Hai đứa tôi cùng đi ra bãi giữ xe, đi bên cạnh tôi nhỏ khẽ đưa tay vén tóc mai, khuôn mặt diễm lệ, thanh tú và nụ cười duyên dáng, đôi mắt to tròn lung linh, trông Tiểu Quỳnh dưới ánh đèn buổi đêm như một tiên nữ hạ phàm, bất giác tôi nghe tim mình đập binh binh, một cảm giác xao xuyến mông lung trước vẻ đẹp hoàn mỹ và có chút mộng mơ kia, giống như khi bạn yêu ai đó từ cái nhìn đầu tiên vậy. Có lẽ nào…
Tôi dừng lại ở ở hàng xào ngăn giữ bãi giữ xe và công viên, nàng dắt chiếc xe đạp thể thao màu đen ra chỗ tính tiền rồi quay sang tôi khe cười duyên:
– Tui về nhé
– Uh…Bye!
Nàng vẫy tay chào rồi lên xe. Và lúc đó tôi chợt nhớ ra 1 điều liền gọi giật lại:
– Này Tiểu Quỳnh…cô vẫn chưa xin lỗi tôi đấy!
– Hi hi…có duyên sẽ gặp lại! – Tiểu Quỳnh vẫy tay chào tôi.
Và chiếc xe cùng người đẹp ấy cứ xa dần xa dần, để lại tôi vẫn đang thẫn thờ vì những nhịp tim không đều vừa rồi.
“Uh…nhất định sẽ gặp lại nhé Tiểu Quỳnh…cô còn thiếu tôi một lời xin lỗi mà!” tôi thầm nghĩ rồi thong thả đi về, và những cái ngáp dài bắt đầu hành hạ tôi.
Tối hôm ấy, tôi đã có một giấc mơ kinh hoàng…
CHƯƠNG 3: TÁI NGỘ
Vâng tôi có 1 giấc mơ, tôi đang là một tướng quân oai phong lẫm liệt dưới chướng là cả vạn quân, thanh thế kiêu hùng, tôi cưỡi một con tuấn mã màu đen tuyền, đó là Tuyệt Ảnh, (một con ngựa nổi tiếng trong tam quốc diễn nghĩa) chúng tôi băng băng qua những thảo nguyên xanh thẳm, tiếng vó ngựa như chấn động đất trời, rền vang bờ cõi (chắc là do mê phim chiến tranh quá đó mà).
Tôi đứng trên đỉnh đồi ngắm nhìn chiến thắng vang dội của mình, tiếng tung hô của ngàn quân cho vị chủ soái. Thế rồi vân vũ kéo đến, đất trời mù mịt và từ trên trời 1 vòi rồng hình thành xoáy tung cát bụi trước mặt tôi, con Tuyệt Ánh tung vó hí vang, cái vòi rồng tan ra để lại 1 nữ tướng quân đang mặc mộ bộ kim hoa bảo giáo lấp lánh, khuôn mặt nàng đằng đằng sát khí, ánh mắt lạnh lùng.
Nàng rút lưỡi kiếm sáng lóa rồi lao về phía tôi, tôi đưa cây bảo đao hướng về trước và lao lên, khi chúng tôi giao thủ thì bỗng cả 2 binh khí đều vỡ tan, quá bất ngờ tôi liền đưa tay tung 1 cước về phía nàng, nàng túm lấy tay tôi đẩy văng xuống ngựa.
“Phịch” mặt tôi đập xuống mặt đất, lúc này hình như ai đó đã cầm lấy chân tôi, cả người tôi bị nhất bổng lên, rồi “Phạch…Phạch…Phạch” mặt tôi bị đập liên hồi xuống đất, bẹp dí. Và tiếng cười khanh khách của ma nữ kia vang lên “Ha…Ha…Ha” rùng rợn.
– Rinhhh…Rinhhh…Rinhhh – tiếng chiếc điện thoại đánh thức tôi khỏi con ác mộng.
Bật dậy, mồ hôi tôi túa ra như tắm, hơi thở gấp gáp, thật là một giấc mơ khủng khiếp. Tôi với tay lấy chiếc điện thoại một cách mệt nhọc:
– A nô…để cho bố ngủ!
– Ngủ ngủ cái đầu mày! – thằng bạn la lớn.
– …!
– Dậy đi đá banh mày!
– …!
– Dậy!
– …banh bóng gì giờ này!
– 7h sân A2 nha.
– Thằng nào vậy?
– Tao Ngọc nè…phải đi đó nha mày, có mày mới đủ team!
– Ngọc hả…uhm…biết rồi. – lúc này tôi mới lờ đờ mở mắt.
Dựa người vào tường tôi ném chiếc điện thoại sang 1 bên, cố nhớ lại gương mặt ma nữ trong giấc mộng vừa rồi và giật mình nhận ra đó chính là cô nàng xinh đẹp tối qua. Thở phào nhẹ nhõm khi tin chắc rằng mình vẫn sống và hàng họ còn nguyên vẹn, tôi đứng dậy rửa mặt chuẩn bị lên đường, không đi đá thì thằng bạn thân nó chửi chết, dù sao tối qua ngủ rất đã và tôi đã lấy lại sinh khí.
Chủ nhật, sân bóng khá đông. Thật sự thì hôm đó thể lực không được tốt, chỉ chạy một lát là mệt, tôi đoán là vì mất hôm mất ngủ vừa rồi. Đội bóng của tôi chủ yếu là những thằng cùng quê vào Sài Gòn học, hầu hết đều trạc tuổi tôi. Đá banh là dịp chúng tôi gặp nhau, đi chơi, đi nhậu.
Thằng Ngọc, bạn thân của tôi từ cái thời còn mặt quần đùi đi chân đất, thành ra với tôi nó không chỉ là một thằng bạn mà còn là miền kí ức trong veo, ấm áp. Và nó cũng chính là một mảnh ghép trong câu chuyện này.
Cuối trận, đội tôi thua, tôi lững thững đi về phía thùng nước lạnh, chơi một ngụm rồi đổ ly nước lên đầu mình mát lạnh, đưa chiếc ly về phía thằng Ngọc. Nó uống xong rồi ném chiếc ly vào thùng nước ra điều bực dọc:
– Sao hôm nay mày yếu như sên vậy?
– Tao mệt, mấy hôm nay mất ngủ.
– Mất ngủ…sao mà mất ngủ? – nó thắc mắc.
– Thôi mệt lắm, lúc khác tao kể. – tôi thở hổn hển chẳng buồn trả lời.
– Tại mày mà thua rồi thấy không?
– Thôi…chơi vui thôi, suy nghĩ làm gì!
Nghỉ mệt một lát, chúng tôi lục đục thay giày dép, chia nhau tính tiền sân rồi ra về. Thằng Ngọc túm cổ kéo tôi:
– Đi uống nước với tụi tao?
– Thôi để lúc khác…tao về thôi! – tôi từ chối rồi ra lấy xe.
– À…chiều chủ nhật tuần sau có rảnh không?
– Rảnh…có chuyện gì không?
– Tiểu Vy rủ tụi mình đi café, nó mới vô Sài Gòn.
– Tiểu Vy gọi cho mày à?
– Uh…nó kêu tao nói mày đi cùng.
– Ok…mấy h? Ở đâu?
– 7h tao qua đón mày, gần nhà mày thôi, quán này tao mới phát hiện! – nó cười gian xảo.
– Uh…biết rồi, về đây.
Tiểu Vy là cô bạn thanh mai trúc mã của tôi, đóa hồng đầu tiên, vết thương đầu tiên trên con đường tình đầy sóng gió nhưng cũng đầy ngọt ngào. Đã mấy tháng rồi chúng tôi không gặp nhau, đợt tết Tiểu Vy về thăm ngoại ở Huế nên cũng không gặp được. Đã thành thông lệ sau tết, chúng tôi luôn họp mặt, café rồi nhậu nhẹt vì trong năm ít có cơ hội gặp nhau đông đủ.
Nhắc đến Tiểu Vy, đầu óc tôi lại mơ màng nhớ về một thời đã qua, những kỉ niệm lại ùa về. Khoảng trời thơ bé của tôi, bạn bè, gia đình,…tất cả như một bộ phim được tua đi tua lại nhiều lần mỗi khi tôi nhìn thấy cái lún đồng tiền hồn nhiên, thơ ngây của Tiểu Vy. Và giờ đây tôi lại sắp được nhìn thấy nó lần nữa.
Đầu óc lơ mơ nghĩ mông lung một hồi thì tôi cũng về đến nhà. Lên phòng, ném đôi giày và bộ quần áo bẩn vào thau giặt đồ, vặn vòi nước ấm xối lên người…cảm giác được ngủ một giấc ngon lành tối qua khiến tôi cảm thấy thư thái, tôi chợt nhớ đến Tiểu Quỳnh.
Tiểu Quỳnh và câu chuyện hài hước hôm trước của nàng hôm qua đã lay động sự hiếu kì trong tôi, chợt nghĩ nhất định phải gặp lại nàng. Tôi sâu chuỗi những chi tiết hôm qua để bắt đầu truy tìm người đẹp Tiểu Quỳnh.
Nàng bảo là học Aikido ở nhà văn hóa gần đây, vì thế sáng thứ 2 tôi đến nhà văn hóa hỏi về lớp Aikido. Xem qua cái lịch học Aikido tại đây thì mới biết là có nhiều lớp, các ngày 2-4-6, 3-5-7 được chia làm các giờ học từ: 15h30-17h, 17h-18h30,18h30-20h. Như vậy kế hoạch là buổi chiều tôi phải ghé qua tất cả các lớp, để xem nàng học lớp nào sau đó mới đăng kí học cùng.
Nói là làm, chiều thứ 2 tôi mò lên nhà văn hóa 3 lần, đứng ngoài cửa kính trông vào nhưng chẳng thấy bóng dáng nàng đâu, 3 lần thất thểu đi về tôi mới nhận ra khó khăn đầu tiên, “ngộ nhỡ nàng bận gì đó mà không đến lớp thì sao”…tiếp tục nuôi hy vọng vào ngày hôm sau, tôi lại đến 2 lần vào buổi chiều, thất vọng thêm 2 lần. Nhưng đến lần thứ 3 thì…ông trời đã không phụ lòng tôi…sau 2 ngày tìm kiếm không biết mệt mỏi…Tiểu Quỳnh đã ở đây.
Sau lớp cửa kính, Tiểu Quỳnh mặc chiếc áo võ màu trắng, và…hình như là… mặc một chiếc váy màu xanh (đến khi học Aikido tôi mới biết đó là một chiếc váy có tên là Hakama, một loại váy truyền thống dành cho nữ và những người có đai đen trong môn võ này). Vẫn mái tóc ngắn nhưng lần này nàng cột tóc đuôi gà, khoe chiếc cổ cao trắng nõn, vẫn khuôn mặt diễm lệ, thanh tú đầy cao sang, đôi mắt to đầy mộng mơ và một nụ cười tỏa nắng, có lẽ tôi đã yêu nụ cười ấy mất rồi. ^_^.
“Phạch…Rầm…” tiếng té, ngã, đập người vang lên rộn ràng cả võ đường. Tôi có thể cảm nhận được sự hồ hởi của mình lúc này, có thể lúc đó tôi đã bắt đầu thích môn võ Aikido rồi.
Tuần này, đợt thực tập đã vào giai đoạn cuối, tôi và mấy đứa bạn trong nhóm chỉ lên công trường vài buổi nữa, thời gian còn lại thì làm báo cáo và ăn chơi thả giàn.
Chiều thứ 4, tôi ghé qua nhà văn hóa đăng kí lớp Aikido, tiền học phí khá rẻ, chỉ 120k, bộ đồ võ là 270k…và tôi đã bắt đầu sự nghiệp võ thuật đầy hứa hẹn của mình như thế, trong lòng phơi phới về 1 tương lai tươi sáng…hê…hê….
Tối thứ 5, thời khắc mong chờ cũng đã đến, tôi mặc bộ đồ võ trắng tinh bước vào võ đường, cõ lẽ tôi là người đến sớm nhất. Võ đường khá rộng, trên các bức tường là những tấm bảng về chương trình học Aikido và Judo, lúc đó tôi mới biết đây cũng là võ đường của Judo nữa. Võ đường được lót toàn bộ bằng những tấm nệm dày và êm. Bức tường cuối phòng có hình của 2 vị tổ sư và phù hiệu của 2 môn võ. Lát sau thì một anh đai nâu và một thầy đai đen vào lớp, tôi đón chắc đây sẽ là sư phụ của tôi nên đi đến đưa chiếc biên lai học phí và như thế tôi chính thức trở thành môn sinh.
Khi lớp đã đông hơn, anh đai nâu bắt đầu tập trung mọi người thành 1 hàng dọc và 1 hàng ngang hướng về phía bức tường chính có ảnh tổ sư. Cả lớp bắt đầu nghi lễ gì đó mà tôi không hiểu lắm, liếc nhìn sang mấy bạn đai xanh tôi bắt chước và làm theo, đại khái là quỳ lạy mấy cái rồi nói một câu tiếng Nhật mà tôi cũng không nghe rõ. Kết thúc nghi lễ, chúng tôi được tập trung làm 4 hàng dọc để khởi động, đai trắng như tôi thì được đứng đầu hàng, cùng nhập học với tôi hình như có mấy nhỏ nữa vì tôi thấy chúng cũng lơ ngơ giống tôi.
Lúc đầu những động tác khởi động cũng không khó lắm, chỉ là nhìn anh lớp trưởng (đai nâu) mà làm theo, nhưng đến những động tác cuối thì phức tạp hơn nên tôi và mấy nhỏ mới vô chỉ biết đứng ngó người khác tập. Thấy vậy lớp trưởng yêu cầu chúng tôi về phía cuối hàng.
Ngồi ở cuối lớp nhìn khắp một lượt vẫn chẳng thấy Tiểu Quỳnh xinh đẹp đâu cả, đầu tôi bắt đầu xuất hiện một ý nghĩ chán chường “có lẽ nàng bận, hôm nay không đến tập”, hơi buồn một chút, nhưng không sao buổi kế tiếp chắc nàng sẽ đến. Nhưng thật bất ngờ, nơi bật cửa một cô gái xinh đẹp bước vào, đó chính là Tiểu Quỳnh.
Tiểu Quỳnh đến muộn, vẫn khuôn mặt hút hồn, kiều diễm ấy trong bộ đồ võ, bước những bước khoan thai về phía tôi, lúc ấy không hiểu ông bà xuôi khiến thế nào mà tôi đứng phắc dậy, đối diện Tiểu Quỳnh. Tôi nở một nụ cười thật tươi, như thể chào một người quen, nhưng đáp lại chỉ là một ánh mắt đầy bất ngờ, xa lạ và lạnh lùng. Tiểu Quỳnh ngạc nhiên cao độ nhìn tôi vài giây như muốn hỏi “nhà người là ai là cứ nhìn ta như thế”. Tiểu Quỳnh bước qua tôi đi về phía cuối phòng, đi cùng là một thầy đai đen khác. Quá bất ngờ đầu óc tôi hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn con người ấy nhưng xa lạ quá đỗi, tôi ngồi xuống thảm đưa mắt nhìn về phía Tiểu Quỳnh và đặt ra trong đầu muôn vàn câu hỏi:
“Sao lại thế nhỉ?”
“Nàng không nhận ra mình à?”
“Không thể nào, mới có mấy hôm, và một chuyện như thế thì không thể nào dễ quên như vậy được”
“Vậy là sao…ta?”
Tiểu Quỳnh đang khởi động và tôi thì nhìn nàng. Nhưng có điều gì đó rất lạ ở cô nàng này mà tôi không thể trả lời chính xác là điều gì. Có khi nào bạn vừa làm quen một người và ngay hôm sau người đó quên bén bạn là ai không? Cảm giác của tôi lúc này là như vậy đấy, một sự nghi hoặc khó tả. Suốt buổi dù tôi nhìn Tiểu Quỳnh và mỉm cười vài lần như muốn nói “xin chào” nhưng Tiểu Quỳnh vẫn lạnh lùng xa lạ, chẳng chút quan tâm.
...