Vừa đi tôi vừa nghĩ ngợi về những chuyện vừa qua, đầu tiên là tôi tình cờ bắt gặp nàng và bồ cũ đang ôm nhau, đó là lý do vì sao tôi cự tuyệt nàng, rồi hôm nay Quỳnh Chi hành động dại dột…tất cả những chuyện này dường như đang thiếu điều gì đó nối kết chúng lại. Lý do nào khiến nàng làm điều ngu ngốc ấy, vì tôi sao? Nếu thật vậy, kẻ phải chịu trách nhiệm cho mọi chuyện chính là tôi…Tôi miên man nghĩ ngợi mà không rõ mình đi đâu, đến khi gần ra khỏi bệnh viên, mới giật mình –“mua mấy thứ kia ở đâu đây?”. Tôi lúng túng quay sang hỏi một cô y tá, rồi đi về phía căn tin. Ngoài mua những thứ Huyền dặn, tôi mua thêm 2 lốc sữa không đường.
Khi quay trở lại phòng, Huyền đang nói nhỏ với Nhân gì đó.
– Có nên gọi điện báo cho…
– Anh hiểu ý của em, nhưng không nên, dù sao Quỳnh Chi cũng không sao rồi…Bây giờ quan trọng là giúp bạn ấy lấy lại tinh thần.
– Huyền này… – tôi nói nhỏ.
– Um…
– Sau khi xuất viện, Huyền đưa Quỳnh Chi về ở cùng nhé.
– Tất nhiên rồi… – Huyền khẽ cười.
Tôi lấy chiếc khăn ướt lau mặt cho Quỳnh Chi, nhưng động tác vụng về, Huyền tủm tỉm cười rồi làm giúp tôi. Nhân khẽ nói.
– Anh và Minh ra ngoài một lát, em ở đây nhé.
– Hai người cứ đi đi – Huyền gật đầu.
Tôi theo Nhân ra ngoài, tôi đoán nó định nói gì đó. Chúng tôi ngồi trên ghế hướng ra ngoài đường, không gian bên ngoài mát mẻ và thoáng đãng hơn, những vũng nước lấp lánh dưới ánh đèn.
– Mày định thế nào? – Nhân cất tiếng, tôi hiểu nó định nói gì. Nhưng tâm trạng tôi đang rối bời, cũng chẳng thể tỉnh táo để suy xét kĩ càng mọi việc.
– Cũng chưa biết…nhưng tao cũng có một phần lỗi trong chuyện này.
– Khi thấy tấm ảnh trong tay em ấy là tao cũng đoán ra rồi. Quỳnh Chi còn yêu mày lắm – Nhân chậm rãi.
– Theo mày tao nên thế nào ?
– Tao nghĩ mày nên quay lại với Quỳnh Chi. – Nhân nói rồi quay sang nhìn tôi.
– …– tôi yên lặng.
– Tao biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nhưng mày cũng thấy những gì vừa xảy ra đấy. May mà hôm nay tao và Huyền đến kịp nếu không thì…
– Được rồi, tao hiểu ý mày mà – tôi ngắt lời nó.
– Trước mắt, mày hãy ở bên cạnh Quỳnh Chi một thời gian, khi nào em ấy…uhm…bình tĩnh lại lúc đó…
– Sau đó thì sao?
– …
– Tao sẽ ở bên Quỳnh Chi. – tôi khẽ cười nhìn Nhân chấn an.
Đã hơn 8h tối…bệnh viện vắng người, trên băng ghế chỉ có tôi và Nhân.
– Mày đưa Huyền về nhà trước đi, ở đây đã có tao rồi. – tôi nói.
– Vậy có gì thì gọi tao nhé.
– Ừ…tao nghĩ không sao đâu.
– Sáng mai bọn tao sẽ qua sớm.
– Ừm…
…
Nhân và Huyền đi rồi, tôi ngồi bên giường nhìn Quỳnh Chi, nàng ngủ thật ngon lành, có lẽ trong giấc mơ, nàng đang sống trên một thiên đường đầy tình yêu, một thiên đường không có nước mắt. Tôi đưa tay khẽ chạm vào má Quỳnh Chi và
dừng lại trên vết bầm…”sao em lại ngốc thế? Vì anh sao…anh có đáng để em hủy hoại mình thế này không?”. Bên cạnh giường chiếc cổ tay của Quỳnh Chi được băng lại, tôi nhẹ nhàng nâng lên đặt nó vào trong chăn.
11h…bịch dịch truyền hết, tôi ra ngoài gọi y tá vào thay bịch khác. Khi đã xong đâu đó, tôi tựa lưng vào thành giường định chợp mắt một lát thì bỗng Quỳnh Chi cựa mình, nàng nói mơ “anh đừng đi…đừng đi”. Tôi nắm lấy tay nàng – “anh sẽ không đi đâu hết…anh sẽ ở bên em”.
CHƯƠNG 34.
Tôi ngồi bên Quỳnh Chi một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay, trong giấc mơ, tôi thấy mình mặc một bộ west màu trắng, đứng giữa đồng cỏ xanh mênh mông, gió thổi rì rào tạo thành những đợt sóng cỏ gợn nhẹ dưới chân tôi…phía trước là một khung vòm cao được kết bởi hoa hồng trắng, tôi hơi ngạc nhiên, cảm giác như mình đang là chú rể vậy…từ phía xa cô dâu trong chiếc váy trắng thướt tha bước đến, dưới chân nàng những cánh hồng lất phất bay, cảnh sắc lung linh và ảo mộng tựa như thiên đường, hương thơm êm dịu lan tỏa trong không gian, cô dâu mỗi lúc một gần hơn rồi đứng trước mặt tôi như một thiên thần, tôi hồi hộp đặt bàn tay mình dưới cằm nàng khẽ nâng lên và em là…
Tôi bị đánh thức , có ai đó đang xoa xoa mái tóc của tôi, khi mí mắt tôi vừa hé mở thì khuôn mặt xinh xắn của Quỳnh Chi hiện ra, môi em khẽ cong, tôi ngồi dậy dụi mắt, Quỳnh Chi đã quay mặt sang hướng khác không thèm nhìn tôi nữa.
– Em dậy rồi à? – tôi hỏi nhỏ.
– … – nàng im lặng, giả vờ ngủ.
Tôi ngồi nhìn nàng hồi lâu, vẫn chưa biết nên nói hay làm gì, may sao thấy mấy chai nước, tôi đứng dậy bóc một chai rót vào ly rồi đi về thành giường bên kia. Quỳnh Chi vẫn nhắm mắt, tôi định gọi nàng nhưng dừng lại, lặng lẽ đặt ly nước lên đầu giường, lấy tay chống cằm chăm chú nhìn nàng – “Giả vờ ngủ với anh à”. Tôi lấy ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên hàng lông mày của nàng, vuốt lên sống mũi và dừng lên trên bờ môi. Tôi cuối thấp đầu định hôn thì nàng bất ngờ quay đi. Trên khung cửa sổ, lấp lánh những tia nắng ấm áp ẩn hiện sau tấm rèm.
Tôi đang bối rối không biết phải làm gì tiếp theo đây thì từ sau lưng, một bàn tay đặt lên vai tôi, Nhân khẽ cười.
– Sao đến sớm vậy?
– Em Huyền ra lệnh là phải đi chứ sao – Nhân ngáp.
– Gì hả – Huyền véo vào hông Nhân 1 cái, nó nhăn nhó, cắn răng chịu đau.
– Huyền – tôi gật đầu chào.
– Quỳnh Chi sao rồi? – Huyền hỏi. Tôi nhìn sang Quỳnh Chi rồi khẽ cười với Huyền.
– Vẫn đang ngủ.
– Chắc Minh cũng mệt rồi để Huyền thay cho. – Huyền khẽ cười, đi về phía bên kia, ngồi xuống vuốt ve mái tóc Quỳnh Chi.
Tôi đứng dậy ra ngoài với Nhân, vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, nhìn mình trong gương, tôi cố hỏi xem giấc mơ tối qua là thế nào. Có người bảo rằng, giấc mơ phản ánh những gì con người nghĩ, về kí ức, tương lai…nhưng sao trong giấc mơ ấy người con gái không phải là Quỳnh Chi? Lúc tôi trở ra Nhân đang nói chuyện với 1 bác sĩ chừng ngoài 50.
– Sáng nay bệnh nhân có thể xuất viện, các cậu là bạn của bệnh nhân à? – Bác sĩ hỏi.
– Vâng ạ – chúng tôi đồng thanh.
– Có cậu nào là… – vị bác sĩ dừng lại. Nhân hướng ánh mắt sang tôi.
– Sao vậy bác sĩ ? – tôi bối rối hỏi.
– Bệnh nhân đang trong giai đoạn tâm lí không vững vàng, chắc là chuyện tình cảm…thanh niên các cậu đôi lúc xem tình yêu là tất cả, hễ giận hờn là hành động thiếu suy nghĩ…mà quên đi rằng trong cuộc sống còn rất nhiều điều quí giá như gia đình, bạn bè, tương lai. Tôi hy vọng các cậu giúp bệnh nhân lấy lại tinh thần.
– Vâng, cháu hiểu ạ – tôi gật đầu.
Bác sĩ khẽ cười, ông bước vào phòng. Nhân lay vai tôi.
– Tao đi làm thủ tục xuất viện, mày ở lại đây nhé.
– Ừ đi đi.
Trong phòng, bác sĩ tươi cười trò chuyện với Huyền và Quỳnh Chi.
– Cháu phải vui lên, cháu xem…còn bố mẹ và bạn bè luôn bên cháu mà, cuộc sống này vẫn rất đẹp.
– Cháu xin lỗi ạ – Quỳnh Chi nói yếu ớt.
– Nhỏ ơi, đừng có ngốc thế nữa nhé, mày xuýt nữa làm tao đứng tim đấy biết không hả – Huyền ôm bạn.
– Xin lỗi – Quỳnh Chi tựa vào vai bạn, mắt long lanh.
Vị bác sĩ khẽ cười nhìn 2 nàng, ông quay sang vỗ vai tôi.
– Cô bé xinh đẹp thế, cậu nên trân trọng.
– …– tôi gật đầu.
Đợi vị bác sĩ đi rồi, tôi ngồi xuống bên thành giường, định trách Quỳnh Chi một câu nhưng nghĩ lại thì người đáng trách là tôi mới phải.
– Anh… – tôi định nói thì bắt gặp ánh mắt Huyền hướng sang mình.
– Minh lấy cho Huyền ly nước.
– Ừ – tôi đưa ly nước mình rót lúc nãy cho Huyền.
– Uống đi này – Huyền chuyền ly nước cho Quỳnh Chi, nàng cầm ly nước, nhìn tôi buồn bã.
Quỳnh Chi chỉ uống được một ngụm, rồi đặt mình xuống giường. Nàng lấy tay kéo vạt áo Huyền.
– Huyền…mày có nói chuyện này cho bố mẹ tao không?
– Có…đợi đi, rồi no đòn nhé – Huyền dọa.
– Ơ… – Quỳnh Chi sợ sệt.
– Tao đùa đó, mà sao mày dại dột vậy hả. – Huyền trách.
– … – Quỳnh Chi yên lặng, nắm chặt tay bạn.
– Từ giờ về ở chung với tao, đứa nào ức hiếp mày cứ nói cho chị xử đẹp nó. – Huyền lườm tôi, tôi nghe lạnh gáy.
Nhân từ bên ngoài bước vào, khẽ cười với Huyền.
– Quỳnh Chi sao rồi em?
– Khá hơn rồi. – Huyền mỉm cười.
– Bác sĩ nói sáng nay có thể xuất viện, anh vừa làm thủ tục xong rồi.
– Về được chưa mày? – Huyền dịu dàng hỏi.
– … – Quỳnh Chi gật đầu.
– Đi taxi nhé – tôi đề nghị.
– Chắc phải vậy thôi – Huyền gật đầu.
Sau đó Nhân đi gọi taxi, Quỳnh Chi cố ngồi dậy, tôi đưa tay ra định đỡ nàng.
– Để anh giúp. – Quỳnh Chi không nhìn tôi, nàng gọi Huyền.
– Huyền ơi.
– Ừ…từ từ thôi. – Huyền nâng bạn đậy, vòng tay ôm một bên hông Quỳnh Chi.
Chúng tôi đi dọc hành lang, tôi vừa đi vừa nghĩ phải làm sao để nàng hết giận mình, sẽ chẳng dễ dàng để nói câu xin lỗi với một người đang tuyệt vọng, nhận được sự tha thứ thì càng khó hơn. Nhưng tôi hiểu rằng từ giây phút này tôi sẽ không để Quỳnh Chi buồn nữa, nếu nàng cần một chỗ dựa, tôi sẽ vui lòng đưa vai mình ra.
Nhân đứng cạnh taxi, nó mở cửa xe, Quỳnh Chi và Huyền từng người bước vào xe, tôi nhìn theo lòng thầm mong Quỳnh Chi nói gì đó với mình, nhưng nàng chẳng để lộ chút cảm xúc nào, khuôn mặt vẫn u sầu, chiếc taxi hòa vào dòng xe cộ đông đúc, tôi vẫn thần thờ nhìn theo đến khi Nhân vỗ vai.
– Người ta đi rồi…về thôi.
– Ừ…
Ra đến xe, tôi lục tìm trong túi quần thì phát hiện ra chiếc thẻ xe hôm qua, tôi cười một mình khi hình ảnh Tiểu Quỳnh hiện lên trong đầu, sau đó lại cố dập tắt nó đi khi nhớ đến Quỳnh Chi. Phải chăng đó là duyên nợ.
Tối đó tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Quỳnh.
– “Hôm qua có chuyện gì vậy Minh?”
– “Bạn Minh gặp tai nạn…nhưng không nghiêm trọng lắm, bây giờ thì ổn rồi” – tôi nói dối.
– “Không sao là tốt rồi…Hôm qua Minh làm Quỳnh lo quá”.
– ” :- )”
– “ Vậy…ngủ ngon nhé ^ ^ “
– “Ngủ ngon”.
Tôi gát tay lên trán nghĩ ngợi, rồi bật điện thoại gọi cho Huyền.
– Alo…sao gọi muộn vậy Minh?
– Huyền ơi…Quỳnh Chi sao rồi?
– Nó không sao, chỉ là…vẫn còn buồn và ít nói thôi.
– Có chuyện gì cần Minh giúp thì nói nhé.
– Ở đây có Huyền và Minh An rồi, Minh đừng lo.
– Cảm ơn Huyền.
– Có gì đâu…Huyền với Quỳnh Chi thân như chị em. Tâm trạng của nó như vậy khiến Huyền cũng buồn lắm.
– Thực ra Minh muốn…
– Huyền biết Minh muốn gặp nó, nhưng hãy cho Quỳnh Chi thời gian…từ từ sẽ ổn thôi.
– Vậy Huyền và Minh An chăm sóc Quỳnh Chi nhé.
Tôi trằn trọc nhìn tấm ảnh ngày xưa – “anh phải làm sao để em cười trở lại đây”, nhưng mọi phương án tôi nghĩ ra đều ít khả thi, cuối cùng tôi đành để cơn buồn ngủ đánh gục.
…
Thứ năm, sau khi duyệt bài trên trường xong, tôi qua nhà Huyền, đứng lớ ngớ trước cổng tôi phân vân nghĩ không biết có nên gặp Quỳnh Chi hay không. Lúc định quay về thì bất ngờ sau lưng Huyền gọi.
– Ủa…Minh. – trên tay nàng là lỉnh kỉnh mấy loại trái cây.
– Huyền à – tôi cười.
– Đến khi nào vậy?
– Mới…mới đến thôi – tôi ấp úng.
– Muốn gặp Quỳnh Chi phải không? Hôm nay tâm trạng nó khá tốt đấy – Huyền mỉm cười.
– Ừ…Huyền mua trái cây chi mà nhiều vậy?
– Quỳnh Chi nó làm nũng đấy, bắt phải mua từng này thứ cho nó ăn…Chắc Huyền phải mau tống khứ con bé này đi thôi – Huyền vui vẻ nói....