watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 06:29,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 5154

I'm a Devil


» Đăng lúc: 08/03/15 15:02:13
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

*Author (tác giả): mnihpkaka


*Category (thể loại): fantasy, supernatural, schoolife, romance…


*Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi) : không giới hạn


*status (tình trạng truyện) : on-going


*warning (cảnh báo về nội dung truyện) :không có


*Casting (giới thiệu nhân vật) : nói trước mất vui, đọc sẽ biết!


*Nguồn : Zing forum


*Post by : my- meo


Lời t.giả: Lần đầu có bài viết, mong mọi người ủng hội mình nha!
Đây là một truyện tưởng tượng thôi, nên sẽ có nhiều cái phi thực tế, đọc đừng cáu nha!


Chap 1


Một ngày mệt mỏi.
Tôi trở về nhà với vẻ thất thểu đến tội nghiệp, mẹ nhìn tôi ra chiều thông cảm, đỡ giùm tôi chiếc cặp sách to uỵch xuống khỏi lưng. Tôi nhăn nhó một tay xoa vai một tay kéo ghế ra ngồi, mẹ chỉ lắc đầu đứng dậy đi về phía tủ lạnh rót cho tôi cốc sữa.


- Chuyển sang trường mới vất vả lắm hả con?


Tôi đón cốc sữa từ tay mẹ, gật gật. Mẹ nói:


- Con chịu khó vậy, vì công việc của cha…


- Con biết! Thôi con lên phòng đây!


Tôi biết mẹ sắp nói gì, dĩ nhiên là tôi không muốn nghe nên vội vã cắt lời. Mẹ cũng không nói gì thêm.


Tôi uể oải cất bước lên phòng, người rệu rã không khác gì một cái máy sắp bị bỏ đi. Vì công việc của cha nên tôi phải chuyển sang học ở trường mới, chẳng vui vẻ gì. Tôi đơn giản đã không muốn chuyển trường, nhất là chuyển vào một cái trường không-bình-thường.


Tôi rất ít khi được gặp cha, nói ra chắc ít ai tin, một năm có khi chỉ một lần cha tôi về thăm nhà. Không phải là đi công tác, hay phải làm ăn xa nhà, cũng chẳng phải là bị… đi tù đi tội gì, ấy ấy nhưng đừng vội nghĩ là cha tôi đi buôn lậu hay làm ăn trái phép. Công việc của ông yêu cầu như vậy.


Nhưng đó là một công việc không bình thường, mẹ tôi nói rằng đó là nhiệm vụ được giao cho gia đình tôi từ lâu lắm rồi, giống như là một sứ mệnh hay cái khỉ gì đó tôi nghe không hiểu lắm, rồi tôi sẽ phải thay thế cha tôi một ngày không xa. Có điều mẹ lại không chịu cho tôi biết tí gì về nhiệm vụ đó của cha cả,"đó là một công việc vô cùng vẻ vang, con gái ạ! mẹ sẽ cho con biết, khi nào đến lúc", mẹ chỉ nói thế, khi tôi hỏi rằng "cha con rốt cuộc làm gì?".


Bà nội nó! Tôi ghét nhất cái kiểu cứ úp úp mở mở làm mình phải đoán già đoán non, nhưng cũng không hỏi thêm vì mẹ tôi không muốn nói.


Có mùi nguy hiểm, rốt cuộc ông già làm cái gì nhỉ?! mà thôi kệ, tôi không muốn nghĩ nhiều, có điều vì công việc của ổng mà tôi phải chuyển khỏi cái trường mà tôi iu quý, hơi bực rồi đấy, đã thế nhà cũng phải chuyển theo nữa, đến một cái nơi lạ hoắc lạ huơ, lại càng bực nữa! Tôi thậm chí còn không biết gia đình mình rời đi bằng cách nào nữa kìa, mở mắt ra đã thấy nhà mình nằm ở một vị trí khác rồi. Cứ như là căn nhà có gắn động cơ để bay lên vậy, nếu thế thật thì động cơ này cũng xịn quá, căn nhà chuyển động mà mình không biết tí gì?


Khi tôi thắc mắc với mẹ thì chỉ nhận được câu trả lời : "Đừng thắc mắc gì cả, con yêu".


Gia đình tôi không phải là một gia đình bình thường, chắc chắn! Có lẽ không phải người. Từ nhỏ đến lớn tôi đã chứng kiến nhiều rồi-những sự việc không bình thường cho lắm, nói thẳng ra là rất kì dị nữa. Kiểu như cái lần tôi ngã xuống từ tầng ba mà không sao cả, tôi chưa bao giờ bị ốm đau, chảy máu gì dù dao cứa vào tay cũng lập tức liền lại. Tôi từng thắc mắc liệu mình có phải ma cà rồng không nhưng ngay lập tức ném suy nghĩ đó ra khỏi đầu vì nếu thế sao tôi có thể đi lại dưới nắng, không sợ tỏi hoặc thánh giá chứ? Nếu nói dị nhân có lẽ là hợp lí hơn nhiều.
Mẹ chỉ cho tôi biết, sự thật đúng là tôi không phải con người, hay đầy đủ hơn là cả nhà tôi đều không phải con người, khi tôi quá shock trước những gì mình nhìn thấy. Và dĩ nhiên điều này với người ngoài là bí mật, mẹ nói nếu sự thật được phơi bày, cá tiền là cả nhà tôi sẽ không được yên. Mẹ nói đúng, tôi đã xem nhiều phim thế này rồi! Cá nhân tôi cho rằng, nếu người ta biết được điều này, không chừng tôi và cả nhà sẽ bị đem đi thí nghiệm giống mấy con chuột bạch ý chứ.


Thật khó tin nhưng nó lại là sự thật, và sự thật thì phải chấp nhận.


Thành thật mà nói khi biết được điều này tôi còn hơi nghi hôm đó là ngày cá tháng tư.


Trở lại vấn đề chính là việc tôi phải chuyển trường, cái trường mà tôi chuyển đến không bình thường tí nào, nó làm tôi nghi ngờ nơi tôi đang ở liệu có phải là một thế giới khác? Trường cách nhà xa lắc, còn đi qua rừng mới đến, không biết tại sao nó làm tôi thấy ớn lạnh, cứ ma quái thế nào ấy, xây như thế có vẻ để tách ra không muốn liên hệ gì với bên ngoài, nhất là để vào trường phải đi qua một cây cầu bắc ngang đáy vực. Thật là kì quái! Dù xung quanh tôi vốn đã không bình thường, thậm chí ngay bản thân tôi vốn đã không bình thường rồi thì cái trường này xem ra cũng thế.



– Con đã đăng ký tạm trú trong ký túc xá của trường mới rồi mẹ ạ! Nhà ta cách trường hơn 50 km, trường lại nằm ở nơi hẻo lánh…


- Mẹ biết, con không nói mẹ cũng định nhắc, hôm nay con xin về nghỉ là để chuẩn bị đồ đạc đúng không?


- Vâng!


- Đáng lẽ nên tính thế ngay từ đầu, tại vì một vài rắc rối nên không đăng ký ngay cho con được.


- À…thế con đã quen được bạn mới nào chưa?


- Chưa ạ, lúc đến trường còn phải lo chuyện nhập ký túc, sau đó con vội về liền vì không thì trễ, đường về còn đi qua rừng nữa, tóm lại là vác nguyên cái cặp nặng trịch đi từ sớm nhưng chưa học hành được gì.


- Tập làm quen đi con ạ, chúng ta không phải người, nên con cũng cần phải được học ở một nơi phù hợp.


- Mẹ nói vậy…ngôi trường đó…học sinh ở đó…cũng không phải…con người sao?


- Đại khái là vậy! Con người không biết đến nó vì ngôi trường có giăng kết giới bảo vệ, ngày mai sau khi con-học sinh cuối cùng nhập học trở lại thì kết giới sẽ khép lại luôn để bảo đảm cách biệt với bên ngoài.


Tôi biết mà, nghi ngờ quả không sai, những điều này vốn chỉ xảy ra trong manga thôi cơ mà, bây giờ nó xảy ra với tôi cứ như một điều hiển nhiên vậy!


- Mẹ à…rốt cuộc…chúng ta là ai vậy?-tôi rụt rè hỏi.


"…."


- Mẹ à, ít nhất con phải biết rốt cuộc mình là cái giống gì trước khi bị tống đến cái trường kì lạ đấy chứ?-tôi bắt đầu cáu.


Phải! tôi cần phải biết, tôi là ai?


- Được rồi…có lẽ cũng đã đến lúc cho con biết, ta không muốn con shock bởi vì con đã sống trong thế giới con người quá lâu, nhưng…hãy nghe cho kỹ…


Tôi căng tai lên để chuẩn bị đón chờ câu nói của mẹ, cái sự thật mà tôi chưa từng được biết. Tim tôi đập thình thịch, không hiểu sao đứng trước cái sự thật sắp được hé mở mà tôi hằng muốn biết ấy, tôi lại thấy hơi sợ.


- Linh à, con nghe rõ đây, chúng ta là quỷ, không phải con người!



Gì cơ? Mẹ vừa nói gì cơ? Tôi là quỷ ư????????????



Không phải một dị nhân.



Tôi là một con quỷ!!!!!!!!!!!!! Oh my god
Chap 2


- Con đi đây mẹ!


Tôi xách vali ra cửa và quay lại chào mẹ. Nở nụ cười trên gương mặt vẫn còn nét mệt mỏi của một con người từng trải, ý quên, một con quỷ chứ nhỉ, mẹ nói với tôi:


- Ừ! Cố gắng hòa nhập với trường mới con nhé! Thôi con đi đi không lại trễ xe buýt!


Xe buýt. Chậc! Tôi liếc nhìn đồng hồ và…Oh my god!!!!!!!! không biết là quỷ thì có được phép nói, hoặc nghĩ "Oh my god" không nhưng mà tôi buộc phải kêu lên như thế, một phần vì đó là thói quen của tôi rồi, phần còn lại là…tôi chỉ còn 5 phút.


Điều đó có nghĩa là bây giờ tôi mà không chạy vắt giò lên cổ thì chắc chắn không kịp.


Cũng tại mải nói chuyện với mẹ và quá lề mề chuẩn bị đồ đạc mà tôi quên khuấy giờ giấc, hjx, sớm biết thế này, tôi đã nghe lời mẹ sửa cái tật này sớm hơn.


May cho tôi là trạm xe buýt cách nhà cũng không xa và lúc tôi chạy đến thì xe đang chuẩn bị chuyển bánh chứ chưa chạy. Tôi vội vàng lao ngay lên xe trước khi cánh cửa xe khép lại. Bà nó chứ, cái vali nặng chình ình thế này vác đi đúng là không dễ, biết thế tôi đã nghe lời mẹ quẳng bớt mấy thứ không cần thiết ở nhà, chỉ tại cái tính "bỏ thì thương mà vương thì tội" nên tôi cứ mắm môi mắm lợi nhét nguyên một đống đồ lỉnh kỉnh vào trong vali, để bây giờ có hối cũng đã muộn. Thế mới biết kẻ nào không nghe hoặc cãi lời cha mẹ thì sẽ chả có kết cục gì tốt đẹp. Ngồi trên xe, tôi không ngừng lẩm bẩm "cá không ăn muối cá ươn" khiến cho mấy người xung quanh phải nhìn tôi với con mắt hơi kì lạ. Mặc kệ, vì cơ bản tôi là một đứa kì lạ rồi.


Đổi mấy tuyến xe buýt, đến trạm cuối cùng thì nơi tôi bước xuống là phía trước khu rừng ngăn trường học với bên ngoài. Xe buýt đương nhiên không thể chạy vào trong.


Âm u khó tả! Đó là cảm giác đầu tiên người ta có thể cảm nhận được khi đứng tại nơi này. Bà nội nó, tôi bắt đầu ớn rồi, và bắt đầu nghi ngờ rằng liệu tôi có phải là quỷ không nhỉ, quỷ thì chẳng sợ gì những nơi âm u rùng rợn mà phải thấy trái lại là đằng khác, sao tôi lại sợ thế này chứ? Hôm trước tôi đến được trường, đi qua được khu rừng này là nhờ đi theo một quản giáo của trường nghe nói là ông ta đi kiểm tra kết giới. Được biết tôi là học sinh mới nên ông ta đã dẫn đường giúp tôi, cũng gọi là số tôi may. Đi cả đoạn đường chốc chốc lại nghe tiếng cú "quéc" phát giật cả mình, rồi có cả mấy ánh lửa ma trơi chập chờn, rồi mấy con dơi cứ lượn lờ trên đầu. Khiếp quá! Đang là ban ngày còn thế, ban đêm không biết còn cái gì nữa.


Nhưng đấy là hôm trước, còn hôm nay thì sao giờ? Tôi đã đứng đây ngót hai tiếng đồng hồ rồi mà không thấy ma nào đi qua để nhờ vả, kiểu này là phải tự mò mẫm rồi. Cũng may là trước khi đi tôi đã nhờ mẹ vẽ giùm cái bản đồ đến trường, mẹ tôi nói trước đây bà và cha từng học ở đó, nên mới quen biết và trở thành một cặp.


Tôi lò dò tìm tấm bản đồ trong vali. Quái, đâu rồi ta? Tôi tưởng mình nhét nó vào trong vali rồi chứ, chẳng lẽ để quên? "Thánh thần ơi không lẽ quay về nhà lấy???", thế thì đến bao giờ?


Tôi khóc không ra tiếng, bản thân tôi là một đứa mù đường bẩm sinh, khoảng cách trên 1km là không thể nhớ, đi đâu cũng cần bản đồ, ngoại trừ đi xe buýt có tuyến đường đàng hoàng nên mới không sao mà thôi.


- Chúa ơi! làm sao bây giờ?


Tôi kêu lên bất lực, không biết phải làm gì ngoài gọi chúa, gọi thánh, gọi trời đất, thần tiên dù không biết là quỷ như tôi có được gọi không hay bây giờ tôi nên gọi chúa tể quỷ ra giúp tôi nhỉ? Mà chúa tể quỷ là ai tôi còn không biết, dracula? Nhầm rồi đấy là ma cà rồng mà, người ta cũng gọi là quỷ hút máu nữa, nhưng cũng xem là quỷ chứ? Hay là…oruku?! Bà nó, nếu thế thì ước gì ở đây có siêu nhân gao còn hơn ý !


Đang vò đầu bứt tai thì chợt tôi nghe có tiếng nói phía sau.


- Cô là ai?


Giật cả mình. Quay lại, tôi trợn tròn mắt trước kẻ không biết điều, định gào vào mặt hắn mà bảo hãy bỏ cái thói đứng đằng sau lưng người ta mà nói đi thì lại bị kẻ đó làm cho giật mình lần hai. Tôi mở tròn mắt hơi bị shock trước cách ăn mặc không còn từ nào phù hợp bằng từ quái đản để



miêu tả cách ăn mặc của hắn. Nóng thế này, cụ thể là giữa một buổi sáng mùa hè (cũng gần trưa rồi) mà mặc cái áo choàng trùm kín mít từ đầu đến chân không thấy mặt mũi y chang phù thủy, nhìn mà phát sốt. Thấy tôi mắt chữ a mồm chữ o, có lẽ trông rất ngu, nên hắn ta hỏi tiếp với cái giọng vẻ khinh khỉnh:

...
Tags: i m a devili m a devil
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Vợ Ơi, Chồng Bị Ế Full
» Cô Bé ! Anh Đã Không Nhận Ra Đó Là Em Full
» Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh
» Truyện teen Cuộc hẹn giả mạo full
» Dì Tôi Là Một Teen Girl
» Thay Một Nàng Vợ Dễ Thương , Hiền Lành
1234567»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON