watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 02:11,Ngày 28/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 8406

Hành trình tình yêu


» Đăng lúc: 12/03/15 07:31:55
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Anh trai bản đã chuyển hướng sang nơi khác, Thuỳ mặt không còn hột máu, túm chặt lấy cánh tay tôi, tôi khẽ quay đi nơi khác cười, trông Thuỳ tội quá, tôi kéo cô ấy đi, ngang qua một hàng bán đồ nướng, Thuỳ tò mò ngắm nghía, tôi ghé luôn vào, ấn Thuỳ ngồi xuống trên cái ghế gỗ màu nâu bóng, chị bán hàng người Phú Thọ lên đây, thấy người Kinh ở miền bắc như tôi thì mừng húm vì gặp đồng hương, chị đon đả mời chào với chất giọng trung du ấm áp, tôi không ngẫm nghĩ gọi cho mình và Thuỳ mỗi đứa một củ khoai lang to bằng bắp tay. Thuỳ thích thú cầm củ khoai nóng bỏng cứ chuyền từ tay này sang tay kia. Tôi phì cười, đón lấy và bóc vỏ cho Thuỳ. Lớp thịt vàng óng lộ ra sau mỗi lần kéo của tôi. Mùi khoai nướng thơm phức làm tôi tứa nước miếng. Chẳng hiểu những ai xa xứ hoặc đã từng ăn sơn hào hải vị liệu có còn nhớ đến cái vị bùi bùi, ngầy ngậy này không chứ tôi thì không bao giờ quên được. Thuỳ vừa ăn vừa thổi phù phù, chắc bữa tối vẫn còn moi mói giống như tôi. Tôi thấy thắc mắc về cái anh bạn trai của Thuỳ, suốt từ tối sao giờ này vẫn không thấy gọi cho Thuỳ, hôm nay còn là thứ 7 nữa, họ yêu nhau kiểu gì thế này nhỉ. Chúng tôi đứng lên khi cả hai đã no kềnh cang. Khi đi mạnh mẽ bao nhiêu giờ “căng da bụng, trùng da mắt”, uể oải mãi hai đứa mới lê về được đến phòng. Thấy tôi cài chốt cửa, Thuỳ lại gần kiểm tra xem tôi đã cẩn thận chưa, tôi chợtt nhớ câu chuyện đùa cợt bịa đặt của mình thì không nén nổi cười. Thuỳ ngạc nhiên nhìn tôi : – Lam cười gì? Lại âm mưu gì phải không? Đêm nay Thuỳ sẽ ngủ gần cửa.


Tôi càng cười to hơn, cười đến chảy cả nước mắt và đồng ý đổi chỗ cho Thuỳ, tội gì, lại được ngủ gần cửa sổ mà. Đúng lúc đó, Thuỳ có điện thoại, thấy mặt Thuỳ e ấp tôi biết ngay là điện thoại của bạn trai cô ấy, Thuỳ cứ nói nhỏ và ngại ngần ý chừng không muốn tôi nghe thấy nhưng lại không muốn ra ngoài. A, tôi biết rồi, lại là cái vụ buổi tối, cô ấy sợ người Mông cướp vợ, đến nước này thì tôi không thể chịu được nữa. Tôi cũng giả vờ gọi điện thoại cứ làm như mình cũng đang có nhân tình, cố tình che dấu đi cái sự thật là tôi chẳng có ma nào, cứ để mặc Thuỳ nghĩ đi, để Thuỳ đừng nghĩ rằng một mình cô ấy có bạn trai và nhất là để tôi đỡ ngại.


Tôi mang điện thoại, mở cửa ra ngoài nói chuyện, tôi cũng giả vờ ra vẻ bí mật lắm nhưng có ai ngờ đâu vừa ra khỏi phòng tôi đã nói giọng ráo hoảnh : – Chào bu ạ! – Con giỏi lắm, bu nơm gì, sao đi đến giờ mới gọi mẹ? Có còn nhớ hôm nay là sinh nhật mình nữa không đấy? – Hì, con còn bận mấy việc. Con nhớ, nãy con rủ Nhi đi với con mà nó còn bận tình yêu, tình báo. – Ừ đấy, nó thế chứ, mày thì… Tôi lấp liếm : – Thôi, thôi mẹ ơi, không nói nữa. Ba mẹ và bác có khoẻ không ạ? Mẹ này con có bất ngờ đấy, chuyến này con đi công tác cùng bác sỹ Thuỳ – Thế hả? Thế mày có cảm ơn người ta không con, người ta là người tốt mày liệu liệu giúp đỡ người ta con nhé, cái tính mày chúa là hay chòng ghẹo nhười khác, phải bỏ đi nghe chưa.


Mẹ tôi không đợi tôi nói hết câu mà làm một hồi khiến tôi không kịp đối đáp. Nghe mẹ tôi nói vậy tôi thấy “hối hận” vì trò đùa của mình, nếu mẹ biết điều đó tôi sẽ sao nhỉ? Tôi cứ đứng đó hàn huyên với mẹ, những câu truyện không đầu không cuối, nghe mẹ than vãn về ông bố già với những tính xấu vốn đã trở thành bất hủ của những ông lão già cả, lẩm cẩm. Về chuyện mớ rau, lạng thịt trong cái thời buổi trượt giá ầm ầm, về chuyện đi chợ mà chẳng biết mua gì, giá cả thì cứ tăng vùn vụt đến chóng cả mặt trong khi tiền thì chẳng sinh sôi nảy nở ra được. Rồi ngay cả cái chuyện con Tẹo sắp lấy chồng nữa. Con Tẹo là con Osin ranh mãnh ở ngay sát nhà tôi, nó ở quê lên làm cho cái nhà giàu sụ, giàu nhất trong ngõ tôi, nó khéo léo đến mức quỷ quyệt sau này lấn át cả chủ nhà. Mà vô phúc cái nhà ấy giàu lắm, giàu nứt đố, đổ vách nhưng lại hiếm muộn, chắc ông Trời trừng phạt nhà ấy cái tội gian thương, mãi sau này mới có một mụn con cầu tự. Ấy vậy mà cái thằng con cầu tự ấy lại hơi bị ngớ ngẩn, chuyên đi phá phách hàng xóm. Giữa trưa nó bấm chuông nhà tôi rồi chạy thục mạng hay có khi nó ném cả một nắm bả chuột vào sân nhà tôi, may mà con Đen không ăn phải, tôi ghét thằng này lắm nhưng mẹ luôn bảo ” Kệ nó con ạ, thần kinh nó không bình thường, chấp nó làm gì, mình là người bình thường nên thương những người không may mắn mới phải”, mẹ nói vậy nên tôi cũng chẳng thèm chấp nữa.


Thế mà đùng một cái mẹ tôi thông tin nó lấy vợ, mà vợ nó là ai lại chính là con Tẹo Osin mới chết chứ, chẳng nói thì ai cũng biết cái động cơ của Tẹo là gì nhưng tôi suýt chết sặc vì trông nó cũng xinh xắn lắm vậy mà…Thế mới biết giá trị của đồng tiền nó mạnh như thế nào, bất chấp cả Luật pháp cấm những người có bệnh thần kinh kết hôn, cái nhà giàu đó vẫn tác thành cho con họ và cái Tẹo, bất chấp cả việc phải lấy một đứa ngớ ngẩn nhưng để có hộ khẩu HN, Tẹo vẫn cứ đồng ý. Mẹ nói chán chê rồi chép miệng : – Chậc! Xã hội bây giờ phức tạp quá, mẹ chẳng biết thế nào là xấu tốt nữa, đồng thau lẫn lộn cả, mà thôi, mẹ không phiền mày nữa con nhé, đi ngủ sớm đi mai còn đi làm. Sinh nhật vui vẻ con nhé! Tôi vâng dạ, chào mẹ và gửi lời hỏi thăm ba và bác Dũng. Tai tôi ù đi vì nói chuyện với mẹ quá nhiều. Tôi khẽ đẩy cửa bước vào, Thuỳ đã kết thúc cuộc điện thoại từ lúc nào, thấy tôi cô ấy cười bí ẩn : – Nói chuyện với bạn trai hả Lam? Mãnh liệt gớm nhỉ?


Tôi chỉ ậm ừ cho nên càng làm Thuỳ khó hiểu, cô ấy cứ tò mò hỏi tôi về người bí mật tôi vừa nói chuyện, tôi chỉ chốt lại một câu : – Đó là người mà Lam yêu bằng cả trái tim mình, tình yêu đó sẽ không bao giờ đổi thay. Thuỳ im lặng, không hỏi nữa ý chừng tôn trọng sự kín đáo của tôi. Sự im lặng ấy lại làm tôi thấy ngột ngạt, tôi khẽ nằm xuống giường, chùm tấm chăn mỏng lên tận ngực, ngủ thì không được, tôi biết bên kia giường, Thuỳ cũng vẫn đang thao thức, tôi nhỏm dậy, chống hai khuỷu tay xuống giường và lại hỏi chuyện Thuỳ : – Thuỳ ngủ chưa?


Ngay lập tức, tiếng nói vọng về phía bên kia giường : – Chưa, khó ngủ quá! – Lạ giường hả? Lam thì ngủ trên xe nhiều quá hay sao á mà giờ này hai con mắt cứ thao láo, chẳng buồn ngủ gì cả. – Thế mình nói chuyện tiếp nha? – Uhm, Thuỳ nói trước. Thuỳ nửa nằm nửa ngồi, tựa lưng vào giường, tay gõ gõ chán : – Lam sinh tháng mấy? – Ngày sinh có ảnh hưởng đến câu chuyện của chúng ta không? – Thuỳ nghĩ là có vì nếu Lam sinh đúng ngày hôm nay thì Thuỳ sẽ có quà tặng.


Tôi giật nảy người lên như điện giật trên giường. Chết toi! Hôm nay đúng là ngày sinh của tôi, lúc nãy mẹ cũng vừa chúc mừng sinh nhật tôi xong, bạn bè vài đứa nhớ cũng gửi tin chúc mừng. Thuỳ là ai, vì vô tình hay hữu ý mà cô ấy biết ngày sinh của tôi hay vì Thiên định mà cái ngày này trong đời tôi phải gặp Thuỳ. Bất ngờ cứ nối tiếp bất ngờ Tôi nhìn Thuỳ như chết trân, mắt không chớp. Trong đời chưa có bất ngờ nào làm tôi chết cứng như thế này, tôi cất giọng khàn khàn bảo Thuỳ : – Thật lấy làm tiếc vì hôm nay đúng là sinh nhật Lam. Lúc này thì vẻ ngạc nhiên trên mặt tôi chạy hết sang khuôn mặt xinh đẹp của Thuỳ. Cô ấy gần như không nói được lời nào, có lẽ cũng quá bất ngờ vì chính cái câu nói vu vơ của mình hoá lại là sự thật. Nhưng đã trót hứa là sẽ có quà tặng nên Thuỳ vẫn phải mở vali và lục tìm cái gì đó, lát sau cô ấy lôi ra một cuốn sách nhỏ, mép đã sờn vì năm tháng và cả vì số lần đọc nó. Đấy là tập truyện Martin Eden, một cuốn tiểu thuyết khá nổi tiếng của nhà văn lừng danh Jack London, phiên bản này đã có từ thập niên 80, bản cũ nên phần dịch khá chuẩn, tôi đã xem qua bản này. Nay thì thất lạc, không có nhà sách nào chịu xuất bản lại, tôi đã tìm bở hơi tai ơ khắp nơi mà vẫn không kiếm ra.


Thuỳ đưa quyển sách về phía tôi, giọng nói hơi xúc động : – Tặng Lam đấy, nó đã cũ nhưng giá trị về tinh thần thì rất lớn vả lại nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Thuỳ. – Cảm ơn Thuỳ! Nó có ý nghĩa thế thì không nên tặng Lam, Thuỳ nên giữ lấy mới phải. – Đấy là cuốn truyện mẹ tặng Thuỳ khi Thuỳ vừa vào lớp 8, Thuỳ giữ nó khá cẩn thận nhưng sau trận mưa to ngập vào nhà, nó bị ngấm nước và hơi nát. – Mẹ Thuỳ còn đi làm không? – Không! Thuỳ ngập ngừng. Mẹ Thuỳ mất rồi. Tôi cúi đầu, khe khẽ nói : – Lam xin lỗi.


Thuỳ cười nhẹ nhàng và nhìn tôi, cái nhìn âm ấm nhưng vẫn còn ẩn giấu một nỗi đau mà theo năm tháng nó vẫn chưa phai nhoà. Căn phòng nhỏ của chúng tôi ấm áp hẳn lên nhờ đôi mắt Thuỳ. Chúng tôi không nói chuyện nữa, Thuỳ chỉ nhẹ nhàng “Chúc Lam sinh nhật vui vẻ, Thuỳ ngủ trước đây!” rồi nằm xuống chiếc giường gỗ mun. Tôi gật đầu và cũng hạ mình xuống giường, rúc mình vào tấm chăn, mắt tôi thao láo nhìn lên trần nhà, hai con thạch sùng béo trắng đang vờn nhau chí chóe. Tối nay tôi vui lắm. rất vui, tôi có khá nhiều bạn nhờ cái đặc trưng công việc của tôi thế nhưng chưa có ai làm cho tôi có cái cảm giác là lạ và háo hức khi ở bên như Thuỳ. Thế đấy từ một con người “chẳng liên quan đến mình”, giờ đây Thuỳ đã làm tôi thay đổi quan điểm, tôi thấy tôi có một số lệ thuộc nho nhỏ vào Thuỳ, chí ít đó cũng là một sự lệ buộc tôi phải suy nghĩ cho những ngày tháng tiếp theo. Tôi không thể kiềm chế được cái tò mò muốn ngắm nhìn Thuỳ trong lúc ngủ, tôi mặc kệ sỹ diện, khẽ quay sang trái, khuôn mặt trái xoan hồng hào trong ánh đèn ngủ mờ mờ, tôi khẽ rùng mình khi thấy cái gì đó bất ổn vừa chạy qua con tim tôi. Tôi không dám mở mắt nữa, không dám nhìn nữa, nếu tôi không đi ngủ thì có thể cái sự bất ổn khó lý giải ấy sẽ gậm nhấm tôi đến sáng.


Sáng hôm sau tôi thức giấc theo quán tính và bởi linh cảm có ai đó đang nhìn tôi, hôm nay chủ nhật chúng tôi không phải làm việc, chỉ có một cuộc họp liên tịch lúc 10 sáng với lãnh đạo tỉnh để thông báo về kế hoạch và chương trình làm viêc cụ thể. Tôi uể oải mở mắt, he hé nhìn ra vì ánh sáng làm tôi chói mắt, tôi giật mình vì Thuỳ đã dậy và ngồi đó từ bao giờ, tôi ngủ say đến độ cô ấy bước qua tôi để leo lên bậu của sổ ngồi nhìn ra ngoài từ lúc nào mà tôi không hay biết. Thấy tôi động đậy, Thuỳ chào : – Chúc Lam buổi sáng tốt lành! Thật may mắn vì đêm qua không có ai gõ cửa.


Tôi hơi chột dạ, không nhẽ Thuỳ thức cả đêm qua, nếu vậy liệu cô ấy có phát hiện việc tôi len lén nhìn cô ấy mấy lần không nhỉ. Tôi mỉm cười khi nghĩ đến trò đùa của mình, đưa tay xem đồng hồ, mới có 7 giờ sáng, còn khá sớm đối với một ngày chủ nhật và đối với một con sâu ngủ như tôi. Tôi đạp chăn, lấy hết can đảm, vùng ra khỏi cái tổ tò vò ấm áp. Khi tôi từ phòng tắm ra, Thuỳ đã gấp giúp tôi đống tạp nham chăn màn trên giường, tôi đỏ mặt vì ngượng, lấy giọng mời mọc, tôi hỏi Thuỳ : – Mình đi ăn sáng nhé. Thuỳ lắc đầu : – Để lát nữa, Lam lên ngồi đây ngắm bình minh với Thuỳ, độ 8 giờ hơn mình đi ăn sáng rồi đến họp luôn thể.


Thấy phương án quá hợp lý, tôi nào dám thắc mắc gì thêm mà cứ răm rắp làm theo ý Thuỳ. Bình minh trên rẻo cao thật thơ mộng, khắp nơi chỉ có một màu trắng của mây, ẩm ướt của sương, những giọt sương nặng trĩu, trắng muốt và tinh tuý còn chưa tan đậu trên cây mận phía trước nhà, chúng toả sáng lấp lánh trong ánh nắng ban mai như muôn vàn những hạt ngọc trai. Tôi đưa tay với lấy một cành mận nhỏ kéo sát vào người mình, Thuỳ hiểu ý hứng ngay đôi tay nhỏ xinh, tôi khẽ rung nhánh cây, những hạt ngọc trai nhẹ nhàng lăn xuống tay Thuỳ, Thuỳ ấp tay lên má, những hạt ngọc trai tan chảy thành một dung dịch trong suốt, mát mẻ, thấm đẫm khuôn mặt Thuỳ. Tôi khẽ mỉm cười và nhìn ra xa hơn. Hôm nay mây dày hơn ngày thường, những đám mây trắng lười nhác như tôi cứ hững hờ, lượn trên đỉnh các mỏm núi, mây trườn trên những mái nhà thâm đen rồi bò xuống dọc theo sườn núi, tôi phải cố gắng lắm mới chỉ được cho Thuỳ thấy đỉnh Fanxipan phía xa xa. Mây ở gần tôi quá, có lẽ chỉ cần với tay là mây nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Không ở đâu bạn cảm nhận được đất trời gần nhau như ở đây. Dưới những đám mây trắng, từng thửa ruộng bậc thang xanh rì lộ ra trùng điệp và ngút ngàn, trông xa nó như một kỳ công vĩ đại, minh chứng cho sự sáng tạo và sức lao động bền bỉ của những người dân vùng cao.Chúng tôi say xưa ngắm cảnh và để mặc cho những cảm xúc dào dạt, êm ái đang nhấn chìm chúng tôi, cả hai đều nuôi những ý nghĩ riêng trong đầu, không đoán biết được.Ai đã từng một lần lên đây sẽ không bao giờ quên cái cảm giác bồi hồi, lâng lâng ở nơi này.

...
Tags: hanh trinh tinh yeuhanh trinh tinh yeu
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» A Little Love - tình yêu bé nhỏ
» Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Anh không thích phụ nữ, nhưng anh yêu em, cô bé ạ
» Anh là xã hội đen thì sao
» Ánh Sáng Tình Yêu
1234...303132»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON