11h 45p, trước cổng khu trọ của Ly
– Em vào đi, khuya rồi lạnh lắm!
– Em đứng chờ a về rồi vào sau!
– Cứng đầu quá, thôi anh về! pp em!
– Khoan đã!
– Sao vậy…e…!
Nó hôn em các thím ạ, đang định đáp trả thì nó đẩy ra rồi giục:
Về đi a, trễ rồi chạy xe chậm chút nha!
Em nói nhanh: vào trong, đứng chờ a 1 chút
Đề máy phóng đi…trong đầu đã chạy 1 ý tưởng…mà chắc chắn là k về nhà!
Tạt qua góc Trần Não- Lương Định Của…may quá, sót lại 1 cửa hàng hoa tự phát dọn hàng muộn!
Dừng xe, chọn 1 bông ưa nhìn nhất trong số ít những bông hồng còn lại, rút tiếp 5 bông ly:
Em cắm cho anh rồi dọn hàng nhé!
– Dạ, anh chờ xíu!
Nhìn con bé cắm hoa- có lẽ là sinh viên bán hàng kiếm chút thu nhập, nhìn giỏ hoa đang được hoàn thiện, nghĩ thầm: ”Bây giờ “Hồng” lại ở cùng “Ly”, nhưng Hồng ko đẹp bằng Ly rồi…vì Hồng đã héo…sau 1 ngày vật lộn với gió, nắng & mưa rào…! ”
– Của anh đây!
– Cảm ơn em, buổi tối an lành nhé!
Chạy về cỗng nhà Ly, tắt máy…con bé đứng đó…nhỏ nhắn & đáng thương…!
– A dắt xe vào đi, khuya lắm rồi đó!
Không nói gì, tiến lại gần nó, một tay cầm giỏ hoa, tay kia nắm tay nó:
Của em nè, khỏi mong chờ nhé ngốc!
Nó cười, có lẽ mặt cũng ửng hồng…nhưng tối quá…ko thấy gì!
Dắt xe vào nhà, nó khép cửa…chuyện gì đến cũng đã đến…!
Hai đứa siết lấy nhau, đôi môi của cả hai tìm đến nhau như 1 quy luật…từng lớp, từng lớp lần lượt theo nhau rơi xuống nhà…!
Nó với tay tắt điện…!
Trong tích tắc, cả hai đã nằm xuống nền…đôi tay lão luyện bắt đầu làm nhiệm vụ…nó run bắn người, thở dốc…cái kiểu của con gái còn son…!
Dù đã chinh chiến rất nhiều lần, nhưng phải vất vả lắm mới có thể “hòa hợp” cùng Ly, nước mắt trào ra- khởi đầu của hạnh phúc hay bắt nguồn của những khổ đau?…có trời mới biết!
Sau ít giây ngập ngừng, em &nó- dâng hiến trọn vẹn cho nhau- nó cũng rên khe khẽ, vừa đủ để cho em thấy rằng…nó sung sướng được trở thành “đàn bà”- vĩnh biệt thời con gái trắng trong em tôi đã vượt qua ngưỡng cửa lớn trong cuộc đời…!
Con bé ôm em, không nói gì…có lẽ ko cần dùng từ ngữ gì trong lúc này cả…! Riêng em, không phải lần đầu vượt vũ môn…nhưng trong lòng cũng dâng lên 1 cảm xúc khá lạ…!
Con bé ngủ thiếp đi, bên cạnh nó- cục nước đá vẫn đang nghĩ về tương lai…khi bình minh ló dạng, biết làm sao cho vẹn toàn…!
Tại em vô tâm, tại cô ta quá chân thành hay tại anh yếu đuối???!
Chap 17: Tình Tay Ba!!!
Sáng hôm sau em rời nhà A8 từ lúc trời mờ sáng, không thể nằm thêm nữa dù đang rất mệt & buồn ngủ!
Nó đưa em ra cổng, ôm & hôn nhẹ: Anh về đi, có gì em sms nha!
Không nói thêm câu nào- vì thực chất cũng chẳng biết nói gì vây giờ!
Chạy rất chậm, đường phố vẫn còn vắng…lác đác 1 vài quán ăn đang dọn hàng cho 1 ngày mới…!
Tạt vào quán café cóc trên Lê Quang Định, gọi 1 ly nâu nóng, đường bắt đầu đông dần…! Nhấp 1 ngụm nhỏ – thơm, khá đặc biệt- cảm thấy thiếu 1 thứ gì đó…à, thuốc- gọi 5 điếu con mèo- châm lửa…ho sặc sụa…lần đầu tiên trong đời biết hơi thuốc nó như thế nào…!
Sau vài ba hơi rít rồi nhả, em bắt đầu thấy quen dần…! Như đứa trẻ chập chững những bước đi đầu tiên trong cuộc đời, có vấp ngã- đau, khóc…- nhưng rất nhanh, nó sẽ đứng được trên đôi chân của mình…và thấy rằng…biết đi thật tuyệt!
Các vị khách quen thuộc của quán bắt đầu xuất hiện, 1 ông đứng tuổi mặc quần xà lỏn- giày thể thao (chắc vừa chạy bộ về), vài người nữa già hơn- tay cầm tờ báo mới và…một vài bác xe ôm đậu xe hẻm gần đó…!
Cuộc sống của người lao động thường bắt đầu từ những ly café vỉa hè- rẻ, khá ngon…quan trọng nhất là có bạn chém gió trước khi lao vào nhịp mưu sinh hàng ngày! Lặng im nghe, chuyện người Mỹ, chuyện Trung Quốc…chuyện 1 anh giết cô kia vì ghen…tất tần tật mọi diễn biến trong cuộc sống được mang ra mổ xẻ, phân tích, đánh giá như 1 hội thảo cấp nhà nước…mà thành viên- dĩ nhiên là những người lao động!
7h30, hầu hết khách đều đứng dậy…túa đi khắp hướng, hòa vào nhịp sống hối hả của Sài Gòn…
– Con gửi tiền chú ơi!
– Của con 12 ngàn!
Rời quán…thấy lòng trống trải lạ!
Phải gọi rát cả họng thì mấy ông con giời mới mở cửa, mấy tướng này tối qua chắc Aoe xuyên đêm đây!
Trang “năm tấn” làu bàu: Về sớm thế bố?Tối qua trốn đâu thế?
– Chơi lăng quăng vài nơi thôi!
– Ừ, tao cũng mới về lúc 4h! Va lung tung thiến mợ nó mất hơn 500, xót quá!
– Thiệt tài thì sướng thân, chả thế mà 4h mới mò về!
– Sướng quái gì! Mệt muốn xỉu, thôi ko lằng nhằng, ngủ tiếp đây!
Vào Wc thay đồ, vừa nằm xuống thì thấy trên bàn có 1 hộp quà được gói rất tỉ mỉ…”Chậc, ông con nào được gái tặng quà thế này?”
Nghĩ vẩn vơ 1 lát nữa rồi ngủ, VẪN OFF DT!
Giật mình tỉnh dậy vì đói…cái bụng cứ cồn cào, kêu réo không ngừng- cũng phải, tối qua mất nhiều calo quá, sáng lại nuốt café vào…ko đói mới lạ!
Sờ tay lên phía trên tìm Dt theo thói quen…sực nhớ Dt còn nằm trong cốp!
Vớ cái Dt của Quý “chó”: 10h38
Bò dậy, tắm 1 cái…! Sảng khoái thật, lôi mọi thứ trong túi quần ra vứt lên bàn- liếc nhìn cái hộp 1 cái…nghĩ thầm: Chưa thèm mở luôn, chắc lại lacoste theo đuôi đây! Em nào mà lại vớ phải mấy tên này nhỉ!
Giặt đống đồ muốn liệt cả tay, mang lên sân thượng phơi- mò xuống thì thấy mấy con giời đang lôi nhau dậy…!
Mở máy tính, chọn 1 list nhạc quen thuộc, vừa nghe vừa chờ bọn nó tắm rồi dẹp loạn cho cái bụng của mình!
– Mày trốn đâu cả ngày hôm qua? Thuần ngố vừa hỏi vừa lục tìm cái áo!
– Chơi lung tung thôi, sao thế?
– Mày ko lên nhà Nghi à?
– Sao mày biết?
– Chiều qua, Nghi đến đây tìm mày mà không gặp, nó ngồi chờ đến tối mịt mới về!
Em bắt đầu hoảng: Sao mày ko gọi cho tao?
– Ông tắt cmn máy, gọi kiểu gì?
Mặt e ngắn lại, gấu đến tìm mình sao???
- À, Nghi gửi cho mày hộp quà kìa! Tội nghiệp, chờ mãi mà ko thấy mày đâu, nó về mà mặt buồn so!
Tim em đập nhanh, rất nhanh…cơn đói lúc nãy đã biến mất tự lúc nào, thay vào đó là sự hồi hộp, lo sợ & hổ thẹn…với bản thân!
Mở hộp mà tay cứ run ( có lẽ tại đói), lớp giấy hình trái tim rất đẹp bọc ngoài 1 cái hộp vuông vức!
Mấy tên kia cũng túm lại hóng…!
Một cái bánh, chính xác là bánh bông lan hình trái tim phủ socola – trên mặt bánh vỏn vẹn 1 chữ: “N2”, 1 tấm thiệp được giấu dưới đáy miếng lót bánh…!
Đuổi mấy ông con kia đi, mở thiệp!
“Anh của em!
4 năm tròn 2 đứa bên nhau, có lúc vui, cũng có lúc giận hờn…và cũng có lúc anh làm em rất buồn!
Nhưng anh à, anh là một tên ngốc, thật sự rất ngốc…!
Em giận để anh xin lỗi, để anh năn nỉ & khiến anh thấy mệt mỏi lắm pk?Thật ra em muốn được anh quan tâm, vỗ về…để em thấy rằng…anh vẫn yêu em nhiều như ngày đầu- ngày mà 2 đứa ở trên đồi ấy…anh còn nhớ ko anh?
Năm nay, em nhủ lòng sẽ làm cho a bất ngờ bằng 1 món quà. Anh biết không, em phải vật lộn với mớ bột, đường, trứng…& con nhỏ bạn đáng ghét làu bàu bên tai! Giờ em mới biết làm bánh khó quá, em vụng quá phải không anh?
Hai đứa mình sẽ ngồi 1 góc nào đó không quá ồn ào, sẽ ăn bánh của em- chính tay em làm- chắc là vui lắm…!
Yêu anh…ngốc của em! ”
Gấp tấm thiệp mà nước mắt chợt trào ra- may mà mấy tên kia đi hết rồi- chộp lấy Dt, mở nguồn…!
Vậy là em đã phạm 1 sai lầm quá lớn…! Giờ thì em đã hiểu, gấu đi với nhỏ bạn- đến nhà nó, lúi cúi làm cho em món quà mà ngay lúc này nó đang nằm trước mặt em…xinh xắn, ngon mắt…!...