Mẹ của Vyl dừng lại ở tầng thứ 7! Có lẽ đây là nơi quen thuộc của bà nên bà đi rất thuần thục.Cô bé chỉ biết đi theo mà chóng cả mặt
Vào một gian hàng mẹ Vyl vào thử đồ . Hình như đã chọn trước rồi nên bà nói gì đó với cô nhân viên rồi nhận lấy bộ đồ luôn! Thử xong bà hỏi cô bé:
Mẹ mặc được chứ!
Puny may mà cũng có mắt thẩm mĩ nên cô thấy bộ này hình như hơi già so với khuôn mặt trẻ trung của bà Vân. Cô chỉ cười chưa nói gì hết. Nhìn thoáng qua có thể thấy bộ váy ở cạnh cô hình như hợp hơn. Nó có kiểu dáng trẻ hơn và cũng sang trọng hơn.Cô vội lấy ra đưa cho mẹ Vyl:
Bộ này có vẻ hợp hơn đấy ạ!
Cô nhân viên đứng đó cũng thán phục khả năng chọn đồ của cô bé:
Cô bé này thực sự có mắt thẩm mĩ đó. Phu nhân nên thử ạ!
Bà Vân nhìn cô con dâu cười hiền
Chắc đây là thư kí của Tổng giám đốc? – Cô nhân viên hỏi để chắc chắn
Không phải. Đây là con dâu tôi
Vậy sao ?? Chúc mừng Phu nhân. Mới đây mà đã có con dâu rồi!
Bà Vân có vẻ hứng khởi lắm. Bà vào thử thấy cũng vừa vặn và trẻ hơn. Bà quyết định sẽ đi dự tiệc bằng bộ đồ này. Không quên cô con dâu bà lên tiếng:
Con dâu. Con vào thử đồ đi!
Con nữa ạ?
Tất nhiên. Con đi với ta
Cô bé đau khổ. Đành rằng đi tới đây thôi cô đã thấy mình cố gắng lắm rồi. Giờ mà còn đi tới bữa tiệc gì đó nữa. Cô thật lòng không muốn nhưng lại đặc biệt ghét từ chối.Sợ làm người khác phật lòng !
Puny được mẹ Vyl chọn cho bộ váy khá đẹp nhưng tiếc rằng nó lại thiếu vải quá làm cô nhớ lại lần chị Jane lựa đồ kiểu vậy !
Đang không biết xử trí thế nào mẹ Vyl đã lắc đầu khi ướm vào người cô:
Bộ này hoàn toàn không hợp với con!
Cô bé reo lên sung sướng! Cô sẽ rất bất tiện nếu phải mặc những bộ đồ khiến mình không thoải mái
* * *
Cuối cùng Puny đến bữa tiệc cùng mẹ Vyl với bộ váy trắng không như lần trước nhưng cũng thanh khiết y như thế. Bữa tiệc là bên công ti đối tác mở, khách mời khá đông, cô bé hơi sờ sợ . Bà Vân vẫn đi cạnh cô .Nhìn mấy đĩa đồ ăn cô bé thấy đói nhưng ở đây không như tiệc ở trường mà là nơi rất trang trọng vì nhìn đâu cũng thấy đang bàn về việc làm ăn
Cô ngán ngẩm nhìn mấy đĩa đồ ăn mà bụng cứ kêu lên . Có li nước cam cô vội đi đến nhấc lên uống ngay.Thấy cô thích như vậy bà Vân đi cạnh cô con dâu:
Cứ tự nhiên đi nhé!Mẹ qua bên kia chào hỏi !
Cô bé gật đầu. Thực sự nước cam ở đây rất ngon. Khiến cô cứ mải mê uống thôi
Cô chủ!! Cô muốn ăn gì cứ ăn đi! Không phải ngại đâu – Tiếng Ryo làm cô hứng khởi
Chắc có lẽ anh biết cô có niềm đam mê đồ ăn nên nói vậy. Cô bé gật đầu còn trầm trồ khen đồ ăn ngon làm Ryo cũng muốn ăn ngay!
Triệu Cẩm Vân luôn cho rằng mình đang hạnh phúc lắm mà theo tôi thấy bà ta lần nào cũng đi tiệc một mình. Chồng và con trai cũng ghét bỏ thì lấy đâu ra hạnh phúc!
Nhân tiện tôi cũng cũng nói là bà ta thật đáng thương!
Phó Giám đốc thì sao?! Tôi vẫn khinh thường bà Triệu đó!
Nhưng nghe nói hai người con trai bà ta rất có tài! Mà kể cả vậy cũng không bằng con trai tôi đâu
Puny loáng thoáng nghe thấy mấy lời bàn tán của mấy người phụ nữ bên cạnh. Rõ ràng hồi nãy trước mặt mẹ cô còn cười nói vui vẻ như vậy chỉ quay lưng thôi đã kể tội và chê trách bà! Sao mấy người họ lại nhỏ mọn tới vậy!
Bác ấy có biết không anh Ryo? – Puny hỏi
Bà chủ tính tình vui vẻ, dễ gần, vô tư! Bà ấy không biết đâu! Nếu Vyl mà đi đảm bảo mấy bà tám đó sẽ ngậm miệng lại ngay!
Thế sao? Bác ấy mà biết thì buồn lắm!
Cô nhìn xem. Mấy người đứng kia là con trai họ. Từ ngoại hình đến năng lực đã chẳng ra gì! Nghe nói chỉ đàn đúm, ăn chơi và phá hoại thôi! Có lần mấy bà kia vay một khoản lớn của bà chủ chính là để trả cho mấy vụ ồn ào của con trai họ!
Họ thật quá đáng.Thật tiếc vì Vyl không đến! Nếu anh ấy đến bác gái sẽ vui lắm!
Bà Vân đang nói chuyện với mấy người bạn làm ăn rất thân! Họ muốn gặp con trai lớn của bà nhưng thật tiếc là anh đang ở nhà! Bà Vân nhớ đến cô con dâu yêu quý liền gọi Puny:
Con dâu qua đây! – Tiếng bà Vân gọi cô
Puny lon ton chạy ra cùng Ryo!
Giới thiệu với các bà đây là con dâu tôi, Bảo Uyên!
Cô bé cúi đầu chào rất ngoan ngoãn. Bình thường cô không trang điểm khi tới trường nên có thể không so sánh nổi với mấy cô tiểu thư học tại đó điển hình là Hoa Phương !Nhưng khi trang điểm lên cô chẳng khác nàng công chúa với nước da trắng, đôi mắt to tròn, tóc uốn cong màu nâu hạt dẻ hôm nay được búi cao lên để rơi vài sợi tóc con làm cô trông thực sự xinh đẹp
Nhìn lần đầu nên mấy bà đó cứ gật gù khen bà Vân biết chọn con dâu. Sau màn chào hỏi, cô mới chợt nhớ ra:
Hình như mẹ con nói là có buổi họp lớp vào hôm nay.Con nghĩ bác sẽ đi nên không nói gì với bác. Đến giờ mới nhớ ra là bác vẫn ở đây!
Chết.Ta quên mất. Mọi năm không đi nên quên mất tiêu. Năm nay nhất định phải đi !
Vậy bác mau đi kẻo muộn!
Còn con dâu?Bữa tiệc này mẹ phải có mặt cho nên nhờ con ở đây đợi Ryo đưa mẹ đi rồi quay lại đón con . Được chứ?
Cô vui vẻ gật đầu. Người ta nhờ cô bé việc gì nhất định cô sẽ làm tốt!
Cô chủ đợi tôi 1 lát. Nhanh thôi – Ryo quay lại nói với cô
Anh cứ đi cẩn thận. Không cần vội. Tôi đợi được mà
Puny trở lại bàn tiệc. Mọi người đang say sưa bàn chuyện. Cô loáng thoáng thấy một người đàn ông cao , khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa cách đó ở một bàn tiệc phía xa xa. Phải. Người đó là người bố đã bỏ rơi mẹ con cô để đi tìm 1 người đàn bà giàu có
Lần ấy, công ti của bố cô có chuyện nên ông rất lo lắng, cô còn nhỏ nên không hiểu rõ, chỉ biết rằng bố cô chưa bao giờ tỏ ra chán nản và buồn bã tới thế.
Tới công ti , cô thường thấy bố nói chuyện với một người đàn bà rất xinh đẹp. Cô đã không nhận ra rằng bố mình từ lần đó , rồi bao lần khác bắt đầu thân thiết hơn với người đó. Nhưng cũng nhờ người đàn bà xinh đẹp, giàu có kia mà công ti của bố trở lại như trước hơn thế còn phát triển lên rất nhiều. Cũng từ khi ấy, bố cô chính thức bỏ rơi mẹ con cô để đi theo cái tham vọng lớn lao cùng người kia. Cũng không có gì lạ khi ông xuất hiện ở đây – bữa tiệc của các công ti lớn
Puny cứ nghĩ mình hẳn là nhìn lầm nhưng mắt cô không thể nhìn nhầm người cô đã từng yêu thương , đã từng là cả cuộc sống của cô được. Cố gắng quên đi hình ảnh kia, cô nhìn vu vơ vài bàn tiệc khác
Ở phía đối diện đang có cô bé nhỏ tuổi tóc bím bị đám con trai cũng gần tuổi trêu chọc gì đó!Puny không ngồi yên được nên lại gần
Em có sao không?
Chị là ai? Nên tránh ra ! – Đám con trai lên tiếng
Giọng điệu lũ trẻ con công tử nhà giàu thật đáng ghét. Cái kiểu khinh thường người khác khiến cô tức giận. Nhà giàu là muốn làm gì thì làm sao?
Chị là người bảo vệ công lí. Được không??
Lũ trẻ con cười ồ lên :
Sailor Moon kìa.Sợ quá đi.Chị đừng giỡn nữa. Chị đủ tài cán gì mà xen vào chuyện của tụi này
Cô bé bặm môi. Lần đầu tiên có cái lũ trẻ con làm cô tức thế này
Phải làm sao thì được. Chị rất giỏi đó!- Cô bé lên giọng
Thực ra là ra oai để lũ trẻ sợ ai ngờ lũ trẻ tinh ranh bắt đầu:
Vậy chị uống hết chai rượu này. T
Tụi em sẽ tha cho con bé đó!
Uống thì uống
Cô bé đang khóc vội vàng lên tiếng:
Chị không cần làm thế. Tụi nó chọc em thì kệ đi
Mấy đứa chọc gì em thế?
Tại em không biết uống mấy thứ này nên tụi nó bắt em uống đó!
Mấy em còn nhỏ mà đã tập uống mấy thứ này là không tốt đâu
Này chị kia ! Đây là vấn đề của con bé này ! Chị đừng có quan tâm – Đám đó lại gắt lên
Được rồi. Chị thay em ấy uống là được chứ gì
Lũ trẻ cười cười nhìn Puny . . . Nghi ngờ khả năng của cô nên tụi con trai cứ thi nhau mà châm chọc. Cô bé không quan tâm. Vả lại cô cũng đang bực dọc khi nhìn thấy bố của mình đi cùng với người đàn bà khác. Họ thật hạnh phúc . . .
Nếu như vậy thì mẹ cô, cô ở đâu trong trái tim của người ấy chứ! Li hôn rồi cũng không thể gặp đứa con này hay sao? Người đó thật sự đã không còn nhớ tới gia đình cũ của ông ta nữa rồi. . .
Và cô uống tiếp. . .
Cô cứ uống…1 cốc…2 cốc… rồi 5 cốc.Nỗ lực của cô dường như không đủ để có thể tiếp tục li thứ 6 mà chai rượu thì vẫn cứ đầy!
