- Nó đắt lắm sao? Nó hỏi dồn
- Không phải đắt vì nó gần như là…..vô giá không thể mua được. Muốn có được vật này phải đến vùng Biển Ngư kiếm tìm Thập thủ yêu ngư, giết chết họ và đoạt lấy những giọt nước mắt hạnh phúc vì được thoát khỏi kiếp yêu tinh. Nhưng những người làm được việc này không nhiều vì đây đều là yêu quái cấp A* trở lên đấy!
- Vậy có phải nó như thế này không? Nó vừa đưa dải ruy băng hắn tặng cho akêmi vừa hỏi.
Akêmi xem xét một hồi lâu, rồi cũng thốt lên:
- Đây..đậy đúng là Shamans aquamarin….làm sao bạn…lại có được nó? Đứng nói là bạn chạm vào được một sợi tóc của lũ yêu ngư!
Nó vẫn trơ ra như tượng gỗ. Nó cứ ngỡ rằng đây là một món quà bình thường mà hắn tặng nó…không ngờ lại quý giá như vậy. Chính vật tưởng như chỉ là đồ trang sức này lại là thứ đã cứu mạng nó, hắn vẫn nhớ….nó không biết bơi…và vật này qua rất hữu ích nếu gặp phải tình huống xấu. Cảm nhận được món quà này là sự quan tâm của hắn đối với nó..nó bỗng thấy đỏ mặt….chắc chắn hắn phải tốn không ít công sức mới làm nên được món quà này. Một cảm giác hạnh phúc từ đâu bao lấy toàn bộ trái tim nó, nhẹ nhàng nhưng thật sự..vô cùng ấm áp.
- Này….!? Akêmi lay lay đôi vai của nó
- À…không có gì! Cảm ơn bạn nhé….chúc bạn ngủ ngon! Nó bối rối giật lại dải ruy băng từ tay akêmi rồi phóng thẳng ra ngoài. Mặc cho akêmi vẫn ngu ngơ không hiểu chuyện gì.
——————
Nó vừa nắm chặt sợi ruy băng trong tay vừa chạy nhanh về phòng. Trái tim trong lồng ngực nó đang đập thình thịch. Nhưng…
"Bộp" Nó va phải một "bức tường lớn".
Ngước nhìn lên….là hắn chứ ai.
Gặp hắn vào lúc này nó không khỏi cảm thấy bối rối, mặt đỏ gay như quả cà chua chín.
- Sao thế? Hắn nhíu mày
- Kh….không…c……có gì!
- Nói dối sao? Hắn thấy hơi khó chịu
- À……chỉ là…..cái này….quý lắm phải không? Nó chìa sợi ruy băng ra.
Hắn liếc nhìn sản phẩm mình cất công làm ra. Hai tay cho vào túi quần…tiếp tục tiến bước để lại cho nó một câu nói:
- Bạn xứng đáng với món quà đó!
Trong đàu hắn hiện lên thêm một suy nghĩ: " Coi như đó là lời xin lỗi cho những gì bạn vì tôi mà phải chịu đựng"
Nó ngẩn ngơ đi nhìn theo hắn. Nó bỗng liên tưởng tói hình ảnh của Nhật Nam….hai người này có gì đó rất giống nhau.
—————-
Sáng hôm sau
Sự việc của buổi sáng tuần trước lại lặp lại. Nó lại tiếp tục nôn thốc nôn tháo. Mặt mày xanh xao. Đôi bàn tay cứ úp chặt lấy sống mũi…vì nó không chịu được cái không khí ở trong xe. Chợt chị nó kêu lên:
- Chiếc vòng Blue tears( nước mắt biển khơi)!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn tay của nó.
- Gì cơ? Nó ngu ngơ.
- Em…..em lấy chiếc vòng đó ở đâu? Chị nó lắp bắp chỉ chiếc vòng cổ trên tay nó.
Nó liếc nhìn vật chị nó chỉ trỏ rồi trả lời:
- Đợi bốc quà đêm Giáng Sinh chứ sao!
- Em may mắn thật đó! Đó là món quà được săn nhất vì do chính Nữ thần nương nương chọn lựa.
- Vậy sao? Nó thờ ơ
Nhìn cái vẻ mặt của nó Ngọc My bèn kể lại câu chuyện:
- Và phần hồi hộp nhất đã đến, mọi người hãy mở quà đón thần may mắn nào! Món quà đăch biệt nhất đếm nay là Blue Tears làm bằng Shamans aquamarin.
Tất cả mọi người đều khấn thầm mình sẽ là chủ nhân của chiếc vòng mơ ước nhưng……..
- Không phải mình! Chán quá
- Mình cũng không trúng.
- Tại sao mình lại không được cơ chứ?
bla….bla…..bla…..
Cả hội trường đều nhốn nháo, mọi người đều nghĩ món quà đó đã bị thất lạc.
- Em…tặng chị được chứ! Ngọc My năn nỉ
Nó không ngần ngại rút tay ra khỏi chiếc vòng bao người mơ ước mà nó lại dễ dàng nhận được. Không phải nó không thích món quà này mà nó chỉ cần một thứ bảo vệ nó là đủ……….đó là món quà của hắn. Cổng trường đã hiện ra trước mặt, báo hiệu khoảng cách đến Shamans chỉ còn là vẫn đề thời gian. Đã từ lâu nơi đây đã trở thành gia đình của nó. Thầy cô là bố mẹ, bạn bè là người thân. Nhất là một đứa con gái mồ côi, bản thân minhg là ai cũng không biết như nó thì nơi này giống như một thiên đường. Nó ì ạch xách chiếc vali cùng akêmi bước vào trường. Cả trường đều bị bao bọc bởi một màu trắng lạnh lẽo, không gian yên tĩnh vô cùng. Cũng dễ hiểu vì trường bây giờ chỉ còn nó, akêmi cùng với và thầy cô. Mọi người đã thuận đường mà mà trở về với gia đình để tận hưởng kì nghỉ đông cả rồi. Anh nó muốn nó về biệt thự nhà anh ở Tokyo nhưng nó không đồng ý. Tuy anh nó vẫn là Nhật Nam – anh trai nó – một điều không thể thay đổi nhưng cái danh Vương tử cũng là một sự thật không thể chối cãi, nó không thể mặt dày tới mức bước vào gia đình riêng của anh mà không phải là một thành viên trong đó. Chị nó cũng theo anh về Tokyo vì nghe nói mẹ anh nhớ chị. Akêmi không về nhà nên cả hai lại ở cùng nhau.
———————
Ngồi nhâm nhi chén trà nóng, nó lặng lẽ ngồi nhìn những bông tuyết trắng. Nó đang nghĩ về tương lai……tương lai của nó sau này….không biết sẽ ra sao.
- Bánh mật ong xuất xưởng đây! Akêmi tay bưng đĩa bánh, đôi môi nở một nụ cười tươi.
- Bạn nhớ giỏi thật! Mình nhớ chỉ dạy qua cho bạn một lần! Nó cười híp mắt, tâm trạng buồn bã vẩn vơ kia bị nén chặt vào tim.
- Mình mà lại! À…chút nữa vào thư viện cho đỡ buồn nha! Cắn mộtmiếng bánh, akêmi rủ rê.
- Umk, à akêmi này…..sao bạn không về nhà với gia đình?
-"………….."
Nó thấy hơi chột dạ. Akêmi là một cô gái lạc quan yêu đời, mạnh mẽ và đầy cá tính. Nụ cười luôn hiện hữu trên khoé môi bé xinh như một sự khẳng định mình luôn luôn hạnh phúc, cô bạn này rất ít khóct mà thật ra thì nó chưa thấy akêmi khóc lần nào. Vậy mà bây giờ….sau câu hỏi của nó……một giọt lệ đã lăn trên khoé mi biết cười của akêmi.
- Mình mồ côi từ năm 5 tuổi! Akêmi gạt giọt nước mắt khẽ nói.
- Xin….lỗi! Nó ấp úng, trong lòng chọt dâng lên sự đồng cảm.
- Bố mẹ mình là gia nhân cho một gia đình quyền quý xuất thân từ hoàng tộc ẩn dưới danh một tập đoàn đá quý nổi tiếng Nhật Bản. Nhưng vào một ngày gia đình đó đã bj xoá sổ hoàn toàn bởi một trận lửa yêu và bố mẹ mình cũng không tránh khỏi kiếp nạn.
- Tại sao……..? Nó nhíu mày
- Tại sao? Đó cũng là câu hỏi mình luôn thắc mắc! Tại sao một chuyện động trời như vậy lại không được điều tra? Tại sao một vụ thảm sát như vậy lại không ai để tâm? Akêmi nói gần như hét, đôi mắt hướng thẳng lên bầu trời âm u, có gió cuồn cuộn.
- "………….." Nó nghe những lời akêmi nói mà nước mắt cũng chợt trào ra, vụ việc về bố mẹ nuôi của nó cũng vậy, bị giấu nhẹm. Nó muốn nhờ điều tr thì anh nó ngăn cản và nói nó không để cho ai được biết mình có quan hệ với bố mẹ nuôi. Những người biết cũng bỗng dưng mất tích một cách bí ẩn.
- Về sau mình mới hiểu ra – akêmi cười cười chua chát rồi nói tiếp. hai vợ chồng pháp sư đó là pháp sư bóng tối. Đối với Hoàng gia đây là một việc đáng xấu hổ nên không cho sự việc lan truyền ra ngoài.
- Nếu họ là pháp sư bóng tối thì sao lại bị giết bởi lửa yêu? Họ vốn là……
Nó chưa kịp nói hết câu thì Akêmi đã chen ngang:
- Đó là một cuộc thanh trừng trong thế giới màu đen, hình như hai vợ chồng đó định phản bội quay trở lại con đường ánh sáng nên bị giết hại. Những người lên quan và nghi ngờ có liên quan đều bị họ giết hại. Phương châm của chúng là: Giết nhầm còn hơn bỏ sót mà.
Nó xót xa nhìn Akêmi, hoá ra trong lòng akêmi lại chất chứa nhiều tâm sự như vậy.
- Nhưng mình vẫn sống tốt, sống mạnh mẽ, quật cuờng với cuộc sống này vì cuộc sống của mình phải đánh đổi bằng mạng sống của bố mẹ. Mình luôn tự thiết kế cuộc đời của riêng mình, quyết không hối hận với nhũng gì mình đã thực hiện.
Nó vẫn im lặng. So với akêmi nó quá ngu ngốc, yếu đuối và nhu nhước. Nó nhận ra nhiều người có cuộc sống đau khổ hơn nó vậy mà vẫn sống tốt. Còn nó……
Đầu nó hiện lên một suy nghĩ
" Mạnh mẽ nào, Quách Giao Khuyên"
Cháp 19: Chào mừng em đến với Black Shamans wolr, Hanaka!
Tại biệt thự to lớn nằm giữa trung tâm Osaka. Đây là biệt thụ của gia đình Tsura, một gia đình trong hoàng tộc của Shamans worl nhưng đối với thế giới con người thì đây là một gia đình sở hữu một tập đơnà kinh doanh về thời trang. Hanaka kiêu hãnh bước vào trong sự cúi rạp của những người gia nhân mà không quan tâm bất cứ điều gì. Cô ả về nhà chỉ để sắp xếp một số việc, hoàn toàn không phải về thăm gia đình. Đang định bước vào phòng riêng thì…..
- Mái tóc đó là sao? Hanaka? Một giọng nam vang lên- người đó là anh trai của Hanaka- Tsura Ichida
Hanaka dừng bước, ưỡn ẹo quay người, khoé môi nhếch lên có chút bực dọc. Biết chắc mái tóc đỏ của mình sẽ gây chú ý nhưng cô ả đâu có ngu mà khai ra mọi chuyện, hoạ có chăng thì cũng chỉ là vài câu qua loa cho xong chuyện.
- Nhuộm! Không được sao? Vừa nói cô ả vừa khoanh tay trước ngực, điệu bộ bất mãn vô cùng.
- Khai thật đi con ranh, mày tự hào về mái tóc trước đây lắm cơ mà! Ichda cười khẩy, rõ ràng gần như đoán hết được sự việc nhưng vẫn giả vờ.
- Quan tâm nhiều quá đấy! Hanaka xoay gót tiến về phía cửa phòng. Không thèm đếm xỉa đến ông anh rắc rối.
- Pháp sư bóng tối, là mày đó hả? Ichida gãi gãi cái cằm, điệu bộ có vẻ thích thú.
- Thế thì sao? Định tố cáo à? Nếu thế thì cái nhà này……- Hanaka vẫn thản nhiên không chút sợ hãi, cô ả thừa hiểu dù có chuyện gì họ cũng không công khai việc này.
- Không, chỉ là……chào mừng em đến với thế giới của pháp sư bóng tối!
Hanaka giật mình, điệu bộ cực kì nghi ngờ,….gì đây chẳng lẽ Ichida cũng là…..
————————–
Trong khi đó tại biệt thự chính xác hơn là một lâu đài mang tên Shine. Hắn đang ở trong đó, uể oải với một đống giấy tờ .Giữa lòng Tokyo đầy cạm bẫy này hắn cảm thấy quá nhàm chán, nếu không phải bị ép buộc thì hắn đâu có tới đây. Cũng chỉ là mấy buổi xem mặt vô vị cùng mấy ả con gái giả mà cha hắn bắt gặp. Hết loại quận chúa ở Shamans worl lại đến mấy ả tiểu thư loài người, chẳng có gì khác biệt…..đối với hắn họ không bằng loài thú, chỉ chực nhìn tiền mà lao vào.
Sawada- một gia đình giàu nhất Nhật Bản được dẫn dắt bởi một vị tổng tài trẻ là hắn. Cũng vì cái mác ấy đã khiến hắn trở thành một cỗ máy,
chỉ biết làm việc và làm việc. Đâu ai biết rằng cái mác quá hào nhoáng chỉ làm người ta thêm mệt mỏi. Gõ nhẹ cái bút xuống mặt bàn, hắn trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, ở nơi xa kia có hình bóng của người con gái hắn yêu, người con gái đó không giống lũ búp bê nhờ tiền mà chạy. Cô gái ấy trong trắng, tinh khiết, không một vết nhơ, giống như một dòng suối thiêng không ai động đến. Chán nản, hắn ra khỏi biệt thự, nhảy lên chiếc xe thân yêu….bắt đầu một cuộc phiêu đường phố.
——————–
Trong khi đó, Nhật Nam và Ngọc My đang tranh thủ những ngày nghỉ đông mà tìm thêm dấu vết của vụ án 11 năm trước. Không muốn nói là mò kim đáy bể nhưng thật sự đây là một công việc khó khăn. Nhật Nam rất coi trọng việc này, đêbs nỗi bỏ ăn bỏ ngủ, anh linh cảm có chuyện động trời sắp xảy ra…….
...