Thứ quan trọng nhất của hắn đã bị nó lấy đi rồi, thứ quan trọng đó là con tim của hắn đấy! Ko có tim sao sống, nhưng nó lấy đi rồi nên mạng sống của hắn là của nó rồi! Nhưng đằng sau cái đam mê tình cảm đó là một kí ức, một kí ức đau buồn nhưng khó có thể vứt bỏ. Con ng` có thể vứt đi kí ức ko? Đối vs hắn bây h, Lệ My chỉ là một kí ức,. Nhưng hắn có thể vứt bỏ một kí ức mang tên Lệ My ko?
-Thứ j` tôi ko bik nhưng bây h hãy tránh xa tôi ra!-nó phá vỡ bầu không khí chẳng mấy tốt lành này, hít nhiều tổn thọ wa’! Vs lại giái thoát khỏi cái tư thế…này. Nhưng hình như lời nói của nó ko tác dụng j` thì phải T.T, hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ và nhìn nó chằm chằm, ko còn là ăn tươi nuốt sống nữa mà ánh mắt thèm thuồng, chết nó goj`, thế này thì sao nó chịu nổi, phải thoát ra thôi, nếu ko tim nó càng làm nó lộ tẩy quá! Ánh mắt của hắn là sao chứ? Khó tả thiệt???-Này! Tôi nói ko nghe j` à?-nó gắt gỏng
-Đi form vs anh nha!-hắn xuống giọng
-Never and never!!!
-Nếu ko thì em đừng hòng ra khỏi đây!
-Dc! Tôi sẽ vào trg`, anh phải tìm dc tôi, OK?
-OK!-hắn hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý. Còn nó thì ko bik tại sao mình lại đồng ý (Cô ơi! Cô đồng ý mà còn thử thách ng` ta mà cũng gọi là đồng ý sao?). Hắn giữ đúng lời là để nó thoát khỏi cái tư thế…chỉ hắn có lợi này. Hắn vừa nhích ng` ra thì ngay lập tức, nó lách ng` và đứng sau lưng hắn, nhướng ng` lên và thì thầm vào tai hắn: “Anh tưởng tôi sẽ đi thật à?” khiến mặt hắn tím tái nhưng trước khi hắn hó hé j`, nó đã đánh gọn ra tới cửa phòng ăn. Thấy hắn quay lại nhìn thì nó bất giác chạy mà ko bik vì sao nó lại phải chạy, chỉ là chân nó tự chạy thôi. Hắn đuổi theo, màn rượt đuổi chập thứ bao nhiu của 2 kẻ rắc rối này bắt đầu…
——–*-*——–
Hôm sau, nó lại trốn biệt tăm!! Hắn vào trg` và ko thấy nó, lết về nhà thì cũng ko thấy nó! Sao mà hắn thấy nó ở nhà hắn dc cơ chứ? Nó đủ thông minh để ko bị gặp hắn lần nữa =.=! Hắn lại ko có số máy của nó, ko bik địa chỉ nhà của nó, chỉ bik chỗ làm thêm của nó nhưng h này mà đi làm thêm cái j`? Haizz! Hắn ko bik vì sao mà nó lại nghỉ học? Có phải do hắn ko nhỉ? Nhưng hắn làm j` đâu nhỉ? Hắn vô (đối vs nó thì có thêm chữ “số”) tội mà!
Nó lại nằm ì trên chiếc giường nho nhỏ, trong căn phòng nho nhỏ, trong ngôi nhà nho nhỏ, nhưng lại trong một thành phố to thật to. Kế bên nó là một li coffee thật to! Hôm qua nó chẳ ngủ dc tí j` mà sang nay lại uống coffee. Thật chẳng chịu nổi nữa rồi! Nó chả bik làm sao vs hắn-đồ lãng tử, “sẽ có ngày mi chết một cách lãng nhách cho mà xem”-nó nhủ thầm. Nó trù ẻo cả ng` mà nó lỡ dại khờ mà thg, con nai tơ như nó dễ bị dụ lắm (có nên nói là cáo 9 đuôi gặp phải sư tử chúa ko nhỉ?). Nó quyết định ra đi thì nó ko mún gặp hắn nữa! Vs lại những kẻ đánh nó… Nó lại suy nghĩ bâng quơ rồi! Hắn thì liên quan j` chứ? Nhưng tại hắn cứ trêu ghẹo nó nên nó mới bị hiểu lầm chứ. Hắn, giác quan thứ sáu cho nó bik là hắn cũng có cảm tình vs nó. Nó nhanh chóng xua đi ý nghĩ đó vì nó bik hắn vs Lệ My…Lệ My!!! Nó ngồi ngẩn ra rồi cặp mắt nó đanh lại, hai tay siết chặt cái gối (tội wa’), hai hàm răng nghiến lại, cả ng` nó run lên bần bật. “Là ả đó, là ả đó…”-đầu óc nó vang lên và lặp lại duy nhất câu đó. Lệ My…
Nó lại trốn hắn nữa rồi! Hôm nay là một ngày mưa, không phải là mưa tầm tã, đó là kiểu mưa phùn, mưa lất phất đủ làm cho mặt đất ẩm mốc, không khí khô khốc thg` ngày nay đã dịu lại. Nó bước ra ngoài dạo phố. Đây là lần đầu tiên nó ra ngoài dạo phố từ sau lần đụng xe ở chiếc cầu nhỏ-nơi hắn và nó gặp nhau lần đầu tiên. Nó hơi buồn vì cảnh sắc của trời. Lòng nó nhẹ bâng, những bước đi tưởng chừng như ko trọng lực, mắt nó hướng về phía trước, vô hồn. Nhưng dù vô hồn đến mấy thì thứ ngay trước mặt nó cũng khiến cho nó ko thể ko nhìn-là hắn!
——————*-*——————
-Em đi đâu?-hắn hỏi dồn khi thấy nó xách vali đi.
-Về!
-Về đâu?
-Về đâu mặc xác tôi.-nó lạnh lùng
-Sao lại cầm vali thế kia? Em định đi đâu?-hắn hỏi mà trong lòng bất an
-Đi chơi ko?-nó hỏi. mắt nhìn vào hắn dò xét. Thấy hắn hơi sựng lại.-Không đi thì thôi vậy!-nó lách ng` toan bỏ đi thì hắn níu lại.
-Đi!-hắn trả lời nhưng trong lòng thì vẫn ngu ngơ???
————*-*————-
-Này! Chơi cái này
đi!-nó kéo tay hắn đi trong công viên giải trí.
-Em cứ như trẻ con ấy!-hắn cười vs nó nhưng trong lòng là một cơn gió lạnh
-Anh ko đi nữa thì thôi!-nó lại dỗi, khuôn mặt mang 2 cái đít chai 0 độ và mái tóc sến một cây của nó bây h đã dc tháo bỏ, nhường chỗ cho một khuôn mặt xinh đẹp, rạng rỡ như nắng mai, mái tóc xõa bay trong gió, đôi mắt long lanh hạnh phúc, nụ cười luôn nở trên môi, tươi tắn. Khuôn mặt dỗi hờn, phụng phịu hồng lên dưới ánh nắng nhẹ một ngày mưa.
-Đi! Đi mà!-hắn vẫn ko hiểu thái độ của nó nhưng dù sao đi nữa thì bây h là lúc tim hắn đập mạnh nhất, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười của nó, nụ cười đẹp làm sao, hắn mún giữ lấy nụ cười này mãi mãi. Nhưng hắn vẫn thấy nó vẫn luôn luôn là một điều bí ẩn. Nhưng h hắn ko mún nghĩ j` nữa, hắn mún trân trọng từng giây phút bên nó.
-Thôi! Em mệt rồi, chúng ta đi uống chút j` nhé!
-Em mún uống j`?
-Những j` có trong bar!
-Bar? Em ko đùa chứ?-mặt hắn hơi nhăn lại khi nghe nó nói thế
-Anh mún nghĩ sao thì nghĩ!-nói xong, nó quay lưng đi về phía cửa hàng nc’ giải khát. Hắn còn hơi ngờ ngợ nhưng rồi cũng đi theo nó.
—*-*—
-Em là một kẻ đáng ghét lắm anh bik ko?-nó ngẩn mặt lên nhìn vòm lá, nó và hắn đã đi chơi vs nhau gần cả ngày rồi, trời cũng vừa sập tối, những ngôi sao phía xa từ từ mọc lên.
-Đáng ghét? Em nói vậy là sao?
-Thì là đáng ghét. Nếu ko đáng ghét thì tại sao mọi ng` lại ghét em?
-Ai ghét em? Nhưng dù ai ghét em thì anh vẫn ko ghét em.
-Anh mà ko ghét em thì phải chiều theo ý em nha!
-Là sao?
-Uống hết đi!-nó chỉ tay vào một…thùng bia ở cạnh cái ghế đá mà 2 ng` đang ngồi
-Ac! Sao uống hết? Uống hết là anh ko đưa em về dc đâu!
-Ko uống thì là ghét em rồi!
-À ừm! Để anh uống!-hắn hơi sợ khi phải uống cả sông bia thế này. Nhưng nó cứ chì nài hoài hắn ko nỡ!!! (the`ng này dại gái số 1)
-Phải vậy chứ!-nó cười mà thật ra trong lòng chẳng mún cười chút nào. Ánh mắt tràn gập nỗi buồn nhưng hắn chẳng nhận ra vì men rượu cay-“rượu chia tay anh nhé!” nó thầm nói
-Lệ My! Lệ My!-hắn bất giác kêu tên Lệ My trong cơn say
-Tại sao lúc nào cũng Lệ My? Tại sao ko phải là em cơ chứ?-từng giọt nc’ mắt lăn dài trên gò má, đọng lại trên bờ môi của nó.
-Xin lỗi! Anh xin lỗi! Xin lỗi em…
-Xin lỗi j` chứ? Đừng bao h nói lời xin lỗi vs em…Anh chẳng bik Lệ My là ng` thế nào đâu. Nhưng dù cô ta có làm j` thì em vẫn ko làm j` cô ta đâu, vì anh…
-Xin lỗi! Lệ My! Xin lỗi! Anh…
Mắt nó đã nhòe nc’, tai nó ù đi, nó ko muốn nghe nữa, nó đứng dậy và đi ra ngoài, có một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay của nó. Nó quay lại, nắm lấy bàn tay đó, áp vào má, cảm giác ấm áp chưa từng cảm nhận. Nó cuối xuống khẽ đặt một nụ hôn vào môi hắn, nụ hôn chan hòa cùng nc’ mắt
-Em iu anh! Iu anh nhiều lắm, anh bik ko?
————-*-*————–
Hắn tỉnh dậy khi trời đã sáng. Hắn quay qua quay lại nhưng chẳng bik mình đang ở chỗ nào? Một nơi toàn màu hồng và xanh, một nơi tạo cho mọi ng` cảm giác thoải mái nhưng cũng tạo cảm giác nỗi buồn nhẹ lâng lâng. Hắn đang ở nhà aj đây? Hắn nhìn quanh căn phòng và dừng lại nơi chiếc bàn nhỏ màu kem sữa, trên bàn đó có một vật vs những dg` gân xanh-là dây chuyền của mẹ hắn. Dưới sợi dây chuyền là một bức thư:
“Hạ Quân!
Em xin lỗi vì ra đi không nói trước vs anh. Mà có nói thì chắc anh cũng ko giữ em lại đâu nhỉ? Em về quê nhà, có thể sẽ ko bao h trở lại thành phố này nữa! Cám ơn anh vì hôm qua. Em có làm sẵn li ca` fe, anh uống rồi hãy về, uống say thế thể nào đầu óc cũng ko tỉnh táo đâu.
Em trả lại anh sợi dây chuyền, em nghĩ nó rất có ý nghĩa vs anh phải ko? Anh thật hạnh phúc khi có một ng` mẹ tuyệt vời như thế. Anh là ng` đầu tiên tạo cho em cảm giác vui vẻ khi ở bên. Cảm ơn anh vì tất cả!” ...