Buổi khởi động kết thúc, thầy Đông đi về phía chúng tôi, thấy bắt đầu giới thiệu về môn phái, các nghi lễ trong võ đường, các ăn mặc, cách ngồi thiền (seiza) như thế nào, chương trình học, nói chung là rất rất nhiều. Nghe một hồi đầu tôi tưởng chừng bốc khói khét lẹt. (À…mà từ giờ tôi sẽ gọi là Đông sư phụ nhé các bạn, dù sao đã nhập môn rồi). Nói chung chương trình đai trắng cũng nhẹ hều, chỉ là làm quen với các động tác cơ bản như thể dục hiệp khí, thân pháp, bộ pháp…
Tiểu Quỳnh đang luyện võ, không có một dấu hiệu nào là nàng sẽ để ý đến tôi. Có mấy lần nàng ngồi nghỉ ở bên kia phòng, tôi đã cố tình ngồi đối diện bên này phòng, nhìn Tiểu Quỳnh và cười 1 cái thật “tình cảm” nhưng vẫn chẳng có tác dụng. Quá thất vọng tôi đâm ra chán nản, có lẽ tôi đã thất bại rồi, có thể từ đêm ấy bằng 1 lý do kỳ lạ nào đó nàng đã đâm ra ghét tôi, dẫm nát sự háo hức của tôi và ném tôi vào thế giới của sự thất vọng.
Võ đường lúc này đang rất huyên náo, đủ mọi lứa tuổi, người lớn có, trẻ con cũng có, thanh niên có, phụ nữ, gái xấu, gái xinh có tuốt. Cuối giờ, Đông sư phụ yêu cầu chúng tôi bắt cặp với mấy bạn đai xanh để luyện khí công. Nghe đến đây bỗng một ánh sáng léo lên trong đầu “luyện khí công…bắt cặp” cơ hội đã đến, tôi lon ton hướng về phía Tiểu Quỳnh hòng có cơ hội bắt chuyện, nhưng người tính không bằng trời tính, tự dưng có một thằng nhãi đai xanh từ đâu đã nhanh chân quỳ trước nàng, bằng một động tác chào trong aikido, họ bắt đầu luyện công cùng nhau.
Tôi đờ người ra vì kế hoạch phá sản quá nhanh chóng, đành thất thểu tiến về một ông anh đai xanh đang ngồi kế bên nàng, tôi cúi chào rồi bắt đầu luyện công. Nói là luyện công nhưng tôi chẳng để tâm mấy, ông anh kia bảo thế nào thì làm theo thế ấy, dù gì tôi cũng chẳng hiểu nó là cái gì và làm để làm gì. Mối quan tâm của tôi lúc này là người đẹp đang ngồi bên phải tôi, chốc chốc ánh mắt chúng tôi gặp nhau, trông nàng xa lạ quá đỗi, đôi mắt không có lấy vẻ mộng mơ tôi từng biết, nàng cũng mỉm cười đấy nhưng lại trông như của một người khác.
Buổi tập hôm ấy kết thúc bằng một nghi lễ giống như lúc vào. Mọi người bắt đầu ra về, chỉ có tôi là chưa chịu về, tôi đợi Tiểu Quỳnh, nhất định phải hỏi nàng xem có chuyện gì. Tiểu Quỳnh đang xếp chiếc hakama màu xanh, tôi lấy hết can đảm bước lại gần, cuối người xuống đủ thấp, lúc này nàng nhận ra sự có mặt của tôi, nàng hướng đôi mắt tròn to của mình nhìn tôi với vẻ đầy nghi hoặc:
– …!
– Chào!
– …! – nàng vẫn im lặng quan sát.
– Còn nhớ tôi không, hôm trước mình gặp nhau ở công viên…
– Công viên nào? – nàng ngắt lời
– Hả…cô không nhớ thật à? – tôi bất ngờ, cảm thấy cô nàng trước mặt mình chắc là có vấn đề về trí nhớ.
– Không! – nàng nói tỉnh queo.
– Quỳnh…không nhớ thật à?
– …!
Nàng đứng phắt đậy, tôi hơi bất ngờ cũng đứng lên.
- Bạn có bị sao không đấy? – nàng nói bằng giọng bực bội.
– …!
– Tui chưa gặp bạn bao giờ, chắc bạn nhầm người rồi.
– …! – tôi đứng hình ngay tức khắc.
Nàng bỏ đi để lại tôi mặt đần thối ra, ngu ngơ nhìn theo nàng. Quá bất ngờ, đầu tôi bỗng dưng quay cuồn chỉ để cắt nghĩ câu nói vừa rồi “chưa gặp…nhận nhầm”, vậy là sao ta?
CHƯƠNG 4: BẤT NGỜ KHÔNG HỀ NHẸ!
Đợt thực tập kết thúc, tôi bắt tay vào viết báo cáo. Cảm giác nhẹ nhõm khi những cửa ải cuối cùng của thời sinh viên sắp qua đi. Khoảng 2 tuần nữa sẽ nhận được đồ án tốt nghiệp.
Có điện thoại, là Tiểu Vy:
– Alo!
– Anh nghe nè Vy.
– Anh Minh…vẫn khỏe chứ?
– Anh khỏe như trâu ấy, ha ha!
– Hi…tốt quá, tối chủ nhật này anh rảnh chứ?
– Anh rảnh…gặp nhau đúng không?
– Anh Ngọc nói với anh rồi à?
– Thì em nhờ nó mà?
– Em sợ anh Ngọc quên…nên gọi điện hỏi anh.
– Nhất định phải đi, còn phải nhậu 1 bữa ra trò nữa chứ.
– Hứ…lần nào cũng say bí tỉ…không sợ à!
– Có em chở về mà sợ gì…ha ha!
– Mơ đi…em không rảnh.
– Phũ thế em…không lo cho anh à? – tôi chọc Tiểu Vy.
– Hứ…biết thế thì đừng uống. – Tiểu Vy vờ giận.
Câu chuyện vui vẻ cứ thế lái sang chuyện học hành, công việc, mấy chuyện phiếm dịp nghỉ tết vừa rồi. Tám chuyện cũng được 20 phút thì 2 đứa bỗng im lặng không biết nói thêm gì:
– …!
– …!
– À!
– Dạ!
– Bảo Tuấn đi cùng cho vui…lâu rồi không gặp nó. – Tuấn là bạn trai của Tiểu Vy.
– Umm…Anh Nhân chở em. – giọng Tiểu Vy vẻ hơi buồn.
– Uh!
– Thôi bye nhé anh.
– Bye em!
Cuộc điện thoại kết thúc, tôi bước ra ngoài lấy bộ võ phục đang phơi xếp ngay ngắn rồi bỏ vào ba lô. Chiều nay tôi lại đi học Aikido.
Sau câu chuyện hôm trước tôi bắt đầu hoang mang về Tiểu Quỳnh, nàng trở nên bí ẩn và khó đoán. Tôi bắt đầu tự đặt cho mình nhiều giả thuyết về nàng.
Thứ nhất, nàng là một tiểu thư nhà giàu, một hot girl thứ thiệt. Chỉ cần nhìn là có thể nhận ra ngay. Vì thế nên việc có một thằng con trai tiếp cận làm quen trở thành việc cơm bữa, nàng trở nên mẫn cảm và từ chối một cách thẳng thừng, việc đó giải thích vì sao nàng lại không thèm nhận tôi.
Thứ hai, nàng ghét tôi, có thể nàng vẫn nghĩ tôi là một gã dê xòm, cố tìm cách tiếp cận nàng, không thể tự nhiên lại xuất hiện trong lớp võ của nàng. Vì thế tránh mặt tôi là cách tốt nhất để khỏi gặp rắc rối.
Cuối cùng, Khả năng này rất thấp nhưng cũng không thể bỏ qua. Nàng bị mất trí nhớ, có ai từng xem phim “50 First Dates” có diễn viên Adam Sandler thủ vai chưa? Trong phim, nhân vật nữ bị chứng mất trí nhớ, hoàn toàn quên hết mọi chuyện hôm qua chỉ sau 1 giấc ngủ.
Sau khi đặt ra cho mình 3 giả thuyết ấy, tôi đã suy nghĩ lại việc mình đi học võ. Lý do ban đầu chỉ là muốn gặp và làm quen Tiểu Quỳnh mà thôi, lấy lí do là nàng vẫn chưa “xin lỗi” tôi chuyện hôm trước. Nhưng quả thực là thời gian sắp tới khá rảnh, dù sau đó phải làm đồ án nhưng tôi có thể làm vào ban ngày, buổi tối tranh thủ đi học võ thư giãn đầu óc cũng khá được. Quyết định sẽ bỏ qua tính mê gái, bỏ qua luôn những thắc mắc về Tiểu Quỳnh, tôi sẽ tiếp tục đi học Aikido.
Vẫn như hôm trước tôi đến lớp võ rất sớm, được Đông sư phụ truyền dạy cho một số nội quy và nghi lễ của môn phái, tôi đã cảm thấy tự tin hơn chút ít. Sau nghi lễ chào tổ sư và đồng môn là bước khởi động. Vẫn như hôm trước, đến những động tác cuối của thể dục hiệp khí thì mấy đứa đai trắng bọn tôi đi về phía cuối sân để nhường chỗ cho người khác tập.
Hôm nay Tiểu Quỳnh lại đi muộn. Đông sư phụ vừa đến và đang khởi động ở góc phòng. Đông sư phụ là một người khoảng 55-60 tuổi, có làn da ngăm đen, dáng người mập mạp, bụng phệ nhưng thân thủ nhanh nhẹn và chắc chắn. Đông sư phụ sẽ là người trực tiếp truyền dạy võ nghệ cho bọn đai trắng chúng tôi. Khi nào lên đai sẽ có người khác phụ trách.
Đang chú ý mấy sư huynh đai xanh khởi động thì hình như họ mất tập trung thì phải, ánh mắt họ đang hướng về…bật cửa là Tiểu Quỳnh (toàn một bọn mê gái). Phải đến khi sư phụ hô nhịp tiếp theo thì mọi người mới tập trung quay về với buổi tập.
Tiểu Quỳnh hôm nay cũng không khác hôm trước, vẫn mái tóc ngắn hung nâu và nụ cười mộng mơ, uyển chuyển trong chiếc hakama, ấy khoan…nụ cười mộng mơ, không phải lạnh lùng à? Không biết có phải vì ngắm gái nhiều quá hay không mà đôi mắt tôi rất nhạy cảm với những chi tiết trên mặt con gái, họ cười, họ tủm tỉm…mỗi người một vẻ không
giống ai. Và tôi chắc chắn rằng Tiểu Quỳnh hôm nay khác với Tiểu Quỳnh hôm trước, nhưng vì sao khác thì tôi vẫn đang nghiên cứu.
Tiểu Quỳnh khởi động ở góc phòng, xoay hông, uốn người, nghiêng bên này, nghiêng bên kia, đầu óc tôi bắt đầu tưởng tượng tùm lum. Tôi hình dung nàng đang mặt bộ áo da bó sát giống những VDV aerobic và Tiểu Quỳnh đang biểu diễn bằng những động tác vô cùng gợi cảm, những đường cong vô cùng mềm mại. Thôi…tôi sẽ không kể tiếp những gì mình tưởng tượng tiếp sau đó nữa đâu vì tôi dám cá rằng kể ở đây không phù hợp.
Hôm đó tôi không dám nhìn Tiểu Quỳnh, cười tình với nàng như hôm trước nữa, tôi không muốn bị ăn mắng, nhưng tôi vẫn len lén liếc nhìn. Và khi tôi liếc nàng thì tôi thấy nàng nhìn tôi. Tôi điếng người khi thấy Tiểu Quỳnh nhìn mình với vẻ mặt ngạc nhiên, tôi dám cá rằng việc tôi liếc nàng đã bị phát hiện và giờ đây nàng đi đến chỗ tôi. Tôi hơi giật mình, nghĩ có thể Tiểu Quỳnh sẽ túm cổ tôi treo ngược lên trần nhà hay vật tôi ra như hôm trước vì cái tội dám nhìn nàng với đôi mắt của một tên “dê xòm”, lùi người thủ thế, chuẩn bị vận công sẵng sàng dùng chước 36 của Khổng Minh.
– Hi, ông cũng học ở đây à?! – Tiểu Quỳnh mỉm cười nhìn tôi.
– Hở? – tôi ngạc nhiên không để đâu cho hết.
– Hở gì? Bọn mình có duyên quá ha!
– À, ừ…chuyện hôm bữa là sao? – tôi nhìn nàng thắc mắc.
– Hôm bữa nào, hôm ở công viên à? – Tiểu Quỳnh vẫn tủm tỉm.
– Không, hôm vừa rồi Tiểu Quỳnh bảo nhận nhầm là sao?
– Là sao? Tui không hiểu…! – Tiểu Quỳnh nhíu mày.
– …! – tôi lại bất ngờ lần nữa không nói được lời nào.
– Ha ha…nhìn ông khù khờ quá đi! – Tiểu Quỳnh nhìn tôi tười.
– Dẹp đi…! – tôi bực mình với vẻ mặt chế giễu của nàng, bực mình vì có thể nàng đùa dai với mình.
– Học cái này vui không?
– Mới học có 2 bữa, có biết gì đâu! – tôi gãi gãi đầu.
– Phải từ từ chứ, tui học 3 năm rồi đấy!
– Ba năm lận à? – tôi trố mắt.
– Ha ha…chứ ông nghĩ nhanh à?
– Không luyện nhanh hơn à?
– Không…thôi tui tập tiếp đây, lát nói chuyện sau nhé! – nói rồi Tiểu Quỳnh quay đi tiếp tục luyện đòn.
Tôi hơi đần người một chút. Đến hôm nay thì Tiểu Quỳnh đã quay tôi chóng mặt đến lần thứ 3 và tôi lại phải đặt lại cho mình 2 giả thuyết khác về cô nàng Tiểu Quỳnh này:
- Tiểu Quỳnh đang đùa dai với tôi, hôm trước nàng rõ ràng là nhận ra tôi nhưng nàng lại không nhận tôi. Con gái thật là khó hiểu, họ rất thích quay con trai như quay dế và khi chúng ta quay cuồng chóng mặt, mặt mũi lơ ngơ thì họ lại lấy rất làm vui sướng. Trong trường hợp này tôi chính là nạn nhân của Tiểu Quỳnh, từ sau vụ ở công viên, nàng nhận ra tôi là một thằng khù khờ chính hiệu, không có khả năng phản kháng và dễ bị bắt nạt.
- Cô nàng mắc chứng mất trí nhớ tạm thời, ý tôi là lúc nhớ lúc không ấy. Nếu khả năng này là đúng thì quả thực là đáng lo ngại cho tôi, vì nếu sau này tôi cưa đổ nàng, nàng lại quên mất tôi là người yêu thì sao. Bao chuyện dở khóc dở cười sẽ xảy ra và tôi bắt đầu ngán ngẩm với Tiểu Quỳnh rồi. Nhưng tôi lại thích như thế, nàng rất khó nắm bắt, không còn gì tự hào hơn là việc cưa đổ một nàng như thế.
Cuối buổi tập hôm ấy, tôi và Tiểu Quỳnh nói chuyện rất vui vẻ. Tôi chọc cho nàng cười tít mắt và cố ý không nhắc đến chuyện hôm trước làm như “ta đây không hề nghi ngờ nhà ngươi”. Tôi cần thời gian để hiểu hơn về cô gái này, một sự mạo hiểm lúc này là hỏng hết mọi chuyện.
Tôi cũng không xin Tiểu Quỳnh số điện thoại, từng trải qua nhiều lần tán gái thất bại nên tôi rút ra một kinh nghiệm sương máu rằng chỉ khi nào tiếp cận được đối phương và khiến đối phương thinh thích mình thì mới nên xin số, nếu không thì bạn chỉ uổng phí tiền nuôi nhà mạng mà thôi và nhiều khi còn phản tác dụng vì đối phương nghĩ bạn đang làm phiền....