* * *
Phát súng đầu tiên đã khai hoả và những ngón đòn chính trị bắt đầu được Uy khai thác. Những năm du học rồi kinh nghiệm ở VN cùng với việc được thừa hưởng từ cha mình cái tố chất của một người lắm miu nhiều mẹo bắt đầu đươc Uy tận dụng. Uy nhân cơ hội chú Thái vừa nói với tôi về tình hình nhân sự, Uy nhắn tôi sang phòng. Lần này Uy không để tôi chờ nữa, hắn ngồi đón tôi thái độ mềm mỏng, giọng nói thân mật, ngọt ngào : – Chú Thái và tôi vừa trao đổi về công tác nhân sự, tôi đang định đề bạt Lam thì chú Thái lại nói trước. Thật là trùng hợp, ý ông hợp với ý tôi. Tôi muốn Lam biết là dù sao tôi cũng ủng hộ Lam. Thôi thì trước có gì chưa được ưng ý thì cứ cho qua, phải đặt công việc lên hàng đầu phải không Lam?
Tôi ngỡ ngàng vì những gì Uy nói nhưng tôi biết mình đang phải đối mặt với ai nên tôi cảnh giác : – Thật ạ? Nếu có cả anh và chú Thái ủng hộ thì tôi quyết không phụ lòng mọi người. – Ấy, Lam đừng nói vậy, tôi vẫn luôn nói với mọi người là may quá tôi có Lam chứ không thì tôi đâu có vững vàng thế này, có mà bơi trong việc ấy chứ. – Anh cứ quá khen, tôi tự thấy mình có chút năng lực thật nhưng còn phải trau dồi chuyên môn nhiều nữa. – Đấy ! Lam chín chắn thế chứ Cái thằng Cảnh tiếng là hơn Lam đến 3, 4 tuổi nhưng đầu óc ngắn chẳng tày gang, làm gì cũng vội vàng, hấp tấp làm sao làm lãnh đạo được. Tôi quá choáng trước giọng lưỡi của Uy, tay tôi lại có vẻ hơi run vì xúc động : – Đúng là anh Cảnh có hơi tự cao một chút nhưng xét về mặt chuyên môn thì anh ấy cũng không tồi đâu anh. – Đấy là Lam tế nhị thì nói thế chứ cái thằng ấy tôi cứ phê bình thẳng vào mặt. – Thôi, thôi anh ạ, tôi không lạm bàn về vấn đề này nữa đâu, anh cho gọi tôi sang chỉ có việc ấy hay còn việc gì khác nữa? – À, vâng, thật ra cũng còn có chuyện chính là tôi muốn ngày mai Lam đi cùng Cảnh qua Công ty Hoa Bắc viết bài, họ vừa liên hệ với mình. – Việc này đã có chỉ đạo của chú Thái chưa ? – Rồi, tôi đã báo cáo và sếp nói tôi tự điều hành. – OK, vậy thì tôi sẽ đi. – Cảm ơn Lam !
Uy gật đầu ra vẻ hài lòng. Bóng tôi vừa khuất đã thấy Cảnh lẻn vào : – Anh vừa nói gì thế? – Nói gì? Mai mày đi Hoa Bắc với nó. – Anh sao thế? Nó có ưa gì mình đâu. – Nó không ưa mới phải bảo nó đi cho khách quan, giờ là lúc phải tỏ ra mình hoà hợp để được việc. Mày qua đó đến gặp thẳng lãnh đạo không cần xuống thực tế lấy tư liệu đâu, viết theo yêu cầu của họ, họ chỉ muốn đánh bóng tên tuổi và quảng cáo cho cái thương hiệu mới thôi, hiểu chưa? Cảnh vâng dạ rối rít rồi đi ra, Uy ngán ngẩm lắc đầu “Làm đầy tớ thằng khôn còn hơn làm thầy thằng dại!”
Hôm sau chúng tôi đến Hoa Bắc khi vừa vào giờ làm việc. Cảnh bảo tôi cùng đi gặp lãnh đạo nhưng tôi nhường phần ấy cho anh ta còn mình đi thẳng xuống phân xưởng. Cảnh có vẻ ngập ngừng nhưng sau cùng anh ta vẫn để tôi đi. Hoa Bắc là một Công ty mới mở, chuyên nghề trang trí nội thất, một cái nghề không mới nhưng cũng chẳng cũ, nhan nhản người kinh doanh. Công ty mới nên còn có rất nhiều khó khăn vì thế nhân viên cũng chưa thật sự sung túc nếu không muốn nói là còn nghèo. Tôi nói chuyện với một nam nhân viên còn khá trẻ, anh cho biết Công ty mới thành lập gần 2 tháng và đó cũng là khoảng thời gian mà anh chưa nhận được một đồng lương thưởng nào từ Công ty. Tôi chăm chú ghi lại tất cả những gì anh nói và chia tay anh với một lời hứa sẽ đề đạt những nguyện vọng, yêu cầu của anh với lãnh đạo công ty. Khi tôi quay về, Cảnh đã đợi tôi ở phòng khách. Tôi ra hiệu cho cảnh chờ thêm chút nữa rồi tôi đi thẳng về phía phòng Tổng giám đốc trước con mắt lo lắng của Cảnh. Cảnh sốt ruột, không biết tôi đã nói gì chỉ biết rằng khi trở ra đích thân Tổng giám đốc tiễn tôi với một cái xiết tay thật chặt và lời cảm ơn từ tận đáy lòng : -Cảm ơn cháu, chú sẽ đưa Công ty này đến thành công, nhất định thế. Như thế là Cảnh hiểu, Cảnh vừa mất đi một bạn hàng.
Khi được Cảnh báo cáo, Uy cũng phát điên vì điều đó nhưng hắn chưa chịu, hắn sang phòng tôi và đưa tôi một cái phong bì dày cộm : – Công ty Hoa Bắc nhờ tôi cảm ơn Lam vì phóng sự vừa rồi. Tôi không nhìn Uy cùng cái phong bì trên tay hắn, tôi lạ gì hắn, tôi mà nhận bây giờ mồm hắn lại vu ngay cho tôi nhận hối lộ vả lại tôi cũng chẳng bao giờ nhận tiền kiểu như thế cả, tôi khẽ cưởi khẩy và nói : – Không cần đâu anh, tôi có giúp gì cho Hoa Bắc đâu mà nhận với lại tôi đã lĩnh tiền công tác phí từ bộ phận kế toán rồi mà. Uy ngần ngừ cầm cái phong bì đập đập vào lòng bàn tay : – Vậy thôi, để tôi trả lại cho Hoa Bắc, tôi đã nói rồi mà họ không nghe, nhất quyết nhờ tôi chuyển giùm. Làm sao mà có thể viết không cần thực tế chứ.
Thế rồi Uy đi ra nhưng trong đầu hắn cay cú thực sự, có thể tôi đã làm mất của hắn vụ này kha khá. Nếu tôi đồng ý thì toàn bộ sự thật về Hoa Bắc sẽ gói gọn trong một câu “Công ty có tiềm năng tài chính dồi dào, khả năng quay vòng vốn linh hoạt, đời sống công nhân khấm khá”. Chỉ thế thôi nhưng cái giá mà Hoa Bắc phải trả là không nhỏ.
Có rất nhiều người sẽ nói tôi hâm, tôi không thức thời, tôi không nhạy bén với thời cuộc khi bỏ phí những cơ hội ăn tiền như thế nhưng tôi không quan tâm, không gì thay đổi được tôi hết. Tôi cần phải cho Uy hiểu ra rằng muốn tồn tại và được kính trọng Uy phải sống bằng sự chân thật, bằng những tình cảm chân thật. Có thể Uy đang cố tạo dựng cho mình một cái vỏ bọc giả nhân nghĩa, Uy đang cố biến mình thành một con người đầy tình đoàn kết, biết quan tâm đến những người xung quanh. Nhưng tôi hiểu động có sâu xa của những hành động mà Uy đang làm không hề trong sáng.
Mặc dù cũng còn gần 2 tháng nữa trưởng phòng cũ mới đi nhưng Cảnh và Uy đã ráo riết chuẩn bị đối phó với những kế hoạch của chú Thái và tôi. Cảnh đã đi trước chúng tôi bằng việc mua chuộc một số vị lãnh đạo. Trong khi chú cháu tôi chọn con đường đi chân chính thì Cảnh theo chỉ dẫn của Uy đã tới thăm Chủ tịch Công đoàn và Bí thư là người quan trọng nhất trong việc quyết định nhân sự chọn ai và bỏ ai. Bí thư chỗ tôi là một con người khó đoán biết, bình thường thì hiền lành ít nói nhưng dễ dao động mà có lẽ đấy là điều đáng sợ nhất với một con người. Uy đã đánh trúng vào cái điểm yếu mà ông đang vướng mắc, đó là gia đình ông, một gia đình trung bình và dựa dẫm hết vào ông. Các đầu mục cần đến tiền cứ như những mũi kim, mỗi ngày chích vào da thịt ông một tí. Ông cần tiền mua xe cho thằng con lớn sắp đi làm, cần tiền nuôi mẹ con đứa con gái thứ hai vì nó chưa có công ăn việc làm mà nhà chồng nó thì quá đỗi khó khăn, cưới nhau xong là nó đã nhao về ăn bám ông rồi ông cần tiền cho vợ ông thuốc thang cái căn bệnh huyết áp khó chữa….trăm thứ tiền đổ lên đầu ông. Nhiều lúc tôi bắt gặp ông bóp trán suy nghĩ hay gục đầu xuống bàn với cái bộ dạng thảm thương không thể không mủi lòng. Chúng tôi cũng có tạo điều kiện cho ông về mặt kinh tế rất nhiều nhưng mục đích của xã hội thời nay không phải là đủ ăn đủ mặc nữa mà phải là ăn ngon và mặc đẹp, nếu không giữ mình sa ngã chỉ là vấn đề thời gian. Với Uy, ông có thể có tất cả nếu ông nghe lời. Uy sẽ làm cho ông và gia đình ông được nở mày nở mặt với thiên hạ chỉ cần ông đừng đi lệch con đường của hắn.
Cảnh lặn lội đội mưa đến nhà ông Bí thư vào một ngày chủ nhật, Uy chờ ngoài xe với tâm trạng lo lắng, không biết cái thằng đầu đất này có làm đúng kịch bản mà Uy đã dựng cho nó không. Chỉ cần có ông này đồng ý thì phần thắng lại ngả về phe Uy, khi đó Uy sẽ chờ xem chú Thái sẽ làm gì. Cha Uy đã mắng vào mặt hắn một trận vì có mỗi một việc ấy mà không giải quyết được thì chết đi cho xong. Uy cú lắm, bị cha mắng hắn là hắn cú lắm, hắn thích cái câu “con hơn cha là nhà có nóc”, nói thế như thể từ trước nhà hắn không có mái thế thì hắn sẽ cho thiên hạ biết nhà hắn đổ mái bằng. Hắn càng quyết tâm thực hiện cho kỳ được cái công việc mà hắn đang mưu tính. Hắn cứ hết ngồi trong xe lại mở cửa xe đứng ra ngoài, dáng vẻ bồn chồn không yên. Cái thằng Cảnh chết giẫm, không biết khua môi múa mép gì mà cả tiếng đồng hồ chưa thấy ra. Nói dài, nói dai thành nói dại, hắn đã dặn rồi cứ đưa quà rồi dăm câu ba điều xong thì té, có thế mà mãi không xong. Cứ thấp thỏm chờ đợi mãi mới thấy cái bóng dáng lạch bạch, liêu xiêu của Cảnh thấp thoáng nơi đầu ngõ.
Vừa thấy Cảnh, Uy hỏi ngay : – Thế nào? – Gớm, anh cho em thở tí, lão ta chê. – Chê là sao, lão không nhận thật à? Uy túm cổ áo Cảnh hỏi dồn dập, giọng như quát. Cảnh cười khành khạch : – Làm gì mà anh sốt sắng còn hơn em thế, ai mà chê tiền được hả? Uy thở phào một tiếng, đưa tay bợp tai Cảnh : – Mày mà còn nhí nhố thế làm sao thắng nó được. Nói cụ thể anh nghe xem thế nào? – Lên xe đi, vừa đi em vừ kể, đứng đây ngộ nhỡ người nhà lão ta ra thì phiến toái. Uy gật đầu, vội vàng lái xe đi. Cảnh lúc này mới thuật lại buổi nói chuyện với ông Bí thư : – Em nói y như anh dạy, là chỉ đến thăm vì thấy cháu lão ốm thôi, lão bảo mình chu đáo quá, lão ta nói Lam là người có năng lực, nhiệt tình chỉ mỗi cái tội là con gái nên việc phấn đấu và hy sinh sẽ hạn chế không như đàn ông được. – Chú có đề nghị lão giúp đỡ không đấy? – Không ạ, anh bảo thế còn gì. – Tốt lắm, như thế mới giúp lão tỏ ra khách quan, ngày mai anh sẽ sang gặp lão, coi như anh không biết gì việc tối nay.
Nói rồi môi Uy nở một nụ cười ranh mãnh, đầu xuôi đuôi lọt, hắn hy vọng thế, nếu mọi chuyện xuôi chèo mát mái thì cả Toà báo sẽ nằm trong tay hắn. Hắn đam mê quyền lực ngay từ khi còn là sinh viên mài đũng quần trên ghế nhà trường. Hắn học được lắm, không phải tiến sỹ giấy như tôi tưởng. Hắn đã tự nhủ bản thân và với cả bạn bè rằng dứt khoát sau này hắn sẽ trở thành một nhân vật quan trọng giống như cha hắn thậm chí còn hơn cha hắn. Hoài bão luôn làm con người ta tiến lên và phấn đấu, xã hội cần những người có hoài bão hay tham vọng nhưng chỉ có điều Uy đang đi sai đường, Uy đã chọn con đưòng không chân chính để thực hiện những hoài bão ấy. Những gì xây dựng không trên cơ sở trung thực thì sẽ phải trả giá đắt, Uy hẳn biết rõ điều đó và hắn sẵn sàng chấp nhận “được ăn cả ngã về không”, hắn tự nhủ thế và hắn quyết làm thế.
* * *
Tôi làm biếng không muốn dậy ăn sáng, chủ nhật mà, kẻ chăm chỉ nhất thì cũng cho mình nghỉ ngơi một ngày để tái tạo sức lao động cho một tuần làm việc mới cho dù có phải làm việc đến tận đêm. Cứ ườn ào trên giường làm cái cơn thèm cafe trong tôi dâng lên cuồn cuộn, cứ tưởng tượng ra cái mùi cafe pha phin thơm nức mũi mà tôi đã thấy nước miếng tứa ra. Thôi được! Không lười nữa, cafe! Phải dậy cafe! Tôi nghiện cafe, Thuỳ cũng nghiện cafe như tôi và những con nghiện thường tìm đúng địa chỉ mà mình thích. Tối qua tôi đang ngồi với mấy người bạn thì Thuỳ cùng Bảo đi vào, nhác thấy Thuỳ tôi khá mừng nhưng thấy Bảo tôi lại ngại không chào Thuỳ nữa nhưng con mắt hư đốn của tôi không phút nào là không liếc Thuỳ. Hai người đã làm hoà trở lại, tôi khẽ cười, chắc chắn là thế mà. Nhưng có điều tôi không hề ngờ rằng chính Thuỳ cũng đã thấy tôi, cô ấy vì chiếc xe đặc biệt dựng ngoài cửa mà hối Bảo vào đây sau khi anh đã lướt qua được vài mét. Thuỳ muốn xem tôi đi với ai vào tối thứ 7, một chút tò mò, một chút thắc mắc, có lẽ vậy, Thuỳ cũng không biết nữa nhưng những gì thuộc về tôi dần dần làm Thuỳ thấy quan tâm.
* * *
Tối qua khi nhác thấy xe của Lam, Thuỳ vội vàng hối Bảo dừng lại. Có một cảm giác hồi hộp trong Thuỳ, cô không biết nếu thấy Lam ngồi với một bạn trai thì cô sẽ thế nào, mừng hay tiếc. Mừng thì hiểu được nhưng còn tiếc thì không, tại sao nhỉ, tại sao không chỉ là một cảm giác mừng cho bạn như Thuỳ vẫn thường suy nghĩ thế với lũ bạn của mình. Cái quán cafe ồn ào này không làm Thuỳ quên đi những cái suy nghĩ luẩn quẩn, Bảo có vẻ hơi bực vì sự thiếu tập trung của Thuỳ, giọng anh bắt đầu gắt gỏng : – Em mệt hả, sao đi chơi mà cứ như mất hồn thế, anh đã nói ở nhà còn không nghe.
...