watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 17:53,Ngày 19/05/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 778

Gửi ba, người thầy lớn nhất của đời con !


» Đăng lúc: 12/03/15 06:33:38
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Ba dạy con phải sống cho trọn vẹn đừng để nuối tiếc và ân hận quá nhiều.
Con ước một ngày nào đó được như Ba của con, người đã tiếp lửa cho biết bao ước mơ của bao thế hệ học sinh trong suốt sự nghiệp 35 năm trồng người của ba, người thầy của cuộc đời con…
Có một niềm tự hào con luôn cất giữ trong tim 23 năm sống trên đời đó là niềm tự hào vì truyền thống gia đình , vì sự nghiệp hơn 35 năm trồng ngườicủa Ba. Ba là nhà giáo, người đã truyền cho con nhiệt huyết của nghề và vun đắp trong con ước mơ được khẳng định bản thân trong cuộc sống đầy cạm bẫy.
Nghề giáo, Ba từng nói đôi khi nó nhưlà cái cơ duyên của đời người, có duyên với nghề mới thành nhà giáo. Ngày trẻ Ba thích kinh tế nhưng lại chọn sư phạm Hóa cũng vì gia đình và hoàn cảnh đất nước. Thời gian thấm thoắt đã trải qua 35 năm, mới ngày nào Ba còn là chàng sinh viên trẻ nhậncông tác ở một tỉnh xa nhà, một ngôi trường sơ sài trong chế độ cũ mà hiệngiờ Ba đã là người thầy lão làng sống, làm việc và cống hiến hơn 35 năm chosự nghiệp trồng người. Yêu nghề, tâmhuyết và sống bằng nghề là cả chặng đường dài 35 năm mà Ba đã phải trải qua.
Ngày trước, nghe lời kể lại của Bà ngoại rằng cả nhà cùng đi trên một chiếc xe đạp cọc cạch, chị con ngồi trước, mẹ ngồi sau mang theo túi đồ, gia đình sống trong ngôi nhà tập thể bé tí bên cạnh dòng sông Côn gần trường, Ba buổi sáng làm thầy buổi chiều làm nông dân trồng rau nuôi lợn, chưa nghề nào Ba chưa trải qua cũng vì miếng ăn cho gia đình, cho chị con và cũng vì nghề giáo quá nghèo.
Lúc con ra đời thì nhà mình đã có nhà riêng nhờ sự chăm chỉ làm lụng tích góp của ba mẹ cũng như sự giúp sức một phần từ ông bà ngoại, kinh tế giađình tuy có khá hơn nhưng ba vẫn sáng đi dạy chiều về thay quần áo vào tắm cho những con heo, mang cháo nấu cho chúng mau ăn chóng lớn để cải thiện thêm kinh tế gia đình. Ngày làm việc mệt là thế nhưng đêm về Ba vẫn miệt mài dưới ánh đèn dầu hiu hắt soạn bài, chấm bài cho từng lớp học sinh, chuẩn bị sẵn bài vở để ngày mai lên lớp không làm chậm kiến thức bài vở cho học sinh.
Hai chị em con không may mắn như những anh chị những cô chú đã được Ba đứng lớp giảng dạy, hai chị em contừ ngày biết đọc biết viết chỉ có má trực tiếp dạy dỗ chúng con viết thế nào cho đúng, làm sao cho tốt mà thôi. Lên cấp 2 mỗi đứa mỗi hướng đi,chị con thích toán và đi theo con đường chị chọn, con vốn dĩ ham chơi chẳng thích điều gì cả, với con chỉ ăn ngủ và lêu lổng là thích. Ba cũng chẳngcan thiệp vì đã có má lo. Lớp 8 con đón nhận cú sốc đầu đời khi thi vào đội tuyển Hóa của trường còn không đủ điểm để đi học. Con buồn, con suy sụp và dường như không còn mặt mũi nào nhìn bạn bè cùng trang lứa. Ba đã đến và chỉ với một câu nói: "Ba tin con sẽ làm được tốt hơn thế"… một câu ngắn ngủi nhưng chứa chan tình yêu thương mà suốt 13 năm con chưa từng được nghe từ Ba. Con lao vào với Hóa và từng bước đạt được vinh quang từ nó tuy vẫn chưa xứng với kì vọng và khả năng của con nhưng con biết Ba hãnh diện vì con.
Dù thế nào con vẫn muốn được một ngày làm học trò ngồi dưới lớp nhìn lên bục giảng học những bài Ba dạy, con nghe các anh chị nói Ba viết chữ đẹp và có một bố cục bài rất khoa học nhưng con chưa từng được chứng kiến trọn vẹn, chỉ được thấy những gì còn lại sau một buổi dạy của Ba khi con lau bảng sau mỗi bữa dạy của Ba. Chưa khi nào con thấy sự mệt mỏi trên gương mặt Ba, với con Ba luôn cười và vui vẻ, mỗi lần con làm sai điều gì Ba luôn la mắng con thẳng thắn không một chút cưng chiều dù con là con trai út, ai cũng nghĩ sẽ đượccưng chiều và con chẳng làm gì được nhưng con không như thế. Nhờ sự giáo dục cứng rắn của Ba má mà con không công tử như những gì người khác nghĩ, con mạnh mẽ hơn họ nghĩ rất nhiều Ba à.Dù mạnh mẽ đến đâu nhưng khi đứngtrước Ba con luôn là một đứa con nhỏ bé, luôn muốn nép mình dưới sự che chở của Ba, ngoài cương vị một ngườiba, một người thầy của đời con thì Ba còn là một người bạn tri kỉ mỗi khi con có khó khăn trên đường đời. Con lớn lên trong vòng tay của Ba, mẹ, chị hai và ông bà, đó là hạnh phúc lớn nhất có nhận được từ ngày cất tiếng khóc chào đời. Ba dạy con quý những trang sách, biết đọc sách nên khởi đầutừ đâu, dạy con phải sống mạnh mẽ không được yếu đuối nhu nhược và phải luôn là điểm tựa cho người con yêu thương, sẽ không ai nâng con dậynếu con không tự làm điều đó. Dù không nói ra nhưng con biết Ba vẫn luôn lo lắng một ngày nào đó dòng đời xô bồ bon chen phức tạp với những giả dối lừa lọc sẽ xô bước con vấp ngã nhưng con cũng biết rằng Ba luôn tin con sẽ bước qua được nó vì 23 năm qua Ba đã rèn cho con được sự mạnh mẽ trong mọi tình huống.
Ba dạy con phải sống cho trọn vẹn đừng để nuối tiếc và ân hận quá nhiều, đừng để cả cuộc đời chìm trongnhững lời nói giá như, nếu thì. Nhữngbài học Ba dạy luôn theo con và như thế đã hơn một lần con cố sức gồng mình để trở thành ai đó khác.
Con hay theo Ba đến trường trong những ngày con còn nhỏ, ngôi trườngBa gắn bó 35 năm năm qua với con không có góc nào không thân thuộc, năm lớp 10 bước vào trường với tư cách là một học sinh của trường con thấy như con đang trở về với chính tuổi thơ của con cùng những người bạn thân. Tuổi thơ gắn liền với viên phấn, góc bảng và những bài giảng của Ba, những lần đứng ngoài lấp ló bên cửa lớp nhìn vào trong, những bài học về các chữ cái lạ lẫm của con từ nơi ấy.
Mười mấy năm trôi qua nhưng nhữngkí ức ấy chưa bao giờ phai nhạt trong tâm trí của con, nó luôn được cất giữ cẩn thận trong một phần nào đó của những trang nhật ký tuổi thơ con, những kỉ niệm đẹp thời thơ ấu mà con đã từng sống, từng trải qua để đến bây giờ khi sắp trưởng thành ngồi nghĩ lại vẫn hay mỉm cười một mình. Con vẫn giữ thói quen lấp ló saucửa lớp mỗi khi có dịp về trường trong ngày bình thường để nghe lại những bài giảng quen thuộc, giọng nói ấm áp và cả ánh mắt của Ba mà con đã được nghe, được biết và được thấy trong suốt 23 năm qua, cả đời con không thể quên được những phútgiây ấy Ba à.
Chẳng ai giàu có tiền bạc nhờ nghề giáo, Ba của con cũng thế thôi, dù nhà mình chẳng giàu có nhưng cũng không đến mức quá thiếu thốn như ngày xưa, thay vì giàu vật chất là những thứ như niềm vui, tiếng cười và tình cảm, niềm hạnh phúc mà chỉ có những người thầy mới biết nó thiêng liêng cao quý đến nhường nào,điều đó luôn ngập tràn trong ngôi nhànhỏ của con vì con may mắn có cả ba lẫn mẹ đều là nghề giáo.
35 năm qua, bao thế hệ học trò đã đi qua có người nhớ đến Ba, cũng khôngít người quên đi hình ảnh người thầy đã từng dạy dỗ họ, nhưng hạnh phúc hơn cả là những ngày lễ tết vẫn có một số học sinh cũ đến nhà chúc mừng Ba thêm tuổi mới với niềm vui và sức khỏe, những lời tri ân sâu sắc là món quà quý giá nhất mà không có tiền bạc nào mua được, Ba chưa bao giờ biết con đã tự hào đến mức nào đâu.
Mỗi ngày trôi qua con lại thấy tóc Ba thêm sợi bạc, khuôn mặt thêm nếp nhăn và sức khỏe của Ba ngày càng yếu đi. Ba giờ tuy không thể nắm tay dạy con phải làm gì cho đúng, không thể đánh con đau như ngày xưa, giờ con phải tự bước đi trên con đường riêng mà gia đình và cả con đã lựa chọn. Nhiều lúc con cảm giác lạnh lẽo và hụt hẫng trên con đường ấy, muốn nghe lời động viên và nhắc nhở của Ba, của Má nhưng con biết con phải cố gắng, cố gắng trưởng thành, vứt bỏ chán nản tuyệt vọng và mệt mỏi để tựmình bước đi. Con luôn tin có một bàntay thô ráp vì những vết chai của thời gian nhưng chứa chan tình cảm gia đình vẫn đặt trên vai con tiếp thêm sức mạnh để con đi tiếp.
Con đang chập chững với những ước mơ của mình, 7 tháng nữa con sẽ tốt nghiệp, cuộc đời và sự nghiệp sắp mở ra trước mắt, sống ra sao là chính con phải chọn lấy. Khó khăn sẽ rất nhiều nhưng con tin con không bao giờ đơn độc vì bên con đã có gia đình, có Ba, cómá, chị hai luôn cổ vũ động viên và vun đắp cho ước mơ của con từng ngày. Ước mơ lớn mà con ấp ủ từ bé chưa bao giờ con quên và không ngừng nỗ lực để thực hiện nó.
Nhà mình vừa đón thêm một thành viên mới, con sẽ cùng chị hai truyền cho cháu nghị lực và những gì ba má đã truyền cho hai chị em con để một ngày nào đó cháu của Ba má sẽ tự hàovề ông bà của nó như con và chị hai tựhào về ba má lúc này.
Ba hãy tin con có thể làm tốt điều đó Ba nhé!



Ba dạy con phải sống cho trọn vẹn đừng để nuối tiếc và ân hận quá nhiều.
Con ước một ngày nào đó được như Ba của con, người đã tiếp lửa cho biết bao ước mơ của bao thế hệ học sinh trong suốt sự nghiệp 35 năm trồng người của ba, người thầy của cuộc đời con…
Có một niềm tự hào con luôn cất giữ trong tim 23 năm sống trên đời đó là niềm tự hào vì truyền thống gia đình , vì sự nghiệp hơn 35 năm trồng ngườicủa Ba. Ba là nhà giáo, người đã truyền cho con nhiệt huyết của nghề và vun đắp trong con ước mơ được khẳng định bản thân trong cuộc sống đầy cạm bẫy.
Nghề giáo, Ba từng nói đôi khi nó nhưlà cái cơ duyên của đời người, có duyên với nghề mới thành nhà giáo. Ngày trẻ Ba thích kinh tế nhưng lại chọn sư phạm Hóa cũng vì gia đình và hoàn cảnh đất nước. Thời gian thấm thoắt đã trải qua 35 năm, mới ngày nào Ba còn là chàng sinh viên trẻ nhậncông tác ở một tỉnh xa nhà, một ngôi trường sơ sài trong chế độ cũ mà hiệngiờ Ba đã là người thầy lão làng sống, làm việc và cống hiến hơn 35 năm chosự nghiệp trồng người. Yêu nghề, tâmhuyết và sống bằng nghề là cả chặng đường dài 35 năm mà Ba đã phải trải qua.
Ngày trước, nghe lời kể lại của Bà ngoại rằng cả nhà cùng đi trên một chiếc xe đạp cọc cạch, chị con ngồi trước, mẹ ngồi sau mang theo túi đồ, gia đình sống trong ngôi nhà tập thể bé tí bên cạnh dòng sông Côn gần trường, Ba buổi sáng làm thầy buổi chiều làm nông dân trồng rau nuôi lợn, chưa nghề nào Ba chưa trải qua cũng vì miếng ăn cho gia đình, cho chị con và cũng vì nghề giáo quá nghèo.
Lúc con ra đời thì nhà mình đã có nhà riêng nhờ sự chăm chỉ làm lụng tích góp của ba mẹ cũng như sự giúp sức một phần từ ông bà ngoại, kinh tế giađình tuy có khá hơn nhưng ba vẫn sáng đi dạy chiều về thay quần áo vào tắm cho những con heo, mang cháo nấu cho chúng mau ăn chóng lớn để cải thiện thêm kinh tế gia đình. Ngày làm việc mệt là thế nhưng đêm về Ba vẫn miệt mài dưới ánh đèn dầu hiu hắt soạn bài, chấm bài cho từng lớp học sinh, chuẩn bị sẵn bài vở để ngày mai lên lớp không làm chậm kiến thức bài vở cho học sinh.
Hai chị em con không may mắn như những anh chị những cô chú đã được Ba đứng lớp giảng dạy, hai chị em contừ ngày biết đọc biết viết chỉ có má trực tiếp dạy dỗ chúng con viết thế nào cho đúng, làm sao cho tốt mà thôi. Lên cấp 2 mỗi đứa mỗi hướng đi,chị con thích toán và đi theo con đường chị chọn, con vốn dĩ ham chơi chẳng thích điều gì cả, với con chỉ ăn ngủ và lêu lổng là thích. Ba cũng chẳngcan thiệp vì đã có má lo. Lớp 8 con đón nhận cú sốc đầu đời khi thi vào đội tuyển Hóa của trường còn không đủ điểm để đi học. Con buồn, con suy sụp và dường như không còn mặt mũi nào nhìn bạn bè cùng trang lứa. Ba đã đến và chỉ với một câu nói: "Ba tin con sẽ làm được tốt hơn thế"… một câu ngắn ngủi nhưng chứa chan tình yêu thương mà suốt 13 năm con chưa từng được nghe từ Ba. Con lao vào với Hóa và từng bước đạt được vinh quang từ nó tuy vẫn chưa xứng với kì vọng và khả năng của con nhưng con biết Ba hãnh diện vì con.
Dù thế nào con vẫn muốn được một ngày làm học trò ngồi dưới lớp nhìn lên bục giảng học những bài Ba dạy, con nghe các anh chị nói Ba viết chữ đẹp và có một bố cục bài rất khoa học nhưng con chưa từng được chứng kiến trọn vẹn, chỉ được thấy những gì còn lại sau một buổi dạy của Ba khi con lau bảng sau mỗi bữa dạy của Ba. Chưa khi nào con thấy sự mệt mỏi trên gương mặt Ba, với con Ba luôn cười và vui vẻ, mỗi lần con làm sai điều gì Ba luôn la mắng con thẳng thắn không một chút cưng chiều dù con là con trai út, ai cũng nghĩ sẽ đượccưng chiều và con chẳng làm gì được nhưng con không như thế. Nhờ sự giáo dục cứng rắn của Ba má mà con không công tử như những gì người khác nghĩ, con mạnh mẽ hơn họ nghĩ rất nhiều Ba à.Dù mạnh mẽ đến đâu nhưng khi đứngtrước Ba con luôn là một đứa con nhỏ bé, luôn muốn nép mình dưới sự che chở của Ba, ngoài cương vị một ngườiba, một người thầy của đời con thì Ba còn là một người bạn tri kỉ mỗi khi con có khó khăn trên đường đời. Con lớn lên trong vòng tay của Ba, mẹ, chị hai và ông bà, đó là hạnh phúc lớn nhất có nhận được từ ngày cất tiếng khóc chào đời. Ba dạy con quý những trang sách, biết đọc sách nên khởi đầutừ đâu, dạy con phải sống mạnh mẽ không được yếu đuối nhu nhược và phải luôn là điểm tựa cho người con yêu thương, sẽ không ai nâng con dậynếu con không tự làm điều đó. Dù không nói ra nhưng con biết Ba vẫn luôn lo lắng một ngày nào đó dòng đời xô bồ bon chen phức tạp với những giả dối lừa lọc sẽ xô bước con vấp ngã nhưng con cũng biết rằng Ba luôn tin con sẽ bước qua được nó vì 23 năm qua Ba đã rèn cho con được sự mạnh mẽ trong mọi tình huống....

Tags: gui ba nguoi thay lon nhat cua doi congui ba nguoi thay lon nhat cua doi con
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» "Yêu phải cô nàng bán thân"
» Xin Lỗi !!! Em Yêu Anh
» Vợ yêu ơi, Anh yêu Em nhiều lắm !
» Tứ đại tiểu thư vs tứ đại công tử ngỗ nghịch
» Truyện teen -Ô Sin Hoàn Hảo
» Truyện teen Cuộc hẹn giả mạo full
1234...212223»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON