Cô bé mở cửa và bật đèn. Căn nhà sáng lên trong giây lát, nó nhỏ nhưng ấm áp và có mùi gia đình
20h30’
Mẹ Puny lo lắng nhìn đồng hồ đã khuya mà không thấy cô con gái trở về. Bà vội nhấn số gọi cho cô!! Puny mở điện thoại thấy số của mẹ .Cô nhấn nút nghe
Mẹ à!Con có việc nên mẹ cứ đi ngủ trước đi!Con không sao đâu !
Con đang ở đâu?
Con đang ở nhà . . .
Mẹ cô bé vội chen ngang:
Nhà con rể sao?? Thế thì được. Con nhớ chăm sóc con rể của mẹ tốt nghe chưa?? Ôi mẹ nhớ con rể đẹp trai quá cơ!!
Cô bé chẹp miệng. Mẹ lúc nào cũng như thế!Cô nghe lời dặn dò phải “ chăm sóc” con rể của mẹ là thấy khó chịu rồi. Ngó vào trong thấy anh đang ăn mì rất ngon miệng cô thì thầm:
Con đang chăm sóc con rể của mẹ đây
Tốt! Thôi nhé!
Một lúc sau anh lại ra phòng khách bật Ti vi lên xem. Hành động chẳng chút ngần ngại. Dù đây là lần đầu tiên anh tới đây! Người khác khi tới nơi mới lạ phải rụt rè một tẹo đằng này thản nhiên như nhà anh ấy!
Còn chưa ngủ?
Cô bé đáp :
Đợi anh về !
Em đuổi anh?
Thì đêm rồi. Anh không về còn định ở lại nhà con gái sao?Anh không về anh quản lí và bà quản gia lo lắng lắm đấy! Trời cũng tạnh mưa rồi!
Vừa nhắc tới anh quản lí thì điện thoại Vyl rung lên màn hình hiện rõ tên : Ryo phiền toái
Cậu chủ, 9h5’13s đêm rồi đó? Cậu tính ở đó đến sáng sao?
. . .
Cậu có nghe không? Muốn tôi bị trừ lương nữa hả?
. . .
Vyl ! Cậu có muốn tôi tới đó mới chịu sao?
Tôi không ở đó
Thế cậu ở đâu??
. . .
Không có tiếng trả lời. Ryo lo lắng vô cùng. Mãi 1 lúc sau Vyl đưa điện thoại cho Puny bắt cô bé giải trình lí do. Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu nhưng cũng không muốn làm anh quản lí lo lắng. Cô đành ngậm ngùi nói với anh quản lí. Nghe xong, Ryo lại được phen điên lên trách mắng Vyl tiếp:
C-Cái gì? Cậu nghĩ gì mà đêm hôm lại ở đó. Cậu mau về đi. Tôi sẽ chết với bà chủ mất
Anh bình tĩnh đi
Khoan. Cô chủ vẫn còn là học sinh đấy!! Cậu đừng làm chuyện quá đáng. Nếu không tôi chẳng cứu vãn đâu
Có gì tôi chịu trách nhiệm khỏi cần anh phải ra mặt. OK?!!!
Này !Cậu chủ!
Chưa để anh nói thêm Vyl tắt máy ném điện thoại sang 1 bên. Puny đang uống trà suýt thì phun hết ra vì cái tính bất cẩn của anh
Anh bị tra tấn mà không về à?
Không về
Cô bé vươn vai định vào trong ngủ thì nhận ra phòng bố mẹ đã bị mẹ khóa lại từ lâu! Mẹ cô cũng cất chìa khóa kĩ rồi! Nó là căn phòng yêu thương của cả 3 mà giờ vào đó chẳng thể nở 1 nụ cười!
Giờ thì chỉ còn 1 phòng nữa là của cô bé. Cô có thể vào đó ngủ nhưng cũng nghĩ cho Vyl. Anh sẽ ngủ ở đâu khi mà hết phòng rồi. Sofa đã chuyển qua nhà mới còn chỗ nào nữa đâu!
Nhìn thấy ánh mắt cô nhìn mình Vyl quay sang hỏi:
Lại sao nữa?
Em nghĩ anh nên về nhà đi. Vì ở đây không có chỗ cho anh ngủ đâu
Sao lại không?? Còn cái phòng đó – Anh chỉ tay về phía căn phòng Puny đang định chiếm hữu
Không được. Em ngủ ở đó rồi
Vậy em định để anh thức trắng đêm trên cái ghế gỗ này à?
Hay là chúng ta chơi cờ caro đi ! Ai thắng thì được ngủ trong đó!Thế nào?
Nếu anh thắng . . .vẫn cho em ngủ chung
Đồ biến thái. Em biết anh lúc nào cũng giở trò mà
Thế thì phải ngủ chung ngay thôi !
Chơi thì chơi. Em giỏi nhất là trò này mà
Puny lấy giấy và bắt đầu. Vyl nhường cô đi trước. Puny cười thầm vì trước giờ cô vẫn hay thắng trò này. Sau một hồi căng mắt ra để chặn đường đi anh. Thực tế là cô chỉ biết chặn và chặn còn lại đường đi của mình không xây dựng gì hết. Cuối cùng, tất nhiên, anh thắng. Còn là thắng nước đôi!
Cô nhìn anh bằng ánh mắt van nài nhưng tất nhiên anh chỉ nhún vai . Cô miễn cưỡng mở cửa phòng bật đèn sáng. Và ngậm ngùi bước ra nhìn cái ghế mình sẽ phải ngủ ở đó!Nghĩ mà tủi !Anh vẫn đang ngắm căn phòng của cô
Em định ngủ ở đó thật sao?
Không lẽ anh nhường cho em! – Cô bé mắt long lanh nghìn tia hi vọng nhìn anh
Không nhường mà chia sẻ
Và giờ thì cô bé ỉu xìu đáp :
Biết mà. Nam nữ thụ thụ bất thân. Em chịu thôi. Chúc anh ngủ ngon!
Cô cố chấp đi ra ngoài nằm ngủ. Trông cái dáng vẻ khốn khổ của cô anh lại động lòng nhưng thực sự bắt anh ngủ ở đó chẳng khác gì chuyện lạ Thế Giới! Nằm ở chăn ấm nệm êm nhưng Vyl không sao chợp mắt thi thoảng lại định ra nhường cho cô. Rồi lại không chịu nổi sự lạnh lẽo của cái ghế kia
“ Em thử thách lòng kiên nhẫn của anh sao con bé này”
Vyl mở cửa đi ra. Cô bé sau 20’ vật lộn đã ngủ ngon lành. Người co lại trông tội nghiệp vô cùng. Anh nâng cô dậy rồi bế vào trong phòng. Lần nào cũng cố chấp không nghe lời báo hại anh phải xuống nước.Puny bị đánh thức bởi nhiệt độ thay đổi bất thường. Mở mắt ra thì anh đang đặt mình xuống giường ngủ. Cô vội vàng đẩy anh ra
Anh định lợi dụng lúc em ngủ sao?? Cái này là xâm phạm đấy !
Nếu muốn lợi dụng không cần đợi lúc em ngủ đâu
Anh . . .anh . . .
Ngủ đi ! Đâu phải lần đầu chúng ta ngủ chung
Cô bé nhớ lại. Kí ức của sự ngượng ngùng lại trở về ! Cô sao có thể quên cái hành động ngu ngốc khi vào phòng anh rồi ngủ đến tận sáng cơ chứ! Puny ôm mặt miệng lầm bầm:
Chết mất thôi
Cô bé chưa kịp nói gì thêm thì anh đã lấy chăn đắp cho cô. Vyl quyết định sẽ nhường Puny. Không thể chịu được nếu thấy cô khổ sở nằm ngoài đó. Anh vừa định đi thì cô kéo tay anh lại:
Ngoài đó lạnh lắm! Anh. . .anh cứ . . .ngủ ở đây đi
Mặt anh có vẻ gì đó ngờ ngợ như không phải
Em nói thật sao??
Cô bé gật đầu. Vội vàng chùm chăn nằm xuống trước khi ngượng mà chết. Vyl vừa nằm lên thì cô đã thấy tim mình như nổ tung. Còn khó ngủ hơn cả khi ở ngoài chống trọi với cái lạnh
Em chùm chăn như thế sẽ bị ngạt mà chết đấy!
Puny vẫn tiếp tục cái hành động che đi sự ngại ngùng. Thi thoảng hé chăn ra thấy anh quay mặt về phía mình là lại muốn chết vì độ đẹp trai kia.Càng ở gần càng thấy anh đẹp trai
Cứ nhìn vậy sao ngủ
Puny vội vàng tìm sự biện minh cho hành động của mình nhưng mắt lại vẫn cứ chăm chú vào khuôn mặt mĩ nam kia !
Em làm anh khó chịu vô cùng biết không hả?
Em làm gì?
Kiềm chế tình cảm chút đi nhóc – Anh véo má cô bé rồi đi xuống sàn nằm
May mà còn có mền và chăn chứ không chắc sau hôm nay anh lại ốm ra
* * *
Nửa đêm . . . Cô bé đã ngủ nhưng có cảm giác như chỉ đang chợp mắt. Có thể là do đã 1 thời gian dài không tới đây nên lạ nhà hoặc có thể do ở cùng Vyl trong 1 căn phòng khiến cô bé e ngại chăng?
Vyl quay đầu về phía bên kia nên Puny không biết anh đã ngủ hay chưa. Cô cứ mải suy nghĩ miên man tính cố ngủ thật sâu
Phụt. . .Phụt
Đèn tắt. Căn phòng tối om. Tình hình là ở khu này người ta hay bị quá tải điện vì thế chuyện bị mất điện vào lúc đêm không ai mảy may quan tâm lắm. Dù gì cũng là đêm rồi không nhất thiết cần tới điện
( Đừng ai nghĩ đen tối nhá. Khu gần nhà tuôi nó thế thiệt đấy :v)
Cô bé giờ mới nhớ ra cái thảm cảnh này hồi trước. Lọ mọ ngồi dậy cô phải tìm được đèn pin. Nhưng trời quá tối để nhìn được nó đang ở đâu.
Puny vô cùng hoảng sợ.Cô bé sợ bóng tối. Vì thế ngày nào đi ngủ cũng bật đèn. Trước khi đi ngủ Vyl cũng cằn nhằn về cái tính nhút nhát của cô. Nhưng rồi anh lại cố chịu đựng cái kiểu đi ngủ mà đèn sáng choang này !
Nhớ ra Vyl cô mới đi xuống giường lay lay người anh. Nghe tiếng gió ở ngoài rít thê thiết. Cô càng càng sợ hơn. Anh thì vẫn không dậy. .
Hình như là trời lại mưa. Puny nhận ra điều đó vì tiếng đập của cửa sổ vẫn đang đập vào thành tường .Cô bé có thể có ánh sáng nhờ khung cửa đó nhưng tiếng đập của cửa sổ làm cô bé thấy sợ. Tiếng sấm ngày càng to. Cô theo quán tính ôm chầm lấy Vyl từ đằng sau.
Anh tỉnh dậy . .
(Sau một hồi lay dậy mà k dậy đợi đến lúc này mới dậy)
Bảo em kiềm chế rồi sao? – Anh lên tiếng
Puny lần này dù có thế nào quyết định không buông ra. Cô rất sợ. Sợ vô cùng. Nghe cái tiếng cười của anh cô dù muốn buông ra ngay nhưng cái đáng sợ ngoài kia làm cô thể bị ép phải tìm chỗ an toàn !
Anh đâu biết lúc trước cô nhào vào phòng bố mẹ lúc nửa đêm vì điện tắt. Cô khóc rất nhiều cứ đòi nằm giữa bố mẹ bắt cả hai ôm mới chịu nhắm mắt!
Anh giả vờ như không biết gì đi!
Phiền không ngủ được
Anh thích ngủ chung thế này mà. . .Không phải sao?
Thích. Nhưng em có biết phải kiềm chế thế nào không?
Cô bé sợ lời cảnh báo kia .Giữa nỗi sợ ngoài kia và nỗi sợ anh .Cô thà chọn để anh xử mình còn hơn là ở mình trong bóng tối và sợ hãi!
Vyl từ từ quay người lại về phía cô. Anh vòng tay ra ôm Puny làm cô bé thấy đau tim gần chết. Trong bóng tối cô cảm nhận được anh đang từ từ tiến sát mặt mình.Cô nhắm nghiền mắt môi mím chặt.Tay vẫn đang bám chặt vào áo của anh
Tiếng cửa sổ làm Vyl có vẻ khó chịu. Anh nhíu mày cách xa người cô một khoảng. Lúc này, Puny mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhận ra anh đang ngồi dậy. Cô vội kéo áo anh
Anh đi đâu đấy?
Sao? Muốn tiếp tục à?
Cô vội vàng phản ứng lại:
Không. Tại. . .em sợ ở 1 mình. Anh đừng đi đâu .Em sợ bóng tối , sợ tiếng sấm, sợ lắm!!
Ra đóng cửa thôi mà
Đừng đi!!!
Puny cố gắng bình tĩnh. Thật sự với cô tiếng sấm, bóng tối và mưa là 3 điều ám ảnh lớn nhất lại còn ở trong cái căn nhà này và chịu đựng những đó. Quá sức với cô vô cùng. Muốn khóc nhưng lại kìm nén
Vyl lại nằm xuống cạnh cô bé. Giờ anh biết cô sợ những điều này
Ngoan. Ngủ đi
Nghe Vyl nói vậy Puny yên tâm ngủ. Lúc đầu có hơi sợ và thấy ngượng khi nằm cạnh anh nhưng sự ấm áp khiến cô bé dễ ngủ. Cái ôm của anh làm cô ngủ say hơn, quên dần tiếng sấm gào thét ngoài kia !
Cơn mưa đêm đã ngớt từ lúc rạng sáng. Cửa cũng không đập mạnh nữa
Puny cũng đã mở mắt và đập vào mắt là Vyl. Cô bé biết chuyện đêm qua nhưng theo cảm tính vẫn có chút hoảng loạn. Cô buông vội tay khỏi người anh cố gắng bình tĩnh. Cô bé cười khổ sở khi chân mình lại gác lên người anh
Puny thầm cảm tạ trời đất vì anh chưa dậy. Cô từ từ đẩy anh nằm ngửa ra và cố gắng đi ra ngoài trước khi anh dậy
Giờ thì cả hai đang chuẩn bị ăn mì… Về cơ bản là ngoài mì ra thì cô bé sẽ chẳng nấu nổi món nào ra hồn hết!
Kính coong – Tiếng chuông cửa lạ lùng vang lên
Puny còn tưởng mình nghe nhầm. Ở căn nhà này ngoài mẹ cô và mới đây nhất là Vyl biết thì còn ai nữa!
Cô bé vừa mở cửa ra thì người đó đã lao thẳng vào trong nhà!
Chap 49: Bữa tiệc bất ngờ
Cậu chủ!
Tiếng của Ryo làm Vyl giật nảy mình . Anh quay đầu lại ngạc nhiên
Ơ! Anh Ryo !Sao anh đến đây được vậy? – Tiếng nói cất lên là của Puny
Cô bé hơi bất ngờ với cái hành động phi thẳng vào nhà của Ryo!
Tôi hỏi mẹ cô nên mới tới được đây. Cậu chủ chắc làm phiền tới cô rồi!Xin lỗi nhé! – Ryo nhẹ giọng
...