Bạn đang đọc truyện tại : Tgcom
– Chắc là không thể mẹ à, giờ thì con yêu người khác rồi, nếu cậu ấy có gọi đến thì con chỉ có thể nói như vậy thôi.
– Mà thằng nhóc đó tên thật là Tuấn Anh phải không?
– Dạ vâng!
– Thôi thì bố cũng không ghét cậu ta nhưng nếu con thấy không ổn thì cũng nên thôi đi. Bố không muốn con phải khổ khi yêu cậu ta như thế.
– Vâng, con sẽ nhớ!
– Anh đúng thật là, con mình còn chưa làm gì mà anh đã nói thế là sao? Không sao đâu con à, hãy mạnh mẽ lên nhé, cho dù cậu nhóc đó có phản đối cũng phải cố gắng không để thoát, trong cuộc đời đâu phải dễ dàng gì gặp người thật sự quan trọng với mình.
– Mẹ nói đúng ghê!
– Hai mẹ con nhà này đúng là tâm đầu ý hợp nhỉ, bố không tán thành đâu…
– Không được đâu bố nó, ngày mai anh phải chở con đi đấy! Anh chẳng nói là sẽ tin tưởng con đến cùng còn gì, anh phải động viên con chứ!
Cùng lúc đó tại chung cư M, tầng 13, Zenka đột nhiên thấy ớn lạnh, nhìn bữa cơm mà cậu “kỳ công” làm trong suốt mấy tiếng đồng hồ cậu thở dài:
– Có mỗi một mình mà làm mãi mới xong, mình làm sao ấy nhỉ?
Nhìn về phía Nilk hay ngồi, cậu nhớ ra là cô chưa trả lại chìa khóa nhà, nếu cứ như vậy chắc chắn cô ấy sẽ quay lại, trước lúc đó cậu quyết định nên đi khỏi nhà một thời gian cho tới khi cô ấy thôi cái ý nghĩ về chuyện thích cậu, có lẽ thế là hơn, Zenka tự cho là vậy. Nghĩ tới đó, cậu lập tức gọi điện cho Linh, cậu em khá lo lắng khi ông anh vừa "tạm trú" tại bệnh viện một thời gian, Tuấn Anh lập tức trấn an cậu nhóc:
– Chỉ là bị sốt bình thường thôi, em không phải lo đâu, hai đứa học hành vẫn tốt đấy chứ?
– Vâng, vẫn tốt, không thi lại môn nào cả! Thằng Dương còn “cua” đượccô bé học cùng lớp nữa, anh yên tâm chưa?
– Ai lại nói chuyện em mình có người yêu như thế, cậu ghen tỵ là em cậu có người yêu trước cả cậu chứ gì?
– Anh Zen đoán mò, thế nhưng anh có chuyện gì cần hỏi em ạ?
– Em có biết chỗ nào cho thuê trọ không, đừng chọn chỗ nào đông đúc quá ở trên tầng cũng được.
– Anh tìm làm gì thế?
– Anh muốn ở đâu đó một thời gian.
– Anh định đi bụi à?
– Không.
– Thế thì có, ở gần nhà em có một chỗ khá ổn, nếu anh cần gấp thì mai anh có thể tới xem qua.
– OK, cảm ơn em nhiều!
– Không có gì ạ!
Sáng hôm sau, Zenka kéo khóa chiếc vali, cậu không nhiều đồ lắm nên không mất nhiều thời gian, thứ vướng bận nhật là mấy cây đàn, cậu bọc cây guitar và violin vào bao rồi khoác lên vai và xách theo. Đúng lúc định bước đi thì cậu chợt giật mình khi thấy Nilk đã đứng cách mình có vài bước chân. Cậu thấy hơi chột dạ, tự lầm bẩm với mình rằng nên đi sớm hơn, Nilk không nói gì chỉ nắm chặt lấy chiếc áo khoác dài cô cầm trên tay, trong bộ váy đơn giản và dịu dàng màu ngọc bích cô lưỡng lự một lát rồi từ từ tiến tới bên anh:
– Anh định đi đâu thế?
– Tôi… phải đi mấy ngày! – Zenka trả lời nhanh.
– Anh không đi làm mấy hôm rồi với lại ốm còn chưa khỏi hẳn anh đã định đi đâu.
– Tôi chỉ… – Anh hơi lúng túng.
Nilk tiến tới gần anh cô nhẹ nhàng xoay khuôn mặt anh đối diện với mình, cô nhìn thẳng vào anh rồi nói:
– Khi nói chuyện phải NHÌN THẲNG vào em chứ?
Zenka đứng im, cậu chưa từng nghĩ cách làm này lại có lúc “phản chủ” như vậy, trước đôi mắt thẳng thắn và trong suốt của cô ấy, cậu hiểu là bài nói dối của mình đã bại lộ. Nilk tiếp tục không buông tha cho cậu chút nào:
– Vậy là anh nói dối sao? Anh không có việc gì phải đi, anh chỉ muốn CHẠY TRỐN khỏi em đúng không? Sao anh lại làm thế?
– Tôi không… có… ý định đó… (chết tèo mi rùi đó nhóc, say goodbye)
– Tại sao anh lại muốn trốn khỏi em? – Nilk vẫn tiếp tục.
– Không… – Zenka thấy anh không biết nên nói gì, anh nghĩ thầm – Không muốn cô ta tới gần mà lại gặp ngay lập tức thế này thì biết nói sao đây?
Nước mắt bất chợt lại chảy ra khỏi khóe mắt Nilk, cô lập tức ôm lấy Zenka thật chặt:
– Sao anh cứ nhất quyết phải rời khỏi em?
Cái ôm bất ngờ này của cô làm anh bối rối hết mức, mất vài giây Zenka mới nói được một câu dứt khoát:
– Này Nilk, cô không nghĩ là không nên làm như thế này hay sao?
– Tại sao lại không?
– Cô bỏ tôi ra một lát đi, đừng có ôm nữa! – Cậu vẫn lạnh lùng.
– Không được đâu, anh đừng bắt em phải rời khỏi anh nữa, điều đó còn khiến em đau khổ hơn cả việc ở bên anh như thế này! Em thật sự KHÔNG THỂ TỪ BỎ anh như vậy được!
– Sao cô cứng đầu thế…
Bạn đang đọc truyện tại : Tgcom
– Anh cũng vậy mà, em… có bao giờ nghĩ là em lại yêu anh đâu, nhưng mà nó lại xảy ra mà em thì KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI được!
– Làm thế nào để cô buông tha tôi ấy nhỉ? – Cậu bắt đầu thấy khó chịu.
– Làm thế nào để anh thôi nghĩ tới việc đó nhỉ?
– Này Nilk, tôi không…
Zenka hoàn toàn không thể nói tiếp được câu nói đó khi Nilk dừng nó lại bằng một nụ hôn chỉ trong một lần chớp mắt của cậu, cậu sững sờ tới nỗi không thể cử động trong khi đôi môi dịu dàng đó đang chạm tới mình, nếu có thể được nói về những gì đang hiện ra trong đầu cậu lúc này thì có lẽ là Nilk đã thành công trong việc khiến Zenka hoàn toàn không thể nghĩ được gì cả (mình thật sự là một tác giả thích cho nhân vật phải khổ đây mà). Nhìn vẻ mặt cứng đờ của cậu sau khi “bị hôn” Nilk lại bật khóc và ôm chặt cậu hơn, mất một lúc cô mới chịu buông lỏng tay ra đôi chút. Thật sự bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại khóc nhiều như vậy, dồn hết can đảm để hôn, rồi bất chợt lại thấy việc này thật vô ích, người ta đâu thể yêu nhau chỉ sau một nụ hôn chứ, nghĩ vậy cô lại càng muốn khóc. Zenka từ từ ngồi xuống ghế, Nilk cũng ngồi theo, cô liên tục lấy giấy để lau nước mắt còn cậu thì tự lấy một tờ giấy khác để lau… son môi, nhưng ý định đó không được thực hiện ngay lập tức trước cái nhìn chằm chằm của Nilk:
– Anh đang định làm gì thế? – Cô hỏi, giọng hơi nghẹn ngào vì nước mắt.
– Tôi … không thích son môi…
– Anh định xóa đi rồi quên luôn là em đã hôn anh sao?
– Hừm… chắc thế…
Nilk quả thật không chịu buông xuôi, cô lấy khăn ướt lau sạch lớp son môi rồi đưa cái khăn khác cho Zenka:
– Nếu anh không thích son môi thì anh lau đi, em sẽ hôn lại! – Cô nói đầy cương quyết.
Câu nói đó của cô làm Zenka thật sự giật mình, cậu lắp bắp:
– Cô… bình tĩnh đi, đừng có… quá khích như thế!
Nilk lập tức tiến tới gần anh, Zenka thấy tóc gáy đang dựng lên nhanh hơn điện nhưng cuối cùng thì cô gái chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh:
– Bây giờ thì em đã “đóng đấu” rồi nhé, anh không được nghĩ đến ai khác đâu!
– Này Nilk, cô không thấy ngại sao?
– Có chứ, em thấy nóng hết cả tai, nhưng mà em nghĩ là em chỉ ôm người em yêu thôi chứ không phạm tội gì cả!
Bạn đang đọc truyện tại : Tgcom
– Nhưng tôi không thích! Chẳng để làm gì cả! – Zenka chán nản.
– Vậy em hôn lại nhé!
– Bó tay – Cậu giật mình – Thôi đi cho tôi nhờ!
– Vậy anh đừng đuổi em đi nữa!………
Chương 10
Ba mươi phút sau, Nilk chìm sâu vào giấc ngủ trong khi vẫn ôm chặt Zenka, nghe tiếng thở bắt đầu trở nên đều đều của cô anh từ từ gỡ tay cô khỏi mình. Để cô ngủ trên ghế, anh lấy chăn đắp cho cô cẩn thận, Zenka suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, cầm áo khoác rồi bước ra ngoài, anh đi một mạch tới nhà Minh. Chưa kịp nhấn chuông thì đã thấy Minh bước ra khỏi cửa, thấy cậu em đang đứng “lơ ngơ” như vậy anh lập tức lên tiếng:
– Em tới đúng lúc quá, đi mua thức ăn với anh nhé!
– Nhưng…
– Không nhưng gì cả, anh đang định làm gì đó để mang cho em thì em tới, thiêng thật, từ hồi anh lấy vợ em chưa tới chơi nên anh thấy mừng lắm!
– Thật ra…
– Đi mua gì đó về làm cơm nhé, nhóc!
Không thể nói gì trước sự hào hứng như vậy của anh, Zenka đành lẽo đẽo theo sau anh. Hai tiếng sau, hai người về nhà với rất nhiều thứ lỉnh kỉnh:
– Sao anh mua nhiều thế? Em đứng cầm chỗ này trong lúc anh gọi điện thoại mà bao nhiêu người nhìn! – Zenka chán nản để đóng đồ lên bàn.
– Em cằn nhằn gì thế, mà chắc người ta ngưỡng mộ em cũng nên!
– Ngưỡng mộ gì, một là họ nghĩ em bị hâm con trai lại thích đi chợ hai là họ nghĩ em bị gay.
– Chắc không đến nỗi thế, đâu có giống lắm đâu!
– Thì hai chúng ta đi cùng nhau còn gì?
– Em tới gặp anh làm gì thế? Có chuyện gì “động trời” hay sao?
– Anh nghĩ vậy ạ?
– Vì thường thì anh tìm em là nhiều mà, vậy có chuyện gì?
– Ngày xưa anh làm thế nào để…
Câu nói chưa kịp hoàn thiện thì tiếng chuông điện thoại của Minh reo vang, anh với tay nhấc máy:
– Alo!
– Anh Minh – Huyền nghẹn ngào nấc lên trong ống nghe – Anh có biết anh Zenka đi đâu rồi không? Em đi tìm anh ấy mà không biết nên đi đâu nữa…
Lắng nghe tiếng khóc của cô bé trong điện thoại, anh quay sang nhìn Zenka đang nhặt rau, cái nhìn đó của anh làm cậu em quay lại nhìn anh với ánh mắt tò mò, anh tiếp tục nói nhưng không rời mắt khỏi Zenka:
– Huyền hả em, Zenka ấy à…
Cậu em trai của Minh giật thót một cái rồi lắc đầu tỏ ý “đừng nói là em ở đây”, Minh vẫn tiếp tục:
– Biết làm sao được bây giờ nhỉ… em ở đâu… ừ… đến nhà anh đi… cậu nhóc… đang ở đây này!
Minh cúp máy rồi nhanh tay túm lấy cậu em đang định “chuồn” ra khỏi nhà bếp:
– Em định đi đâu? Huyền sắp tới rồi còn gì?
– Hiện giờ thì không nên! – Zenka đáp gọn.
– Không là sao? Em có biết cô bé khóc đến thế nào không, em cũng là con trai cơ mà sao em lại để cô ấy khóc như thế?
– Có phải là lần đầu tiên đâu, chẳng phải trước đây cũng có một số trường hợp như vậy còn gì?
– Nhưng tình yêu của cô ấy dành cho em thật sự rất chân thành em à, không thể dối xử với Huyền như thế được, cô ấy là người duy nhất không rời xa em khi em ốm, em CÓ hiểu điều đó không?
– Vâng, em… không hiểu điều đó, nhưng… anh giúp em chút đi!
– Tuấn Anh à, không ai phải ra toà vì có tình cảm với ai đó cả, em cũng không thể kiện cô ấy vì cô ấy yêu em! Em có thể tránh gặp cô ấy hôm nay, ngày mai nhưng em không thể cứ như vậy cả đời!
Tuấn Anh thở dài, Minh ngừng lại vài giây rồi nói với cậu:
– Yêu một người
không khó đâu em à, sao em không mở lòng với người yêu thương em như vậy? Anh không muốn ép buộc hay làm khó em nhưng anh báo trước đừng đi đâu cho tới khi Huyền tới đây, em tiếp tục nấu đi!
Một lát sau khi Zenka đang rán nem thì Huyền đã đến nhà Minh, cô chào chị Loan khi chị ra mở cửa:
– Em vào trong nhà đi cho khỏi lạnh, sao em thở gấp vậy?
– Em… đi ra ngoài… vội quá nên không mang theo ví, chỉ đủ tiền lên xe bus, gần tới đây… thì em phải đi bộ…
– Sao em lại phải chạy gấp như vậy chứ?
– Anh Zenka… có ở đây… không ạ?
– Có, ở trong bếp!
– Em xin phép ạ!
Huyền lại lật đật chạy vào nhà bếp, Minh chạm mặt cô ở cửa, anh cười thật tươi, còn Zenka thì không quay đầu lại (thực tình cậu chỉ muốn nhanh nhanh biến khỏi chỗ này, nhưng đường đường là một thằng con trai mà phải chạy trồn một cô gái thì hơi mất mặt), Huyền vẫn thở không ra hơi nhưng cô vẫn tiến vào trong bếp rồi nói thật to:
– Sao anh lại bỏ đi, sao anh lại bỏ em lại một mình như thế?
– Tôi chỉ định đi một lát thôi, tôi định thế…
– Tại sao anh lại như thế… rõ ràng là đã KISS rồi cơ mà!
Câu nói rất dõng dạc đó của Huyền làm những người còn lại rơi hoàn toàn vào trạng thái shock, Minh không thể nói lên lời, anh mở to mắt hướng về Tuấn Anh, Loan thì chỉ “ồ” lên được một tiếng, còn Zenka thì không phải nói, cậu muốn chui ngay đi đâu đó (biết ngay mà). Nilk tiến tới bên anh, Minh nghĩ rằng có lẽ nên ra ngoài, anh kéo tay vợ rồi nói với Huyền:...