watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 00:33,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 1272

Em dám ngủ với tôi chứ


» Đăng lúc: 12/03/15 07:21:39
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Hơn 5 năm qua, mỗi khi Hà Thương buồn, vui đều có tôi đồng hành. Cô ấy luôn dựa vào vai tôi để khóc nhưng lại không cho tôi cơ hội được làm người yêu của cô ấy. Cô ấy nói rằng tôi quá tốt và cô ấy cảm thấy hổ thẹn khi đứng cạnh tôi chứ đừng nói là yêu tôi. Rào cản đó cứ bó buộc cô ấy không cho cô ấy dám mở lòng mình dù tôi biết tình cảm cô ấy dành cho tôi không phải là hư không.


Đêm hôm đó, tôi thiếp vào giấc ngủ với một nỗi vui mừng vì dù sao câu chuyện với Hà Thương vừa qua đã cho tôi một tia hi vọng. Cô ấy nói chỉ cần cho cô ấy thêm một chút thời gian nữa thôi… Một chút nữa thôi…


*****


Tôi tỉnh mắt dậy đã thấy mặt trời chiếu rọi sáng cả căn phòng. Có lẽ cũng muộn rồi. Điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến không phải là Hà Thương mà chính là Bảo Ngọc. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng thực sự vì cô ấy vốn có thói quen nhắn tin chúc tôi ngủ ngon mỗi tối dù không bao giờ tôi trả lời. Nhưng ngày hôm nay, không một cuộc gọi nhỡ, không một dòng tin nhắn. Tôi điện thoại lại, máy vẫn tắt.


Sốt ruột quá, tôi bấm máy gọi cho Dũng và hẹn cậu ta ra quán cà phê nói chuyện. Sau một vài phút gạ gẫm, rất lưỡng lự Dũng mới nhận lời đi gặp tôi.


- “Sao, giờ gặp ông khó nhỉ, phải năn nỉ mới được à?”


Tôi vừa rót rượu vừa “đá xoáy” Dũng. Dũng đưa tay ngăn không cho tôi rót rượu vào cốc của cậu ta.


- “Tôi không uống đâu. Bữa nay nhà có việc, lát tôi phải về nhà, tôi không muốn mồm miệng sực mùi bia rượu”.


- “Nhà có việc gì thế?” – Tôi sốt sắng.


- “Bảo Ngọc nó bị cảm vì hôm qua dầm mưa cả đêm. Khốn khổ, chả biết con bé đi đâu mà về nhà khi người đã run lên cầm cập, môi thâm tím vì lạnh. Cả đêm qua nó sốt cao, bảo đi viện thì nhất quyết không chịu. Mẹ tôi lo quá khóc suốt từ đêm qua đến giờ. Tính con bé nó ngang ngạnh, không ai bảo được”.


Tôi sững sờ cả người khi nghe những lời Dũng nói. Cô bé ngốc này, tại sao lại chờ đợi khi mà mưa lớn vậy chứ? Tại sao Bảo Ngọc không mặc xác một thằng như tôi, kệ tôi với mối tình đơn phương của mình mà lại tự làm khổ mình như vậy. Tôi thần mặt ra, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Có lẽ tôi đã quá ích kỉ.


- “Tối quá nó đi với ông phải không?”


Dũng nhìn vào mắt tôi, nói chuyện như hai thằng đàn ông.


- “Ừ, tôi xin lỗi. Hôm qua tôi có việc, đúng lúc đó Bảo Ngọc lại ở đấy nên đã chủ động đèo tôi đi. Cô ấy ở bên ngoài chờ, thế rồi… tôi… tôi quên bẵng mất cô ấy. Khi về, tôi không thấy Bảo Ngọc đâu nghĩ là con bé về trước rồi. Tôi thật có lỗi”.


Dũng không nói gì nữa cả, cậu ta nhìn tôi bằng con mắt giận dữ. Tôi cố gắng thanh minh:


- “Thực tình tôi không hề muốn như thế. Tôi đã nói với Bảo Ngọc rất nhiều lần chuyện tôi không dành tình cảm cho cô ấy bé nhưng Bảo Ngọc không chịu chấp nhận. Tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa. Ông nói đúng đấy, Bảo Ngọc rất ngang bướng… Tôi thành thật xin lỗi dù tôi không hề muốn làm thế. Nhưng ông biết đấy, từ ngày quen ông đến giờ, tôi chỉ yêu có một mình Thương thôi mà”.


Cậu ta nín lặng một hồi rồi thủng thẳng nói:


- “Thực ra Bảo Ngọc giống ông, kẻ nào cũng cứng đầu. Khi tôi biết nó yêu ông tôi đã khuyên can nó rất nhiều. Tôi chỉ có một đứa em gái đó thôi và tôi đương nhiên không muốn nó khổ. Ông là người tốt nhưng ông lại quá nặng lòng với Thương. Nếu yêu ông, Bảo Ngọc sẽ phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Nhưng con bé lại tự tin nói với tôi rằng: “Anh cứ để kệ em đi. Trái tim này là của em, em muốn thử đánh cược một lần. Biết đâu anh Nam sẽ bị em chinh phục, biết đâu hai người họ không đến với nhau, biết đâu em sẽ lại là người đá anh ấy, biết đâu em mới lại là tình yêu đích thực mà anh ấy bỏ quên…”. Nó thường pha trò như thế để làm tôi bớt lo nhưng tôi biết trong lòng nó buồn lắm”.


Nói đến đây, tôi thấy mắt Dũng ngân ngấn nước. Dũng là đứa thương em gái nhất, có trách nhiệm với gia đình. Đó cũng là lí do tôi luôn cảm thấy khó xử khi Bảo Ngọc yêu tôi.


- “Thôi, tôi phải về đây, con bé nằm bẹp ở nhà. Cũng chẳng biết hôm qua hai người đi đâu, làm gì mà về, con bé nằm nước mắt cứ lăn dài, hỏi gì cũng không nói. Nếu ông không yêu con bé thì… đừng cho nó bất cứ một tia hi vọng nào nhé. Đó là điều duy nhất tôi cầu xin ông”.


Dũng toan bước đi, tôi kéo tay cậu ta lại:


- “Đợi chút, tôi muốn đến thăm Bảo Ngọc”.


Thoáng thấy tôi đến, Bảo Ngọc ngồi dậy nghiêm trang và nhoẻn miệng cười:


- “Em mệt thì cứ nằm xuống, đừng cố quá như thế”.


Bảo Ngọc nhìn tôi có vẻ cảm động, tôi muốn nắm tay cô ấy để động viên nhưng rồi chợt nghĩ tới câu nói của Dũng: “Nếu đã không yêu, thì đừng cho con bé một tia hi vọng nào cả” nên tôi lại né tránh cái nhìn ấy.


- “Không sao, em đỡ rồi. Em đâu có yếu đuối đến như vậy. Anh Dũng lại “chém gió” với anh về tình trạng của em phải không?”


Tôi ậm ừ cho qua không trả lời vào câu hỏi đó. Một vài phút im lặng, Bảo Ngọc níu lấy tay tôi, kéo tôi lại gần.


- “Anh giúp em một việc được không?”


- “Việc gì?”


- “Đưa em đi chơi công viên nhé. Hôm nay trời đẹp, em nghĩ ra ngoài sẽ khiến em cảm thấy người khoan khoái hơn”.


Tôi cũng có nhiều chuyện muốn nói vói Bảo Ngọc. Hơn nữa, tôi cũng không muốn từ chối cô ấy. Nhưng thấy ánh mắt ái ngại của Dũng, tôi lại lăn tăn.


- “Ông đưa nó đi chơi hộ tôi nhé. Tôi muốn thoát khỏi quả bom này lắm rồi. Tôi muốn nghỉ một chút, từ đêm qua đến giờ nó hành hạ tôi đến mệt”.


Dũng nháy mắt với tôi ra điều ủng hộ. Tôi nhìn Bảo Ngọc rồi nói:


- “Thế thì váy vóc lụa là đâu, thay đi. Anh đợi em ở phòng khách nhé”.


Bảo Ngọc mừng rỡ ra mặt. Cô ấy tung tẩy ra khỏi giường với điệu bộ thật đáng yêu. Đúng là tôi vẫn thích nét hồn nhiên này của cô ấy. So với tôi, cô ấy đã yêu đơn phương một cách ra dáng hơn, không âu sầu, ủy mị như tôi.


Trước khi đi, Dũng nắm tay tôi nói nhỏ: “Con bé đang mệt nên tôi không muốn làm nó buồn. Nhưng xin ông hãy nhớ, đừng gieo hi vọng khi ông không thể cho người ta một cái kết như họ muốn”.


*****


Công viên buổi chiều nay thật đẹp. Gió hiu hiu thổi, tán lá đu đưa. Thời tiết đẹp như thể chưa từng có cơn mưa giông dữ dội tối qua vậy. Tôi và Bảo Ngọc sánh bước bên nhau. Cô ấy làm điệu bộ hồn nhiên chạy lên trước tôi để ngắm nghía mọi thứ. Nhưng tôi biết, cô ấy đang cố tránh một tình huống khó xử. Cô ấy không thể nắm tay tôi vì cô ấy biết vị trí của mình. Ở cái công viên này, có lẽ chỉ có tôi và Bảo Ngọc sánh bước bên nhau mà không nắm chặt tay nhau như mọi đôi tình nhân khác. Đơn giản, vì chúng tôi không phải một đôi.


- “Anh xin lỗi em về chuyện tối qua. Lúc đó anh đã không nghĩ được nhiều nên đã làm phiền em. Mà em đợi anh đến lúc nào vậy? Anh ra thì thấy em không còn ở đó nữa”


Bảo Ngọc không nhìn vào mắt tôi, cô ấy cứ ngó lơ hết cành cây rồi lại đến dòng sông trước mặt:


- “Không sao, là em tự nguyện mà. Hơn nữa, em cũng quen với việc đó rồi. Mà em cũng chẳng chờ anh lâu đâu. Nhà chị Thương chắc nuôi muỗi hay sao ấy. Em vừa đứng một chút mà đã có cả bầy đàn ra “tiếp đón” rồi làm em hãi quá bỏ về luôn. Em mặc kệ anh muốn về thế nào thì về”.


Tôi biết, cái cách nói chuyện tưng tửng này của Bảo Ngọc chỉ là để che giấu đi sự tủi hờn trong lòng. Dù sao, Bảo Ngọc cũng chỉ là một cô gái. Tôi đã và đang yêu đơn phương nên tôi biết cảm giác đó kinh khủng đến thế nào. Với Bảo Ngọc điều đó càng khó khăn hơn vì so với Hà Thương, tôi hắt hủi người yêu đơn phương mình còn tệ hơn thế.


- “Nếu thế sao em lại bị ốm? Dũng bảo em bị dầm mưa”.


- “Em về sớm nhưng đi đường trời bất chợt đổ mưa. Em thấy lãng mạn quá nên quyết định tắm mưa. Đúng là một suy nghĩ gàn dở phải không? Từ sau em chừa, chẳng dại mà lãng mạn nửa mùa thế nữa”.


Bảo Ngọc nhìn tôi lí lắc cười. Tôi cũng bật cười theo cái câu chuyện mà cô ấy vẽ ra dù tôi biết mười mươi nó không hề có thật. Bất chợt, Bảo Ngọc đứng ngây ra người rồi vội vàng khoác tay tôi bắt quay người lại:


- “Mình đi hướng khác đi anh, em muốn sang chỗ khác ngắm”.


Tôi chưa hiểu sự tình vì sự thay đổi đột ngột đó nên cứ đứng như trời trồng:


- “Ơ kìa, sao thế?”


- “Đã bảo đi là đi mà lại”.


Bảo Ngọc càng làm ra vẻ hốt hoảng thì tôi lại càng thấy khó hiểu. Nhưng rồi chỉ 2 giây sau, tôi đã chợt nhận ra điều mà Bảo Ngọc không muốn tôi nhìn thấy. Là Hà Thương. Cô ấy đang chúi đầu vào người anh ta trên chiếc ghế đá. Họ trông rất hạnh phúc. Thậm chí anh ta còn thô bỉ ôm những vùng nhạy cảm trên người Thương.


Toàn thân tôi như nóng bừng lên, mặt tôi bắt đầu đỏ gay gắt. Bảo Ngọc biết, cô ấy đã không thể ngăn được điều này nên khẽ thở dài. Tôi hùng hổ lao đến trước mặt Hà Thương rồi kéo tay cô ấy đứng dậy:


- “Thương, tại sao Thương lại làm thế với anh ta. Chẳng phải anh ta đã gây quá nhiều đau khổ cho Thương sao? Mới tối qua…”


Thương giật mạnh tay ra khỏi tôi, cô ấy không dám ngẩng lên nhìn tôi. Trong khi đó, gã đàn ông kia thì bắt đầu cười nhạo:


- “Xin chào! Chắc hẳn cậu là Nam. Thằng oắt muốn lái máy bay bà già đó phải không? Sao, cậu thấy nóng mắt khi nhìn chúng tôi yêu thương nhau hả? Thật tội nghiệp cho cậu, cậu cứ hi vọng ở Hà Thương nhưng thực tế thì cô ấy chẳng đáng đâu. Lúc cô ấy buồn thì cô ấy gọi cậu, còn lúc tôi buồn thì tôi gọi cô ấy. Vậy đấy!”


Anh ta cười đắc thắng, cười khinh bỉ một kẻ đã đeo đuổi tình yêu trong vô vọng như tôi. Thì ra anh ta biết hết về tôi, có lẽ Hà Thương đã nói. Để làm gì? Để đe dọa anh ta ư? Để anh ta biết rằng nếu anh ta không biết trân trọng cô ấy thì sẽ có một thằng khác yêu cô ấy ư? Tôi nhìn xoáy vào mắt Hà Thương đợi chờ một câu nói. Mới đêm qua, cô ấy còn ôm tôi, còn khóc nức nở trên vai tôi vậy mà hôm nay cô ấy lại coi như chưa từng có những điều đó.


- “Nam thấy rồi đấy, Thương và anh ấy không thể xa nhau. Thương không muốn yêu một kẻ ít tuổi muốn học đòi yêu chị như Nam. Tỉnh lại đi, Nam chẳng có gì để tôi phải yêu Nam cả”.


Tôi thấy tim mình tưởng như ngừng đập trong giây lát. Tôi hận! Chưa bao giờ tôi cảm thấy suy sụp như lúc này. Người con gái mà tôi cố gắng nâng niu và trân trọng sao lại lỡ đối xử với tôi như vậy.


- “Chú em đi một mình à? Thật tội nghiệp”


Anh ta vỗ vào vai tôi mấy cái, hành động khinh thường đến tận cùng. Tôi thấy mình bị xúc phạm. Trong giây phút ấy, tôi chỉ nghĩ làm sao để mình cứu vớt lại chút sĩ diện cuối cùng. Vừa hay, Bảo Ngọc chạy đến gần bên tôi. Tôi nắm lấy tay cô ấy, khoác vào tay mình:


- “Không tôi đi cùng với người yêu mình đấy chứ”


Bảo Ngọc sững sờ nhìn tôi. Cô ấy chưa thể hiểu nổi những lời mà tôi vừa thốt ra.


- “Vậy



ư, trông hai người không giống lắm nhỉ. Không phải cố làm trò thế chú em”


Anh ta cười phá lên, một tay siết thật chặt eo của Hà Thương, ép sát cô ấy vào người hắn. Tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa. Tôi kéo Bảo Ngọc về phía mình, siết chặt lấy cô ấy và… tôi hôn! Nụ hôn giữa công viên đông người, nụ hôn nồng nàn tràn đầy cảm xúc. Tôi trút mọi sự dữ dội và đớn đau của mình vào nụ hôn đó. Bảo Ngọc đứng yên, nhắm nghiền đôi mắt. Tôi cứ thế hôn cho tới khi thấy vị chát nơi đầu môi mình. Cô ấy khóc…Tôi nắm tay Bảo Ngọc, lôi cô ấy đi trong cái nhìn thẫn thờ của Hà Thương. Suốt quãng đường, ngồi sau lưng tôi, Bảo Ngọc không nói một lời nào và tôi cũng vậy. Tôi không xin lỗi và cũng không một lời giải thích về nụ hôn đường đột của tôi ban nãy. Tôi không còn nhớ đến mình cần phải có trách nhiệm đó . Trong đầu tôi chỉ tràn ngập hình ảnh của Hà Thương với anh ta. Tôi vít tay ga thật mạnh, Bảo Ngọc thi thoảng sợ quá đưa tay khẽ bám vào eo tôi rồi lại rụt tay lại. Cô ấy có lẽ đang run lên vì sợ hãi và bị tổn thương.

...
Tags: em dam ngu voi toi chuem dam ngu voi toi chu
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Cô Vợ Bất Đắc Dĩ
» Thử Yêu Côn Đồ
» Em Cứ Chạy Đi!! Chạy Mệt Thì Quay Về Với Anh
» Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora
» Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng
1234...678»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON