Từ đầu tiên Yuji nhớ được là “Mệ mệ”. Không rõ thằng bé dùng từ này để gọi mẹ hay để gọi sữa mẹ nữa. Có thể với Yuji khi ấy, mẹ và sữa mẹ là một khối tổng hòa không thể tách rời.
Mệ mệ.
Yuji dùng từ này để đòi mẹ và thứ chất lỏng ấm nóng sẽ giúp nó no bụng.
Yuji chưa bao giờ gọi anh là “Bố”. Mio gọi anh là “Takkun” nên thằng bé học luôn từ này. Người đàn ông gầy gò, mang gương mặt ốm yếu kia chính là “Takkun”.
“Em cũng gọi anh là Takkun?”
“Ừ. Sau khi lấy nhau, chúng mình quy định gọi anh như vậy.”
“Quy định?”
“Ừ. Vì chúng mình là một cặp vợ chồng nghiêm túc. Mọi chuyện đều phải quy định rõ ràng.”
“Không được gọi là ‘chồng’ sao?”
“Không hẳn. Em gọi anh theo nhiều cách, tùy tâm trạng. Lúc là ‘Takkun’, lúc lại là ‘Aio’. Chúng mình chỉ quy định cách gọi cơ bản thôi.”
“Giờ anh thích được gọi thế nào?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời nàng.
“Tên nào anh cũng thích. Vì tất cả đều là anh.”
“Nghĩa là gọi ‘chồng’ cũng được?”
“Được. Anh quen rồi mà.”
“Vậy từ giờ đến lúc hồi phục trí nhớ, em sẽ gọi anh là ‘chồng’ nhé?”
Chương 16
Tuần lễ thứ hai, chúng tôi cũng đi vào rừng dịp cuối tuần.
Tảng sáng trời mới tạnh mưa.
Mưa đọng thành giọt trên lá cây, mặt đất ẩm ướt.
Chúng tôi thong thả bước đi trên con đường nhỏ. Mio và Yuji xuống xe để dắt bộ.
Sau cơn mưa, đường vương đầy mạng nhện, nếu đi không cẩn thận, chân sẽ bị mắc vào mạng nhện.
“Á, lại mạng nhện nữa.”
Tôi xua lớp mạng nhện bám trên đầu.
“Sau cơn mưa, sao lại có nhiều mạng nhện vậy?”
Mio hỏi tôi từ phía sau.
“Không biết vì sao. Có thể bọn chúng đang vội sửa lại mạng nhện đã bị người đi đường phá hỏng.”
“Bọn nhện này thật kiên trì.”
Đi được một đoạn đường chúng tôi dừng lại.
“Để anh cho em xem thứ này hay lắm.”
“Thứ gì cơ?”
“Gì thế, gì thế ạ?”
“Anh đã cho em xem hồi chúng mình đến đây vào mùa mưa. Yuji còn nhớ không?”
“Thế hả?”
Tôi tách khỏi lối mòn, tiến vào sâu trong rừng. Mio và Yuji bỏ xe đạp lại, đi theo tôi.
Lá rụng thành từng lớp, phủ đầy trên cỏ dại mọc um tùm dưới chân, khiến việc đi lại hơi khó khăn. Đi được khoảng năm mươi mét thì tôi dừng lại.
“Em nhìn kìa.”
Tôi đứng sang một bên để không cản tầm nhìn của hai mẹ con.
“Ôi, hoa!” Yuji hét lên. “Nhiều hoa chưa!”
Đó là hoa ngọc trâm. Hàng trăm bông hoa ngọc trâm chụm lại thành một chùm hoa trắng nhỏ.
“Em không nhớ à? Trước đây anh chỉ cho em rồi đấy.”
“Khi nào?”
“Hình như là năm kia.”
Năm ngoái, vì Mio ốm nên tôi không vào rừng vào mùa mưa.
“Năm kia là cách đây bao lâu? Lúc con sinh ra ạ?”
“Con phải đến đây rồi thì mới dẫn con đến đây được chứ. Lúc đấy con bốn tuổi.”
“Thật ạ?”
“Thật.”
Lạ thật, Yuji nghiêng đầu.
“Con chẳng nhớ gì cả.”
Đúng là con trai tôi. Có trí nhớ tốt quá!
“Nhưng công nhận là hoa đẹp.”
Thằng bé nhìn chùm hoa với ánh mắt đăm chiêu.
“Con thật may mắn.”
“Tại sao?”
“Tại…” Yuji ngẩng lên nhìn tôi. “Con quên là đã từng trông thấy nó trước đây nên lần này con mới thấy hoa đẹp thế.”
“À, cũng có thể.”
“Cái gì cũng vậy. Lần đầu tiên bao giờ cũng hồi hộp.”
“Công nhận.”
Quanh chùm ngọc trâm còn có vài bông huệ tây rừng.
“Mùi hương ngọt quá!” Mio nói. “Ngọt đến nghẹt thở.”
“Sao hoa lại có mùi như vậy?”
“Vì giống như chúng mình hồi cấp III.”
“Thế ư?”
“Hoa đang tìm người yêu.”
“Ra là vậy.”
Giả sử hoa đang thu hút côn trùng đến thụ phấn thật thì đó cũng chỉ là cách nói giảm nói tránh của việc tìm kiếm tình yêu mà thôi.
Chúng tôi ra khỏi rừng.
Dưới bầu trời u ám là cả một vùng đất rộng mênh mông của nhà máy bỏ hoang. Cánh cửa có chữ số #5 trông thật nhỏ bé.
“Dường như…” Mio nói. “Dường như cuộc đời em bắt đầu từ đây, em có cảm giác như vậy.”
Yuji đặt xe đạp nằm xuống đất rồi chạy đi.
“Từ nửa tháng trước à?”
“Vâng.”
“Cuộc đời em có từ trước đấy mà. Em vẫn sống với anh và Yuji.”
“Vâng. Em rất vui khi biết điều này.”
Mio giơ tay lên rồi vươn vai.
Nhưng, nàng nói.
“Em thật may mắn.”
“Thế ư?”
“Vì em có thể yêu chồng lại từ đâu.”
Mio đặt hai tay lên ngực mình nói: “Em hồi hộp lắm.”
Hồi hộp.
Tim tôi đập rộn ràng.
Chúng tôi nắm tay nhau đi dạo.
“Takkun ơiiiiiiiiii!” Yuji hét lên.
“Ở đây có lò xo!”
Tôi vẫy tay với Yuji.
“Lò xo bằng thép hẳn hoi.”
Tôi giải thích với Mio.
“Không có gì ghê gớm đâu. Chỉ cần chút may mắn là tìm được thôi.”
“Vậy à?”
“Ừ. Nhưng tìm được bánh răng thì đúng là trúng số độc đắc. Người nào tìm được phải gọi là cực kì may mắn.”
“Vậy em cũng thử tìm xem thế nào.”
“Em thử đi. Không đơn giản đâu.”
“Nhưng vừa nãy em tìm được bao nhiêu cỏ bốn lá.”
“Tại chỗ đó đặc biệt thôi.”
“Thế ạ? Nhỡ đâu em là người cực kì may mắn thì sao?”
“Cũng có thể.”
Yuji ơi mẹ sẽ tìm cùng con. Mio nói xong rồi chạy đi. Chiếc váy hoa của nàng khẽ đung đưa. Yuji vẫy tay gọi Mio.
Một cảnh tượng hạnh phúc.
Nếu nàng nghĩ vậy thì chắc chắn sẽ như vậy.
Nếu đúng là thế thì tôi muốn nàng được hạnh phúc đến phút cuối cùng. Tuy không phải là người gặp nhiều may mắn nhưng Mio là một cô gái rất hợp với nụ cười hạnh phúc.
Từ ban công tầng hai nhà tôi có thể nhìn thấy ngay mảnh đất trồng đối diện khu tập thể. Dưới đó Yuji đang hì hục chôn đống chiến lợi phẩm thu được hôm nay. Mười lăm cái bu-lông, mười hai cái đai ốc, ba dây lò xo. Không có bánh răng.
Mái tóc vàng của Yuji lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua những đám mây.
“Tóc con đẹp quá,” Mio đứng canh tôi nói.
“Ừ. Bởi thằng bé là hoàng tử Anh quốc.”
“Hoàng tử Anh quốc?”
“Ừ. Con chỉ cần đứng đó không nói gì là trông con giống hệt con trai của một gia đình quyền quý. Chẳng hạn như hoàng tử Anh quốc.”
“Không nói gì?”
“Ừ, không nói gì.”
“Chồng biết không?” nàng hỏi.
“Biết gì cơ?”
“Cách nói của Yuji giống hệt chồng.”
Tôi nghĩ một lúc rồi nói với nàng.
“Thế hả?”
“Con thật đẹp trai.”
“Ừ, đẹp trai giống anh.”
Mio liếc nhìn tôi rồi tiếp tục nhìn xuống chỗ Yuji.
“Hiền lành, ôn hòa và ngoan ngoãn.”
“Dù con hơi khác một chút so với những đứa trẻ bình thường.”
“Em nghĩ đó cũng là điểm khiến con hấp dẫn. Cá tính rất quan trọng.”
“Cũng có thể.”
“Vâng. Có lẽ Yuji là kiệt tác tuyệt vời nhất của em. Trông em bình thường thế này mà lại sinh được một cậu con trai tuyệt vời đến thế.”
“Con của em đấy. Một nửa sự tuyệt vời của con là được hưởng từ em.”