Lũ trẻ chỉ biết lắc đầu chê trách cô. Nhất định không chịu thua cô cố gắng ngẩng đầu lên khi vừa mới gục xuống
Nhìn chị như thế chắc uống không nổi. Vì lòng tốt của chị nên tụi này chỉ cần chị uống hết li đó là được
Cô thầm mắng mấy đứa đó biết thừa cô không thể tiếp nên giả bộ tốt bụng. Cô ngẩng lên uống được một chút đã suýt ngã xuống sàn!
Cái li được uống hết ngay trong thời khắc cô tí thì lăn ra đó mà ngủ luôn.Có ai đó đã giữ người cô rất đúng lúc. Nếu không cô giờ đã lăn lộn dưới sàn rồi
Sao lúc nào em cũng gây chuyện thế hả?
Cái giọng trách móc nhưng ấm áp của ai đó vang lên làm Puny tỉnh lại một chút!
Lúc này cô định hình được mình đang ở đâu. Đầu choáng váng bụng lên tiếng biểu tình !Hình như cô đang được Vyl bế lên thì phải. Vì có thể nghe tiếng tim đập nhanh của anh. Có lẽ anh chạy vội đến đây khi biết cô ở mình
Lúc say như vậy, Puny thấy cảm động vì hành động của Vyl. Anh vì cô mà phải chạy tới tận đây đưa cô về. Cô chỉ biết gây phiền phức cho anh thôi !
Nghĩ đến đây, cô ôm lấy cổ anh rồi hôn nhẹ lên má anh, lên tiếng:
Anh thật tốt. . . Em thích anh lắm! Làm sao mà không thích được. Anh lúc nào cũng tốt với em như vậy!
Cô bé cứ nói mơ mà không hề hay biết. Nhưng Vyl nghe những lời này, anh lại thấy cô rất đáng yêu. Tuy rằng rất phiền nhưng anh cũng quen rồi, không có sự phiền não ấy là trống trải vô cùng!
Thả Puny xuống rồi mở cửa xe .Vyl đặt cô bé vào trong xe thắt dây an toàn xong xuôi mới lái xe. Anh cứ thi thoảng lại nhìn sang cô đang say bí tỉ kia lo lắng vô cùng !
Về nhà anh cũng không thấy Ryo đâu. Anh định sẽ cho anh quản lí một trận ai ngờ mẹ anh cũng uống say đến mức Ryo phải ở lại để đưa bà về. Anh ngán ngẩm bế cô vào trong nhà. Bà quản gia sau vội vào trong nấu canh giải rượu!
Đặt Puny nằm trên giường mình anh nhìn ngắm khuôn mặt khi ngủ của cô lòng xốn xang!
Con bé dễ thương đáng ghét này! Làm người khác lo lắng đến phát điên!
Cô bé có cảm giác ai đó đang nhìn mình nên vô thức xoay người sang một bên.Dáng ngủ co quắp người này trông như chú mèo nhỏ cuộn tròn nằm ngủ! Anh vén tóc cô rồi nhìn ngắm khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu
Một lúc sau bà quản gia đem theo canh giải rượu lên phòng đưa cho Vyl còn căn dặn anh chăm sóc cô bé
Xoay người cô anh đưa từng thìa canh vào miệng cô. Cẩn thận như chăm sóc người bệnh ! Được 3 thìa cô bé mè nheo mắt vẫn đang nhắm chặt .Không nhầm thì say tới không mở nổi mắt. Nhưng vẫn ý thức có người cho mình uống thứ nước gì đó!
Ứ ừ .Con không uống thuốc đâu! Đắng lắm. . .
Cái giọng lúc làm nũng của cô bé đáng yêu kinh khủng. Chắc là ở nhà cũng hay làm khổ mẹ lắm đây. Vyl không dành lòng nhưng vì tốt cho cô nên anh nhất định phải bắt cô bé uống hết
...