- “Nhưng tại sao em phải làm thế? Tại sao em phải cam chịu để anh làm cái điều đồi bại ấy?”
- “Vì em thích, thế thôi…”
Bảo Ngọc mở cánh cửa ra về, tôi không dám chạy theo ngăn cô ấy lại vì tôi cũng không biết sẽ phải nói gì, làm gì khi níu giữ được Bảo Ngọc ở lại căn phòng này. Cảm giác tội lỗi bủa vây lấy tôi khiến tôi như một thằng đớn hèn “vắt chanh bỏ vỏ”. Tiếng cửa đóng chặt lại làm tôi giật mình thon thót.
Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã biến mình thành một kẻ thô bỉ. Tôi là một trai tân, trai tân theo đúng nghĩa. Cũng chính vì điều đó mà Hà Thương từng nói rằng cô ấy cảm thấy không xứng đáng nếu yêu tôi. Tôi cũng đã từng nghĩ dại dột rằng, để Hà Thương không còn cảm giác đó nữa, tôi sẽ ngủ với một cô gái nào đó, biến mình trở thành một thằng đốn mạt, như vậy là tôi có đủ sự khốn nạn để không còn cái mác tử tế nữa, để Hà Thương có thể yêu tôi mà không cảm thấy kém cỏi. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng mình lại dám làm điều đó với Bảo Ngọc. Cô ấy không xứng đáng phải chịu những điều oan nghiệt này vì tôi.
Tôi cứ ngỡ mình sẽ cảm thấy vui mừng vì giờ đây có thể không còn bị ngăn cách với Hà Thương thêm nữa. Nhưng sao lòng tôi đớn đau đến vậy? Cảm giác đó không hề xuất hiện thay vào đấy chỉ là một nỗi xót xa cháy lòng khi nghĩ về Bảo Ngọc. Rốt cục tôi là ai? Tôi đóng vai một anh chàng si tình và quân tử khi đem lòng mê đắm một cô gái từng lỡ dở tình yêu, từng mất đi đời con gái của mình vì một gã đàn ông tồi. Nhưng trong cuộc tình của tôi và Bảo Ngọc, tôi lại đóng vai môt thằng ngụy quân tử. Tôi lại chính là gã Sở Khanh giống như người đàn ông của Hà Thương? Như thế chẳng phải tôi còn khốn nạn hơn gấp nhiều lần?
Tôi ngồi bất động hàng giờ trong phòng và không biết phải làm gì. Lấy hết can đảm, tôi bấm điện thoại gọi cho Bảo Ngọc. Tôi muốn hỏi cô ấy đã về chưa. Mà có lẽ điều chính vẫn là được nghe giọng cô ấy, để xem cô ấy có ổn không. Nhưng hồi chuông cứ vang mãi, vang mãi mà không có người nhấc máy.
*****
Gần một tuần trôi qua, tôi không liên lạc được với Bảo Ngọc. Điều đó thực sự khiến tôi lo lắng. Thực ra tôi có thể điện thoại cho Dũng để hỏi nhưng tôi lại sợ. Tôi sợ Dũng đoán ra điều gì đó bất thường giữa tôi và Bảo Ngọc bởi lẽ từ trước đến nay tôi chưa bao giờ gọi cho cậu ta để nói về Bảo Ngọc? Nếu tôi làm thế, Dũng sẽ sinh nghi. Tôi sẽ không biết phải đối diện với cậu ấy như thế nào?
Tôi đã nhắn cho Bảo Ngọc hàng trăm tin nhắn và những cuộc gọi nhỡ cũng nhiều vô kể. Nhiều đêm tôi giật mình tỉnh giấc vì tiếng chuông tin nhắn, tôi cứ ngỡ là Bảo Ngọc và rồi lai thất vọng tràn trề khi đó chỉ là một gã bạn cũ gạ đi nhậu giữa đêm. Tôi không còn có thể chịu đựng thêm nữa. Tôi quyết định gọi cho Dũng, tôi cần có một chút thông tin về Bảo Ngọc, dù là ít ỏi.
Dũng bước vào quán với gương mặt tươi cười, niềm nở khiến tôi cũng bớt lo hơn phần nào. Thú thật, tôi sẽ không biết phải mở miệng thế nào nếu cậu ta bước vào bằng bộ mặt hằm hằm và cái nhìn đầy hận thù. Tôi sợ Dũng biết chuyện thì…
- “Sao mà buồn? Lại vì cái cô Hà Thương đó hả? Dạo này nàng ta thế nào rồi?”
- “Tôi không biết. 1 tuần rồi tôi không liên lạc với Thương?”
Dũng suýt phì rượu vào mặt tôi vì câu trả lời đó:
- “1 tuần? Định lập kỉ lục à? Hay là ông đang học cách quên?”
- “Tôi không biết nữa nhưng tôi không cảm thấy nhớ, không cảm thấy cần phải gặp vì vậy mà tôi không liên lạc. Tôi cũng không nghĩ là nó đơn giản thế”.
- “Ừ, đấy, cứ thử một chút xem sao? Nhưng mà sao mặt ông vẫn buồn vậy? Hay là chưa quen với cảm giác tống nàng ra khỏi bộ nhớ?”
- “Thôi, nói chuyện khác đi, chuyện đàn bà mệt đầu kinh khủng”.
Dũng cười khà khà, đưa ly rượu cụng vào ly của tôi một cái “keng” rồi uống cạn. Tôi cũng nốc sạch để lấy thêm can đảm trước khi gợi nhắc về chủ đề: Bảo Ngọc:
- “Con bé Bảo Ngọc sao rồi? Lâu lâu tôi cũng không thấy cô bé tìm đến nhà?”
Phải lấy hết can đảm tôi mới nói được những lời giả dối đó.
- “Con bé đang vào Vũng Tàu thăm dì tôi. Dì tôi ốm mà nó cũng muốn đi thư thái chút nên đã xin mẹ tôi cho vào chăm dì rồi. Mà tôi tưởng ông cũng biết chứ, từ trước đến giờ nó làm gì mà chẳng nhắn tin báo ông dù biết thừa ông cóc quan tâm?”
Dũng hỏi tôi giật giọng và gương mặt khá ngạc nhiên. Tôi hơi ấp úng đôi chút và lỡ nói ra những lời mất kiểm soát:
- “Thực ra tôi rảnh rang nên cũng có điện thoại và nhắn tin cho Bảo Ngọc mấy lần. Ý tôi là… tôi chỉ định hỏi thăm xem con bé khỏe hẳn chưa thôi nhưng Bảo Ngọc không nghe máy cũng không nhắn tin lại.”
Dũng nhìn tôi rất đỗi kinh ngạc. Trầm ngâm một hồi, Dũng thủng thẳng đáp:
- “Có lẽ con bé đang giống ông?”
- “Giống tôi?”
- “Ừ! Có nghĩa là học cách quên đi mối tình đơn phương đó. Chẳng phải ông cũng đã 1 tuần rồi không liên lạc với Hà Thương hay sao? Hôm con bé đi, tôi thấy nó buồn buồn nhưng chỉ nghĩ là vì xa gia đình. Bình thường, dù có chuyện gì buồn đi chăng nữa tính nó cũng vẫn tưng tửng. Tôi cũng vẫn cứ nghĩ nó thông báo cho ông trước khi đi rồi. Nhưng nếu giờ ông bảo vậy thì có lẽ trong đầu nó đang nghĩ một điều khác. Tôi có cảm giác chuyến đi này là để nó quên ông. Từ trước đến nay có bao giờ con bé không nghe máy hay không trả lời tin nhắn của ông đâu”.
Tim tôi bắt đầu nghẹn lại khi nghe những lời phân tích, lí giải từ Dũng. Có lẽ nào mọi chuyện lại đúng như vậy? Mà sao tôi lại buồn đến thế này? Chẳng phải bao năm qua điều tôi mong mỏi nhất vẫn là mình có thể trở thành một thằng đốn mạt, Bảo Ngọc bỏ tôi và thế là tôi có thể đến với Hà Thương? Chẳng phải đó là điều tôi muốn hay sao? Giờ mọi thứ đã diễn ra đúng như vậy rồi, tại sao tôi lại cảm thấy đớn đau?
Tối hôm đó, tôi uống say để quên đi mọi chuyện. Hình ảnh của Bảo Ngọc cứ lởn vởn trong đầu tôi khiến tôi không sao ngừng uống được. Có lẽ rượu sẽ dỗ cho giấc ngủ của tôi đêm nay bớt chập chờn hơn.
*****
Tôi lần về nhà khi đồng hồ chỉ 2 giờ sáng. Dũng bỏ mặc tôi về từ trước vì can mãi mà tôi không chịu ngừng uống. Nó nghĩ tôi uống say là vì tôi không quen được với việc vắng Hà Thương. Nhưng sự thật là tôi đang đau vì không có Bảo Ngọc bên mình, vì đã 1 tuần rồi tôi không thể nói chuyện, không thể liên lạc với cô ấy. Lòng tôi ngổn ngang như tơ vò.
Trước cửa phòng tôi, bóng dáng một người con gái đang chờ ở đó. Tôi giụi giụi mắt vài lần để nhìn cho rõ. Lúc đó trong đầu tôi đang mong muốn là ai chờ tôi? Hà Thương – người con gái mà tôi thầm yêu suốt 5 năm qua? Nhưng không, tôi đã thở dài, thậm chí là bực bội khi nhìn thấy đó đúng là Hà Thương. Vậy thì tôi mong đó là ai, phải chăng là Bảo Ngọc?
Tôi đẩy cửa bước vào phòng và mặc cho Hà Thương tự đi vào không một lời mời. Có lẽ cô ấy cũng sốc trước thái độ của tôi. 5 năm qua, không biết bao lần Hà Thương từ chối thậm chí là nói tôi thậm tệ để tôi từ bỏ nhưng chỉ cần cô ấy cần, một cuộc điện thoại gọi đến là tôi lao tới ngay. Sự dửng dưng thậm chí là khinh thường của tôi hôm nay khiến cô ấy bị choáng.
Tôi bước vào, ném trước điện thoại trên giường, từ phía sau lưng, Hà Thương ôm chầm lấy tôi:
- “Nam vẫn còn giận Thương ư? Hãy tha lỗi cho Thương, thực tình Thương có lí do nên mới làm như thế”.
Tôi hất mạnh tay Thương ra khỏi người. Giá mà là trước đây, có lẽ tôi sẽ hạnh phúc đến vỡ tim vì hạnh động đó của Thương. Nhưng sao ngày hôm nay, mọi thứ trong tôi chỉ còn là sự bực bội:
- “Thương về đi…”
- “Nam hãy nghe Thương nói đã…”
- “Tôi không muốn nghe, tôi mệt lắm”.
Người tôi bắt đầu chếnh choáng, tôi không đứng vững nổi vì rượu bắt đầu ngấm. Điều tôi không ngờ nhất chính là Hà Thương đẩy tôi nằm xuống giường. Cô ấy chủ động hôn tôi. Như phản xạ của một người đàn ông không còn kiểm soát được bởi men rượu, tôi cũng ghì Hà Thương xuống mà hôn lấy hôn để. Tôi bị cuốn vào Hà Thương như thế. Nhưng… trong cơn say ấy, tôi cứ nghĩ mình đang ôm hôn… Bảo Ngọc…
Tôi chìm đắm vào trong cảm giác đê mê. Có gì đó cứ nhói lên trong tim tôi và hình ảnh Bảo Ngọc không thể nào xóa bỏ được. Tôi nhắm chặt mắt, tìm bờ môi của Hà Thương mà trong đầu vẫn cứ đinh ninh tin rằng mình đang hôn người con gái ấy: Bảo Ngọc.
Hà Thương ôm lấy cổ tôi, trao cho tôi một nụ hôn nồng nhiệt. Trong thoáng chốc, tôi cũng không hiểu những gì đang chạy qua suy nghĩ của mình, để rồi tôi bật lên câu nói:
- “Bảo Ngọc, anh xin lỗi, anh ngàn lần xin lỗi em!”
Nụ hôn có vẻ hờ hững sau câu nói ấy. Tôi mở mắt ra để nhìn sau những phút đắm say. Như một phản xạ, tôi đẩy thật mạnh người con gái mình đang ôm hôn ra và vùng dậy. Đó không phải là Bảo Ngọc, mà nếu không phải cô ấy thì tôi đang làm cái chuyện quái quỷ gì thế này?
- “Thương, tôi xin lỗi, Thương về đi”.
Tôi ngồi dậy, xoa xoa mặt mình cho tỉnh táo và nói những lời lạnh lùng sắc lẹm. Tôi có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên và thương tổn của Hà Thương khi nghe tôi nói câu đó. Nhưng quả thực với tôi lúc này, suy nghĩ, tình cảm hay bất cứ thứ gì khác thuộc về Hà Thương đều không thể nào len lỏi được vào trong đầu tôi. Trong cái bộ não nhỏ bé ấy đã chật ních hình ảnh của Bảo Ngọc mất rồi.
Thương ôm lấy tôi từ phía sau, gục đầu vào lưng tôi mà khóc:
- “Thương xin lỗi, có lẽ Thương đã làm cho Nam đau khổ quá nhiều. Thương sai rồi, hãy cho Thương cơ hội để làm lại”.
Đầu tôi nặng trịch vì men rượu, mọi thứ chếnh choáng vô cùng nhưng tôi vẫn đủ hiểu Thương vừa nói gì. Tôi mặc kệ, tôi gỡ những ngón tay đang đan thật chặt để ôm tôi ra khỏi người mình. Nhưng bất chấp phản ứng đó của tôi, Hà Thương lại siết chặt tay hơn:
- “Nam, em yêu anh!”
Tôi ngồi lặng đi sau câu nói ấy. Chẳng phải tôi đã mất 5 năm trong đau khổ, 5 năm như một thằng khờ chạy theo Hà Thương để chờ đợi được nghe câu nói này hay sao? Tại sao giờ đây nó lại không khiến tôi xúc động đến vỡ òa vì hạnh phúc – thứ cảm giác mà tôi đã ước ao bao năm qua? Sao tôi thấy nó chẳng khác nào những câu nói thông thường khác, thậm chí dường như nó có vẻ vô nghĩa lí hơn. Lạ thật! Hay là vì tôi đang say nên mới như vậy?
- “Thương về đi!”
Tôi kiên quyết đứng
dậy, mở cánh cửa và sẵn sàng cho việc đóng chặt nó lại sau khi Thương bước qua đó. Nhìn hành động của tôi, Hà Thương vừa khóc vừa chạy ra khỏi căn phòng. Thì sao chứ nhỉ? Hình như đây mới là lần đầu Thương rơi vào hoàn cảnh đó, còn Bảo Ngọc, cô ấy đã từng phải rời khỏi căn phòng của tôi trong nước mắt quá nhiều lần rồi.
Chỉ còn lại mình tôi trong căn phòng. Toàn thân tôi đau ê ẩm, đầu nặng trịch vì uống quá nhiều rượu. Nhưng tất cả không thấm vào đâu so với cảm giác khó chịu, đau đớn đang diễn ra trong tim tôi. Tôi nhìn mọi thứ trong căn phòng và tưởng tượng ra cảnh mọi khi Bảo Ngọc vẫn thường vừa dọn dẹp vừa líu lo hát. Thi thoảng cô ấy lại làm vỡ một thứ đồ gì đó rồi gãi đầu, gãi tai cười xòa. Tại sao tôi lại nhớ nụ cười của cô ấy đến thế? Nhớ cả nụ hôn t