Chương 1. Quá khứ
Ngày trước, anh thường phải đứng bên cạnh để chỉ bài cho cô, những lúc ấy cô thường nghịch ngợm để cho những sợi tóc mềm mại của mình bay phầt phơ quấn lấy cổ anh cố để trêu tức anh. Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai qua tai hộ cô, mặt chẳng chút biểu lộ. Có lúc cô giận hờn vu vơ, giằng tay anh lại và cố lúc lắc cái đầu để cả mái tóc mềm vuốt nhẹ má anh. Anh chau đôi lông mày nhẹ tỏ ý không vừa lòng, rồi điềm tĩnh buộc lại tóc cho cô. Chết rồi. Anh giận rồi sao? Chỉ cần nhìn thấy 2 đầu lông mày anh chau lại là cô run lên. Anh giận thật rồi. Thế là con tim đập loạn lên lo sợ, cô ngồi im như một chú mèo con, để mặc cho chủ nhân của nó buộc lại tóc. Bàn tay anh ấm áp khẽ vuốt nhẹ những sợi tóc mềm, luồn nhẹ vào đó, nâng niu như chính sinh mạng mình. Cô cảm thấy như cả thế giới ngưng lại trong cơ thể mình mỗi khi ngón tay anh chạm nhẹ trên da đầu cô. Và cả nhịp tim cũng loạn cả lên khi hơi thở ấm áp của anh phà vào cổ mình. Cô đã tự nhủ biết bao nhiêu lần vì cái tính biến thái ấy. Cô khẽ liếc mắt qua gương mặt điềm tĩnh của anh, lén lút như cái hồi ăn trộm hồng nhà hàng xóm sợ bị bắt quả tang vậy. Nhưng anh vẫn im lặng, chú tâm vào mái tóc cô. Một tiếng thở dài không nén nổi thoát ra từ trái tim cô. Đáng lẽ cô phải vui vì anh không phát hiện ra cô đang run lên vì anh nhưng không hiểu sao lúc ấy lại có một cái gì đó tựa như thất vọng xen lên trong lòng cô. Cô đã ước bao nhiêu lần anh sẽ đỏ mặt khi nhìn thấy cái cổ trắng ngần của cô hay tim anh sẽ đập lỗi dù chỉ 1 nhịp vì cô. Nhưng anh lại tiếp tục bài giảng của mình, mặt không chút biểu lộ. Anh là thế, đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm, ấm áp nhưng cô chẳng bao giờ nhìn ra trong thế giới ấy là gì? Còn cô thì lại quá dễ thấu hiểu, cô nghĩ gì đều bị anh nhìn rõ, đến nỗi cô tưởng như anh đang sống trong cơ thể cô vậy. Có lẽ vì thế nên chẳng bao giờ cô nói dối được anh cả.
Mải nghĩ ngợi vẩn vơ, cô không tập trung vào bài học, anh khẽ nói nhỏ nhưng giọng tỏ ý không vừa lòng:
-Em mà cứ nhìn anh như thế, không lo học thì anh về đấy.
Cô giật mình, hai vành tai đỏ ửng lên, cả khuôn mặt nóng bừng. Chết rồi, lại bì anh bắt quả tang rồi. Cái nước da nhạy cảm, hay xấu hổ chúa là gián điệp, anh ấy chủa nói gì mà đã đỏ lên thế kia thì chẳng khác gì thừa nhận rồi,
-Đâu… có…Em chỉ là đang suy nghĩ cách giải thôi mà.
Trời đất! Nói dối mà cũng không biết đường nói nữa. Lỡ anh mà hỏi cách giải thì tiêu.Cũng may anh chỉ nhướn đôi lông mày lên, khoé môi phải hơi nhếch lên nhẹ rồi hạ xuống ngay. Biết là mình lỡ lời cô cúi gằm mặt xuống bàn. Anh gấp sách vở lại để thật gọn lên bàn, điềm tĩnh vuốt nhẹ lại mép quyển vở bị cô làm cong rồi đặt vào giá. Động tác thật đẹp, nhẹ nhàng cẩn thận, mang 1 thần thái khó tả. Nhìn lại một lần nữa giá sách với ánh mắt hài lòng anh đưa ánh mắt về phía cô lúc này đang chống cằm ngắm anh. Đôi mắt mơ màng trên từng động tác của bàn tay ấy. Anh đưa tay lên khõ nhẹ lên đầu cô, anh nở nụ cuời thiên thần thật ấm áp làm cô tỉnh giấc mộng. Lũ gián điệp lại có cỏ hội bán nước, đỏ ửng lên. Biến thái nữa rồi. Anh cuời nhẹ nhàng, cố để cô không biết anh đã nhìn thấy màu đỏ trên tai và má cô:
-Hôm nay đến đây thôi, em cứ không tập trung như vậy thì học cũng không vô.
Được anh giải vây cô trở lại nét tươi tắn,tung tăng khoác cánh tay anh bước ra ban công. Hai người ngồi trên chiếc xích đu xanh lá cây ngắm vườn hoa sau nhà, nói đủ thứ chuyên. Mà chủ yếu chỉ là cô nói còn anh chỉ khẽ ừ nhẹ mỉm cười và gật đầu. Chỉ bấy nhiêu thôi là tim cô đã đủ đâp loạn lên rồi, lũ gián điệp lại lộng hành. Cô ríu rít huyên thuyên nói đủ thứ như chú chim con bên anh, ánh mắt sáng ngời, còn anh thì điềm tĩnh, đôi mắt nhìn cô ấm áp trìu mến. Nhìn họ lúc ấy ai cũng phải trầm trồ khen ngợi.Có phải họ đã từng rất đẹp đôi???
Đến tận bây giờ, đã gần 3 năm kể từ lúc anh rời xa cô, cô vẫn chưa trả lời được câu hỏi ấy. Ngồi trước tấm gương, cô bất giác đưa tay lên vuốt nhẹ lên mái tóc mình, cố nhớ lại cách anh luồn tay vào tóc cô. Phải chăng anh đã ngấm vào da thịt cô rồi? Đã 3 năm, quá dài để cô có thể nhớ rõ mọi chuyện, nhưng hình ảnh anh ngày nào vẫn còn đây, tựa như là mới hôm qua thôi, con người ấy vẫn còn vuốt tóc cô, hôn nhẹ lên trán cô, và ruồng bỏ cô. Bao kỉ niệm và nỗi đau lại ùa về. Cô đau. Nhưng lần này cô lại không khóc. Mắt vẫn ráo hoảnh dù trong tim là ngàn mũi dao chĩa vào. Có lẽ trong 3 năm đã có một số thứ bị quen dần đi. Cảm giác không có anh kề bên chẳng thể nào làm cô khóc như hồi đầu. Cô tự mỉm cười với mình trong gương: “Không có anh tôi vẫn có thể sống”.
Chương 2. Kỉ niệm
Anh và cô sống cạnh nhà nhau, anh hơn cô 1 tuổi, và cũng có một đứa em gái nên anh rất quan tâm chiều chuộng cô. Có lẽ vì thế nên cô đã rất thích anh. Ngay từ lúc 6 tuổi cô đã thích lẽo đẽo theo sau anh đi học. Dĩ nhiên là cô giáo chủ nhiệm của ạnh không cho vào lớp. Cô khóc oà lên ngoài cửa lớp, nước mắt nước mũi thi nhau chảy, ngồi phịch xuống đất khóc ăn vạ…cô giáo. Cả lớp anh thi nhau cuời, khẽ nháy mắt nhau rồi vây lấy anh mà chọc. Cô xấu hổ quá lại càng khóc to hơn. Hình như cô giáo cũng lờ mờ nhận thấy điều gì, cô lại gần vỗ về an ủi nó:
-Em muốn vào lớp để làm gì?
-Chấu muống chơi với anh Hạ Âu. Cô nói trong tiếng nấc, giọng nói lúc này vẫn còn ngọng nghịu.
Cả lớp cười to hơn trước, còn anh thì cúi mặt xuống mắt dán vào cuốn tập. Cô lúc ấy còn quá nhỏ để hiểu xem họ đang cười cái gì. Cô khóc to hơn, nói thật ngây thơ:
-Cháu ..thích anh Hạ Âu, cháu muốn chơi với anh ấy mà không ai cho cháu chơi hết…
Lúc này thì cả cô giáo cũng phải phì cười. Anh thì dường như chẳng quan tâm đến chuyện đang xaỷ ra mắt vẫn dán vào vở, đôi mắt anh ráo hoảnh không chút lay động. Cô thì dường như cũng biết họ đang cuời mình nên cúi gầm mặt xuông, nhưng nhất quyết không chịu đi dù cô giáo có khuyên, có dụ dỗ thế nào cũng mặc. Và cuối cùng kẻ gian tà đã thắng chính nghĩa,cô giáo đã bó tay truớc con bé cứng đầu nên để mặc đó mà tiếp tục giảng bài. Sau này, mỗi khi cô nhắc lại chuyện đó anh lại khõ nhẹ lên trán cô mắng:
-Đồ cứng đầu.
Cô cười hì hì, lấy tay xoa chỗ bị gõ ra vẻ xuýt xoa, giả vờ lấy lòng, gương mặt lô rõ vẻ tự hào:
-Nhất em nhỉ? Đến cô giáo anh cũng bó tay.
Anh chỉ biết lắc đầu bất lực.
Giờ ra chơi hôm đó, anh nhẹ nhàng đến bên cạnh cô. Mặt cô lúc này nhấm nhem nước mắt nước mũi trộn vào nhau khô cứng.Anh nhìn mặt cô, hai chân mày nhíu lại. Đấy là anh đang không hài lòng rồi đó. Anh dắt cô ra bể nước của truờng, giặt khăn tay thật sach lau mặt cho cô. Cô ngồi im ngoan ngoãn như một chú mèo con, mặc cho anh nhẹ nhàng lau, ngón tay mềm mại vuốt ve đôi má bầu bĩnh của cô.(Chà, tên này hồi nhỏ đã biến thái rồi). Lau mặt cho cô xong, anh khẽ xoa đầu cô nói thật nhẹ nhàng:
-Em đi về đi không mẹ em lo đấy.
Cô phụng phịu, biết ngay là anh không muốn cho cô chơi cùng mà. Nước mắt lại chực chảy ra. Cô nói nghẹn ngào:
-Không thích, Anh phải chơi với em cơ.
-Ngoan, anh còn phải đi hoc.
-Em cũng…Cô còn định chống đối anh tiếp thì thấy anh cau mày lại, câu nói cũng không dám thoát ra khỏi thanh quản. Cô cúi mặt xuống nước mắt chảy dài nhưng chân vẫn cứng hơn cả đầu, kiên quyết không chịu bước đi.
Anh đưa tay lên vuốt nhẹ tóc cô, dúi vào tay cô cây kẹo mút chanh- thứ kẹo cô rất thích ăn, anh cười dỗ ngọt:
-Ngoan, mai anh sẽ hát cho em nghe.
Mắt cô sáng lên, nước mắt dừng chảy:
-Thật?
-Thật!
-Và phải mua kẹo mút chanh nữa. Cô còn nhỏ nhưng cũng biết mặc cả ra phết đấy.
Anh phì cuời:
-Ừ! Cả kẹo mút nữa.
-Móc tay. Cô đưa ngón tay út nhỏ bé lên trước mặt anh, quyết tâm bắt anh thực hiện lời hứa trẻ con ấy. Đôi mắt cô sáng tinh khôi long lanh trong vắt
-Ừ! Móc tay. Anh cuời thật hiền
Thế là cô đã chấp nhận đi về sau một vụ thoả thuận thành công.
Chương 3 Sự khác biệt
Cô là thế đấy. Mau khóc, mau cười. Cô rất dễ bị anh dụ dỗ. Chỉ cần một cây kẹo là anh có thể làm cô cuời. Cô đã bao lần tự hỏi bản thân và chính anh, là tại cô ngây thơ hay anh quá gian xảo? Phải chăng chỉ có anh có thể khiến cô khóc cô cười và cô đau đến như vậy?
Anh là vậy? Lúc nào cũng điềm tĩnh, không bao giờ bộc lộ tình cảm quá rõ. Những lúc không vừa lòng anh chỉ nhíu nhẹ chân mày lại, nhưng chỉ cần thế là cô đã run lên rồi. Cô rất sợ làm anh giận, và chẳng bao giờ dám nói dối anh. Anh hiểu rõ cô hơn chính bản thân cô làm cô rất sợ bị anh bắt quả tang.
Anh hiểu rõ về cô. Còn cô? Cô hiểu gì về anh? Chẳng khi nào cô biết được anh nghĩ gì. Việc đoán ý nghĩ của anh quá khó khăn và làm cô phải bất lực. Lắm lúc cô rất muốn biết anh đang nghĩ gì? Trái tim của cô anh nắm trọn. Còn trái tim anh cô có bao nhiêu phần trong ấy. Nếu là một chút chắc ngày ấy anh đã không ra đi?
Cô chỉ là số không.
Anh là một học sinh giỏi toàn diện, anh không quá đẹp trai nhưng lại có nét gì đó rất cuốn hút. Có lẽ vì hoàn cảnh gia đình nên anh đã trưởng thành từ rất sớm, Anh cầu toàn bao nhiêu thì cô ngược lại bấy nhiêu. Cô sinh ra trong 1 gia đình khá giả, được chiều chuộng nên mọi thứ cô đều rất tệ, học cũng tệ, tính cách thì cẩu thả. Anh liệu có thể yêu cô không” Thứ duy nhất cô hơn anh là ở hoàn cảnh gia đình. Mặc dù vậy cô rất sợ anh. Chưa bao giờ cô dám làm anh giận.
Có phải cô quá tham lam khi muốn thấu hiểu con nguời anh. Cô cũng muốn được anh nhớ nhung như cô đang nhớ anh, muốn anh cũng giận hờn vu vơ hay ghen tuông một chút. Cô có quá tham vọng không khi đòi hỏi ở anh nhiều như vậy. Ngày trước, lúc suy nghĩ về vấn đề này cô đã tự đánh vào đầu và mắng mình thật nhiều lần. Anh đã quá tốt, anh quan tâm đến cô, nhẹ nhàng ,âu yếm. Cô còn muốn điều gì nữa?
Phải chăng cách yêu của anh và cô khác nhau? Hay chăng chỉ có cô từng yêu anh mà thôi.
*
Hôm nay là một ngày thật mệt mỏi, cô nghe được đám bạn trong lớp đang nói chuyện về cô
-Con nhỏ Nhã Nhược ấy vừa khó ưa vừa kiêu căng lúc nào cũng ra vẻ ta đây giỏi nhất.
-Đúng đấy! Thứ con gái kiêu căng ấy chẳng ai thèm yêu.
-Ha ha ha. Hèn gì tao thấy nó chẳng bao giờ đi chơi. Tuởng là nó chăm học hoá ra là vì không có ai thích cả.
-Ha ha ha ha ha!
Tiếng cừoi nhạo ấy làm cô muốn khóc quá. Mũi cay cay, nuớc mắt chực trào ra. Chuyện bị nói xấu đã xảy ra biết bao nhiêu lần làm cô quen rôi, chẳng bao giờ cô thèm để ý. Cô là cô, là Âu Nhã Nhược cứng rắn.Chỉ là cô đau khi nghĩ tới anh. Phải chăng cô quá đáng ghét nên anh đã rời xa cô, đã không cho cô lí do để chờ đợi.
Kể từ khi anh ra đi cô đã sống như một con nguời khác. Cô lạnh lùng tàn nhẫn. Cô đã lao đầu vào học tập, đã thay đổi mình. Cô không muốn là một Đậu Đậu phụ thuộc, yếu đuối nữa. Đã cố gắng đến vậy, thậm chí khi nhìn vào guơng nhớ lại hành động tàn nhẫn của mình cô đã không còn nhận ra bản thân nữa. Là vì anh sao? Anh có xứng không?
Cô mệt mỏi đẩy cánh cổng nặng trịch. Không muốn làm phiền cô giúp việc và cả nhà khi
trời đã khuya cô cố đẩy thật nhẹ nhàng. Cô bé hàng xóm đang cùng một chàng trai chia tay nhau, có vẻ lưu luyến không muốn rời:
-Ngủ ngon nhé
-Anh cũng vậy!
Chàng thanh niên với mái tóc hung đỏ gương mặt còn bơ sữa đặt lên trán cô bé một nụ hôn. Đôi mắt cô bé sáng ngời tựa như vì sao sáng, long lanh. Chợt họ nhìn thấy cô, cả hai tách nhau ra ngượng nghịu còn cô thì mỉm cười, ánh mắt như muốn ám chỉ họ hãy cứ tiếp tục rồi bước vào nhà. Đóng cánh cửa phòng lại cô ngã khuỵ xuống. Nuớc mắt chảy dài trên mặt, tiếng khóc bật ra. Chính là anh ngày trứoc vẫn hay hôn lên trán cô, hay xoa đầu cô là anh chúc cô ngủ ngon hàng đêm. Nó gắn chặt với cô đến nỗi khi thiếu nó cô không thể ngủ ngon giấc....