“Thật không tin nổi.”
“Nhưng đó là sự thật,” tôi nói. “Tại em đang quên thôi.”
“Vậy sao?”
“Ừ, vì em cũng tuyệt vời lắm.”
“Tuyệt lắm?”
“Ừ, rất tuyệt.”
“Có phải màu tóc của con giống chồng không?”
Mio nheo mắt nhìn Yuji. Rốt cuộc thì nàng cũng không cần dùng đến kính. Nàng có lấy ra thử đeo nhưng vì sai số nên nàng không đeo nữa.
“Ừ, giống tóc anh hồi nhỏ.”
“Màu đẹp nhỉ.”
“Ừ, hồi hai, ba tuổi, tóc con còn sáng hơn cơ. Đến mùa đông, hai má nó hồng rực lên.”
“Lúc đấy chắc trông yêu lắm.”
“Ai trông yêu cơ ạ?”
Đứng bên dưới, Yuji ngước nhìn lên chúng tôi.
“Người lúc nào cũng tịt mũi, hay nhặt nhạnh mấy thứ bỏ đi, có tật hỏi ‘thế hả?’ ”
“Ai mà dở hơi thế ạ?”
Chương 17
Thời điểm cuối tháng cũng là lúc mùa mưa đi được nửa chặng đường.
Mấy hôm nay không thấy thầy Nombre đến công viên. Tôi bảo chắc ông bận việc gì đó nhưng Mio chỉ buồn bã lắc đầu.
Bốn hôm, rồi năm hôm vẫn không thấy thầy Nombre đâu. Con Pooh cũng không thấy.
“Thầy gặp chuyện gì chăng?” tôi nói.
“Em cũng nghĩ thế. Hay mình thử qua nhà thầy xem thế nào.”
Nhưng tôi không biết nhà thầy. Đến tên thật của thầy tôi còn chẳng biết.
“Thầy bao nhiêu tuổi ạ?”
“Bao nhiêu nhỉ? Anh nghĩ thầy tầm tuổi ông giám đốc của anh.”
“Giám đốc của chồng bao nhiêu tuổi?”
“Chà, anh cũng không rõ.”
Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều là ông ấy đã qua tuổi tám mươi từ lâu.
“Hay thầy bị ốm?”
“Cũng có thể.”
“Mình thử hỏi thăm ai đó ở công viên xem thế nào?”
“Ừ.”
Có một cậu thanh niên là khách thường xuyên của công viên số 17, lúc nào cậu ta cũng đọc đúng một cuốn sách.
Một lần, vì tò mò muốn xem cậu ta đọc sách gì nên tôi nhẹ nhàng lại gần, hóa ra đó là cuốn Từ điển cuộc sống. Nhận ra tôi, cậu ta nói luôn.
“Những điều quan trọng,” cậu giơ quyển sách lên cho tôi xem, “đều có hết trong này.”
“Thế à.”
Tôi cũng từng hỏi cậu làm nghề gì.
“Tôi là nhà văn,” cậu ta ưỡn ngực trả lời. “Dù tôi chưa ra được cuốn nào.”
Hóa ra là thế.
Chưa ra được cuốn sách nào mà vẫn được coi là nhà văn thì bất kỳ ai trên thế giời này cũng có quyền tự xưng như vậy. Do đó, tôi nói.
“Tôi cũng là nhà văn đấy. Mặc dù tôi cũng chưa có cuốn nào.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” cậu thanh niên nói. “Qua mùi của anh.”
Cậu hỏi tôi đang viết gì, tôi trả lời là vẫn chưa viết gì cả.
(Chuyện xảy ra trước khi tôi viết cuốn sách này.)
“Một ngày nào đó tôi sẽ viết. Về những kỷ niệm với vợ tôi.”
“Hay lắm,” cậu ta nói. “Ít ra thì xác định được mình sẽ viết cái gì cũng là hạnh phúc rồi.”
“Ồ?”
“Còn tôi, cứ nghĩ ra được thứ gì thì thứ đó lại được viết trong này mất rồi.”
Nói rồi cậu ta lại giơ cuốn Từ điển cuộc sống lên cho tôi mà xem. Tôi thấy tội nghiệp thay cho cậu ta.
Hôm nay cậu thanh niên cũng có mặt ở công viên số 17. Như mọi lần, cậu ngồi ở ghế băng trong cùng và đọc cuốn Từ điển cuộc sống.
Tôi bảo Mio và Yuji ở lại để mình đến chỗ cậu thanh niên. Nhận ra tôi, cậu ta ngẩng lên khỏi cuốn sách.
“Xin chào,” tôi nói.
“A, anh đấy à.”
“Vâng, tôi đây.”
Cậu ta có vẻ cụt hứng, lại chúi mũi vào cuốn từ điển. Tôi vội lên tiếng.
...