người ở nhà nên ở cùng nhau.” Trong ngữ điệu hâm mộ đem lại sự cảm khái, anh cũng muốn có 1 gia đình của mình.
“Quản lý tạm biệt, chúc anh cuối tuần vui vẻ!” La Vũ Tịnh không dám nhìn lại ánh mắt đó, nó làm cô cảm thấy rất áy náy.
Nếu Tề Kiếm Vân không tồn tại, có lẽ cô cũng thích Diêu Tư bắc. Nhưng con người sinh ra không có “nếu như” chỉ có “như vậy”, tình yêu chính là như vậy đó
“Nghỉ rồi à? Hôm nay làm việc có vất vả không?”
Vừa lên xe, nghe thấy câu hỏi của chồng trước, La Vũ Tịnh không hiểu được dụng ý của anh, liếc anh 1 cái: “khổ nữa em cũng làm, em không muốn làm bình hoa nữa.”
“Làm bình hoa có gì là không tốt? sướng bụng vui mắt .” anh trả lời quá nhanh, phát hiện mắt cô trợn lên, mới lại bổ xung 1 câu: “anh thực sự cảm thấy em xinh đẹp.”
Trước đây anh biết cô là người tươi tắn dễ nhìn, sau khi ly hôn càng thấy cô đẹp 1 cách kỳ lạ, đàn ông nhìn đàn bà rất trực tiếp, hấp dẫn hay không anh đều biết rõ, nếu không sao biết anh chỉ cần 1 mình cô?
“không them nói với anh.” Cô không hi vọng nhiều ở anh, người đàn ông này chỉ có hứng thú với vẻ bề ngoài và thể xác, kết hôn nhiều năm qua cô sớm đã biết rõ, anh làm sao có thể hiểu được cảm nhận và tư tưởng của cô chứ?
Nhìn cô quyết không mở miệng, anh đổi chủ đề. “muốn đi siêu thị nào?”
“cái trước mặt là được rồi.” cô làm người hướng dẫn, chỉ phương hướng.
Lái xe đến siêu thị, Tề Kiếm Vân không rõ tình hình lắm, dưới sự chỉ đạo của La Vũ Tịnh, đẩy 1 cái xe đẩy hang, cùng cô vào mua đồ.
Nhìn cả người anh là tây phục và giày da hang hiệu, nhất là cái khí chất giàu sang quyền quý kia, không ăn nhập gì với xung quanh, cô không nhịn nổi nói: “không quen thì đừng miễn cưỡng, anh ra xe đợi em là được rồi.”
Từ sau khi sống 1 mình, siêu thị là nơi cô thường xuyên đến thăm nhất, so với bách hóa với cửa hàng, nơi đây đầy ắp sức sống, nhưng lại không biết Tề Kiếm Vân có thể tiếp nhận hay không?
“Chuyện nhỏ ấy mà.” Anh khẽ mỉm cười. “Muốn mua cái gì?”
Thật là không có gì không? Cô do dự 1 lúc mới nói: “Tiểu Hiên rất thích ăn rau xanh, nhưng lại không thích ăn cà rốt, e muốn làm món cơm cà ri, xem con có nhặt bỏ cà rốt ra không.”
“Em chỉ nhớ khẩu vị của con trai, mà không quan tâm xem anh thích ăn gì sao?” Ánh mắt anh lên án sự không công bằng của cô.
Ai để ý đến anh chứ? Cô trợn mắt nhìn anh. “Khắc Hiên là con trai em, hơn nữa anh thích ăn gì đầu bếp sẽ nấu cho anh ăn.”
“Chỉ có con mới được ăn cơm em nấu sao? Không công bằng, anh cũng muốn ăn.” Anh như ăn phải giấm chua, vớ vẩn đến cực độ, nhưng không chịu nổi anh phải phản đối, muốn được cô quan tâm chú ý đến.
“Em không phải là đầu bếp của anh, cũng không phải là mẹ anh.”
“Nhưng em là vợ anh!” anh dừng bước, ngữ điệu dâng trào, giống như cô vừa mới nói lời đại nghịch bất đạo gì đó.
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, cô ngượng đến chết mất. “em không phải là vợ anh, anh đừng ru ngủ bản thân nữa!”
Bạn đang đọc truyện tại WapBacGiang.com
“Đợi đã!” anh làm sao có thể để cô chạy chứ? Phải biết sự nghiệp to lớn nhất của anh bây giờ chính là theo đuổi cô, yêu cô!
Một người chạy nhanh về phía trước, một người đẩy xe hang chạy nhanh theo phía sau, 2 người nói không ngừng, xem ra lại giống những cặp tình nhân đang yêu, trong vô thức, tự mình cũng đang cười.
Mua đồ xong, Tề Kiếm Vân 2 tay cầm 2 túi đồ, đi ra phía ngoài cổng siêu thị , đây là lần đầu tiên anh đi cùng cô mua đồ, thì ra làm những việc vô vị này lại thấy hứng thú, càng kỳ lạ hơn là, còn có 1 loại hạnh phúc kỳ diệu không nói rõ được.
“thì ra cuộc sống vợ chồng là thế…” sau khi ly hôn anh mới có cảm nhận như vậy, có lẽ đã muộn rồi, cả đời người cũng không khai thông được, bây giờ thì anh hiểu rồi, cái anh cần là 2 người ở bên nhau.
“anh vừa nói gì thế?” cô nhìn anh hỏi, không khỏi tò mò.
8.1.2
“Anh nói, chúng ta có thể làm vợ chồng, thật là quá tốt rồi.” anh thì thầm bên tai cô, tiện thể hôn trộm cô 1 cái, tận hưởng gương mặt trợn mắt thẹn thùng của cô.
Một người phụ nữ giở trò tâm kế bẫy chồng, thậm chí đã làm mẹ của đứa con 7 tuổi, vẫn có loại vẻ mặt đáng yêu này,thật sự làm anh bị mê hoặc và say đắm. rốt cuộc cô là thiên thần hay ác quý , anh phát hiện tự mình không quan tâm đến đáp án, anh chỉ muốn ở cùng cô.
“Anh, anh thật đáng ghét!” cô liền chạy mấy bước, tại nơi người qua người lại này, anh cũng quá to gan lớn mật rồi?
Giống như một cậu bé trêu chọc cô gái mà mình thích, bị mắng anh cũng vui vẻ cười, cô nhìn lại càng phát hỏa, quay người đi đường của mình.
Đáng tiếc, phương hướng cảm của cô chẳng ra làm sao, vừa bước đã bước sai hướng, quên mất chỗ vừa đỗ xe ở đâu, vì thế anh 1 tay cầm túi, 1 tay giữ cô lại nói: “vợ à, em đi sai hướng rồi, xe của chúng ta ở bên kia.”
“Em không phải là vợ anh!” cô bực mình rồi, người đàn ông này cho rằng gọi nhiều thành thật chắc? lại không cố gắng theo đuổi cô, cũng không cầu hôn cô một cách trịnh trọng, đừng bao giờ nghĩ như vậy là được!
“Không thế anh gọi em như nào? Bảo bối à?” Anh linh động, những lời thật tâm trong lòng tưởng chừng rất buồn nôn mà tự nhiên phát ra, nhưng nói ra lại không tệ, mà ngược lại lại là một niềm vui.
Nếu như hiểu sớm vài ngày, có thể anh sẽ nói nhiều hơn những lời lẽ yêu thương với cô trong điện thoại rồi, bây giờ bắt đầu cũng không muộn, để anh phát huy tốt thiên phú vừa mới phát hiện.
“Xin anh đừng gọi em là bảo bối!” so với vợ còn tệ hại hơn gấp 200 lần!
“Tiểu đáng yêu, chúng ta về nhà thôi!”
La Vũ Tịnh từ trước đến giờ chưa bao giờ hi vọng mình yếu ớt đến vậy, cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lẽ nào số trời đã định cô được chồng trước ăn (tiêu diệt)? Thật hi vọng ngày nào đó nhìn thấy bộ dạng cười không nổi của anh, haizz!
8.2.1
tối hôm đó, Tề Khắc Hiên vui vẻ ngồi ở bàn ăn, cậu đã bày sẵn các loại dụng cụ ăn, đang đợi mẹ bưng thức ăn lên bàn. Nhưng hình như bố cậu vẫn đang ở thư phòng, cậu do dự không biết có nên đi gọi bố hay không?
Công việc đối với bố cậu mà nói thì rất quan trọng, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cậu thực sự rất hi vọng cả nhà cùng nhau ăn cơm!
đúng lúc này, Tề Kiếm Vân lại xuất hiện và nói với con trai: “Tốt rồi, mọi việc đều làm xong rồi, tối nay không có việc gì rồi”.
Tốt quá rồi! Tề Khắc Hiên tỏ vẻ vui mừng, bố cậu dạo này thay đổi càng ngày càng bình dị giống người bình thường, đây nhất định là có liên quan đến mẹ cậu, mặc dù tuổi còn nhỏ cũng thấy được bây giờ bố cậu cực kỳ để ý đến mẹ cậu rồi!
La Vũ Tịnh bưng lên hai đĩa xào, mỉm cười nhìn con trai, thấy chồng trước lại nhíu mày, tại sao âm hồn của anh vẫn chưa siêu thoát chứ?
“Để anh giúp em”. Tề Kiếm Vân chưa bao giờ dễ dàng chịu tác động, phản ứng thờ ơ của cô là đuổi không được anh, sau đó anh tự động vào bếp đem thức ăn ra, tiện thể xới cơm và canh cho cả ba người mới ngồi xuống nói: “ăn thôi!”
Đối với hành động của chồng trước, đến 1 tiếng khẳng định hay khen ngợi cũng không có, quay sang hỏi con trai: “Tiểu Hiên, mấy hôm nay con làm cái gì?”
Tề Khắc Hiên ngoan ngoãn trả lời mẹ: ” thứ hai học tiếng Anh, thứ ba toán, thứ tư tập làm văn, thứ năm mỹ thuật, hôm nay học violon.”
Tuần này miễn cũng nhiều quá rồi!” La Vũ Tịnh nói với con trai, ánh mắt lại hướng về chhồng trước, không khách khí trừng mắt với anh 1 cái.
Tề Khắc Hiên nói hộ bố: “Lẽ ra tối nay còn có giờ tin học, nhưng bố nói sau này không cần nữa, bố có thời gian sẽ dạy con.”...