nó:
- Em có thể ngồi đây được không ạ?
Cô giáo ngây người. Quá đẹp. Một chàng hoàng tử trong mơ, giấc mơ tưởng chùng không thực hiện
được.
Mái tóc chàng màu vàng, như ánh chiều tà kết hợp với đôi mắt màu xanh ấy, chàng là kết tinh của những
thứ hoàn mỹ trên đời này, là ánh nắng sưởi ấm vạn vật trong mùa đông giá rét. Và chàng là hoàng tử của
thiếp( Ặc! mẹ ơi)
- Đông cứng 5 phút rồi- Hắn nhìn đồng hồ. Bà cô già này định đóng băng thì cũng để hắn ngồi đã chứ, rồi
muốn đông cứng bao lâu thì tùy.
- Ehèm! Vì em là học sinh mới nên tôi tha cho! Không có lần sau đâu đấy!- Cô giáo bào chữa.
- Em không hỏi cái đó! Cái em hỏi là em có thể ngồi đây được không ạ?
- Thôi được rồi! Em cứ ngồi đó đi! Các em mở giấy ra, chúng ta làm kiểm tra Văn 15′.
- Hui! Không ngờ anh cũng có sức hút đối với phụ não cơ đấy- Nó đa đếu hắn.
- Em đang ghen đấy hả VỢ IU?- Hắn nhấn mạnh 2 tiếng đó vì biết thể nào nó cũng giận tái mặt. Đúng là nó giận tái mặt thật, nhưng cũng
chẳng chịu thua:
- Anh đang thực hành từ bụng ta suy ra bụng người đó hả?
- Cô..
-Jen và Shin mở giấy ra nào!-Cô nhắc nhở Con nhỏ đáng ghét! Dám quyến rũ chồng pà. Đừng mơ nhé! Bà là bà không để mi làm vậy
đâu( Ói toàn tập).
Thế là nó không thèm cãi nhau với hắn nữa, mở giấy và bắt tay vào làm. Nó làm hì hục, làm trước ghi tên
sau nhưng mới được vài giây thì bị phá rối.
- Jen ơi! Đổi chỗ cho tớ đi- Một con nhỏ thì thầm.
- Biến- Nó lường nhỏ đó.Nó ghét nhất là bị phá đám khi làm bài nên không thèm thương lượng hết.Nhỏ kí im
bặt! Không dám nho nhe tý gì, cái đầu vẫn phải giữ chứ!
Còn hắn ngồi xoay bút, nhìn cái đề bài mà ngán ngẩm. Liếc sang thấy nó đang chăm chú làm bài bỗng đầu
hắn hiện ra cái bóng đèn.
- Hết giờ các em thu bài đi.
Nó hoàn thành xong bài kiểm tra xuất xắc, liếc nhìn hắn cười một nụ cười chế giễu rồi bĩu môi, hắn chỉ cười
- Này! Bà làm được không?- Nhỏ Sunny nhăn nhó- Tui làm dở ẹc à!
- Bà hỏi câu rõ thừa, cái câu kia nói cũng rõ thừa- Nó tự hào và còn chọc ghẹo nhỏ bạn thân nữa.
- Con nhỏ này, đi chết đi- Nhỏ quay mặt lên, tức xì khói mất.Lại nhìn thấy Sa liền bắt chuyện:
- Nè! Bà nghĩ bà được bao nhiêu điểm?
Sa chỉ hơi liếc mắt rồi buông 1 câu:
- Hơn bà.
Nhỏ á khẩu, không hỏi gì thêm.Còn muốn bị 2 đứa nó nói đểu hay sao mà còn hỏi với han.Tuyệt giao!
Tuyệt giao!( Vậy thôi chứ cái này như cơm bữa)
Nó chứng kiến cái cảnh đó, ôm bụng cười lăn lộn không để ý bài mình đã thu từ bao giờ,chắc lúc đang chém
nhỏ.
- Bây giờ là tiết ôn tập1 Các em tự ôn, ô sẽ chấm bài.
- Yeah!!!!!!!!!- Cá lớp reo hò, tuy vậy chứ họ ôn thật nhưng họ là con số lớn hơn 2 và nhỏ hơn 10.( giỏi gì zdậy trời)
- Sao cái mặt như bánh bao nhiu thế kia? Không làm được à? Sao không bảo tui, tui nhắc cho- Nó nhìn hắn
đắc thắng.
- Đang sợ- Hắn đáp gọn lỏn.
- Sợ gì cơ- Nó làm khuôn mặt ngơ ngơ hỏi hắn.
- Sợ cao hơn em.
- Này! Anh ơi! Bây giờ mới có 7h15 mà anh đã muốn mơ rồi à?
- Nếu anh hơn điểm em thì em iu tính sao?
- Cái nếu đó bị bãi bỏ.
-Vậy thì nếu anh hơn điểm ,em iu phải làm 1 đièu anh sai khiến nhé?- Hắn cười đểu đểu hỏi nó.
- Ok đi bấy bì!
Đến giờ trả bài, cả lớp xôn xao tiếng khóc tiếng cười, tiếng kêu cũng có nữa. Nhìn khung cảnh này giống
như một…bệnh viện…tâm thần quá.
- Anh iu ơi! Anh iu chuẩn bị gọi chị đi, nhẹ nhàng thôi mà nhỉ? -Nó cười nham hiểm, phải gọi 1 đứa con gái bằng tuổi bằng chị thật đúng là điều sỉ nhục lớn nhất của 1 đứa
con trai.
- Thế hả em iu? Thế sao bài em có một con không to lù lù thế kia?- Hắn đá đểu lại.
Nó nhìn xuống bài mình, nụ cười trên môi tắt ngấm. Tại….sao bài của nó không lấy 1 chữ? Hay là mình viết
bút thần kì? Nó lục lọi bút vết thử mấy trang, ra mực rất đều, rất đẹp.Vậy thì tại sao?Đang vò đầu bứt tai thì nó nhơ lại lúc con nhỏ kia và cả nhỏ Sunny nữa. Chắc chắn là tên đó nhân lúc con
nhỏ kia đã tráo đổi bài, nó lại còn nắn nót từng chữ viết vào bài của hắn nữa chứ, Và nhân lúc nó đá đểu
nhỏ Sunny thì hắn tráo đổi lại. Biết thế mình ghi tên ngay từ đầu còn hơn. Nhưng cái khốn là ở đời không có
từ biết thế?
- Thế nào em iu?- Hắn nhẹ nhàng hỏi.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Hôm đó cả trường bị nhiễu sóng mạng, điện thoại cũng bị mất sóng vì không rõ nguyên do( eo ui chị ý hét
kinh khủng quá)
Chap 4(tiếp):Một ngày sống trong địa ngục!
Lúc tan học nó kêu mấy nhỏ bạn về trước vì biết thừa rằng cái tên đang đợi trước cổng thể nào cũng khiến
nó mất mặt mà xem cho nên tốt nhất là càng ìt người càng tốt, mà nếu có ai biết nó sẵn sàng thủ tiêu để
bịt đầu mối. Cho nên, sau khi tống mấy con bạn ra khỏi trường nó thư thái đi xuống canteen gọi vài món để giết thời gian.
- Con nhỏ đó hôm nay làm sao thế nhỉ? – Nhỏ Sunny vừa đi vừa thắc mắc.
-Dậy thì- Sa vừa đi vừa cầm quyển sách, không bỏ lỡ một giây một phút nào để phát triển trí não.Cho nên
lúc Sunny bị đóng băng thì nhỏ vẫn bước đều đều, giống như là mình vừa nói 1 câu hết sức bình thường.
- Lớp 11 rồi…….- Sunny lẩm bẩm vài từ, thật sự đã bị câu nói của Sa chặn họng.Những lúc thế này thì
Sunny chỉ biết đứng hình trong gió, ai biểu IQ kém người ta làm chi. Nhưng vừa thấy hắn thì chị ý đã hết
bất động, lập tức ăng- ten hoạt động bình thường trở lại.
- Em có thấy Jen đâu khong?- Vì Sa đi trước nhỏ nên hắn bắt chuyện trước.Nhưng nhận lại chỉ là một cái liếc mắt từ trên xuống dưới,
tuyệt nhiên không một từ nào được đáp trả.Thấy nhỏ Sunny đi lại gần thì nở một nụ thương mại, rút kinh
nghiệm từ lần trước lại bị một cái liếc rồi bước đi thì còn gì là hotboy nữa:
- Em có thấy Jen đau không?
Nhỏ không trả lời vi còn bận ngó ngó quanh quanh để tìm kiếm 1 bóng dáng nào đó.Mãi đến khi hắn nhắc lại
lần nữa nó mới sực tỉnh:
- Da! Nó ở…..ưm…-Nhưng chưa nói được hết câu thì đã bị chị Sa lôi đi, không cho tiết lộ bí mật quân sự.
- Ê! Mày làm gì thế?- Bị kéo đi một đoạn đường dài, Sunny bực tức hất tay ra.
- Đừng phá hỏng chuyện của nó-Cũng may Jen cao thủ đã kịp nhờ cô bạn ”trầm cảm” bịt cái loa phát thanh ấy lại không thì liệu nó có thể
ung dung tưởng tượng ra cái mặt tối sầm của hắn khi đứng đợi hay không.
- Phá gì chưa? Tao chỉ là muốn gặp anh ấy thô…- Sunny gân cổ cãi lại nhưng bỗng thấy mình đang hé lộ bí
mật rồi thì dùng lại lấy tay bịt mồm. May mà Sa chỉ buông một câu:
- Thì gặp rồi đó thôi!
”phù! Cứ tưởng nó biết rồi chứ”Sunny mừng thầm rồi tung tăng leo len xe phóng về nhà.
Ngồi được 20′, nó nặng nề thanh toán rồi đứng dậy. Vừa mới bước ra cửa cangteen đã thấy một tên tóc
vàng đứng nhăn răng ra cười, lưng dựa lưng vào con mui trần Porsche Boxster S màu đỏ. Nó bĩu môi” Đã
xấu lại còn muốn con xe bị lây cái xấu hay sao?”
Còn hắn từ xa thấy nó đã nở một nụ cười chết người nhưng hắn đâu biết bị phản tác dụng. Vừa mới bước
đến nó đã làm một phát chí mạng vào cái gọi là tự hào của hăn:
- Anh khoe răng à?
Hắn tím tái mặt. Cô ta liệu có khi nào là Les không?
- Ăn nói hẳn hoi đi.
- Không thích- Nó quay mặt đi, tỏ vẻ khinh thường.
- Sao? Định nuốt lời à?
- Được thế thì con gì bằng!
- Cô..! 12H ở quán Kiss The First, nhớ chưa?
- Tôi còn có thể trả lời chưa sao?- Nó đau khổ.
- Biết thế thì tốt!- Hắn mở cứa xe rồi phóng vút đi! Trong lòng háo hức được hành hạ nó.Ôi! Trời mới đẹp
làm sao!Nhưng lúc đó trời nắng 40 độ và cũng chẳng biết taị sao anh ấy không thấy nóng nực.(nhún vai)
***
Quán bar Kiss The First
Đây là quán bar của nhà Bun- Quán bar hàng đầu cả nước.Từ chiếc cổng vào đã thể hiện cả đống tiền nhà
họ Mã và rất hút khách .Vào bên trong là một thế giới của giới thượng lưu, những cô chủ cậu chủ thích chơi
hơn học cùng hòa mình vào ánh đèn chói lóa. Để được phục vụ ở đây, toàn những người có khuôn mặt
đẹp, vốc dáng chuẩn và phải quen với chuyện chạm da chạm thịt, như thế quán bar mới có thể câu khách
dễ dàng. Và một trong những nguyên nhân hút khách là nhờ có hắn với Bun. 2 chàng hào hoa với khuôn
mặt như đúc khiến cho số lượng con gái ngày càng đông, không tiếc bỏ ra cả mấy trăm triệu chỉ để nhìn
mặt bọn họ đủ thấy vẻ đẹp hòan mỹ đó như thế nào.
Hàng ghế bọn hắn ngồi là hàng ghế vip, nơi có thể nhìn ra mọi ngóc ngách của bar, hắn với mái tóc mái dài,
trông thật lạnh lùng – điều khiến con gái phát cuồng lên ,mặc một chiếc áo sơ mi đen cài 3 cúc trông rất
menly.Còn Bun với mái tóc gợn sóng vàng nâu và đôi mắt đen láy luôn có ánh cười cũng khiến cho bào
nhiêu fan Girl sịt máu mũi.Anh hay mặc theo phong cách tomboy , trông năng động và dễ gần.Vì thế xung
quanh anh lúc nào cũng có hàng tá em chân dài ngồi cùng khiến cho hương nước hoa anh dùng bị áp đảo đi
nhiều phần.
- Cái điện thoại có gì đẹp mà mày cứ nhìn hoài thế?- Bun thắc mắc thấy thằng bạn cứ chốc chốc lại bật điện thoại lên rồi làm mặt bánh bao thiu- Hôm nay mày
có vấn đề đúng không? Sáng thì đi học, tối lại xem điện thoại hàng vạn lần. Hay ông già nhà mày thực hiện
rồi?- Bun nheo nheo mắt lại hỏi đểu đểu.
- Mày im đi- Hắn gắt. Quái lạ! Sao hôm nay thời gian trôi lâu thế nhỉ? Mãi mà mới có 10h, phải đợi cả 2
tiếng nữa lận. Hay điện thoại mình hỏng rồi? Chắc vậy!
- Cho tao mượn điện thoại!- Hắn chìa ta về phía thằng bạn.
- Hả?- Bun bị một dấu hỏi to đùng đổ
đổ xuống đầu. Bình thường nó có mượn mõ của ai bao giờ đâu. Sao hôm lại
thế?Hay là lời mình nói hiển linh rồi?OMG
- Cứ đưa đây! Nhanh lên- Hắn gắt lên, dù là người đi mượn nhưng vẫn giữ nguyên cái thói cũ.
- Ờ ờ! Nè- Bun ngoan ngoãn đưa cho hắn. Hắn nhanh tay bật màn hình.
-Hả! Đã 12h rồi à? Đúng là điện mình bị hỏng thật rồi! May quá!- Hắn mừng rỡ, sắp được xả stress rồi.
- Điện thoại hỏng mà mày zui thế à?- Bun khó hiểu nhìn hắn. Hôm nay nắng 40 độ nên chắc đầu hơi âm âm rồi!
- Mày bớt nói đi!- Hắn lườm thằng bạn rồi lại cười rộng đến mang tai, hí ha hí hứng như đứa trẻ sắp được
cho kẹo.
- À! Cái điện thoại tao cài nhanh 2 tiếng đó! Dậy cho sớm ý mà!- Bun giải thích.
Hắn cảm thấy mình vừa bị dội một gáo nước lạnh ngắt vào đầu, nụ cười trên môi tắt ngấm.
-Thằng chó này! Mày đi chết đi! Dám giỡn với tao hả?Chết đi!- Hắn đấm đá đủ kiểu thằng bạn cho hả cơn tức ( ơ! Anh ý có làm gì đâu?)
- Ê! Tao có làm gì đâu! Nè! Đau! Help meeeeeeeeeeeeee!!!!!!!!!!!!!
Mọi người ở đó ai cũng giả câm giả điếc, vẫn tiếp tục công việc của mình, coi như mắt mình chả thấy gì cho
...