cả.
Anh lập tức lắc đầu. “Muộn thế này, đi taxi rất nguy hiểm.”
Cô nghĩ ngợi một chút. “thế em nhờ quản gia hoặc lái xe đưa em về một đoạn.”
Anh lại loại bỏ ý nghĩ này thay cô. “Họ cũng đã nghỉ ngơi rồi.”
“Thế, thế thì…” rốt cuộc muốn cô thế nào? Thế này không được thế kia cũng không xong, lẽ nào muốn cô đi bộ về?
“Dù sao phòng của em vẫn còn, em ngủ ở đây một đêm đi!” anh cuối cùng cũng thốt ra được lời nói thật lòng, nhìn chằm chằm cô.
Cô sợ hãi, lời đề nghị này quá nguy hiểm, cô làm sao có thể tự nhảy vào cạm bẫy chứ, đương nhiên muốn lấy cớ. “Nhưng em không mang quần áo để tắm, còn có thứ em cần…”
Anh nhanh chóng chặn cớ của cô. “Phòng em không thay đổi gì, quần áo và đồ dung của em vẫn còn, anh nghĩ em không thiếu gì cả.”
“Thật sao?” Cô có nên vui không? Anh không bỏ đồ vật trong phòng cô, xem là để kỷ niệm hay là tưởng nhớ cô đây?
Anh hiểu nỗi lo nghĩ của cô, chủ động giải thích: “Đừng lo, anh sẽ không lên giường của em lúc nửa đêm đâu, mặc dù anh rất muốn.”
“Anh…”
“Nếu em không nói gì, anh sẽ ôm em đến phòng anh ngủ.”
Anh giữ vai cô, bàn tay truyền đến hơi ấm, mặt cô nóng bừng lên, vội quát: “Anh đừng có vớ vẩn!”
Nhìn mặt đói khát của anh, cô hoảng hốt cực độ, sao lại thế chứ, người đàn ông này chỉ cần thể xác cô, không cần trái tim cô sao? “Anh chỉ đùa thôi, anh không ép em làm điều em không muốn làm, anh tôn trọng suy nghĩ và cảm nhận của em, mặc dù anh vẫn chưa có gì, nhưng anh đang cố gắng.” Anh rút tay về, đi đến phòng cô, giúp cô mở cửa.
Cô nghi ngờ có phải tai mình có vấn đề? Tề Kiếm Vân cũng biết nói những lời “bảo vệ nhân quyền” sao?
“Đừng nghĩ nhiều như vậy được không? Ở lại đi!” Anh theo lệ lại lấy con trai làm lý do, một lý do an toàn lại có hiệu quả. “Ngày mai Tiểu Hiên ngủ dậy thấy mẹ vẫn còn ở lại, nhất định sẽ rất vui.”
Lòng cô xao động, kỳ thực, cô cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ sau khi con trai thức giấc. “Anh cam đoan tuyệt đối không quấy rầy em chứ?”
“Anh cam đoan sẽ không quấy rầy em, trừ phi em muốn.” Anh chưa bao giờ cam đoan khó khăn như này, trái với ý muốn trong long, lại không thể không làm.
“Được, em tin anh lần này.”
“CẢm ơn.” Anh vuốt tóc cô, sau đó chắp tay ra sau một cách cực kỳ nhẫn nại, nói với giọng khàn khan: “Thế thì… chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon…” cô không dám nhìn vào mắt anh, chạy đến phòng ngủ ngày xưa, liền đóng cửa, phảng phất sau cửa còn có thể cảm nhận ánh mắt của anh, nhìn cô một cách kiên quyết, sâu sắc, không nói ra mong muốn của anh.
Cô sợ, thực sự cô rất sợ, sợ đôi mắt ma lực kia của anh, càng sợ hơn trái tim bất lực của mình, đây không phải là một trận chiến cân sức, từ trước đến giờ chưa ao giờ, bởi vì khi bạn yêu một ai đó, trái tim chắc chắn sẽ chìm đắm …
mấy chương trước tớ không dịch bạn ạ, đấy k phải blog tớ. dịch xong hết truyện tớ sẽ quay lại dịch lại chương ý được không? thông cảm dạo này tớ nhiều bài tập quá nên không có thời gian t sẽ cố gắng dịch sớm
8.3.1
Nằm trên chiếc giường quen thuộc trước đây, La Vũ Tịnh lại mất ngủ, dỏng tai lên lắng nghe, như thể bất cứ lúc nào cũng có tiếng bước chân truyền đến, không biết là tâm trạng kháng cự hay mong đợi, cô sắp phát điên rồi.
Trằn trọc không biết bao lâu, cô mới mê mê muội muội đi vào giấc ngủ, trong giấc mơ vẫn không ổn định, đáng ghét, Tề Kiếm Vân sao có thể tự ý xông vào giấc mơ của cô cơ chứ? Người đàn ông này cho dù bất cứ thời gian nào bất cứ nơi đâu, đều ngang ngược như thế, cũng làm cô bận tâm như vậy.
Sáng sớm, khi cô vẫn còn mơ màng, ánh mặt trời màu vàng của cửa sổ thu hút tầm nhìn của cô, ngoài ra còn có một bong hình đập vào mắt cô, đó không phải là ai khác, chính là Tề Kiếm Vân.
Mới bắt đầu cô cho rằng mình đang mơ, nhưng chớp chớp mắt, bóng người đó càng ngày càng rõ nét, người ngồi ở cửa sổ đích thực là anh.
“Anh vào đây làm gì?” Vô sợ thót cả tim, hai tay kéo vội chăn, may mắn là áo ngủ của cô tương đối kín đáo, cho dù cái chăn không che kín cũng không đến nỗi quá gợi cảm.
“Muốn nhìn ngắm em mà thôi.” Tề Kiếm Vân đứng cạnh cửa sổ, ánh nắng từ sau lưng đổ xuống, anh như thể đến từ nắng sớm, đường nét của khuôn mặt cũng biến thành dịu dàng, càng có thể thấy rõ sự ấm áp trong mắt.
“Không có gì đẹp cả!” Cô gạt mớ tóc dài trước trán, không quá vui mừng phản bác lại. Không hiểu bộ dạng của mình bây giờ như nào, sợ tóc rối bù xù, không chừng còn có quầng thâm ở mắt nữa!
“Ai bảo thế? Anh thấy đẹp là đẹp.” Môi anh nở nụ cười rạng rỡ, cô bĩu môi (cái này không biết dịch thế nào cho nó thuận tai không thô, nhưng hành động này giống mấy em teen post hình ý ^^), cái vẻ mặt bướng bỉnh đó chỉ làm cho anh muốn hôn cô mãnh liệt. So với bình thường đêm qua anh bị mất ngủ nghiêm trọng, muốn đến căn phòng của cô phía đối diện như thể quay lại trước đây, cô nằm lặng lẽ trên giường, khi chân anh bước đến gần, bờ vai cô cứng nhắc, có lẽ là cố ý quay lưng về phía anh, sau đó anh từ từ xoay người…
Đủ rồi đủ rồi, lại tưởng tượng anh sợ phá vỡ sự bảo đảm của mình, “quấy rối” cô một cách bất chấp mọi thứ, dốc hết tình cảm, điên cuồng…
Quả nhiên, cô hỏi anh. “Không phải anh nói không làm phiền em sao?”
“Anh chỉ đứng lặng lẽ ở đây thôi, nên không tính là làm phiền em chứ?” Thật sự nếu muốn làm phiền cô, anh sẽ không lãng phí thời gian nói, cũng không cho cô thời gian để nói, ngoài những âm thanh rên rỉ thở dốc không chuẩn bị mà phát ra.
Cô không muốn tranh luận, đó là tự tìm tội để nhận. “Anh vào bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, mới nửa tiếng.” Đáng tiếc cô dậy quá sớm, quấy rầy anh thưởng thức người đẹp ngủ.
La Vũ Tịnh nghĩ mãi không thong, anh đứng đây nửa tiếng rồi, chỉ là muốn ngắm nhìn cô mà thôi? Đây là việc lãng phí sinh mạng, không có ý nghĩa, không giống tác phong của anh chút nào cả!
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh nói rồi, chỉ là muốn nhìn ngắm em mà thôi.” Anh tiến đến mép giường ngồi xuống, tay gạt tóc của cô. “Còn muốn nói chuyện cùng em, chào buổi sáng.”
“Anh nhìn cũng nhìn rồi, nói cũng nói rồi, có thể đi được chưa?” Cô lui ra phía sau một chút, đáp lại một cách không có thiện ý.
Anh không dễ dàng gửi như vậy, chủ ý đã định phải thật tâm nói chuyện với cô một lần, quen biết mười năm qua, lần đầu tiên anh cảm thấy có lời không nói rõ được, cho dù không hôn cũng không sao, anh thực sự muốn biết cô nghĩ những gì.
“Hôm nay là thứ bảy, việc của anh đều làm hết rồi, chúng ta nói chuyện thế nào?”
“Em không cho rằng có gì để nói cả.” Cô quay đầu, trợn mắt nhìn đèn bàn cạnh giường, đột nhiên má nóng bừng, cô nhớ rõ ràng, mỗi đêm anh đến phòng cô, chỉ để cái đèn này, trong một màn mờ ảo có cô.
Anh không thấy tâm tư hỗn loạn của cô, nói một việc khác, cũng là việc về ban đêm. “Nhớ đêm hôm sinh nhật em 18 tuổi không?”
Sao có thể không nhớ chứ? Cô nhắm mắt, rơi vào quá khứ, hồi ức không mời mà đến, từng chút từng chút của đêm hôm đó, là điểm chuyển ngoặt lớn nhất của đời cô, việc đến như hôm nay, cô đều không biết là đúng hay sai? Nhưng nếu quay lại một lần, chỉ sợ cô vẫn yêu anh vô vọng…
8.3.2
Dường như anh thấy rất thú vị, tiếng nói cũng trở nên từ tính (t nghĩ là thu hút ^^) rất nhiều. “Lúc đó em nói “em có một nguyện vọng” là nắm tay anh.”
Làm ơn (t thường nói là lạy hồn ) anh là kiểu người làm những việc ngu ngốc không nên làm sao? Cô không muốn thừa nhận cảm xúc lúc đó, vội lấy cớ: “Em đã từng coi anh là thần tượng, con gái muốn cầm tay thần tượng là lẽ đương nhiên.”
“Nhưng em cũng không cự tuyệt hành động tiếp theo của anh.”
Trừng mắt nhìn chiếc đèn bàn bên kia giường, cô cảm thấy cả tai và cổ mình đều nóng. “Sự việc đã qua rồi, xin anh đừng nhắc lại.”
“Anh muốn biết, cảm xúc em đối với anh khi đó là như nào?”
Từ x