watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 12:54,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 5160

I'm a Devil


» Đăng lúc: 08/03/15 15:02:13
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo


Tôi vừa ghi danh xong quay đầu lại thì bắt gặp hắn ta- "thằng



điên vênh váo" đang đứng sau lưng tôi mà nhe hàm răng quái gở của hắn ra cười một nụ cười trông rất chi là "đểu cáng", bà nội hắn ta, tôi hận trong tay không đang cầm một cuộn băng dính!!!



– Định hù chết tôi à, đồ bệnh!



– Cô đúng là không có tí gì của một thục nữ! Câu lạc bộ VÕ THUẬT??? Haha…


- Thì làm sao? Tôi mà học xong thì coi chừng cái mặt "ĐẸPPPPP ZAIIIII" của anh!



– Ờ, tôi chờ! Xem cô học được những gì, nhỏ ĐANH ĐÁ!!!



Hắn nói xong thì quay người bỏ đi, đồ đáng ghét, tôi cúi xuống nhặt một cục đá dưới đất nhè ngay đầu hắn mà tương. Nhưng, bà nội hắn chứ, phản xạ tốt không thể tả, hắn giơ tay chụp được cục đá mà không hề quay lại xem nó bay từ đâu tới, tôi đang định nghĩ xem sau gáy hắn có mắt không thì hắn quay lại đá xoáy một câu :



– KHUYẾT TẬT!!! – xong cười ha hả òy đi thẳng.



Tôi tức thiếu điều hộc máu ra ngoài, một đứa như tôi mà ở đây bị gọi là "khuyết tật", thật là ác ôn, quá đáng mà!
Chap 12



"Bọn khuyết tật" – đó là cách ở đây họ gọi những con quỷ không biết bay như tôi, và cả cô bạn mà tôi mới quen, cũng có thể là còn ai đó nữa chứ hai đứa không mà gọi "bọn" thì xem chừng hơi ít, nhỉ! Nhưng dù sao thì tóm lại hôm nay tôi lại có thêm một thông tin quan trọng nữa, đó là hình như nhờ vào việc không biết bay mà có lẽ tên tôi đã nằm trong danh sách "những kẻ vô dụng" trong mắt cái đám quỷ mà tôi cũng không rõ mình có nên gọi là "bạn" hay không nữa, và chưa biết chừng trong tương lai gần, cái tên của tôi lại chả đang phăm phăm dẫn đầu danh sách "những kẻ PHẢI bị tẩy chay" cũng nên. Chả trách mà hôm nay lúc tôi vừa bước chân vào lớp ngay lập tức đã bắt gặp những cái nhìn không chút thiện cảm, mà nói trắng ra là nhìn đểu ý, dành cho tôi rồi. Có đứa thậm chí thấy tôi đi qua còn không ngần ngại mà nhổ toẹt xuống đất một…mà thôi, nói thẳng ra thì thô thiển quá! Sau ngày hôm nay bài học đầu tiên của tôi có lẽ không phải là những gì ban sáng tôi vừa được học mà là : thế giới quỷ này cũng tồn tại sự phân biệt!


Xem ra cái việc bạn có khả năng tự nâng mình lên khỏi mặt đất- bạn biết đấy- nơi luôn tồn tại một lực hút khổng lồ- và cứ thế mà diễu qua diễu lại trước mắt kẻ khác ở đây là một việc hết sức quan trọng, chưa nói đến cái diện tích siêu vĩ đại của trường South Devil, thì hành động đó- ờ, cái được gọi là "khả năng bay" ý, còn là một cái mác vô hình được đóng trên người bạn để cho thấy là nếu không có nó, bạn sẽ bị gọi là "khuyết tật", hay nói cách khác là cái mác ấy thay bạn nói câu "tôi không phải là kẻ vô dụng" cho người ta nghe.


Haha, đau thật, không hề què cụt hay gì khác, nhưng vẫn bị gọi là "khuyết tật", bạn hiểu cảm giác đó không? Ai yếu đuối thì chắc cho là cảm giác thất vọng tủi thân, còn tôi á, kiểu như bị kiến cắn ý. Bà nó chứ, kiến độc là đằng khác, họ tưởng tôi là ai? Đồ vô dụng thật hả, nói cho mà biết, tôi tự hào về việc tôi biết đi bằng hai chân của tôi, chứ không phải là tự sướng bằng việc mình biết bay và cứ ở đấy nói người khác là đồ vô dụng.


——-



Chà, có lẽ tôi hơi tự kỷ. Tôi lết cái thân rã rời không chút sức lực đến một cái ghế đá phía sau khu phòng học chính, định bụng đánh một giấc cho nó khỏe thân, hồi ở trường cũ tôi vẫn hay thế. Tôi kê cặp làm gối đầu, nằm xuống là cơn buồn ngủ ngay lập tức xuất hiện, thích thật, vừa ngắm trời đất vừa đánh một giấc, ghế đá thì vừa to lại vừa rộng, ôi tôi thấy đời vẫn đẹp chán! Ít nhất là khi không có sự xuất hiện của tên CON RƠI kia (tôi đã đặt cho hắn cả tá biệt danh rồi đấy nhở, và tôi cũng chẳng nhớ cụ thể tôi đã gọi những gì) và cái đám coi những đứa không biết bay như tôi là đồ "khuyết tật", hoặc "vô dụng". Chẳng mấy chốc tôi đã nhắm mắt ngáy khò khò rồi.


Không gian sau trường, nhất là phía sau khu phòng học chính là một trong những nơi yên tĩnh nhất ở South Devil, gió thổi mát rượi, không khí trong lành thoáng đãng, đặc biệt là không hề có nắng chiếu xuống, từ đây nhìn lên bầu trời lúc nào cũng thấy một khoảng không xanh cao trong vắt, có cảm giác là một nơi không vướng chút bụi trần, thanh tịnh đến thoát tục. Hôm qua bị lạc trong lúc đi tìm phòng Linh tình cờ biết được, may là khoảng cách đến đây không xa và đủ để cô nhớ. Có điều quỷ không hay lai vãng ở những nơi như thế này, đơn giản là nó nhàm chán, không phải ai cũng như Linh – một nữ quỷ đã được lớn lên trong thời gian dài bên con người hơn hẳn những con quỷ bình thường chỉ sống ở thế giới loài người vài tháng ngắn ngủi đã trở về lãnh địa của quỷ với cha mẹ chúng.


Cô nhóc này đã ngủ khò, cô mà đã ngủ thì rất khó đánh thức, ở nhà mẹ cô thường trêu cô là "sét đánh may ra mới gọi được con dậy", có lẽ đúng. Nhưng có lẽ cô cũng không nên thức dậy, bởi vì nếu thức dậy thì lại cãi nhau to mà thôi, vì người ấy – kẻ mà làm cô luôn trong tình trạng điên tiết không hiểu sao cũng lại mắc "bệnh tự kỷ" như cô và cũng lại đến đây, "oan gia ngõ hẹp" chắc chỉ đến như họ là cùng.


Đến đây, một mình, chẳng để làm gì, chỉ ngồi thôi, và ngắm nhìn cái thế giới mà cậu đang sống trong đó, một điều khá thú vị. Nhưng cái ghế đá quen thuộc của cậu hôm nay đã bị ai đó chiếm trước rồi. Vốn dĩ định phi ngay một mũi tên vào cổ kẻ dám chiếm dụng cái nơi này trước cậu để nó biến thành bụi tro trong tích tắc theo như cái cách mà không ít học sinh của South Devil, và ngay cả những kẻ khác làm cậu thấy gai mắt đã phải chịu. Nhưng không, khi mũi tên vừa thành hình thì cậu ngay lập tức thu nó lại vì cậu nhận ra kẻ đó là "người quen", chính là cái con nhỏ đanh đá ngang nhiên dám móc mỉa cậu thế này, thế nọ, thế kia, nhưng mà cậu lại không thể giết được.


Tiến lại gần, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ( vốn là không cần phải thế vì dù cậu có nhảy rầm một cái lên ghế thì cô ấy cũng chẳng biết).



" Cái con nhỏ này, bạ đâu ngủ đấy!" – Ren nghĩ.



– Giời ạ, ngủ như lợn ý, lại còn nước dãi chảy đầy miệng! Con gái gì mà…



Kêu ca cũng vô ích, cô nhóc vẫn ngáy khò khò. Ren chỉ biết thở dài rút cái khăn tay lau miệng cho cô nhóc, vừa lau vừa lẩm bẩm "kinh quá!".
………………………………………………………
bạn đang đọc truyện tại yeumobi chúc các bạn vui vẻ
…………………………………………………………..
Dù không ít lần ghé mặt vào sát cô nhóc để trêu nhưng chưa bao giờ cậu nhìn kĩ khuôn mặt ấy. Nói thế nào nhỉ, cô nhóc đanh đá này không hề xinh, đúng vậy, nhưng bù lại, thực sự nhìn rất……dễ thương. Khuôn mặt trái xoan, nước da trắng hồng y chang của mấy em bé, mái tóc xõa ra nằm trên ghế mà thõng xuống quét cả đất, nhưng làm Ren phải ngắm nhìn không rời mắt chính là đôi môi nhỏ hồng hồng như cánh anh đào, cho dù không đụng chút son phấn kia – cái nơi đã vô tình chạm vào môi cậu chỉ mới hôm qua thôi.


Bất giác đưa tay lên chạm nhẹ vào nó, một cảm giác ấm áp mềm mại phủ lấy đầu ngón tay thuôn dài của cậu. Đột nhiên tim khẽ đập mạnh một nhịp, cậu sợ nhỡ đâu cô nhóc bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt to tròn ấy lại chòng chọc nhìn cậu khó chịu và lại gào lên "anh đang làm trò khỉ gì thế?" thì cậu biết tính sao.


Nhưng không, cô ấy vẫn ngủ say như chết, không có dấu hiệu gì là sắp thức dậy cả.


Ngón tay cậu lại khẽ lướt trên đôi môi ấy, sao lại như thế, sao cậu lại thấy thích thế này chứ? Cảm giác này lại khiến cậu muốn làm một hành động có lẽ là điên rồ, mất kiểm soát. Thế là cúi xuống….



Khi môi cậu chỉ còn cách đôi môi kia chừng một xen-ti-mét nữa thôi thì cậu chợt khựng lại….



– Không, mình đang làm cái gì thế này???


Dứt lời liền đứng dậy rời khỏi đó, miệng lẩm bẩm " điên rồi!"



——————–


Ui, đánh một giấc thấy khỏe cả người. Tôi đứng dậy lắc người mấy cái thấy xương kêu răng rắc. Những chuyện không vui đã phần nào được giải tỏa bớt, thật là nhẹ nhõm.


Chợt nghe có tiếng gọi:



– Lung Linh, thì ra cậu ở đây!



Tôi ngoái cổ về phía có tiếng gọi, là Shirou. Tìm tôi làm gì nhỉ?



– Chuyện gì vậy? – tôi hỏi.



– Tìm cậu…- vừa nói cậu ấy vừa giơ cái hộp cơm lên-…cùng ăn trưa!



– Anh bạn thân thiết của cậu đâu không rủ, tìm "kẻ khuyết tật" này làm gì? – tôi cười nhạt nhẽo.



– Biết rồi hả, chuyện đó đừng để ý làm gì!



– Nó đập vào tai vào mắt thì không để ý kiểu gì chứ! – tôi vừa nói vừa lúc lắc cái đầu, tiếp tục-…cậu không coi tôi như họ chứ?



– Dĩ nhiên rồi, ngay từ đầu tôi đã biết rồi nhớ không? Nếu khinh khi cậu tôi đã không giúp cậu, không đưa cậu về đây, bây giờ cũng không rủ cậu ăn cơm đâu. – cậu ấy cười.



– Ờ…cảm ơn!!!


Vậy là ngay từ đầu tên CON RƠI kia đã coi thường tôi rồi, mới không chịu dẫn đường cho tôi. Bà nó, mắc cái bệnh khinh người điển hình của bọn quý tộc phong kiến. Haizzz…



– Vậy chứ… tên CON RƠI kia nhầm ý tôi là cái tên…gì đó đấy đâu rồi, sao cậu không rủ hắn ý?



– Tan học lúc nào cậu ấy cũng một mình đi đâu đó, không muốn ai đi cùng cả, tôi lúc nào cũng phải ăn cơm một mình chán lắm, bây giờ cậu là bạn cùng phòng hơn nữa…. tôi thấy rất có thiện cảm với cậu…. nên…



– …Vậy à…ca..cảm ơn cậu – tôi ấp úng, chắc là mặt đang đỏ lên đây, ôi giời ơi!!!!!!!!!!!



– Mua cho cậu luôn rồi đây! Ăn đi này!



– Ca…cảm ơn…



Bà nó, sao lại cứ cà lăm thế này. Tôi đưa tay đón lấy hộp cơm, gục đầu xuống, ấp a ấp úng như gà mắc tóc, chả biết nói gì, mặt nóng phừng phừng hết cả lên, làm Shirou lại cười.



– Cậu dễ thương lắm! Thật đấy!



– …Cảm… Cảm….ơn..



– Cảm ơn hoài vậy??? Haha… – lần này thì cười như nắc nẻ.


Tôi tự nhiên lại thấy tim mình đập nhanh không thể tả, trong lòng thấy vui vui…Chắc tôi sắp bị đổ rồi!
Chap 13


Tôi rất thích mưa, nhưng phải là mưa khi tôi không-đang-ở-ngoài-đường. Hôm nay thật là một ngày đẹp trời, tôi nói đẹp trời là bởi vì trời đang mưa hớ hớ… thêm nữa, hôm nay là chủ nhật, tôi tất nhiên không phải đi học, thật là sung sướng, phải nói là very very sung sướng, thêm nữa, hôm nay đến phiên trực của tên đáng ghét, hắn thuộc đội tuần tra bảo vệ kết giới South Devil, tất nhiên là phải ra ngoài, đừng nói mưa, lũ quét cũng phải đi!


Tôi đang cố bắt mình hình dung ra cảnh cơn mưa này ngày một to hơn và trở thành lũ quét, lũ quét biến thành đại hồng thủy, cơn đại hồng thủy cuốn phăng tên đáng ghét ra tận Thái Bình Dương, trên đường bị cuốn ra Thái Bình Dương thì hắn ta bị một con cá mập nuốt chửng, con cá mập ấy lại tiếp tục bị một con cá voi xanh tợp gọn, con cá voi ngu ngốc ấy lại vô tình bơi vào đúng vành đai lửa ngay lúc núi lửa phun trào thế là lập tức bị nướng chín, rồi một tên quỷ bệnh hoạn nào đấy mang nó về để phục vụ bữa tiệc cưới linh đình giữa hắn và một ả quỷ nào đấy đáng ghét y như hắn, còn hắn lúc này không biết bằng cách phục sinh hay gọi hồn đã sống lại một cách thần kì để thưởng thức món chính mình-cá mập-cá voi xanh áp chảo cùng cô vợ yêu quý

...
Tags: i m a devili m a devil
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON