watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 22:55,Ngày 30/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 6483

Em Cứ Chạy đi ! Chạy Mệt Thì Quay Về Bên Anh


» Đăng lúc: 11/03/15 19:21:00
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

_Pằng…_Quân bóp cò, bắn xượt qua chân Thiên làm gã khụy gối.


_Á…_Thiên rên, viên đạn đã ghim sâu vào chân gã.


_Làm tốt lắm!_Quân nói rồi nhếch mép cười, xong lại giơ khẩu súng lên._Đầu hàng đi, Lâm Hạo Thiên_Gương mặt lạnh băng nhìn về phía tên anh trai của mình.


_Dễ vậy sao?_Thiên nhếch mép cười rồi hất Bảo ra, xong cầm khẩu nhắm vào người nó._Nó sẽ phải đi xuống diêm phủ cùng tao!!! Hahaha_Thiên cười như một tên điên mất trí, xong gã bóp cò.


_Pằng…_tiếng súng lại vang lên, tưởng rằng nó đã chết… xong, sau màn khói mọi thứ dần hiện ra.


_Lục Gia Bảo!!!_Nó hét lên, nước mắt gần như đã cạn, gương mặt đau khổ khốn cùng. Năng đầu hắn dậy xong nắm lấy bàn tay Bảo áp vào mặt mình.


_Cậu… không sao là được rồi_Bảo cười, nụ cười nhạt nhòa, và cũng có thể là lần cuối cùng nó được nhìn thấy Bảo cười…


_Không, không cậu không được chết, mau mau gọi xe cấp cứu!!!_ Nó nói rồi quay ngoắt lại nhìn Phong, Phong gỡ điện thoại ra và gọi xe cấp cứu nhưng dường như cậu cũng đã mất sức rất nhiều.


_Pằng…_Tiếng súng lại vang lên, lúc mọi người không chú ý thì Thiên quay lại và nhắm thẳng vào người Quân và bắn, Quân bị trúng đạn ngay tay phải không thể cầm súng đc nữa. Phi Phi liền giật lấy khẩu súng và bắn.


_Pằng… pằng… áh…_Nhỏ bắn, nhưng Thiên né được dù chân phải đang chảy máu rất nhiều. Viên đạn hắn bắn xượt qua chân Phi làm nhỏ mất đã ngã xuống.


_Games over rồi!!!_Kì cầm khẩu súng rồi chãi thẳng vào đầu Thiên, gã giật mình buông khẩu súng xuống…


Trò chơi đã kết thúc…


Mang đi 2 con người…


Một trận chiến đẫm máu và nước mắt…


Nhưng…


Đây chỉ là bước khởi đầu mà thôi…


==========End chap 32============
________________________________________
Chap 33:


Kí ức… buồn


_Pí po pí po pí po pí po….._Tiếng chuông xe cấp cứu vang lên từng hồi dài trên con đường…


_Gia Bảo àh, cố lên nào!!!_Nó khóc, nước mắt đầm đìa, gương mặt khô khốc vì đã khóc quá nhiều. Quay sang bên kia._Không được chết, cả 2 không được chết!_Nó hét lên, trông bi thương… mọi người chỉ im lặng nhìn nó, không một tiếng động.


Đến bệnh viện, Bảo và Minh được đưa vào bệnh viện. Xong bác sĩ chăn nó lại khi đưa 2 người vào phòng cấp cứu. Nó ngồi đó cứ thấp tha thấp thỏm.


1h~~~~~~~


2h~~~~~~~~~


5h~~~~~~~~~~~~


14h~~~~~~~~~~~~~~~


Suất 14 tiếng đồng hổ nó cứ ngồi đó, đôi mắt không dời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu, dường như chẳng còn nước mắt để khóc, gương mặt nó như ngươi vô hồn…
_Con đi nghĩ ngơi đi_Mẹ nó nói, giọng nhẹ nhàng và trầm. Đôi mắt bà cũng đả thâm quầng vì khóc quá nhiều cho thằng con trai ngỗ nghịch của mình.


_………_Nó chỉ im lặng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, gương mặt chẳng một cảm xúc.


_Mẹ cháu nói đúng đó, cháu nên đi nghĩ ngơi đi. Cháu ở đấy suất 14 tiếng rồi còn gì?_Mẹ của hắn cũng lên tiếng an ủi nó.


Nó cũng chỉ im lặng. Mọi người nhìn nó và thở dài… Ai cũng mệt lữ và đả thiếp đi, nhưng nó vẫn vậy, từ suất hôm qua đến giờ nó vẫn ngồi đây, không nói năng gì cả, dù người đã rã rời nhưng nó không hề rời mắt khỏi cánh cửa. Bác sĩ, y tá, cứ đi ra rồi lại đi vào. Lắm lúc có mấy cô ý tá nhìn thấy nó ngồi đó cũng giật mình rồi cũng lẳng lặng bước vào phòng.


_Ping!!!_Tiếng cánh cửa mở ra, nó chạy ào đến.


_Bác sĩ… cậu ấy sao rồi? Cậu ấy sao rồi nói cho tôi biết mau lên!!!_Nó nói và dường như đang hét lên.


_Xin cô bình tĩnh…_Vị bác sĩ đặt tay lên vai nó rồi chấn tĩnh nó, chờ cho nó bình tĩnh hơn ông nói._Cậu Triệu Thiên Minh đã qua cơn nguy hiểm, nhưng không chắc là sẽ sớm bình phục, thời gian tĩnh lại của cậu ấy cũng không xác định rõ_Bác sĩ nói, nó nghe tin thì thở phào.


_Vậy là tốt rồi…_Nó khẽ mĩm cười_Còn.. còn Gia Bảo thì sao ạh?_Nó hỏi vẻ mặt lo lắng.


_Cậu ấy… chúng tôi rất tiếc…_Vị bác sĩ cúi mặt xuống rồi bước đi. Để lại nó ở đó.


_Cái… cái gì? Bảo… ch-chết rồi sao?_Nó khụy gối, gương mặt lộ rỏ vẻ shock nặng, nước mắt đã khô không thể chạy được nữa… nó im lặng, bước từng bước nặng nề, trông nó như người vô hồn.


_Á Quy, Á Quy bác sĩ nói sao rồi?_Mẹ hắn từ ngoài bước vào và hỏi dồn nó, nó im lặng, cứ bước đi từng bước…


Lang thang trên con đường dài… bây giờ đã gần trưa, trời đỗ nắng, in hằn lên dáng người nhỏ nhắn đang run lên từng hồi của nó… bước đi một cách vô thức, nó chẳng biết là mình đang ở đâu. Đầu óc trống rỗng nó chỉ nghĩ đến một điều. Rằng : “Lục Gia Bảo, bạn trai của nó, người nó yêu thương… đã chết…”


Nó bước đi, rồi dần kiệt sức và ngất đi trên đường…


Sáng~~~~~~~~~~~~


Nó từ từ mở mắt, một màu trắng xóa, thứ mùi thuốc xát trùng nồng nặc. Nó biết mình đang trong bệnh viện.


_Á Quy, con tĩnh rồi…_Thấy mí mắt nó động đậy, mẹ nó nắm chặt lấy bàn tay nó rồi quay sang người quản gia._Mau, mau gọi bác sĩ đi!!!_Bà hét lên, vị quản gia giật mình.


_Vâng thưa bà._Ông quản gia cúi đầu và bước nhanh ra ngoài, miệng không ngớt kêu to_Bác sĩ… bác sĩ đâu?


Sau một hồi khám, bác sĩ nói gì đó với mẹ nó rồi cúi đầu bước ra ngoài, nó thì mắt vẫn cứ đăm đăm nhìn ra phía ngoài cửa sỗ.


_Con ăn cháo cho lại sức đi này._Mẹ nó ngồi cạnh bên giường rồi cầm chén cháo lên, đút cho nó nhưng nó chẳng ăn. Bà chỉ thở dài, buồn…


_Cạch…


_Hé lô… Tĩnh rồi hã?_Phong từ ngoài bước vào, vẻ mặt cố vui vẻ nhưng nó nhận ra rằng cậu chỉ gương cười mà thôi.


_Không cần phải cố cười đâu_Nó nói, đôi mắt vẫn ngước nhìn bên ngoài cửa sổ. Mặt cậu bỗng trở nên buồn…


_Ừ…_Phong nhẹ nhàng bước đến bên cạnh nó, mẹ nó cũng bước ra ngoài nhưng vẫn khẽ nhìn Phong, như hiểu ý Phong nhẹ nhàng khóa cánh cửa lại._Cậu không chịu ăn gì cả àh? Như thế không tốt cho sức khỏe đâu_Phong nhẹ nhàng đặt bó hoa lên kệ rồi nhìn chén cháo đặt trên bàn rồi nói.


_….. Tôi hôn mê mấy ngày rồi?_Nó hỏi, dường như chẳng thèm để ý câu hỏi của Phong.


_3 ngày rồi…_Phong nói, vẻ mặt có chút đau xót.


_3 ngày…._nó nói nhỏ rồi khẽ nhắm mắt lại


Phong im lặng, chẳng nói gì đúng hơn là cậu không biết phải nói gì với nó bây giờ, cậu biết nó đã rất shock khi biết tin Bảo qua đời. Bây giờ điều tốt nhất cho nó là nên im lặng…


_Cạch…_Cánh cửa phòng lại mở, lần này là Phi Phi.


_Cậu ấy sao rồi?_Phi Phi hỏi Phong rồi nhìn nó.


Phong chẳng nói gì, chỉ thở dài. Phi hiểu ý cũng im lặng đến ngồi cạnh nó, rồi dúi vào tay nó một tấm ảnh.


_Lâm Hạo Thiên đã khai hết rồi, vụ này đã giải quyết xong… cậu yên tâm đi_Nhỏ nói nhẹ nhàng, nó khẽ mở mắt liếc nhìn tấm ảnh mà nhỏ đưa cho mình.


Nhìn tấm ảnh đó, nước mắt nó bỗng trừng trực trào ra… nó khóc… khóc trong im lặng… đôi môi khô khốc khẽ mấp máy… nhỏ và cậu nhìn nó cũng lấy tay che miệng để ngăn dòng nước mắt trừng trực rơi… cả 2 bước ra ngoài, trả sự yên lặng lại cho nó.


_Gã Kì và Quân đó sao rồi?_Phong khép cánh cửa lại rồi quay sang hỏi nhỏ.


_Ừ, họ đỡ rồi. Vết thương cũng không nặng lắm.


_Ừm… vụ này chấm hết rồi chứ hã?_Phong hỏi rồi đút tay vào túi quần xong bước đi.


_Ừ, xong vụ này họ sẽ trở về Mĩ, tôi sẽ được rút khỏi FBI…_Nhỏ cũng bước theo cậu.


_Mong cho Á Quy không quá shock…_Cậu nói, đôi mắt buồn… nhỏ chỉ im lặng rồi khẽ gật đầu…


Mọi chuyện đã chấm hết… thần chết đã mang người con trai nó yêu thương đi mãi… liệu… nó có thể chống chọi lại cú shock này… nó là một con người yếu đuối… nhưng… bên cạnh nó luôn có gia đình và ngươi thân mà…


===========End chap 33============
Chap 34:
Bình minh…


Những tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất. Màn đêm đen dần bị xua tam… xa xăm phía chân trời. Mặt trời từ dưới long biển nhô lên… Đó… đó chính là cảnh bình minh!


Đã một tháng từ ngày Bảo mất. Tâm trạng của nó cũng đã dần ổn. Nhưng… nó đã đánh mất nụ cười, nụ cười hồn nhiên trong sáng lúc trước, nó không còn là nó. Mọi người đều buồn… nhưng họ cũng mừng vì nó không bị cú shock quật ngã… có lẽ… do thiên thần đã ban cho nó thêm sức mạnh và niềm tin để vượt qua cứ shock này!


_Oaaaaaaa đẹp thật!_Phong nhìn cảnh trước mắt và reo lên thích thú.


Nó im lặng, nhìn cảnh bình minh. Đôi mắt có chút gì đó lay động…


_Đẹp thật… tại sao lại đưa tôi đến đây?_Nó nói, đôi mắt không rời cái ánh sáng màu đỏ cam cam đó.


_Đây là cảnh đẹp nhất thế gian đấy!_Phong quay sang nhìn nó. Đôi mắt long lanh cứ như một đứa trẻ.


_Vậy sao?_Nó hỏi nhưng chỉ để cho có, nó chẳng biết phải nói gì cả.


_Ừ, cậu biết không? Dù đêm qua có như thế nào, dù đêm qua mưa to gió lớn, thì sáng hôm sau. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường, thậm chí còn sáng hơn và đẹp hơn ấy chứ?_Phong cười toe thích thú.


_Vậy sao? Thế còn những buổi sớm trời mưa?_Nó hỏi rồi quay sang nhìn Phong, Phong đứng họng khi nghe câu hỏi của nó.


_Ờ… thì chắc chắn tối qua trời yên gió lặng. Là một buỗi tối đẹp_Phong tự bịa ra rồi cười khì.


_Ừ… giống như trước khi Bảo đi… là một ngày đẹp trời…_Nó nói, giọng nghẹn lại… cúi mặt xuống.


Phong khoác vai nó kéo gần về người mình rồi ôm nó vào lòng. Dường như… bây giờ cậu không còn có cái cảm giác yêu thương khi ở bên cạnh nó nữa… bây giờ. Cậu cảm thấy tội nghiệp cho nó. Cậu giống như một người anh luôn chăm lo, an ủi cho đứa em gái bé nhỏ…


Những ánh nắng ngày một gay gắt hơn, không còn ấm áp như lúc nãy nữa. Cậu chau mày rồi lấy tay che trước mặt.


_Mình về thôi, trời nắng gắt rồi_Lay nhẹ nó cậu nói.


_Ừ mình về thôi…_Nó ngước mặt lên, xong bước đi… từng bước một, dấu chân của nó in hằn trên bãi cát… sóng vỗ vào bờ rồi xuốn trôi đi những dấu chân đó… xóa đi mọi dấu tích về sự hiện diện của 2 con người này…


Triệu



gia~~~~~~~~~~~~~~~~~


_Tụi con về rồi đây_Phong bước vào nhà và nói lớn.


_2 đứa về rồi hã, mau lại đây ăn sáng đi này_Mẹ nó nói, xong bước tới đẩy 2 đứa ngồi xuống bàn ăn.


_Oa, bữa sáng ngon quá, dì khéo tay thật_Phong nhìn bữa sáng rồi nịnh.


_Cái thằng này, ngày càng lẽo mép._Mẹ nó bê bữa sáng ra rồi cười trước lời nịnh hót của Phong.


_Không, dì khéo tay thật mà. Cậu ấy nói sự thật thôi chứ đâu có nịnh gì_Phi Phi cũng lên tiếng, rồi cười.


_2 đứa này nịnh dì các con ít thôi, không khéo dì ấy tưởng thật thì lại ngày nào cũng vào bếp thì khỗ_Ba nó cũng lên tiếng.


_Cái ông này!_Mẹ nó cười, cả nhà đều cười.


_À Á Quy nèh, lát tui zào thăm Minh đó cậu đi chung luôn hông?_Phi Phi đang ăn thì hỏi nó.


_Không_Nó nói ngắn gọn rồi lau miệng_Con ăn xong rồi, cả nhà ăn ngon miệng_Nó đứng dậy rồi bước lên phòng. Cả nhà nhìn nó chỉ lắc đầu thở dài.


Nó đã thay đổi… thay đổi rất nhiều sau chuyện đó. Nó trở nên ít nói hơn, không thường xuyên cười, không dao du bạn bè. Cứ thế mà sống qua ngày, cuộc sống của nó trở nên nhàm chán hơn, nhưng nó không hề khuất phục… vì nó tin… Sáng hôm sau, khi bình minh đến, sẽ xua tan tất cả muồn phiền và đem nó trở về con người trước kia!

...
Tags: em cu chay di chay met thi quay ve ben anhem cu chay di chay met thi quay ve ben anh
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tình Yêu Của Hotboy
» Tin nhắn lúc nửa đêm
» Tên kiêu ngạo! Tôi ghét anh!
» Làm vợ thầy em nhé
» Nhất định anh phải là của em
» Hoặc Tất Cả Hoặc Không Gì Cả
1234...151617»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON