watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 13:42,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 8398

Hành trình tình yêu


» Đăng lúc: 12/03/15 07:31:55
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Có lẽ sau vài ngày Nhi cũng đã nghĩ lại, nó nhận lời tôi ngay khi tôi hẹn gặp nó, vẻ căng thẳng và xúc động không còn trên gương mặt Nhi, Nhi hỏi tôi : – Mày gặp tao làm gì? – Nói cho tao biết lý do mày nổi cáu với tao? – Vì tao thấy mày nói dối. – Cụ thể đi! Dối gì?


Nhi kể cho tôi nghe cái câu chuyện bịa đặt mà Uy nói với nó, tay tôi bóp chặt cái điện thoại, mồm lẩm bẩm “thằng khốn nạn” rồi nhìn sâu vào mắt Nhi tôi đáp rành rọt : – Mày nghe cho rõ đây để lần sau có đứa nào định chen vào cái tình bạn giữa chúng ta thì liệu mà mắng vào mặt nó : thứ nhất mày là bạn tao, một đứa bạn tao luôn tôn trọng và không bao giờ để mất, thứ hai tao là một đứa không thích đi bằng đầu gối, tao muốn tự đứng trên đôi chân của mình và cuối cùng mày biết thừa thằng cha Uy, biết tao ghét nó hơn xúc đất đổ đi vì thế sẽ không bao giờ có chuyện tao nhờ vả nó, kể cả tao có phải đi ăn mày, mày có hiểu không?


Nhi nghe tôi nói cũng xuôi lắm rồi nhưng nó còn dỗi tôi : – Tất cả là tại mày, tại sao mày lại dấu tao? – Ừ, tao biết rồi, tao xin lỗi, tao hứa là từ nay tao sẽ không dấu mày điều gì nữa.


Nghe thế Nhi mới cười với tôi. Tôi thở phào vì vừa trút được một gánh nặng canh cánh trong lòng, tôi thầm cảm ơn Thuỳ, chị Thanh Tâm của tôi. Nhưng tôi không ngờ rằng sau này vì cái lời hứa nói thật với Nhi mà tôi đã làm Nhi sốc tuyệt đối.


* * *


Nếu như số mệnh là một điều mà con người ta không thể cưỡng lại được thì điều đó hoàn toàn đúng với tôi và Thuỳ. Cả hai đứa đã cố dấu đi, cố phủ nhận cái tình cảm trong tim mình nhưng chúng tôi không cưỡng lại được số mệnh, số mệnh buộc tôi và Thuỳ lại bên nhau, đặt chúng tôi vào những thử thách và mong chờ chúng tôi trưởng thành. Thuỳ sau lần cãi nhau với Bảo đã quyết định tạm dừng mối quan hệ này lại, cô cần phải có thời gian suy nghĩ và thử xem cô có còn yêu Bảo chút nào không, cô rùng mình sợ hãi vì sau gần 20 ngày không gặp Bảo trái tim cô chẳng hề biết nhớ nhung là gì mà cô nhớ người khác. Bảo cũng tôn trọng ý kiến của Thuỳ, anh càng có vài ngày tự do ăn chơi nhảy múa, định bụng sau nửa tháng hay một tháng sẽ quay lại xin lỗi và làm lành với Thuỳ, sau đó anh sẽ làm đám cưới với cô. Một sự tự tin thái quá chính là biểu hiện của sự chủ quan, sự chủ quan ấy đã khiến anh phải trả giá đắt.


Những ngày vắng anh, Thuỳ như con chim được sổ lồng, Thuỳ được sống là chính mình, cô tìm thấy niềm vui ở những nơi không xa hoa như anh dắt cô tới, cô có thời gian suy nghĩ về tình cảm của mình. Biết Thuỳ có chuyện không vui, Lam đã không ngần ngại ở bên cô bất kể lúc nào. Cho dù cô có đang ở xa nhưng chỉ cần một tin nhắn, Lam lập tức có mặt. Cho dù giữa trưa nắng như thiêu đốt, cô đi họp xa không có ai ăn trưa cùng, cô nhấc máy Lam cũng lại tới. Cho dù mưa ngập đường, ngập phố, cô còn đang loay chưa biết đi về như thế nào thì Lam đã ở ngoài cổng gọi cô : – Bác sỹ! Mau đi, Lam đang chờ ngoài cửa này, để xe lại, Lam chở về.


Lam có thể ngồi hàng giờ nghe Thuỳ than vãn và kể lể về chuyện tình của mình mà không hề thấy Lam sốt ruột.


Cứ thế, cứ thế, từ những việc nhỏ ấy đã làm Thuỳ cảm động, Thuỳ hiểu sự quan tâm chân thành mà Lam dành cho cô. Thuỳ lảng tránh ánh mắt Lam nhìn cô nhưng lại không muốn Lam dấu cái nhìn ấy. Cô thật mâu thuẫn, mâu thuẫn với chính mình. Thuỳ đang tự hỏi cô còn yêu Bảo không, nếu có thì đang ở mức nào và với Lam, cô đang dành thứ tình cảm nào cho Lam? Câu hỏi ấy cứ ám ảnh cô, làm cô thấy dằn vặt, lo lắng. Tôi thì cứ vô tư hành động đúng như những gì mình nghĩ cũng không phải là vì muốn ghi điểm trong mắt Thuỳ mà vì cái tình cảm của tôi dành cho Thuỳ, Thuỳ hiểu hay không hiểu tôi không quan tâm và tôi vẫn cam tâm tình nguyện làm con ngựa già còm cõi cho Thuỳ cưỡi, tôi sẽ đưa Thuỳ đi bất cứ đâu Thuỳ muốn, từ những đồng cỏ xanh mướt đến những miền quê yên ả, từ thành thị đễn nông thôn, con ngựa tôi cũng chẳng biết mệt mỏi.


Ngày chủ nhật đẹp trời, tôi dậy từ sớm và lôi cái xe ra xem xét lại phanh, ốc vít…chả là tôi sắp có chuyến ngao du với nhân vật đặc biệt của tôi. Mẹ dậy sau tôi một chút, giật nảy mình khi thấy bóng tôi ở sân, bà lẩm bẩm “Không biết hôm nay có giông bão không đây?”. Tôi nhoẻn cười chào mẹ rồi thay bộ cánh mới lên đường, để lại bà mẹ với câu cằn nhằn : – Mày đi đâu sớm thế con, ngày nghỉ không lo nghỉ ngơi phụ giúp mẹ, tưởng dậy sớm làm gì hoá ra lại cắp đít đi. Tôi nghe thế phì cười, quay lại trêu mẹ : – Con…đi tìm hiểu ạ. Mẹ tôi đớ người, cười như bắt được vàng : – Thế…đi đi. Đi mau đi con! Tôi đi rồi mà vẫn nghe thấy tiếng thở phào của mẹ.


Tôi và Thuỳ đã dự định đi đến một nơi đặc biệt, nơi tôi có thể chỉ cho Thuỳ thấy đường chân trời, tôi tình cờ phát hiện ra nơi này trong một lần đi lấy tư liệu ảnh. Chúng tôi chuẩn bị đồ ăn và nước uống đầy đủ cho cả ngày vì chuyến đi sẽ vất vả mà tôi thì không thích đi ô tô của Thuỳ, nhất là cứ phải ngồi xem Thuỳ lái, xấu hổ! Chúng tôi men theo con đê bao quanh Thành phố, đến một đoạn có rặng tre um tùm thì tôi dừng lại, tôi dựng xe, kéo Thuỳ trèo lên bờ cỏ cao, bầu trời hôm nay trong xanh rất thuận lợi việc quan sát của chúng tôi.


Nắng chưa gay gắt lắm, gió từ bụi tre phía bờ sông thổi mát rượi, gió đùa nghịch trên tóc Thuỳ còn nắng tung tăng nhảy múa trước mặt chúng tôi. Tôi ngồi khoanh chân vòng tròn, kéo một nhánh cỏ mần trầu cho lên miệng cắn, cái vị ngai ngái, ngòn ngọt của cỏ rất dễ chịu. Thuỳ ngồi xuống bên cạnh tôi, mắt đăm đăm nhìn theo hướng tay tôi chỉ, rồi Thuỳ im lặng, im lặng để suy nghĩ, để tận hưởng. Bất chợt Thuỳ ngả hẳn đầu vao vai tôi, tay cứ mân mê mấy cọng rơm còn sót lại, tiếng Thuỳ nghe như từ vô thức vọng về : – Chỗ này đẹp quá Lam ạ, không xa trung tâm mà vẫn thấy thanh bình. – Ừ, về già Lam sẽ về đây ở, Lam thích sự yên tĩnh. – Mấy cái tuổi đầu mà đã lo về già là sao hả? – Thì cứ nói thế, lo xa để còn phấn đấu chứ. – Mà này, nếu Lam về đây ở Lam cho Thuỳ đi theo nhé! – Ặc! Thuỳ phải sống với chồng con chứ, sao đi theo Lam được. – Biết đâu đấy…biết đâu đấy…Thuỳ sẽ không lấy chồng. Bạnđangđọctruyệntạihttp: Tôi cười chảy cả nước mắt và bảo : – Người như Thuỳ sẽ không bao giờ độc thân đâu. – Sao Lam nói thế? – Thuỳ nhìn xem Thuỳ đẹp như thế kia, dù Thuỳ có cố thủ thì cũng có kẻ đánh tan cái boongke ấy ra vì thế cái khả năng Thuỳ độc thân là không có đâu. – Không có gì là không thể cả chỉ là việc Thuỳ muốn hay không muốn thôi. – Lam có thể biết Thuỳ muốn và không muốn điều gì không? – Thuỳ sẽ nói khi Thuỳ thấy thực sự đến thời điểm còn bây giờ thì…Thuỳ muốn ăn gì đó, Thuỳ đói.


Tôi gật đầu không hỏi nữa, cứ để Thuỳ được làm theo ý mình như thế tế nhị hơn. Quá trưa tôi tiếp tục trở Thuỳ đi dọc con đê đến một làng nghề cổ, đây là một làng chuyên chế tác các đồ vật gốm sứ giả cổ, từ những chiếc bát ăn với các hoa văn như thời Tống đến các đồ mỹ nghệ thủ công để trưng bày. Thuỳ thật sự bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của những đồ vật ấy. Thuỳ say mê ngắm nhìn, rồi lại đưa tay sờ vào những cái bình có hình dáng ngộ nghĩnh. Tôi đưa Thuỳ vào hẳn phía trong của xưởng chế tác, nơi có rất nhiều nghệ nhân đang khéo léo tạo hình các đồ vật bằng đất, những miếng đất hung hung, nâu nâu, chỉ loáng một cái qua vài lần vuốt tay của họ đã trở thành cái lọ hoa xinh xắn. Tôi hỏi Thuỳ có muốn thử không vì Thuỳ có đôi bàn tay khéo léo chẳng kém gì họ mà chỉ khác nhau ở lĩnh vực hoạt động thôi. Thuỳ gật đầu, một cô gái nhỏ nhắn đứng lên nhường ghế cho Thuỳ, Thuỳ ngồi xuống bên cái bàn đang xoay tròn, hai bàn tay luống cuống đặt khối đất tròn tròn lên khay, cái mâm gỗ xoay tít và sau vài phút tác phẩm của Thuỳ giống như một con súc sắc chơi bowling, tôi được phen cười rũ rượi, cô bé người làm thấy thế cười bảo : – Cũng không tồi với một người lần đầu tiên làm đâu ạ. Thuỳ được thể, lấy nguyên cái tay còn bê bết đất trát vào má tôi : – Nghe thấy gì chưa, chỉ giỏi chê thôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay Thuỳ : – Này, mặt Lam đầy đất rồi đấy nhé! – Chuyện đó không liên quan đến Thuỳ.


Nói xong Thuỳ bỏ đi rửa tay để mặc tôi đang ra sức lau cái mặt như tượng của mình. Một ngày thật ý nghĩa và hạnh phúc với tôi, tôi và Thuỳ mua một đôi bình, mỗi đứa giữ một chiếc vừa như một kỷ niệm của chuyến đi vừa như một biểu tượng cho tình cảm của cả hai đứa cho dù chúng tôi chưa dám khẳng định chắc chắn nó là gì.


* * *


Một tối đầu thu, như thường lệ, sau bữa tối tôi xách cái xe con cưng của mình ra cửa, trời hơi



hơi lạnh lạnh, những đám mây đỏ quạch như gạch non báo hiệu trời sắp có cơn mưa kể cũng hơi lạ với một cơn mưa trái mùa như thế này nhưng tôi vẫn tặc lưỡi, cố đi. Tôi nhớ Thuỳ quá, nhớ không chịu được, con tim tôi cứ long sòng sọc lên bởi nhịp điệu nhớ. Dù đã rất kiềm chế bản thân nhưng tôi không thể kiểm soát nổi nó nữa rồi, giờ thì tôi hoàn toàn hiểu, hoàn toàn chắc chắn, tôi đã yêu Thùy và tôi nhất định phải nói, dù cho kết quả thế nào tôi cũng phải nói, dám yêu dám chịu, đấy mới là tôi. Tôi vội vàng gọi cho Thuỳ, các ngón tay cứ run lên như gọi cấp cứu. Tiếng Thuỳ bên kia đầu dây dù cố nén vẫn không dấu được sự hồi hộp, Thuỳ mở cửa sổ và nhìn ra ngoài bảo tôi: – Đi chơi hả, sắp mưa đấy. – Mưa thì dầm mưa cho vui, bác sỹ có thuốc chữa mà.


Thuỳ nghe bùi tai, chỉ loáng sau tôi có mặt ở cổng nhà Thuỳ và chỉ nháy mắt Thuỳ đã ở trước mặt tôi. Tôi phóng xe đi, chiếc xe như hiểu tâm trạng tôi, nó cứ lúc nhanh lúc chậm làm Thuỳ bấu chặt vào tôi. Chúng tôi lại lang thang cái quán nước chè, bà chủ chép miệng bảo chúng tôi : – Hai đứa mau về đi, cơn mưa to thế còn đi chơi.


Hiểu ý bà chủ cũng muốn đuổi khéo để dọn hàng, tôi nháy mắt cho Thuỳ đứng lên. Sắp hết buổi tối rồi mà cái điều quan trọng tôi vẫn chưa biết mở miệng thổ lộ ra sao. Những hạt mưa lộp độp bắt đầu rơi báo hiệu một trận mưa không hề nhỏ, Thuỳ vội vàng leo lên yên xe, đi được nửa đường thì cơn mưa ập xuống dữ dội, chúng tôi tấp vào một mái hiên trú mưa. Tôi nắm tay Thuỳ nháo nhào trèo lên bậc tam cấp của cái cửa hàng bán đồ thể thao. Thuỳ yên lặng để tay trong tay tôi. Chúng tôi không nói một câu nào, cứ bối rối không ai dám nhìn ai, tôi cũng quên mất việc mình đang nắm chặt tay Thuỳ trong lòng bàn tay mình. Những hạt mưa như hạt đá nhỏ rơi xuống mái hiên ngày một dày hơn, Thuỳ bị một vài hạt bắn vào chân nên vội vàng nhích vào, vô tình người Thuỳ càng sát vào thân thể như cò như vạc của tôi. Thuỳ đỏ mặt nhìn tôi : – Lam…thấy tay Thuỳ có ấm không? Tôi như sực tỉnh : – À, ừ, có à không tay Thuỳ hơi lạnh, Lam xin lỗi. – Tại sao? – À, không sao.


Ngoài kia mưa giông gió giật càng làm tôi thấy lạnh, lạnh để cần thiết phải tìm một cảm giác ấm áp. Tôi thấy không thể bỏ lỡ cơ hội, tôi lấy hết can đảm, mồ hôi bắt đầu túa ra ở lưng cho dù hơi lạnh vẫn đang đều đều thổi vào chúng tôi, tôi khẽ thì thào : – Thuỳ này….Lam….thích Thuỳ. Thuỳ mở to đôi mắt nâu nhìn tôi, cái nhìn vừa ấm áp vừa chứa đựng sự ngạc nhiên, Thuỳ lúng túng : – Điều này…điều này…Thuỳ không biết, Thuỳ…. Tôi không để Thuỳ nói hết câu, vội vòng tay ôm xiết cô ấy vào ngực mình, khuôn mặt Thuỳ sát ngay cạnh mặt tôi, hơi thở của tôi nóng hổi phả vào mặt Thuỳ, còn Thuỳ, ngực cô ấy đang thở gấp gáp, đôi mắt khép lại như sợ nhìn thấy ánh nhìn rực lửa của tôi, tôi khẽ cúi xuống đặt lên môi Thuỳ một nụ hôn mà giông bão ngoài kia cũng không có sức công phá mạnh mẽ bằng. Cả người Thuỳ run rẩy, lả đi trong tay tôi, Thuỳ không còn biết gì nữa, Thuỳ cũng khát khao tôi như tôi đã khát khao Thuỳ, Thuỳ dướn người tìm môi tôi một lần nữa, thế là đất trời lại trao nghiêng trong men say của những nụ hôn, bờ môi Thuỳ ngọt ngào và mềm như một trái dâu tây chín mọng. Tôi chết đuối trong cái vị ngọt ngào như con ong chết trong hũ mật. Tôi ôm Thuỳ, Thuỳ ngả đầu trên vai tôi, tôi hôn lên mái tóc Thuỳ và thì thầm : – Cho Lam yêu Thuỳ nhé! Thuỳ nói như thở mà có lẽ tôi chỉ cảm nhận được qua một cái gật đầu. Tôi sung suớng ôm hình hài dấu yêu của mình vào lòng và nói : – Cảm ơn Thùy!

...
Tags: hanh trinh tinh yeuhanh trinh tinh yeu
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu Thầm Chị Họ
» "Yêu phải cô nàng bán thân"
» Vợ yêu ơi, Anh yêu Em nhiều lắm !
» Vợ Ơi, Chồng Bị Ế Full
» Ừk. Tôi Thích Cậu Đó !!!
» Tuổi thơ dữ dội của đứa con gái
1234...161718»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON