Tôi đợi một hồi lâu, trời dần tối. Càng lúc hy vọng trong tôi càng tắt dần. Cuối cùng cánh cổng hé mở, nhưng người bước ra là Huyền, em ấy lắc đầu nói.
– Quỳnh Chi nói không muốn gặp Minh
– Minh cũng đoán vậy…cảm ơn Huyền. – tôi rầu rầu.
– Minh đừng buồn, để tối nay Huyền tranh thủ trò chuyện với nó. – Huyền chấn an.
Tôi hiểu nàng đã phải trải qua một cú sốc rất lớn, nàng cần thời gian, tôi cũng vậy.
Chiều thứ 6…
– Alo
– Alo…có đang rảnh không? – Nhân nói.
– Ừ…có gì nói đi.
– Bây giờ sang nhà Quỳnh Chi chuyển giúp em nó ít đồ dùng được không?
– Ok…lát tao qua.
– Qua lẹ nha, tao đợi…có chuyện hay để kể với mày nè.
– Chuyện gì? – tôi thắc mắc.
– Cứ qua đây rồi nói.
Tôi sang nhà Quỳnh Chi thì đã thấy Nhân đợi trước cổng.
– Đến lâu chưa? – tôi hỏi.
– Mới thôi, lên nhà đi…Huyền đưa tao chìa khóa nè – nó ve vẩy chiếc khóa.
Vừa mở cánh cửa phòng, tôi đã giật mình khi nhìn thấy vũng máu, thật hãi hùng, tôi cố tránh và đi sang một bên.
– Sợ phải không? Lúc thấy Quỳnh Chi, Huyền suýt ngất luôn tại đây đấy. – Nhân rùng mình.
– Dọn cái gì trước đây? – tôi hỏi.
– Khoang…ngồi xuống đây tao kể chuyện này cho nghe. – Nhân vẻ khoái chí.
– Chuyện gì – tôi tò mò.
– Hôm nay em Huyền kể tao nghe chuyện Quỳnh Chi.
– Ừ…
– Thực ra Huyền cũng mới biết thôi, tối qua mấy chị em nó tâm sự nhiều lắm.
– Nói nhanh nào – tôi sốt ruột.
– Mày còn nhớ thằng bồ cũ của Quỳnh Chi không?
– Ừ…
– Một năm trước, lúc mày vừa chia tay em ấy…à không là khi thằng này nhảy vô phá đám. Chỉ được mấy bữa thì nó đánh Quỳnh Chi, bọn nó chia tay. Chưa hết, thằng này dai lắm…nó không buôn tha Quỳnh Chi…tiếp tục bám theo xin lỗi, năn nỉ đủ các kiểu…nhưng Quỳnh Chi không chấp nhận quay lại, chỉ muốn quan hệ 2 đứa nó là tình bạn mà thôi. – Nhân dừng lại hít một hơi.
– Tiếp đi.
– Tuy là bạn nhưng nó vẫn giở trò tán tỉnh, đeo bám Quỳnh Chi cả năm nay…Thực ra ngoài Quỳnh Chi nó có hàng tá em khác. Thằng này con nhà giàu, chịu chơi, trăng hoa lắm – Nhân liếm môi.
– …– tôi nhăn mặt.
– Cách đây không lâu, thằng này mua theo bó hoa định tỏ tình và làm lại với Quỳnh Chi, nó bất ngờ ôm em ấy nhưng ngay sau đó bị đẩy ra và ăn ngay 1 cái tát – Nhân hào hứng kể.
Tôi nhớ lại cái đêm mình bắt gặp họ trước cửa nhà nàng và tự trách mình – “mày thật là ngu…sao không nán lại thêm 1 chút nữa”.
– Trước hôm Quỳnh Chi có chuyện, nó chặn đường giở trò với em ấy, bị chống cự thắng khốn đó tát Quỳnh Chi một cái, cũng may có người đi ngang qua nên nó mới bỏ chạy. – Nhân vừa nói vừa nghiến răng ken két.
Tôi nghe máu trong người sôi sùng sục, hình dung ra vết bầm trên mặt Quỳnh Chi, ánh nhìn vô tình đi ngang qua cái mô hình nhà trên bàn, tay nắm chặt, tôi đứng phắt dậy đi thẳng tới cầm cái mô hình ném mạnh vào tường – “Rầm”, nó vỡ làm mấy mảnh. Thằng Nhân kinh hãi la lên.
– Trời ơi, mày làm gì vậy.
– Cái này là thằng khốn đó tặng Quỳnh Chi – tôi nghiến răng.
– À…còn một chi tiết nhỏ nữa…lần trước đánh mày cũng là thằng chó đó. – Nhân rụt rè nói, dường như nó sợ tôi lại nổi cơn điên lần nữa.
– … – tôi quay đầu lại, ánh mắt tóe lửa
– Mày xác định cmnr…con ơi – Nhân tặc lưỡi.
CHƯƠNG 35.
- Sao mày biết nó đánh tao? – tôi nghiến răng ken két.
– À…theo như Quỳnh Chi kể…lúc thằng chó này giở trò với em ấy, nó dọa nếu không chiều theo thì nó lại cho người đập mày. – Nhân kể bằng giọng giận giữ.
Tôi nghe xong, lửa giận chợt nguôi, thay vào đó bỗng thấy thương Quỳnh Chi vô cùng. Vì tôi Quỳnh Chi đã phải chịu bao ấm ức, tủi khổ. Tôi đã không thể che chở em khi em cần nhất…vậy mà còn khiến trái tim em đau đớn nữa, cảm thấy như người có lỗi chính là tôi.
– Sao vậy mày? – Nhân ngạc nhiên.
– Không sao – tôi nhìn nó, nắm chặt tay – Phải đập thằng khốn đó.
– Ừ…nhưng từ từ nghĩ cách đã, chứ bây giờ chạy ra đường biết tìm nó chỗ nào – Nhân cười khổ.
Chúng tôi soạn quần áo và một số đồ đạc cần thiết cho Quỳnh Chi, sau đó 2 thằng thay nhau bê nước lau cho bằng sạch vũng máu và cuối cùng là thu doạn “hậu quả” do hành động thiếu kiềm chế của tôi. Chỉ có điều, vì nhiều thứ phải mang theo nên 2 con phượng hoàng và chậu cá đành phải để lại…tôi tính mai hay mốt sẽ qua chuyển sau. Công việc hoàn tất cũng đã gần 7h tối, 2 thằng sang nhà Huyền. Phụ tôi dỡ đồ từ trên xe xuống xong, Nhân gọi Huyền mở cửa.
– Mệt lắm không? – Huyền nheo mắt cười tình với Nhân.
– Thấy em là anh hết mệt rồi – Nhân nhanh nhảu nịnh ( nghe mắc ói).
– Mấy cái này để đâu Huyền – tôi quệt mồ hôi.
– 2 người mang lên lầu nhé – Huyền xách phụ một bịch đồ.
– Quỳnh Chi đang ở trên phòng à? – tôi hỏi nhỏ Huyền.
– Ừ… – Huyền hiểu ý, khẽ gật đầu.
– Vậy có lẽ Minh không nên… – tôi buồn bã.
– Sao chưa lên mày? – Nhân quay đầu hỏi.
– Để Huyền khuyên nó thêm…Minh đợi thêm một thời gian nhé. – Huyền dịu dàng nói.
– Không sao – tôi gượng cười, đặt va li đồ xuống.
– Anh mang lên giúp Minh nhé – Huyền khẽ cười với Nhân.
– Hả… – Nhân nhìn va li đồ, mặt méo xệch.
– Vậy Minh về đây. – tôi từ giã họ.
Trên đường về, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Quỳnh Chi, tôi nhớ về những hạt nắng nhảy nhót trên vai em ngày mới gặp, nhớ nụ hôn ngọt ngào trong mưa…những cái ôm ấm áp từ phía sau, hương thơm phảng phất trên tóc em…Nhớ…Đôi lúc tưởng có thể quên nhưng rồi lại mãi nhớ…
Về đến nhà, nằm xuống giường là muốn ngủ ngay nhưng lại có điện thoại, là Phương Vy.
– Anh ơi, mấy cây rau em trồng lớn rồi nhé, nhìn thích lắm – Phương Vy vui vẻ khoe.
– Ừ… – tôi đáp không chút hào hứng.
– Hôm nay anh sao vậy?
– Hôm khác nói chuyện được không em.
– Anh ốm à?
– Không…anh muốn yên tĩnh thôi.
– Vậy thôi – Chưa đợi tôi trả lời nàng đã cúp máy cái rụp, chắc lại dỗi rồi…haizzz.
Hôm sau đến nhà văn hóa, phải vất vả lắm, hết xin lỗi, năn nỉ rồi giải thích thì người bảo vệ mới tha cho vụ hôm trước. Vừa vào đến lớp, Thảo đã “túm cổ” điều tra vụ tôi cúp học mấy bữa nay.
– Khai mau? – Thảo nheo mắt.
– Khai gì – tôi cười khổ.
– Sao dạo này anh hay nghỉ học vậy?
– À…anh bận – tôi bịa đại 1 lý do chung chung.
– Bận gì? – Thảo vẫn không buông tha
– … – tôi chẳng muốn trả lời.
– Chắc có bạn gái rồi, nên đi chơi với người ta chứ gì?
– Bạn gái – tôi đang tính giả điếc thì bị con bé này làm giật mình.
– Chứ còn gì nữa.
– Cũng có thể nói như vậy – tôi ngao ngán nhận luôn.
– Mấy bữa không có anh, cái Lan cũng nghỉ học…em chẳng biết tập với ai. – Thảo buồn rầu.
– Qua tập với cậu Bảo kìa – tôi gợi ý.
– Thôi đi…bị chị Hà giành mất rồi. – Thảo xụ mặt
– Ha ha…con bé này – tôi phì cười.
Hình như hôm nay Tiểu Quỳnh nghỉ học, đã 7h vẫn chẳng thấy bóng dáng nàng đâu. Đang lúc ngồi nghỉ thì anh Long lại ngồi cạnh.
– Mấy bữa nay không thấy bóng dáng cậu nhỉ. – anh Long vỗ vai.
– Em bận chút việc – tôi cười giả lả.
– Bữa trước, Quỳnh có nhắc đến cậu đấy.
– Bữa nào ạ.
– Hôm thứ 3, nó bảo cậu có chuyện gì đó, trông con bé lo lắng lắm, trời mưa mà nó cứ ngẩng ngơ nhìn ra ngoài.
– Vâng… – Tôi nghe lòng xôn xao – bữa nay Quỳnh nghỉ học hả anh?
– À…nó sang chùa phụ mấy sư cô nấu cơm, bữa nay bên đó thiếu người.
– Vậy ra, tối nay mọi người lại đi phát cơm.
– Ừ…cậu có muốn đi không?
– Vâng, em cũng muốn đi – tôi gật đầu.
– Vậy khoảng 8h nhé, mình về sớm 1 chút, rồi em đi chung với anh và anh Hùng.
– Vâng ạ.
Khoảng 8h, chúng tôi xin phép thầy về sớm. Ngôi chùa mà anh Long nói nằm trong một con hẻm trên đường Bùi Đình Túy. Để xe xong, chúng tôi đi vào bếp, Tiểu Quỳnh đang cùng các sư cô xếp cơm vào thùng, mặt nàng lấm tấm mồ hôi. Thấy chúng tôi, nàng ngẩng đầu cười.
– Con chào sư cô – anh Long chắp tay cúi đầu, tôi và anh Hùng cũng làm theo.
– Các con đến rồi à, chuyển thùng này ra trước đi – vị sư cô chỉ vào một thùng đã được đậy nắp.
– Vâng cô để con – Tôi nói, sau đó cùng anh Hùng mỗi người một tay bê ra ngoài.
– Em đợi ở đây, thùng còn lại để anh và anh Long– anh Hùng dặn xong thì đi vào bếp.
Tôi ở lại với cái thùng, chẳng biết làm gì tôi quay đầu ngắm trước ngắm sau cảnh chùa. Ngôi chùa khá nhỏ, trước sân có mấy cái cây và ghế đá, bên trong ánh đèn và nhang khói bay lên nhè nhẹ đầy vẻ linh thiêng. Đang chú ý xung quanh thì Tiểu Quỳnh bước ra, nàng khẽ cười khi nhìn thấy tôi, trên tráng lấm tấm mồ hôi, tóc nàng được kẹp lên cao trông rất ngộ, vài sợi dính vào da.
– Hi…tìm đến đây khó không?
– Đi cùng anh Long mà, tóc Quỳnh kìa – tôi khẽ cười.
– Ý…quên – nàng vội đưa tay tháo cái kẹp xuống rồi chỉnh lại mái tóc ngắn.
– Mệt lắm không?
– Cũng mệt…nhưng Quỳnh thấy vui lắm. – Nàng nheo mắt cười, nụ cười của nàng khiến tôi bỗng vui lây.
– Đứng yên nào – tôi đưa tay lên .
– Sao vậy – nàng bất ngờ.
– Cứ đứng yên đi – tôi đưa tay lấy một mẩu rau dính trên tóc nàng, tay tôi kéo nhẹ, từng sợi tóc mềm mãi lướt qua kẽ tay.
– Hi…chắc lúc này nhặt rau nên dính ấy mà – nàng ngại ngùng.
Đúng lúc này thì anh Long và Hùng bê thùng còn lại ra, đi sau là 2 sư cô khác. Sau khi buộc chặt 2 thùng cơm vào 2 chiếc xe máy, anh Long dặn.
– Minh…em chở Quỳnh nhé. Các sư cô đi riêng. Cơm anh và anh Hùng sẽ chở.
– Dạ – tôi quay sang Tiểu Quỳnh, nàng mỉm cười.
Lần này chúng tôi phát cơm ở khu vực công viên 23/9. Từ chùa đến công viên khá xa, trên đường Tiểu Quỳnh hỏi thăm về Quỳnh Chi.
– Bạn Minh khỏe chưa?
– Bạn ấy xuất viện mấy bữa rồi, bây giờ sức khỏe đã ổn định.
– Vậy thì tốt quá. Hôm bữa trời mưa to…Quỳnh cứ lo Minh bị mắc mưa. – nàng nói nhỏ qua tai, tôi chợt bâng khuâng.
– Cảm ơn Quỳnh, cũng may đến bệnh viện rồi mới mưa. – tôi cười.
– Hôm trước, Quỳnh hỏi Minh câu gì Minh còn nhớ không?
– Câu gì nhỉ? – tôi cố nhớ lại và bắt đầu hình dung ra ngày cá tháng 4. Nhưng nàng muốn tôi nhớ câu gì mới được, không lẽ là…
– Nhớ ra chưa? – Nàng tủm tỉm.
– Quỳnh hỏi xem Tiểu Quỳnh và Trúc Quỳnh ai đẹp hơn phải không? – tôi cười giả lả.
– Ừ…nhưng mà…
– Cả hai chị em đều đẹp mà – tôi ngắt lời nàng, đáp ngay.
– Cái đó là tất nhiên rồi…đồ ngốc. – nàng phụng phịu.
– Ơ… – tôi vờ ngạc nhiên, thực ra tôi giả ngốc thôi.
Chúng tôi đi sau anh Long một chút, khi đến nơi đã thấy các tình nguyện viên chia nhau các phần cơm. Tôi và Tiểu Quỳnh không ai bảo ai, cũng xắn tay vào giúp mọi người, không khí vô cùng vui vẻ, mọi người hỏi thăm nhau, làm quen những bạn mới, cũng như hướng dẫn nhau các tuyến đường.
Phân công xong, như thường lệ, anh Long dặn dò kĩ lưỡng mọi người, sau đó mới lên đường “làm nhiệm vụ”. Tiểu Quỳnh một tay xách mấy bịch cơm, một tay vòng eo tôi. Hơi ngạc nhiên , tôi ngoái đầu ra sau thì nàng nheo mắt cười.
– Đi cần thận nhé.
–