- Dạ cũng giỏi anh! (mẹ tự tin thấy ớn)
- Vậy lát có gì cứu anh. Mình nói rồi cởi áo phao ra, khó chịu vì cái áo phao
- Anh không biết bơi thật ah? Em nói cũng cởi áo phao theo mình
- Thật chứ giỡn ah, đúng hơn là bơi được vài mét (Nói thế chứ mình bơi còn giỏi bằng mấy em nó)
- Hôm nào em dạy anh bơi
- Thôi, em mà dạy ai dám học?
- Sao zịa? EM bơi hơi bị chuẩn đấy nhá
- Không phải chuyện chuẩn, mà xuống hồ bơi với em ai còn tâm trí để mà bơi. Lo ngắm chứ ngu gì bơi
- Lần này thì anh nói đúng. Em phá lên cười, nhìn cũng xinh ghê, cái thuyền loạng chạng luôn
Có tiếng cano chạy tới, thì ra thằng quản lí ở bên thuyền, nó ra bắt mặc áo phao vào. Mình năn nỉ gãy lưỡi nó cũng đồng ý rồi dặn lúc về phải mặc vào ko nó bị la. Mình và em V cứ men bờ sông bên kia, chèo dọc theo cái bãi hoa màu, nhiều lúc là dừa nước, đi xa lắm. Đến 1 đoạn có cái cầu gỗ hướng ra sông, mình đoán là người ta làm để chuyển rau củ xuống.
- Lên đây chơi chút nha em
- Để thuyền ở đâu? Mất thì sao? Em hỏi mình
- Không, lên bờ ngay đây thôi, đứng trông
Em gật đầu rồi mình cột thuyền, để 2 cái mái chèo lên bờ cho chắc. Mình bước lên trên bãi mà nhớ quê quá, lâu rồi mình ko về. Thấy mình đăm chiêu em nó có hỏi, mình kể về quê mình 1 hồi. Chẳng biết nắm tay em nó từ lúc nào.
- Khi nào có dịp ra Bắc về quê anh chơi. Em quay sang nhìn mình nói
- Đồng ý thôi, chắc về ra mắt luôn. Mình cười
- Ý kiến hay đấy, hay là làm luôn anh? Em bật lại mình
2 đứa im lặng 1 lúc, đi xuống chỗ cái cầu ngồi, vẫn nắm tay. Em hỏi mình
- Anh có thích em không?
- Em xinh thế có điên mà không thích ah? Mình bất ngờ vkd
- Không, không phải thích đó, nghiêm túc coi. Em cau mày với mình
- Hihi…thích. Mình bối rối
- Thích ở điểm nào?
- Ở,…umh…cái bánh mua ở Vincom, hahaha. Mình chẳng biết nói sao và muốn lảng sang chuyện khác
- Lại thế rồi, ứ nói chuyện với anh nữa bây giờ
- Hihi, thích…mà anh sợ lắm. (Mình biết quả này mình ko chạy dc nữa rồi)
- Sợ cái gì? Anh mà cũng biết ợ á?
- Anh với em 2 thế giới khác nhau mà em. Xung quanh em thiếu gì người mà anh chẳng bằng cái móng tay người ta. Anh tự biết lượng sức mình cho bớt khổ mà.
- Èo bọn đấy em chẳng thích. Em thích anh. (Em ghé sát tai mình thì thầm)
- Thế thì chia buồn với em rồi. Đặt nhầm chỗ rồi
- Nhầm kệ em! Em nói dứt khoát
- Thích anh làm gì em. Không đáng đâu. Không phải vì anh không thích em, mà anh không muốn em khổ thôi. Cô nào dính đến anh cũng khổ hết ah`. Mình cố cười
- Em lại muốn thử cái khổ ấy xem thế nào. Với lại anh tốt với em như vậy, chẳng lẽ lại để em khổ. Chẳng tin. Em nói rồi cũng cười lại.
Tự nhiên mình thấy nhớ đến bé mà mình nuôi mấy năm trời, mình cũng tốt với người ta nhất trên đời, rồi cũng chọn người khác không phải mình. Mới có vài tháng, mình chưa quên được. Đó có lẽ mới là người mà mình yêu thực sự.
- Đấy là em chưa thấy lúc anh khùng lên thôi
- Anh mà dám khùng với em? Em nói giọng không tin mình
- Tin hay không tùy em ah. Đến lúc đấy đừng trách anh. Mình nói lấy tay chỉ chỉ vào trán em
- Hihi, không trách. Mà anh, cái chỗ này đau quá, bao giờ mới hết? Em chị vào vết thâm bị đạn bắn lúc trưa
-
Ừh đau chứ, chắc phải vài ngay. Phù…phù…đỡ chưa? Mình thổi thổi giả vờ
- Làm như thần không bằng, ở đó mà đỡ chưa. Đau thật ý. (Em nhăn nhó)
- Chứ giờ em muốn anh làm gì?
Vừa dứt câu thì em nó đã dựa ngay vào người mình, nhìn mình cười nữa chứ. Mẹ, tưởng lảng sang chuyện khác được rồi mà ai dè bị mắc bẫy. Mà con gái giờ sao nó dễ thế hả các bạn?
- Không sợ anh ăn thịt em ah?
- không sợ. Hì (lại nhìn mình cười)
- Em biết là anh không quen người cùng công ty mà
- Dạ biết. Nhưng chẳng phải anh đang tính nghỉ làm sao? Với lại em nghĩ em cũng chẳng làm ở đây mãi đâu. Lúc đấy thì không còn là gái cơ quan nữa rồi. Mẹ tính nhanh thế không biết
- Uh, cũng có lí ha! Mình chẳng biết nói sao nữa rồi ngồi nhìn ra sông, im lặng 1 lúc
- Anh ấm thật đấy. (Em nói nhỏ)
Mình không nói gì, có lẽ câu nói đó em nó nói 1 mình thôi. Rồi mình thấy em nó rời khỏi ngực mình, không dựa nữa, 1 lúc thấy im ắng mình quay sang thì em nó đang nhìn mình, gần lắm.
- Đẹp trai không chịu nổi ah? Mình cố lảng đi
Nhưng kết quả thì mình không ngờ tới, em nó gật đầu rồi quàng cả 2 tay lên cổ mình, đưa mặt sát lại mặt mình, thở mạnh lắm rồi từ từ nhắm mắt. Đệt, em nó chủ động hôn mình các bạn ợ, thực sự là em bất ngờ với quả này lắm, đành đáp lễ chứ biết sao giờ. Nói thật là lúc đó mình cũng căng thẳng lắm, mình không muốn mình với em V sẽ đi theo tình huống này, nhưng thàn đàn ông trong mình nó cứ vote tới rồi nhân lúc mình đang mải nghĩ xa xăm, nó vùng dậy và tiến lên.
Mình nhập cuộc kiss hơi bị động, còn em nó thì như muốn ăn thịt mình thật vậy. lúc này mình mới cảm nhận rõ hơi thở của em, vị ngọt, mùi thơm từ tóc, từ người em, và làn da mềm mại đang ấm dần lên trong tay mình, thấy cũng yêu lắm các bạn ợ. Một nụ hôn khá là dài, phỉ đến cả 5 phút quá, thi thoảng em nó lại ngừng lại, nhìn mình rồi cười như là happy lắm vậy. Bỗng có vài hạt mưa, hạt mưa to lắm, em nó hốt hoảng buông mình ra:
- Chết mưa rồi anh ơi.
- Mấy hạt thôi, không mưa lớn được đâu. Mình nhìn trời thì chỉ thấy có 1 chút mây trên đầu, nên đoán là như vậy. Đúng thật, ào ào 1 chút rồi tạnh hẳn
- Ơ anh giỏi thật, nói không mưa là tạnh luôn nhỉ
- Anh mà em, trên thông thiên văn, dưới thông địa lí, có gì mà anh không biết Mình cố vui vẻ xóa đi cái suy nghĩ lung tung trong đầu
- Hihi, thế mà anh bảo em đặt nhầm chỗ. Em nó nói rồi lại dựa vào mình
Clgt? Sao nó cứ nhắc tới cái chuyện đó hoài là sao? Chẳng lẽ lại xin chết ngay ở đây sao hả trời? Với em nó mình đâu có ý định lâu dài gì đâu, chuyện hôm nay cũng chẳng phải là do mình dụ dỗ, mình bị em nó đưa vào tròng thì đúng hơn. Sao em nó cứ ép mình phải làm người xấu thế không biết.
- Lắm tài thì nhiều tật mà em
- Thế mà em chả thấy tật nào. Chỉ thấy anh…(em nó khen mình 1 tràng)…Ah có, nhiều lúc như ông cụ. hahah
- Cũng biết ăn nói gớm, cẩn thận với anh đấy kẻo lại ôm hận (Mẹ nhắc nhở quả cuối đấy nhá)
- Em không tin là anh nỡ lòng để em ân hận đâu. Em nó nói mà cái mặt nũng nịu chả có tí tự tim nào
- Thôi về cô nương, coi như anh sợ cô. Mình giục em nó và cũng để lảng đi
- Hihi, anh mà sợ thì đã tốt. Em nó nói rồi thơm lên má mình 1 cái trước khi đứng lên, nhảy chân sáo xuống chỗ thuyền. Mình đứng lên sau, trong lòng thấy mâu thuẫn khó tả lắm.
Trên đường chèo về em nó nghịch đủ trò, làm nước văng tung tóe, nghịch quá xíu lật cả thuyền. Mình thì dù cười theo em nó nhưng trong lòng còn suy nghĩ nhiều thứ, cố tìm ra kết quả. trước mắt mình đang là 1 cô gái cũng xinh xắn, giỏi giang, con nhà khá giả, có tình cảm với mình, mình còn đòi hỏi gì nữa đây? Mình cũng có ham muốn với em nó lắm, và về tình cảm thì cũng rất quý, 2 đứa nói chuyện khá ổn, em nó cũng hiền chứ không tiểu thư quá mức như những đứa con gái khác có hoàn cảnh giống em. Nhưng mình biết mình ko muốn chọn em nó làm gấu lâu dài của mình, cái đó thì mình chắc chắn, có 1 số rào cản mà mình cũng chẳng muốn phá vỡ, mình thích cái rào cản ấy mà. Và quan trọng hơn là tình cảm của mình, ngay lúc này dù rất thích nhưng mình chắc đó không phải là yêu, không biết rồi sau này nó có lớn hơn được không thì mình chưa rõ. Mình có nên làm người xấu 1 lần, lợi dụng tình cảm của em nó không nhỉ? thế thì có vẻ phũ phàng quá, mình không muốn thế.
Mình cứ nghĩ vẩn vơ như thế trên suốt đường chở em V về, em nó thì vẫn thế, hát + nghịch + chỉ hết cái này cái khác, thỉnh thoảng cũng tình cảm phết
Hôm qua tối có nhắn tin với em V vài cái, là em nó chủ động, thi thoảng cũng hay nhắn tin chém gió thế. Mình thì chẳng suy nghĩ gì về chuyện hôm trước cả, mình coi nó nhẹ nhàng lắm nên vẫn ung dung như mọi ngày thôi. Em nó cũng không nhắc gì đến nên mình chẳng tội gì mà khới ra.
Hôm nay mình nghỉ làm ở nhà vì nhà có việc, đang sửa chữa tùm lum mà ai cũng phải đi làm hết, mình còn mấy ngày nghỉ nên xung phong ở nhà. Lúc sáng em V có nhắn tin rủ mình đi ăn sáng, chắc vẫn nghĩ mình đi làm, mình trả lời rồi vứt điện thoại 1 chỗ từ sáng đến chiều, chẳng để ý đến nữa. Lúc 6h đang dọn dẹp nhà cho gọn gàng thì thấy có chuông cửa. “Khách nào thế không biết?” – Mình nghĩ vì cửa mình đang mở để dọn rác ra ngoài mà, khách mới bấn chuông thôi.
- Anh H ơi có chị V tìm anh kìa! Thằng nhóc ở nhà chạy ra sau thông báo cho mình.
- Ơ hay sao nó đến tìm mình chi nhỉ? hay lại muốn chết đây! Mình nghĩ rồi đi ra
Ra gần đến nơi thì thấy em nó không vào nhà mà đứng ở ngoài đường, đang nói chuyện gì đó với con nhóc lớp 1 nhà mình. (Vì nhà mình ở đường nội bộ nên ngoài đường mát mẻ mà chẳng có ai qua lại)
- Anh H chưa có người yêu, buổi tối chỉ đi nhậu xỉn mới về thôi. Mình thấy bé con nhà mình nói với em V. Chắc là em V đang tranh thủ điều tra về mình.
- Tắm chưa mà ra đó đứng?
Mình đuổi con nhóc vào nhà, vẫn chưa ra đến nơi và còn khuất sau bờ cây nữa nên em V không nhìn thấy mình. Con bé con thì sợ mình lắm nên nói với em V 1 câu nữa rồi chạy tót vào nhà, không dám cãi nửa lời.
- Anh làm gì mà Hít- Le với nó thế? Em V hỏi mình qua bụi cây
- Chiều nó quen đi rồi hư, Có bố mẹ nó chiều là được rồi. Mình trả lời và cũng vừa đi ra đến cổng.
- Trời anh làm gì mà như cu li vậy? Em V hốt hoảng khi thấy mình
- Ah đang thu dọn, nay sửa nhà cả ngày bẩn quá.
Mình trả lời sau khi nhìn cái bộ dạng cái bang của mình, quần ngố caro thì bẩn em ấy chắc ko thấy, còn cái áo thun màu xanh ngọc thì giờ chẳng biết nó đã thành màu gì nữa. Cũng kì nên mình gãi gãi đầu.
- Nay ko đi học sao? Mà qua đây chi thế? Mình hỏi khi đi đến chỗ em V
- Em mới thi tuần trước, tuần này được nghỉ. Qua kiếm anh chứ làm gì nữa? Em đâu biết ai ở đây đâu.
Em V vẫn ngồi trên xe trả lời mình và móc trong túi đeo của em ra cái khăn giấy đưa cho mình. Mình cầm lấy lau mặt còn em cứ nhìn bộ dạng mình cười. Đúng là con gái, cái gì cũng có, mà cái khăn giấy thơm ghê, mình vừa lau mặt vừa nghĩ. Lau hết mặt thì cái khăn cũng đen thui, không dám giơ ra
- Nay biết nàh rồi tính qua ăn vạ anh hẻ? Mình hỏi
- Anh thì có gì mà ăn vạ. Anh nhắn tin cho em bảo nhà có việc bận mà em lại thấy mấy chị đồn anh ăn chơi quá sức bị ốm nên có ý tốt qua thăm mà!
Mình nghe em nói thế, biết là em đùa mình rồi. Mình đứng chìa cái tay ra trước mặt em hất hất. Em không hiểu nên hỏi mình:
- Gì zịa?
- Qua thăm người bệnh thì quà đâu? Chẳng lẽ đi tay không?
- Xì, anh ở đó mà tưởng bở nhé. Nhưng thôi, cũng may em thủ trước.
Em nói rồi cúi xuống cái móc trước xe lấy lên cái bịch trong đó có 2 cái hộp nhỏ. Wow, thì ra là cái bánh ở Vincom mà em hay mua cho mình ăn, quả này lại bị dụ mất rồi. Mình nhìn cái bánh mà còn hấp dẫn hơn cả em trước mặt mình, mà có tói 2 cái bánh lận.
- Em mua tới 2 cái qua thăm anh thật đấy ah? (vì bình thường chỉ được 1 cái thôi)
- Mơ đi, em mua 3 cái theo thói quen thôi (tức là em 1 cái, mình 1 cái và L 1 cái – L bằng tuổi mình, ngồi làm cạnh em V, có chồng rồi nhé mấy bạn) mà đi mua về L nó lại đi vs Sếp rồi nên chả có ai ăn, còn 2 cái đó.
...