi anh lên phòng đóng chặt cửa lại
Anh quản lí nói vọng lên :
Cậu nhất định phải ở nhà ăn cơm đó !
Ở trong căn phòng rộng, Vyl lặng người đi . Ai mà chả mong gặp bố mẹ mình ở xa về chứ . . Nhưng sao họ lại xa anh lâu vậy . .
Không một lời từ biệt bỏ anh ở đây suốt bao năm . . Bỏ anh vì công việc bận rộn quanh năm suốt tháng.Sau đó thì có đưa anh sang Nhật một thời gian nhưng rồi cũng vì công việc mà để anh một mình
Anh có được tuổi thơ đi chơi cùng bố mẹ như bao đứa trẻ khác hay chăng? Hay chỉ là một đứa bé sống không có tình thương yêu của bố mẹ từ nhỏ. Anh còn quý anh quản lí và bà quản gia hơn cả bố mẹ anh ! Ít ra họ cũng hiểu anh muốn gì, thích ăn gì, quan tâm điều gì, đang có tâm sự hay đang vui vẻ !!!
Tại sao người sinh ra anh lại không biết ??? Vì vậy anh luôn có ác cảm với bố mẹ mình. Anh nghĩ rằng họ chỉ quan tâm đến tiền bạc, sự nghiệp mà thôi.Anh chỉ mong một lần được như những đứa trẻ khác lớn lên trong tình yêu của bố mẹ dù không có được cuộc sống đầy đủ như anh thì chí ít tình yêu cũng đủ để con người ta thấy hạnh phúc lắm rồi.
Phải trải qua người ta mới thấu hiểu tiền không mua được hạnh phúc, giàu sang nhưng không có tình yêu thương, không có cảm giác gia đình .
Nhắm chặt đôi mắt lại anh không muốn nghĩ thêm gì nữa. Không hiểu tại sao khi nhắm mắt lại anh chợt nghĩ đến cô bé phiền phức ở sân trường. Có thể đoán biết được đó là một cô bé hồn nhiên, cứng đầu và ngốc nghếch. Một cô bé như vậy có khi nào lại tầm thường như những người con gái mà anh từng biết. Bỗng nhiên lại nhớ tới một người như cô, anh thấy mình thật thừa hơi trong khi còn bao chuyện mà anh còn phải nghĩ tới, còn phải trải qua.
Trong khoảnh khắc nào đó, có hai con người có những cảm xúc giống nhau, tâm tư giống nhau và đặc biệt có những mong ước , khao khát về cuộc sống gia đình bình yên như tất cả mọi người…
Chap 7: Nàng dâu bất đắc dĩ
Kính koong . . .
Cô có bưu phẩm – Người đưa thư nói khi Puny mở cửa
Vâng ! Cảm ơn bác
Cô bé cầm bó hoa và gói quà kèm theo bức thư từ mẹ cô. Nội dung bức thư là mẹ cô bé có người bạn thân mới từ nước ngoài trở về. Mẹ cô nhờ cô đưa cho người bạn này quà và bó hoa. Vì nhà bà ngoại xa nên không thể trực tiếp đưa được. Đành nhờ Puny tới thay mẹ cô vậy. Dù sao hôm nay cũng là Chủ Nhật không phiền cho lắm. Cô bé thong dong ôm bó hoa đi tới gần cái địa chỉ trên tay. Khuôn mặt vui vẻ của cô ngay lập tức chuyển sang đưa đám khi tiếp tục gặp lại một người cô không ưa :
Hả ? – Puny hét lên khi Vyl đang đến gần chỗ cô bé đứng bấm chuông
Sao anh lại ở đây ? – Puny ậm ừ lên tiếng
Đây là nhà tôi – Vyl thản nhiên đáp
Cô bé nhớ ra đây chính là ngôi nhà lần trước mình tới có gặp anh. . Trí nhớ cô không được tốt nên phải vật lộn mãi mới nhớ ra hết các sự việc. Sự trùng hợp mang tính ngẫu nhiên và đầy bất mãn. Thì ra người bạn thân mà mẹ cô hay nhắc tới lại chính là mẹ của tên Hoàng Tử hắc ám cô cực kì dị ứng. Còn chưa nói tới chuyện mẹ cô từng gán ghép cô với con của cô bạn thân. Còn định đợi cả hai lớn sẽ cho hai người kết hôn.
Trời ơi là trời !!! Cô đang vướng phải cái chuyện quỷ quái gì thế???Rõ ràng cô và anh như là hai kẻ không đội trời chung mà !!! Sao có thể??? Gì mà rắc rối tới vậy!!! Puny bỗng chốc nhìn anh với ánh mắt không tin tưởng cô và anh sẽ có cảm tình với nhau vào một thời điểm nào đó. . .
Trở về thở khẽ một tiếng, lại một cảm giác kì lạ nổi lên lạnh buốt chạy khắp người. Cô sẽ không đồng ý với cái ý định quái gở của mẹ. Nhất định cô và anh không thể nào, cô không thể trở thành bạn gái của anh , anh cũng không ngoại lệ. . . Sẽ ổn thôi. . . Bình tĩnh . . .
Cô tự nhủ mình phải bình tĩnh và kìm nén cảm xúc. Phải nhanh chóng rời khỏi đây sớm chút nào tốt chút đó. Thật tâm cô không muốn chạm mặt Vyl cũng như ở gần tên đáng ghét này !!!
Cánh cửa mở ra, anh quản lí mặt mày hớn hở chạy đến :
Ôi cậu chủ ! Cậu về rồi sao? Tôi biết ngay mà ! Ơ cô Puny ! Cô đi cùng cậu chủ tới hả ? – Anh quản lí nhìn sang Vyl rồi lại nhìn sang Puny rồi tuôn ra cả tràng câu hỏi
Trước tiên là cảm phục về trí nhớ tuyệt vời của anh quản lí sau đó là phần giải thích của cô bé:
Thật ra không phải . . .
Chưa để Puny nói hết câu, anh quản lí đã chen ngang :
Ông bà chủ đang đợi đó ! Vào thôi
Vừa bước vào trong, anh quản lí đã chạy tới niềm nở :
Ông bà chủ nhìn xem ! Cậu Vyl về rồi còn dẫn theo bạn gái cậu chủ nữa – Anh ta cứ thao thao bất tuyệt
Puny lần này chết chắc rồi sao anh ta lại nói như thế chứ cô bé không chịu lên tiếng phản đối. Điều rắc rối cô lo sợ bắt đầu đến rồi đây :
Cháu không phải . . .
Và lần nữa hụt. Lần này không phải anh quản lí chen ngang mà là Vyl :
Hai người về đây làm gì ??? – Anh nói với vẻ mệt mỏi và dường như xen lẫn sự hờn trách
Ba mẹ nhớ con nên về thăm! Thấy con mẹ yên tâm rồi ! Ông nội không về thăm con được . Nếu không chắc khắc sẽ rất vui khi nhìn thấy cháu dâu. Các con vào ăn cơm cùng chúng ta chứ – Mẹ Vyl lên tiếng
Vyl lạnh lùng bước ra ngoài . Anh vốn dĩ không muốn nhìn thấy hai con người không thèm về thăm anh lấy một lần. Lúc nào cũng công việc, công việc chồng chất. Giờ thì anh chẳng mong gì từ họ nữa. Thứ họ quan tâm đâu còn là đứa con trai của họ. Chỉ vì công việc mà thôi
Bữa cơm gia đình ư??? Cùng ăn ư?? Anh có thể sao??? Khi mà anh đã quá quen với việc ăn một mình. Anh không muốn ăn, cũng không muốn nhìn thấy họ !!! Nếu không phải ông nội về thì anh cũng không có lí do gì tiếp tục ở đó ăn cơm nữa. Với anh mà nói, ông nội mới thực sự yêu thương , quan tâm đến anh.
Còn bố mẹ anh ngoài việc vô tâm chỉ biết đến công việc còn ngăn cấm anh đi theo niềm đam mê nghệ thuật. Để quên đi những mất mát về tình thương, anh đã tìm đến nhảy như một sự giải tỏa, 1 lối thoát cho sự bế tắc kia !! Vậy mà họ đều không đồng tình. Chỉ có ông nội là hiểu và ủng hộ anh tiếp tục với đam mê. Anh bước ra phía ngoài cửa có lẽ định đi đâu đó !!!
Puny thấy vậy liền chấn an hai người. Cái tính lanh chanh và quan tâm tới người khác của cô bé lại phát huy:
Hai bác đợi cháu để cháu đi gọi anh ấy !!!
Anh lại đứng tựa người vào thành cửa như cái lần trước cô bé đã thấy. Vẫn cái bộ dạng đó.Sao mà tội tội đơn độc sao ấy.Puny nhẹ nhàng tiến đến chỗ anh than thở :
Tôi thật ghen tị với anh ! Có một gia đình hạnh phúc như vậy. Chẳng phải bố mẹ anh quan tâm anh rất nhiều sao??
Anh nghe vậy nhếch mép cười khổ :
Quan tâm ?
Puny tiếp tục :
Có thể anh giận họ vì lí do nào đó ! Nhưng tôi tin họ cũng vì yêu quý anh nên mới làm vậy. Họ mới từ nước ngoài trở về chỉ vì thăm anh. Tôi có thể thấy ánh mắt vui mừng của hai bác khi thấy anh. Anh ăn cùng họ bữa cơm được không? Tôi chỉ mong được cùng ngồi ăn với bố tôi cũng không thể nữa rồi. Gia đình được đông đủ như vậy anh nên trân trọng !!!
Nhắc đến bố cô bé đau khổ biết chừng nào. Anh đâu thể biết nỗi đau khi bị bố mình bỏ rơi mãi mãi chứ. Mắt cố bé đã rơm rớm nước mắt. Cô bé quay mặt đi để lau đi ko cho Vyl nhìn thấy. Nhưng cô bé ngốc này đâu biết anh chăm chú nhìn cô từ khi nãy. Và anh biết cô có những đau khổ còn hơn cả anh. . .
Nghe thấy tiếng bước chân Puny quay lại :
Anh đi đâu vậy ???
Đi ăn
Thật sao?? Không ngờ lời nói của tôi lại có tác dụng như vậy
Cô bé đang hí hửng với tài năng của mình thì tiếng Vyl cất lên làm cô ngã đau đớn trong tiềm thức :
Tôi là vì không muốn nghe cô nói nhảm nữa
Puny ỉu xìu nhìn anh với bộ mặt đắc ý đi lướt qua mình. Cô rên than thở một tiếng rồi cũng lon ton chạy vào kéo ghế cùng ngồi ăn. Thức ăn được quản gia đem tới. Bà cũng ngồi ăn cùng cả nhà. Chợt bà nhìn sang Puny với ánh mắt hiền từ :
Đây là . . .
Tất nhiên kẻ mau miệng như anh quản lí đã liến thoắng :
Đây là bạn gái của cậu Vyl
Không nói thì anh sẽ chết sao?? Puny đã đủ đau đầu lắm rồi !!!
Bà quản gia gật gù :
Cậu Vyl thật biết nhìn người ! Từ giờ cháu sẽ là cô chủ của chúng ta !
Puny giờ chỉ biết cười thê thảm khi bị mọi người hiểu lầm thế này. Nếu nói không phải thì tất cả sẽ buồn nhưng mà sao có thể là bạn gái của cái tên này được chứ. Puny nhìn sang phía Vyl đang cười với bà quản gia mà lòng hậm hực. Suốt bữa ăn, Vyl chả nói câu nào cứ ăn cho có lệ làm người đối diện phải đá đá vào chân anh để anh làm gì đó nhưng vô vọng. Mẹ của Vyl lúc này nhìn Puny :
Cháu quen Huy nhà bác từ bao giờ vậy ?
Puny trả lời có chút ngập ngừng:
Cháu quen từ khi . . . ở phòng tập ạ
Mẹ Vyl lại tiếp tục :
Thật may vì hôm nay được gặp cháu ! Nếu không lại không biết mặt con dâu phải không ông?
-Đúng rồi – Bố của Vyl lên tiếng ủng hộ
Vyl đứng lên và rời đi. Anh chịu ngồi ăn lâu thế này là may mắn lắm rồi. Mọi khi anh đã rời đi từ lâu. Puny thấy vậy toan chạy theo kéo Vyl lại thì mẹ của anh lại lên tiếng :
...